Duy Nhất Là Em

Chương 234: Chúng ta đính hôn hoặc tôi sẽ công khai video án mạng




Editor: Nguyetmai

Ánh mắt Khương Dân Xương lập tức nóng lên: "Sao cô lại biết được chuyện này?"

"Tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và vị bác sĩ kia." Tống Bồi không muốn nhiều lời, chỉ một lòng muốn cứu con gái, nên lấy hết can đảm thương lượng với Khương Dân Xương: "Bao nhiêu năm nay tôi không hề nói chuyện này ra ngoài, từ nay về sau cũng sẽ không nói. Nhưng nếu như anh thấy chết mà không cứu, vì con gái của mình, tôi không có gì là không dám làm."

Ánh mắt Khương Dân Xương giống như tẩm độc, nhìn chằm chằm vào Tống Bồi với vẻ độc ác ngang lửa cháy rừng: "Làm sao tôi có thể tin là cô sẽ giữ bí mật tuyệt đối chứ?"

Giọng điệu của Tống Bồi lộ vẻ khẩn thiết: "Chuyện của anh và nhà họ Ôn, tôi sẽ không nhúng tay vào, cũng không có bất cứ liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn con gái mình bình an, mạnh khỏe, những chuyện khác, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp."

Khương Dân Xương nửa tin nửa ngờ. Ánh mắt ông ta khóa chặt trên người Tống Bồi, đưa tay ra phía sau, mò được con dao trên chậu hoa. Trong nhà kính trồng hoa có trồng mấy cây bách nhỏ, con dao đó vốn được dùng để tỉa bỏ cành dư, nên vô cùng sắc bén.

Ông ta nắm chặt chuôi dao, rồi đột nhiên chĩa dao về phía Tống Bồi.

Bà hết sức hoảng sợ: "Anh… Anh muốn làm gì?"

Khương Dân Xương tới gần.

Tống Bồi theo bản năng lùi về phía sau. Bởi vì sợ hãi nên chân tay bà nhũn ra, khiến bà ngã nhào trên mặt đất, bà vội chống người dậy giật lùi về phía sau: "Anh đừng lại đây, tôi không thể chết được, tôi còn có Sênh Sênh, đừng…"

Ông ta bỗng nhiên vung dao lên, ánh mắt thâm độc, cười gằn một tiếng: "Tôi chỉ tin tưởng người chết sẽ không tiết lộ bí mật thôi."

Tống Bồi mở miệng muốn kêu cứu. Khương Dân Xương lập tức bịt mũi miệng của bà lại, tay trái đâm mạnh mũi dao vào bụng bà. Đồng tử của Tống Bồi trợn to lên: "Anh…"

Ông ta rút dao ra, tiếp tục đâm vào cơ thể của bà thêm lần nữa mà không chút do dự, máu tươi bắn đầy lên mặt của ông ta.

Video tới đây thì kết thúc, hình ảnh trên màn hình dừng lại, khắp màn hình đều là máu. Người phụ nữ trên mặt đất mở to mắt, chết không nhắm mắt. Người đàn ông cầm dao, đuôi mắt và mặt mũi hiện lên vẻ dữ tợn, toàn thân đều là máu.

Đúng là mặt người dạ thú.

Ánh mắt của Thời Cẩn hoàn toàn nguội lạnh.

"Thời Cẩn."

Ôn Thi Hảo gọi anh, thuốc mê đã vào phổi, cô ta ý loạn tình mê đi về phía anh.

Thời Cẩn ngẩng đầu lên, đáy mắt chẳng hề có một chút mê muội nào cả. Anh chán ghét lui về phía sau, nói một tiếng cút, rồi xoay người bước ra khỏi căn phòng đó.

"Thời Cẩn…"

Thần trí của Ôn Thi Hảo đã không còn tỉnh táo. Cô ta nằm sấp nửa người trên mặt đất, khó kiềm chế được ham muốn nên kéo quần áo trên người xuống, trong miệng thốt lên từng đợt rên rỉ.

Chín giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ, vào tới tận đầu giường.

Người phụ nữ trên giường hơi nhíu mày lại, rồi lật người, mở mắt ra. Vì ánh mặt trời chói mắt, nên cô ta phải lấy tay cản lại, nheo mắt lại rồi mở ra. Thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt cô ta chính là khuôn mặt của một người đàn ông.

"A!"

Ôn Thi Hảo hét lên một tiếng thất thanh, ngồi bật dậy.

Lúc này Tần Minh Lập mới bị đánh thức, lông mày của hắn hơi nhíu lại, hắn vươn tay cào tóc, rồi ngồi dậy.

Hai người bọn họ đều không một mảnh vải che thân. Nhất là Ôn Thi Hảo, trên cổ, xương quai xanh, và cánh tay phủ đầy những dấu vết hoan ái. Cô ta nắm chặt chăn kéo lên che ngực, giận tới đỏ mắt nhìn Tần Minh Lập trừng trừng: "Tại sao lại là anh?"

Tần Minh Lập vén chăn lên nhìn, chỉ thấy trên ga trải giường là một đống lộn xộn, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Hắn không nói lời nào. Ôn Thi Hảo hoàn toàn sụp đổ: "Thời Cẩn đâu? Tại sao anh lại ở đây? Thời Cẩn đâu!"

Vẻ mặt Tần Minh Lập uể oải. Hắn tìm chiếc quần trên mặt đất, lấy thuốc lá ra rồi đốt một điếu. Hắn không mang găng tay, để lộ vết sẹo dữ tợn trên ngón tay bị thiếu mất một đốt. Hắn rít một hơi thuốc: "Khương Cửu Sênh đã tới đây, cô bị hớt tay trên rồi."

Khương Cửu Sênh! Lại là cô ta!

Ôn Thi Hảo nhìn chằm chằm vào Tần Minh Lập, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi: "Vậy tại sao anh lại ở đây?"

Cho dù không phải là Thời Cẩn, thì Tần Minh Lập hắn cũng không xứng, ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng!

Giao thân cho một người đàn ông như vậy, toàn bộ sự ưu tú của cô ta đều bị nghiền nát một cách tàn nhẫn. Làm sao cô ta có thể cam tâm? Làm sao cô ta có thể không nhục nhã?

Tần Minh Lập liếc cô ta một cái, ánh mắt mang theo sự khinh thường và coi rẻ. Hắn thờ ơ đáp lại một câu: "Khương Cửu Sênh ném tôi vào."

Người phụ nữ Khương Cửu Sênh kia, quả là không đơn giản.

Ôn Thi Hảo vừa nghe xong, liền tức giận đến nỗi toàn thân phát run. Cô ta kéo chăn ra, dốc sức tát mạnh vào mặt Tần Minh Lập, tức giận mắng hắn: "Anh là thằng khốn! Anh là cái thứ gì, con m* nhà anh chứ, ai cho phép anh đụng vào tôi."

Tần Minh Lập bị tát đến nỗi lệch mặt sang một bên. Hắn sờ lên má phải đang nóng rát, cười lạnh một tiếng: "Cũng không biết là ai kêu la suốt cả đêm giống hệt như một con dâm phụ."

Từ ngữ thô tục, buồn nôn đến cực điểm!

Người kiêu ngạo như Ôn Thi Hảo, sao có thể chịu được bị làm nhục như thế này, trong lòng cũng muốn giết hắn tới nơi rồi. Cô ta nhào tới như phát điên, vung bàn tay lên rồi giáng xuống cơ thể Tần Minh Lập: "Con m* nó, anh đi chết đi!"

Tần Minh Lập liền túm tay của cô ta lại, nét mặt lộ vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng bằng giọng mũi: "Cô cho rằng ông đây thích ngủ với cô sao?" Hắn hất mạnh tay của cô ta ra, rồi ném cô ta lên giường, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cơ thể trần trụi của Ôn Thi Hảo: "Cô tưởng cô là loại hàng nào? Ngủ với cô, tôi cũng là người bị hại đấy."

Ôn Thi Hảo gào thét điên loạn: "Tần Minh Lập!"

Tần Minh Lập hất cằm: "Thay vì ở đây làm bộ cô gái cương trực trong trắng với tôi, chi bằng cô nên cẩn thận suy nghĩ xem phải tính món nợ này như thế nào đi." Chăn tụt tới ngang eo, lộ ra thân trên trần truồng của hắn, dù vậy hắn vẫn ung dung nhìn cơ thể trần truồng của Ôn Thi Hảo: "Không phải cô nắm được nhược điểm của Thời Cẩn sao? Còn chờ cái gì nữa?"

Ôn Thi Hảo kéo chăn lên, che kín cơ thể không mảnh vải che thân của mình. Trong mắt vằn tia máu đỏ, cô ta hét lên với Tần Minh Lập: "Anh mau cút ra ngoài cho tôi!"

Ánh mắt hư hỏng phóng đãng của Tần Minh Lập liếc cô ta một cái từ trên xuống dưới: "Che cái gì mà che? Có phải là tôi chưa từng thấy đâu."

Ôn Thi Hảo cắn nát môi, vô cùng tức giận: "Cút!"

Tần Minh Lập cũng không thèm chọc giận cô ta nữa. Hắn hất chăn ra rồi xuống giường, thản nhiên đứng mặc quần áo trước mặt Ôn Thi Hảo không thèm che chắn.

Cô ta tức tới nổ phổi, liền xoay người sang chỗ khác, mắng hắn không biết xấu hổ.

Tần Minh Lập nở nụ cười giễu cợt, rồi cầm áo sơ mi đi ra ngoài. Môi hắn hơi cong lên một cái, giống như cười mà không phải cười. Thật ra hắn cũng không thiệt thòi, sau này hắn có thể tùy ý sử dụng người phụ nữ này được rồi.

Ken két…

Sau khi cánh cửa đóng lại, Ôn Thi Hảo đá văng chăn xuống đất. Sau khi nhìn thấy vết máu trên ga trải giường, tâm trạng của cô ta hoàn toàn sụp đổ. Cô ta đập phá toàn bộ đồ đạc trên tủ đầu giường, la hét, gầm thét tới tê tâm liệt phế.

Cô ta không cam lòng, chỉ cảm thấy nhục nhã, ghê tởm. Mặc dù không phải là Thời Cẩn, nhưng dựa vào cái gì lại là cậu hai nhà họ Tần làm bẩn thân thể của cô ta chứ. Trước kia cô ta có bao nhiêu kiêu ngạo, giờ đây chỉ thấy có bấy nhiêu nhục nhã.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Ôn Thư Hoa, mẹ của cô ta. Chuông điện thoại liên tục vang lên không biết mệt mỏi, cô ta cắn chặt cánh môi, ấn nút nghe điện thoại.

Ôn Thư Hoa nói: "Đồn cảnh sát vừa gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được hài cốt của ba chị rồi."

Ba?

Sự tức giận của Ôn Thi Hảo đã đạt tới cực điểm, cô ta vừa châm chọc vừa khiêu khích: "Ông ta không phải là ba của tôi. Ông ta chính là một tên tội phạm giết người không biết xấu hổ."

Ôn Thư Hoa lập tức nhận ra tâm trạng của con gái không bình thường, bà hỏi thăm: "Chị làm sao vậy?"

Cô ta không trả lời, trong điện thoại chỉ có tiếng thét chói tai như kẻ tâm thần, còn có cả tiếng mắng nhiếc và chửi tục.

Ngoài hành lang lầu chín, nhân viên tạp vụ đứng ở cửa phòng 908 nghe ngóng một lát, rồi cất bước rời đi. Nhân viên tạp vụ kia đi tới góc khuất của cửa cầu thang trong tòa nhà, thì lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

"Cậu Sáu." Nhân viên tạp vụ thấp giọng nói: "Đã quay lại video rồi ạ."

Thời Cẩn tích chữ như vàng: "Gửi cho tôi."

"Vâng."

Mười giờ sáng, có khách tới thăm tòa nhà văn phòng của khách sạn Tần Thị. Cô ta không có lịch hẹn trước, cứ thế xông thẳng vào văn phòng của cậu Sáu.

Thư ký tổng giám đốc bước lên cản người: "Cô Ôn, cô không gọi điện hẹn trước thì không thể vào trong."

Ôn Thi Hảo nổi giận đùng đùng, lạnh lùng gào lên: "Tránh ra!"

Nữ thư ký không hề nhường đường: "Cô Ôn…"

Ôn Thi Hảo đẩy mạnh một cái: "Cút ngay!"

Vị thư ký nữ của tổng giám đốc này đã hơn ba mươi tuổi, khí chất cũng rất mạnh, cô ấy vẫn dùng giọng điệu giải quyết việc công: "Cô Ôn, đây là Tần Thị, không phải Ôn Thị, nếu cô còn tiếp tục ngang ngược như thế nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."

Cả người Ôn Thi Hảo tựa như sư tử cái đột nhiên bị chọc giận. Con ngươi của cô ta đầy tia máu đỏ, hai mắt trợn tròn như muốn muốn ăn thịt người khác. Cô ta không xông vào nữa, trực tiếp đứng quát tháo lớn tiếng ở ngoài cửa như một người đàn bà đanh đá chua ngoa.

Cô ta cực kỳ tức giận, mất sạch lý trí.

"Thời Cẩn, anh cút ra đây cho tôi!"

"Thời Cẩn!"

Cô ta đã hoàn toàn sụp đổ, không hề chú ý tới việc giữ hình tượng, cứ la hét trước phòng làm việc. Hình như cô ta vẫn chưa tẩy trang lớp trang điểm hôm trước, phấn mắt đã bị lem, son môi cũng lem luốc khắp nơi, trông thật bẩn thỉu.

Thật chẳng khác gì người điên.

Thư ký tổng giám đốc trực tiếp bấm đường dây điện thoại nội bộ: "Bảo vệ, đi lên đây một lát." Lập tức kéo cái người đàn bà chanh chua này ra ngoài!

Ôn Thi Hảo không quan tâm, cô ta đã hoàn toàn mất hết bình tĩnh, trong đầu toàn là vẻ mặt xấu xí của Tần Minh Lập, và những đoạn ngắn lộn xộn gián đoạn không liên tục về chuyện tối hôm qua. Những thứ đó đã đánh tan toàn bộ sự kiêu ngạo và cảm giác ưu tú hơn người của cô ta. Cô ta đã sắp bị ép tới phát điên rồi, cục lửa trong ngực đang cần một chỗ để trút giận.

"Thời Cẩn, anh cút ra đây!"

"Anh ra đây nói chuyện cho rõ ràng!"

"Thời Cẩn…"

Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Thời Cẩn đứng ở trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng: "Cách giáo dưỡng của nhà họ Ôn chính là như thế này à?" Giọng nói bình thản không nóng không lạnh, nhưng khí chất lại mạnh mẽ, sắc bén.

Giáo dưỡng?

Ngay cả sự trong sạch của cô ta cũng đã bị mất rồi, còn nói tới giáo dưỡng gì nữa!

Cổ họng của Ôn Thi Hảo đã khàn đi, cô ta gào lên với Thời Cẩn: "Tôi không có giáo dưỡng, còn Khương Cửu Sênh thì có à? Nếu cô ta có giáo dưỡng thì sao có thể ném đàn ông lên giường tôi? Cô ta mới là người không biết xấu hổ nhất!"

Thân thể cô ta đã không còn sạch sẽ nữa rồi, dựa vào cái gì mà Khương Cửu Sênh còn có thể giữ thân trong sạch. Đây đều là lỗi của Khương Cửu Sênh. Đều là do cô ta, lẽ ra cô ta mới nên là kẻ bị nghìn người gối vạn người cưỡi!

Cô ta có cả một bụng lời nói ác độc, sắp không nhịn nổi nữa rồi. Cô ta hận không thể trút hết ra ngoài. Hận không không thể nguyền rủa cái người phụ nữ đáng chết kia, khiến cho cô ta không được chết tử tế.

Ánh mắt Thời Cẩn đã hoàn toàn lạnh lẽo: "Trong văn phòng cũng lắp carema giám sát đấy. Nếu cô còn tiếp tục chửi bới bạn gái của tôi thêm một câu nữa, vậy thì đợi gặp nhau ở tòa đi."

Trong mắt anh, ngoại trừ sự lạnh lùng, xa cách như mọi khi, còn có thêm sự chán ghét và giễu cợt.

Bởi vì thân thể của cô ta đã dơ bẩn sao? Nhưng đây đều là do ai ban tặng chứ? Ôn Thi Hảo ném hết toàn bộ lý trí ra sau gáy, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, cô ta bị làm nhục, thì đừng ai hòng được sống dễ chịu.

Cô ta đột nhiên bật cười: "Có camera à." Cô ta tăng âm lượng giọng nói lên, "Vậy anh chắc chắn muốn tôi nói hết những lời còn lại ở ngay trước mặt mọi người ở đây chứ?"

Sắc mặt Thời Cẩn không chút thay đổi, anh nói: "Vào đi."

Ôn Thi Hảo cười lạnh, công khai đi vào văn phòng, rồi hất mạnh tay đóng cửa lại. Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tia máu đỏ, cô ta gằn từng chữ: "Thời Cẩn, anh thật là tàn nhẫn."

Thời Cẩn ngồi xuống, hơi ngước mắt lên: "Là tự cô mua dây buộc mình."

Cô ta tiến lại gần người phía trước: "Vậy anh không sợ tôi sẽ công khai video kia sao? Cùng lắm thì…" Cô ta thu lại nụ cười lạnh bên khóe môi: "Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi."

Nhưng Thời Cẩn lại coi như không nghe thấy, đáy mắt cũng không có một chút dao động nào: "Ngay từ đầu tôi đã cảnh cáo cô rồi. Tôi không thích bị người khác uy hiếp khống chế, cô nên có chừng có mực thôi."

Mặc dù đang cảnh cáo, nhưng anh vẫn nói chuyện đơn giản, thật giống như anh đã nắm chắc mọi chuyện trong tay.

Anh ta đang làm trò gì vậy?

Ôn Thi Hảo nhìn chằm chằm vào đôi mắt như hồ nước sâu bí ẩn của anh. Đôi mắt ấy không có cảm xúc, cũng không có vui buồn, muốn nhìn cũng không thể nhìn thấu. Nếu muốn bàn về lòng dạ, quả thực không có ai bằng được một phần của Thời Cẩn.

Ôn Thi Hảo hít một hơi thật sâu, lại đè cơn tức và sự nhục nhã chứa đầy bụng xuống: "Được, có chừng có mực đúng không, vậy chúng ta hãy kết thúc đi." Cô ta kéo cái ghế trước bàn làm việc ra rồi ngồi xuống: "Tôi sẽ lập tức thông báo cho toàn bộ giới truyền thông biết, ngày mai tôi sẽ tổ chức họp báo tiếp đãi phóng viên vào lúc ba giờ chiều, ngay tại khách sạn của anh. Về phần nội dung muốn công khai cái gì trước mặt toàn bộ giới truyền thông, tôi để cho anh lựa chọn."

Đã muốn cắt đứt quan hệ, vây thì làm triệt để một chút, xem ai tàn nhẫn hơn ai.

Thời Cẩn ngước mắt lên, ánh mắt hơi lạnh lẽo, trong mắt nổi lên ánh sáng, dao động qua lại.

Cuối cùng cũng dao động rồi đấy.

Ôn Thi Hảo chỉ cảm thấy thoải mái, trong mắt là sự quả quyết được ăn cả ngã về không: "Hoặc là, anh công khai với mọi người rằng sẽ đính hôn với tôi. Hoặc là, tôi sẽ đưa video kia ra trước ánh sáng, để cho Khương Cửu Sênh bảo bối của anh đi ăn cơm tù."

Thời Cẩn hơi thu ánh mắt lại, vẻ mặt lại bình tĩnh như thường, không bày tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ hỏi: "Cô nhất định muốn tự chui đầu vào rọ sao?"

"Hừ." Khóe miệng cô ta thoáng hiện lên nụ cười độc ác. Cô ta liếc xéo nhìn về phía Thời Cẩn: "Con thỏ nóng lên cũng biết cắn người đấy."

Sao cô ta có thể nuốt trôi chuyện nhục nhã đêm qua được. Thù này, cô ta phải báo.

"Đừng đánh giá bản thân quá cao." Ánh mắt Thời Cẩn, giống như sương sớm cuối mùa thu, hơi lạnh vừa thực thực ảo ảo vừa như có như không, không thể nhìn thấy rõ, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Gặp nguy không loạn, ung dung điềm tĩnh.

Ngược lại, cô ta muốn nhìn thử, anh và Khương Cửu Sênh còn có thể đắc ý bao lâu. Cô ta đứng dậy: "Ba giờ ngày mai, khách sạn Tần Thị, chúng ta đợi thử xem."

Rầm!

Cửa bị đóng sầm lại. Thời Cẩn hơi nhướng mắt, gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm một lát, sau đó bấm số điện thoại của Tần Trung: "Theo dõi Ôn Thi Hảo chặt vào, cô ta sắp cắn người rồi."

"Đã chuẩn bị xong từ trước rồi ạ." Tần Trung đã tính trước, anh rất chắc chắn: "Chỉ cần cô ta lấy video ra, trong vòng ba phút, nhất định sẽ ngăn chặn được cô ta.

Ôn Thi Hảo đang trong cơn giận dữ, tự bản thân cô ta sẽ bị rối loạn kế hoạch, lại càng dễ đối phó.

Vẻ mặt Thời Cẩn lạnh lùng: "Không chỉ cô ta, còn cả tất cả những người cô ta từng liên lạc."

Tần Trung lập tức đáp lại: "Đã rõ."

"Không được có bất kỳ sai lầm nào." Thời Cẩn lại nhắc lại thêm một lần nữa.

Chuyện liên quan tới Khương Cửu Sênh, cậu Sáu gần như luôn thần hồn nát thành tính, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Tần Trung cũng không dám lơ là: "Vâng."

Thời Cẩn cúp điện thoại của Tần Trung xong, đúng lúc Khương Cửu Sênh cũng vừa gọi tới.

"Sênh Sênh."

Khương Cửu Sênh là gọi điện thoại tới để báo cáo tình hình: "Hôm nay em không thể ăn cơm cùng với anh được rồi."

Thời Cẩn hỏi cô: "Làm sao vậy?"

"Mạc Băng đã về rồi, em muốn tụ tập với chị ấy." Âm lượng giọng nói của cô hơi tăng lên, có thể nghe ra được là tâm trạng cô đang rất tốt.

Nhưng mà, tâm trạng của Thời Cẩn lại không thể nào tốt được. Anh nhíu mày lại, tuy đã cố hết sức đè nén tâm trạng, nhưng vẫn nghe ra được sự u oán: "Không dẫn anh đi theo được à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.