Duy Nhất Là Em

Chương 357: Bí mật của nhà họ Đằng. Thời Cẩn đến cướp người.




Khương Cửu Sênh chờ một lát cho tiếng bước chân đi xa rồi mới dậy, lấy dạ minh châu giấu trong chăn ra rồi mượn ánh sáng đó mà bước xuống giường.

Trong phòng có camera hồng ngoại nên cho dù là ở trong bóng tối cũng vẫn có thể theo dõi thực tế, chỉ khi ngắt điện, cô mới có thể thoát khỏi theo dõi. Vì thế, ban ngày cô mới đổ bát canh kia để làm ướt phích cắm đèn cây.

Quả nhiên cửa đã bị khóa, chỉ có thể đi qua cửa sổ thôi.

Khương Cửu Sênh ôm lấy ống thoát nước, thật cẩn thận trượt xuống. Trong sân có mấy vệ sĩ trông coi, cô che bụng trèo tường tránh đi. Ban ngày Vân Hy mang cô đi vòng rất nhiều nơi nhưng chỉ có hai chỗ không đi, phía sâu bên trong sân phía nam và căn nhà phía sau nhà chính.

Cô chỉ đi dạo một lần nên không quá quen thuộc với bố cục chỗ ở của nhà họ Đằng, quanh đi quẩn lại hai vòng mới mò được đến nhà kề phía nam. Chỉ có một gian phòng có người trông coi bên ngoài, cô vòng đến cửa sổ đằng sau, gõ nhẹ hai cái.

Người trong phòng đè thấp giọng hỏi: "Ai?"

Quả nhiên là bị nhốt ở đây.

Khương Cửu Sênh thấp giọng: "Tần Tả, là chị đây."

Tần Tả lập tức mở cửa sổ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Chị Sênh."

Trong phòng không bật đèn nên rất tối, Khương Cửu Sênh nương theo ánh trăng bên ngoài đánh giá cô ấy: "Em có bị thương không?"

Tần Tả nói: "Không ạ."

Ngày đó Tần Tả bị lão già "ăn vạ" kia chụp thuốc mê, vừa tỉnh dậy thì đã bị giam giữ, đối phương không có ý muốn làm hại cô, nhưng cũng không để cô ra ngoài.

Có lẽ không bao lâu nữa thì đường điện sẽ được khôi phục, thời gian không còn nhiều lắm, Khương Cửu Sênh nói ngắn gọn: "Chị sẽ dẫn người bên này rời đi, đợi lát nữa em tìm cơ hội chạy trốn nhé."

Tần Tả nhíu mày: "Vậy còn chị?"

"Sau khi em chạy trốn, chắc chắn họ sẽ canh phòng càng nghiêm ngặt hơn, chị không đi được nữa."

Tần Tả không đồng ý, thái độ vô cùng kiên quyết: "Vậy chị đi trước, để em chặn lại."

Các cô làm vệ sĩ, sao có thể trốn trước được. Con gái chốn giang hồ tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết.

Trong sân có tiếng bước chân, có lẽ là có người đi qua. Khương Cửu Sênh ép giọng nói thấp hơn: "Chị đi rồi thì em sẽ mất mạng."

Cô không thể đi trước, nếu cô đi Tần Tả sẽ mất giá trị. Không cần nghĩ cũng biết kết quả của một con tin mất giá trị sẽ như thế nào rồi.

Đúng là như vậy, Tần Tả dứt khoát: "Vậy em cũng không đi."

"Chị không có thời gian để nói nhiều, Đằng Minh sẽ không làm hại chị, ngược lại em ở lại sẽ bất lợi đối với chị."

Tốc độ nói của Khương Cửu Sênh rất nhanh, trầm giọng ra lệnh: "Em tìm được cơ hội thì rời đi trước, nghe rõ chưa?"

Tần Tả suy nghĩ: "Vâng."

So với bị nhốt thì chi bằng ra ngoài tìm người cứu viện còn hơn.

Thương lượng xong, Khương Cửu Sênh lại trèo tường đi ra ngoài, cách khu phía Nam xa nhất chính là nhà chính, vậy thì cách tốt nhất là dẫn người tới nhà chính. Vân Hy mang cô đi dạo quanh nhà đã từng nói, căn nhà phía sau nhà chính tuyệt đối không thể tự tiện xông vào.

Nhưng rất kỳ quái là bên ngoài căn nhà đó lại không hề có người trông coi. Cô đẩy cửa đi vào....

Vẫn chưa có điện, đèn pin trong sân không chiếu được xa, ở gần đó bỗng có bóng người vụt qua rồi nhanh chóng chuyển tới sau núi giả.

Quản gia nhà chính soi đèn pin nhìn sang, hô lớn một tiếng: "Ai đó?"

Chỉ thấy bóng đen đó nhảy qua hành lang gấp khúc, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Quản gia nói: "Mau đuổi theo!"

Loáng một cái mà cả khu nhà họ Đằng trở nên ồn ào huyên náo.

Chính lúc này, trong một gian phòng ở khu nhà phía nam, người ở bên trong đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Người giúp việc canh cửa dựa gần sát cửa, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Người ở bên trong không trả lời, tiếng kêu càng thảm thiết hơn.

Người giúp việc không biết là tình huống gì, nhưng nghe tiếng thét đáng sợ này, gã chỉ lo người bên trong gặp phải sự cố gì. Gã do dự một lát rồi cuối cùng vẫn mở cửa, không có điện nên gã dùng di động để soi sáng. Vừa mới bước vào được một chân, bả vai gã đã bị giữ chặt, cả người bị một lực rất mạnh ấn ở trên tường, gã vừa muốn kêu ra tiếng thì một vật bén nhọn đã để ở trên cổ họng.

Giọng nói của cô gái cũng gọn gàng mà dứt khoát như động tác của cô ấy vậy: "Không được kêu, bằng không tôi gϊếŧ anh."

Đối phương bị dọa sợ tới mức chân run rẩy, lập tức che miệng lại: "Tôi, tôi không kêu." Nhưng gã vừa mới che miệng...

Tần Tả nâng tay bổ xuống đánh ngất gã, sau đó lần mò từ trong bóng đêm đi ra ngoài. Người giúp việc và vệ sĩ ở trong sân phía nam đều đi "bắt trộm", không còn một ai. Cô đi thẳng được một đường đến hành lang phía Tây, đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, cô lách mình vào sau góc ngoặt.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tần Tả quyết định rất nhanh, trực tiếp ra tay.

Đối phương lui về phía sau, bắt được tay cô, cô không chút do dự giơ một chân đá lên trên đùi đối phương. Đối phương bị ép trốn về sau, đυ.ng phải lan can, khế rên một tiếng.

Nhờ ánh trăng mông lung, lúc này Tần Tả mới nhìn thấy mặt của đối phương, không quá rõ ràng nhưng mơ mơ ảo ảo tựa như gương mặt cô quen thuộc: "Cô Bảy?"

Tần Tiêu Dật sửng sốt.

Tần Tả đi ra khỏi chỗ tối: "Cô Bảy, là tôi, Tần Tả."

"Tần Tả?"

Tần Tiêu Dật kinh ngạc không thôi: "Sao cô lại ở đây?"

Không đợi Tần Tả kịp giải thích thì đã có người hô to từ một đầu khác trên hành lang: "Người ở bên kia!"

Không kịp nhiều lời, Tần Tiêu Dật giữ chặt lấy Tần Tả: "Đi theo tôi."

Trăng sáng sao thưa, bóng đêm ngày càng sâu.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập doanh nghiệp nhà họ Đằng mới chỉ tổ chức được một nửa, tầng cao nhất của cao ốc đang bày tiệc rượu đèn hoa rực rỡ, sáng như ban ngày. Đằng Minh tránh nơi ồn ào đi đến một góc yên lặng, nhận điện thoại. Đầu kia, một người đàn ông trình báo: "Cậu chủ, Hàn Miểu bại lộ rồi."

Đằng Minh "Ừ" một tiếng, thái độ không giận không nóng, không có nửa phần kinh ngạc.

Người ở đầu bên kia điện thoại không hiểu rõ, xin chỉ thị: "Ý của ngài là?"

Đằng Minh đơn giản nói điểm chính: "Đưa cô ta ra nước ngoài."

"Vâng ạ.

Tình huống này nằm trong dự đoán của anh, quân cờ như Hàn Miểu, lừa người ngoài thì không sao nhưng ở chỗ Thời Cẩn cũng chỉ có thể thăm dò thực hư mà thôi.

Thời Cẩn coi như không khiến anh thất vọng.

Cúp điện thoại xong, Đằng Minh đi xuống tầng. Ông Đằng ba anh cùng mấy thành viên ban giám đốc đều đang thảo luận công việc. Anh bước vào phòng, tiện tay kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống.

Không bao lâu sau thì A Di đi vào.

"Cậu chủ."

Thấy Đằng Tiêu Vân ngẩng đầu liếc nhìn, A Di mới chào: "Ông Đẳng"

Đằng Tiêu Vân ra hiệu cho người ngoài tránh đi, chờ đến khi chỉ còn ba con ba người và A Di, ông ta mới hỏi: "Chuyện gì?"

A Di nhìn Đằng Minh: "Người bị nhốt ở khu nhà phía nam chạy trốn."

"Còn cô ấy?" Đằng Minh hỏi.

Vẻ mặt anh vẫn tự nhiên như thường, nhưng nhìn kỹ lại thấy đáy mắt anh ta đã có sự hoảng loạn xẹt qua, lông mày nhíu lại.

A Di nói: "Cô Từ vẫn còn ở đó."

Đằng Minh không nói gì nữa, cặp mày hơi nhíu lại cũng giãn ra.

A Di lại nhìn về phía Đằng Anh: "Cậu Cả."

Nhìn sắc mặt anh xong chọn từ một lúc thì A Di mới cẩn thận nói: "Vị ở khu nhà phía Tây kia của ngài, cũng trốn rồi."

Chỉ nháy mắt sắc mặt Đằng Anh liền thay đổi.

Cô Bảy Tần, em được lắm, ngủ xong rồi bỏ chạy lấy người à!

Sau khi Đằng Tiêu Vân nghe xong, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt thoáng giận: "Nhìn hai anh em chúng mày làm chuyện tốt gì đi."

Hai người đều không lên tiếng, không bộc lộ thái độ, mỗi người có suy nghĩ riêng.

Đằng Tiêu Vân tạm thời áp cơn giận xuống, trở lại chuyện chính, hỏi Đằng Minh: "Lô hàng chỗ Lục Khải Sơn mày xử lý thế nào rồi?"

Không biết anh đang suy nghĩ gì mà không tập trung lắm, anh trả lời: "Đã thỏa thuận xong rồi."

"Trước khi qua tay phải đề phòng một chút, Lục Khải Sơn không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy đâu." Đằng Tiêu Vân nhìn con thứ, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi rũ mắt xuống, trong lòng đã có tính toán riêng.

Cô gái kia đã đến nơi không nên đến, nhìn thứ không nên nhìn, cho nên đã không thể thả được nữa rồi.

Khương Cửu Sênh không biết Đằng Minh trở về lúc nào, buổi trưa ngày tiếp theo cô mới nhìn thấy anh. Anh không nhắc một chữ nào về chuyện tối ngày hôm qua, vẫn ngồi uống trà ở chỗ cô giống như mọi ngày.

"Sênh Sênh."

Cô nhìn Đằng Minh.

Anh ta tạm dừng một lát, đổ lần nước thứ nhất trong chén trà đi rồi nói: "Ngày mai, chúng ta xuất ngoại."

Khương Cửu Sênh có hơi bất ngờ không kịp đề phòng: "Vì sao đột nhiên lại ra nước ngoài?"

Nếu anh ta đưa cô ra nước ngoài thì muốn chạy trốn lại càng không dễ dàng chút nào.

Đằng Minh dùng vẻ mặt tự nhiên, nói một lý do không làm cho người ta quá tin phục: "Khí hậu Miên Châu không thích hợp dưỡng thai nên anh đưa em ra nước ngoài."

Trừ câu đó ra thì anh không hề giải thích thêm.

Sắc mặt Khương Cửu Sênh rất bất an: "Tôi không muốn đi."

Nói xong, cô lại vội giải thích: "Tôi mới vừa thích ứng được với chỗ này."

Vì sao đột nhiên phải xuất ngoại? Là Thời Cẩn tìm tới ư? Hay là bởi vì biến cố tối hôm qua?

Cô nghĩ mãi không ra, căn bản không hiểu rõ suy nghĩ của Đằng Minh.

"Sênh Sênh, nghe lời anh một chút được không?" Anh ta dịu dàng dễ cô nhưng trong mắt lại có một tia u ám không hề che giấu.

Anh ta không đến trưng cầu ý kiến, mà là đã đưa ra quyết định, hoàn toàn không cho cô phân bua.

Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Nếu tôi không nghe thì sao?"

Nếu cô không nghe...

Đằng Minh đè thấp giọng xuống: "Chỉ một lần thôi"

Anh ta tỏ ra yếu thế, giọng điệu có ý lấy lòng. Anh ta đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống: "Sau này sẽ đổi thành anh nghe lời em."

Nếu như vẫn còn có sau này.

Không đợi Khương Cửu Sênh tỏ thái độ, A Di đã đứng ở cửa gọi: "Cậu Hai, ông Đằng gọi ngài đi qua đó một lát."

Đằng Minh đứng dậy, chỉnh lại áo dài: "Em ngủ một lát đi, chút nữa anh lại tới."

Sau khi anh ta đi, Khương Cửu Sênh nghỉ ngơi một lát, đến lúc tỉnh lại thì đã ba giờ chiều rồi. Anh ta không đến nữa, cũng không biết là mất thứ quan trọng gì mà toàn bộ người giúp việc và vệ sĩ đều đi ra ngoài tìm. Cả nhà họ Đằng đều sắp bị đào sâu ba thước rồi.

Khi trời gần tối, mấy người đàn ông mặc âu phục đi tới chỗ ở của Khương Cửu Sênh, người cầm đầu nói với Vân Hy: "Chị Vân Hy, khu phía Đông chỉ còn lại chỗ cô Từ thôi."

Vân Hy gật đầu, gõ cửa phòng Khương Cửu Sênh: "Cô Từ."

Cô đang đọc tạp chí bên trong nên chỉ nghe được tiếng động chứ không biết có chuyện gì, cô hỏi: "Sao vậy?"

Vân Hy giải thích: "Cậu Hai đánh mất một cái khuy áo do một người bạn cũ tặng, chúng tôi muốn vào tìm."

Khương Cửu Sênh buông sách xuống: "Vào đi."

Vân Hy đẩy cửa tiến vào, gã đàn ông đi theo phía sau cô ta cung kính nói: "Làm phiền cô."

Sau đó, ba tên đàn ông tìm một vòng trong phòng, động tác rất cẩn thận, không dám phát ra âm thanh nào nhưng lại tìm rất kỹ càng, ngay cả thảm và gầm giường đều không bỏ qua, tìm từng chỗ từng chỗ một.

Ba người đều lắc đầu, ý bảo không có.

Lúc này người đàn ông cầm đầu có hơi khó xử nhìn về phía Khương Cửu Sênh rồi đứng nguyên tại chỗ không chịu rời đi.

Khương Cửu Sênh hiểu được ý của gã liền nhíu mày lại, có chút không vui: "Còn muốn lục soát người nữa à?"

Anh ta do dự.

Trừ ba ông chủ nhà họ Đằng ra thì tất cả mọi người đều phải lục soát người.

Vân Hy vội bước tới ngăn cản: "Được rồi, đi ra ngoài đi."

Gã không chịu bỏ qua, vẫn đứng ở trong phòng không nhúc nhích: "Ông Đằng đã căn dặn rằng cần phải...."

Vân Hy chợt lạnh mặt, giọng điệu tức giận: "Cậu Hai nói, cô Từ là người chủ thứ tư của nhà họ Đằng."

Cô ta giận dữ mắng mỏ: "Mấy anh có lục soát ba người chủ khác không?"

Gã suy nghĩ rồi cúi đầu: "Rất xin lỗi cô Từ."

Sau đó, Vân Hy dẫn bọn họ đi ra ngoài.

Khương Cửu Sênh khép hờ mắt như có điều suy nghĩ. Một món quà mà bạn cũ tặng, đánh động Đằng Minh đã đành rồi, nhưng nếu đã đánh động cả Đằng Tiêu Vân thì làm sao có thể chỉ đơn giản là cái khuy áo thôi được.

Cô đứng dậy đến phòng tắm, lấy viên ngọc đeo ở trên cổ ra, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn rồi khẽ bẻ một cái. Tách ra rồi!

Thì ra là USB à.

Thứ này là buổi trưa hôm nay Đằng Minh bỏ quên, dù không biết là vật gì nhưng cô có thể khẳng định, đây chính là thứ khiến nhà họ Đằng gà bay chó sủa như vây.

Cô không khỏi nhớ đến căn nhà đêm qua cô đến, và cả một gian phòng mà vàng bạc chất như núi kia nữa...

Trong nhà chính phía bắc, Đằng Tiêu Vân đang lo lắng đi tới đi lui.

Đằng Minh bước vào: "Ba."

Đằng Tiêu Vân ngồi xuống, nâng chén trà lên, dùng nắp chén gạt lá trà trên mặt nước rồi uống một ngụm: "Đã tìm được đồ chưa?"

Anh ta lắc đầu.

Nắp chén trà bị ném mạnh lên trên bàn, Đằng Tiêu Vân vô cùng giận dữ đứng dậy: "Sao mày lại sơ suất như vậy, thứ quan trọng như thế mà cũng có thể làm mất được!"

Đằng Minh lại không hề nóng nảy: "Ba quá lo lắng rồi, người khác sẽ không biết ở bên trong là cái gì đâu."

Người xưa nay làm việc luôn cẩn thận như Đằng Tiêu Vân sao có thể yên tâm được: "Nếu lỡ như bị người khác phá giải"

Ông ta giận không kìm lại được, lạnh lùng nhìn con thứ: "Thì nhà họ Đằng chúng ta cũng sẽ đi đời."

Đằng Minh không cho là đúng: "Không cần phải lo sợ không đâu như vậy. Chưa nói đến việc có người nhặt được hay không, cho dù nhặt được, cũng không dễ dàng phá giải được."

"Hừ, mày còn dám cãi lý nữa à."

Đằng Tiêu Vân tức giận khó tiêu, phạt Đằng Minh đến Từ Đường quỳ, quỳ tận năm, sáu giờ liền nhưng Đằng Tiêu Vân vẫn không bỏ qua, cho dù chỉ là hớp nước thì người giúp việc cũng không dám đưa vào.

A Di trộm rót cốc nước đưa qua.

"Cậu Hai." Anh ta muốn nói lại thôi.

Đằng Minh quỳ gối trên đệm hương bồ. Anh không nhận cái cốc mà quỳ thẳng tắp nhìn bài vị trên bàn: "Không cần nói gì cả."

A Di cố gắng nhưng vẫn không nhịn được, anh ta vẫn muốn nói: "Tại sao lại muốn đưa cho cô ta?"

Anh ta cũng có chút tức giận, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu chủ hồ đồ, làm bậy như thế: "Vật đó sao có thể..."

Đằng Minh quay đầu, đáy mắt lạnh lùng: "Tôi bảo cậu im miệng."

A Di cố tình muốn nói: "Cô ta sẽ hại chết cậu."

Anh ta theo cậu chủ 17 năm, biết anh là người không có tình người như thế nào, không từ thủ đoạn cỡ nào. Anh ta biết anh tàn nhẫn quái đản, biết anh tâm tình khó đoán, biết anh bị ông Đằng dạy dỗ khiến trái tim giống như tảng đá, nhưng lại không biết tại sao tảng đá vừa lạnh vừa cứng này đột nhiên lại xuất hiện một nơi mềm yếu như thế.

Lần đầu tiên A Di nói nặng lời bất chấp tôn ti trật tự: "Cô ta thật sự sẽ hại chết cậu."

Đằng Minh vén áo dài lên, từ trên đệm hương bồ đứng dậy, giọng điệu được ăn cả ngã về không: "Vậy thì đã sao?"

Vậy thì đã sao?

Sao có thể nói thản nhiên thế chứ.

A Di bị chọc tức đến đỏ mắt: "Cô ta cũng đâu có thích cậu, cô ta...."

A Di trừng mắt, vẻ mặt hung dữ tàn bạo: "Cô ta còn lừa cậu nữa!"

Chưa từng có người nào sau khi lừa cậu Hai xong mà vẫn còn có thể bình yên, ngoại trừ cô ta.

"A Di"

Đằng Minh đột nhiên hỏi anh ta, một đôi con ngươi màu xanh biếc bình thường đầy vẻ u ám mà giờ lại dịu đi toàn bộ sắc màu: "Nếu như con mèo mà cậu thích nhất cắn cậu thì cậu có đành lòng đánh nó không?"

A Di cuồng mèo nên nuôi cùng lúc mấy chục con mèo. Trong đó con mèo mà anh ta thích nhất rất nghe lời, sẽ không cắn anh ta, nếu thật sự cắn anh ta... Không chờ A Di nghĩ kỹ...

Đằng Minh lại nói: "Tôi thì không nỡ."

Trong mắt Đằng Minh, có một tầng ánh sáng mềm mại vô cùng.

A Di cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sao cậu chủ của anh ta lại biến thành thế này?! Anh ta cảm thấy, thà rằng cậu chủ xem mạng người như cỏ rác, thà rằng cậu chủ đùa bỡn lòng người, thà rằng cậu chủ không hiểu tình người ấm lạnh, thậm chí, dùng lời nói của người giúp việc là cậu chủ biếи ŧɦái như ma quỷ hay thế nào đều được, thì cũng đều tốt hơn hiện tại. Cậu chủ như đang uống rượu độc để giải khát vậy, cậu chủ yêu thật lòng nên đã bắt đầu liều mạng rồi. Đêm nay trời không có sao, tiết trời hơi lạnh.

Vân Hy vừa muốn ngồi dậy mặc thêm áo thì nghe thấy tiếng bước chân. Chị ta ngẩng đầu lên, gọi: "Cậu Hai."

"Cô ấy đã ngủ chưa?"

Vân Hy nói: "Ngủ rồi ạ.

Đằng Minh đứng ở cửa một lúc lâu cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.

Vân Hy canh ở cửa, rất lâu rất lâu sau Đằng Minh mới đi ra, trong phòng từ đầu đến cuối đều không hề bật đèn. Vân Hy đã quen với việc này rồi. Mỗi đêm cậu Hai đều sẽ đến ngồi rất lâu nhưng không đánh thức người ở bên trong, chỉ ngồi như vậy mà thôi.

11 giờ đêm, máy bay hạ cánh.

Lúc Tần Trung vào phòng, Thời Cẩn đang lắp đạn vào súng ngắn. Anh cúi đầu, một bóng râm phủ từ trên xuống. Anh mặc cả một bộ quần áo đen càng làm nổi bật lên làn da trắng ngần của anh.

"Chuẩn bị một chút, đến nhà họ Đằng." Giọng nói âm u vang lên.

Tần Trung thoáng do dự: "Cậu Sáu, cứ đi như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ không được việc gì đâu."

Nhà họ Đằng không phải gia đình bình thường, Miên Châu lại là căn cứ địa của bọn họ, lỗ mãng lao tới như vậy chẳng phải là chịu chết ư? Tần Trung khuyên: "Thế lực của nhà họ Đằng ở Miên Châu rất lớn, chúng ta cần tính toán kỹ càng hơn."

Ngón tay Thời Cẩn khẽ vuốt nòng súng như có như không. Anh ngẩng đầu, ngọn

Ngón tay Thời Cẩn khẽ vuốt nòng súng như có như không. Anh ngẩng đầu, ngọn đèn chiếu rọi toàn bộ vẻ âm u nham hiểm trong đáy mắt: "Tôi không đợi được."

Tần Trung cảm thấy không ổn vẫn muốn khuyên can: "Vậy chúng ta đòi người thế nào, chắc chắn nhà họ Đằng sẽ không thừa nhận."

Anh nói ngắn gọn đủ ý: "Dùng vũ lực."

Đây chính là một cuộc chiến bằng máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.