Duy Nhất Là Em

Chương 233: Ôn Thi Hảo thất thân. Bí mật của Khương Dân Xương




Editor: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh buông tay, ném Tần Minh Lập xuống bên chân mình. Cô chỉ hỏi: "Phòng nào? Chị muốn ném hắn vào trong đó."

Trong phòng có thuốc mê kích dục. Chính Ôn Thi Hảo cũng hít phải thuốc, đang ý loạn tình mê rồi. Đương nhiên cô biết rõ, nếu bây giờ ném Tần Minh Lập vào, thì sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy rằng bỉ ổi, nhưng gậy ông đập lưng ông, lần này, cô không muốn làm người chính trực nữa. Ôn Thi Hảo cũng nên nếm chút mùi đau khổ đi.

Thời Cẩn biết rõ ý định của cô. Anh đi tới bên cạnh cô, vỗ về cơn giận của cô: "Đừng tức giận, anh đâu có dễ bị tính kế như vậy."

Cô không giận Thời Cẩn nên giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Em biết mà. Nhưng anh không dễ bị tính kế không có nghĩa là bọn họ có thể có ý định không đứng đắn với anh." Cô rất lý trí, không hề làm ẩu, cho nên cô đang kiên quyết tính sổ với họ.

Thời Cẩn nhíu mày, lo lắng: "Sênh Sênh à, Ôn Thi Hảo vẫn còn đang giữ video trong tay đấy." Bởi vì là chuyện liên quan đến cô, cho nên anh không dám làm ẩu, phải hết sức cẩn thận.

Đương nhiên, Khương Cửu Sênh biết là Thời Cẩn đang suy nghĩ cho cô, bằng không, với tính tình của anh, chắc chắn là anh đã đáp trả ngay tại chỗ rồi. Nhưng mà…

"Cái khác em có thể nhịn, nhưng chuyện lần này thì không được. Cô ta trắng trợn ngấp nghé anh không kiêng nể như vậy, lại còn dùng cả thủ đoạn bỏ thuốc hạ lưu như thế, đã chạm vào ranh giới cuối cùng của em rồi." Thái độ của cô rất kiên quyết: "Thời Cẩn, em không sợ vào đồn cảnh sát ngồi. Nhưng mà, lần này để cướp được anh, Ôn Thi Hảo đã dùng tới cả cái video kia thì xem như cô ta cũng không còn kiêng nể gì nữa. Cô ta sẽ ngày một ghê gớm hơn, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai. Em không chắc là lần sau có còn chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió nữa hay không. Không cần phải tiếp tục lùi bước nhiều lần như thế nữa. Huống chi, em tin anh." Sao anh có thể để cho cô vào đồn cảnh sát ngồi được chứ.

Với tính tình của Ôn Thi Hảo này, nhất định sẽ có lần sau, lỡ như để cho cô ta thực hiện được…

Khương Cửu Sênh không dám nghĩ đến.

Thời Cẩn chỉ trầm ngâm trong giây lát: "Minh Châu, ném hắn vào trong đó."

"Vâng."

Mặc dù cậu và Tần Minh Lập là anh em ruột, nhưng xin lỗi, hai người không thân quen, là thật sự không thân quen chút nào. Đương nhiên cậu phải giúp chị dâu kéo người rồi.

Tần Minh Châu ngồi xổm xuống, kéo lê một chân của Tần Minh Lập đi về phía căn phòng có đốt thuốc mê kia. Ôn Thi Hảo cũng tự hạ thuốc mê chính bản thân mình, vẫn còn đang ở trong phòng, chắc giờ này thuốc đã bắt đầu có tác dụng rồi.

Có trò hay đây.

Thời Cẩn vừa dắt Khương Cửu Sênh đi về phía thang máy, vừa bấm số điện thoại: "Tới phòng 908 quay lại vài cảnh giúp tôi." Đã muốn tính sổ, vậy thì phải đòi chung cả lãi nữa.

Thời Cẩn lại tiếp tục gọi thêm mấy cuộc điện thoại liên tiếp. Sao anh có thể để cho Sênh Sênh nhà anh vào đồn cảnh sát ngồi được chứ, phải chuẩn bị trước một chút.

Trên xe, suốt dọc đường trở về Khương Cửu Sênh không hề lên tiếng. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng không để ý tới Thời Cẩn.

Thời Cẩn không vội lái xe. Anh nâng cằm của cô lên, làm cho cô quay đầu lại: "Tại sao em không nói gì?"

Khương Cửu Sênh đẩy tay anh ra: "Em đang giận anh." Cô có hơi giận anh: "Cô ta bảo anh cùng vào phòng với cô ta, anh lại còn đi theo thật. Lỡ như cô ta thật sự đạt được mục đích thì…"

Đúng là cô không biết phải làm sao, nhưng chắc chắn cô sẽ lột da róc xương Ôn Thi Hảo.

Thời Cẩn nhoài sang, nịnh nọt hôn một cái lên mặt của cô, rồi giải thích: "Anh hiểu mấy thủ đoạn trong club còn hơn bọn họ nhiều, mấy trò này vô dụng với anh." Anh nắm tay cô, nói cặn kẽ hơn: "Có nhớ anh từng nói gì với em không? Trước kia lúc còn ở nhà họ Tần, vì muốn bồi dưỡng khả năng thích ứng của anh, vì muốn tạo ra người thừa kế miễn dịch với tất cả nên cái gì Tần Hành cũng cho anh dùng thử. Trong cơ thể anh có kháng thể, phản ứng với chất cấm rất yếu, không dễ dàng bị nghiện. Nhất là loại thuốc gây ảo giác này, không tạo được bao nhiêu tác dụng với anh đâu."

Anh dám đi, đương nhiên là đã hoàn toàn nắm chắc mọi chuyện.

Khương Cửu Sênh vẫn còn thắc mắc: "Vậy sao anh còn nán lại trong đó lâu như vậy chứ?" Nói chuyện về đoạn video kia, tại sao phải vào trong phòng?

Thời Cẩn cũng nói đúng sự thật cho cô biết: "Ôn Thi Hảo cho anh xem bản video đầy đủ, có cả quá trình ba mẹ em tranh chấp."

Cô ta quay lại được cả đoạn này.

Khương Cửu Sênh gần như lập tức hỏi: "Tại sao bọn họ phải tranh chấp? Chỉ bởi vì chi phí làm phẫu thuật của em thôi sao?"

Lúc ấy khi Thời Cẩn tìm tới chỗ Tống Bồi học thêm, anh đã giấu giếm thân phận của mình. Tống Bồi cũng không biết gia thế của anh, sao lại có thể nhờ một người học trò vừa trưởng thành giúp đỡ được. Bà ấy không có người quen, cũng chẳng có người thân thích, chỉ có thể tìm Khương Dân Xương giúp đỡ.

"Có hai nguyên nhân." Thời Cẩn nắm tay cô, chậm rãi nói: "Mẹ em nắm được thóp của Khương Dân Xương, dùng nó để uy hiếp ông ta, yêu cầu ông ta trả chi phí phẫu thuật cho em."

Quả nhiên, không phải là chỉ có vấn đề tiền bạc.

Khương Cửu Sênh cũng không kinh ngạc: "Khương Dân Xương có điểm yếu gì?"

"Cái chết của ba ruột Ôn Thi Hảo không được bình thường. Để được làm rể nhà họ Ôn, Khương Dân Xương đã hạ độc thủ ông ta, rồi tiếp cận Ôn Thư Hoa với mục đích rõ ràng, sau đó kết hôn với bà ta."

Chẳng trách Ôn Thi Hảo lại hận Khương Dân Xương như vậy, thậm chí hận luôn cả Cẩm Vũ. Hóa ra là cô ta muốn trả thù cho ba ruột của cô ta.

Nhưng Khương Cửu Sênh không ngờ Khương Dân Xương lại có thể là một kẻ mặt người dạ thú như vậy. Trong trí nhớ của cô, người đàn ông đó rất hiền lành. Có điều, cô lại không biết được rằng dưới lớp da người đó, có một dã tâm dựa vào người quyền thế để leo cao đang cháy hừng hực.

Người như vậy, chẳng trách ông ta lại không chịu buông tha cho mẹ của cô, cũng không buông tha cho người chứng kiến mọi chuyện lúc ấy là cô.

Cô hỏi Thời Cẩn: "Còn một nguyên nhân khác là gì?"

Thời Cẩn trầm mặc một lát: "Sênh Sênh, Khương Dân Xương không phải là ba ruột của em. Ba ruột của em là một người khác."

Cô giật mình ngơ ngác.

Rất lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, trong mắt toàn là vẻ không thể tin nổi: "Ba ruột em là ai?"

Ba Trình không phải là ba ruột của cô, bây giờ ngay cả Khương Dân Xương cũng không phải. Người ba ruột này của cô, thật sự là luôn thay đổi bất ngờ.

Thời Cẩn lắc đầu: "Trong cuộc đối thoại của bọn họ, cũng không nói gì tới chuyện ba ruột của em là ai. Cũng chính bởi vì em không phải là con ruột của Khương Dân Xương, nên ông ta mới không chịu chi tiền thuốc men. Mẹ của em vì bất đắc dĩ, nên mới lấy nhược điểm của ông ta ra uy hiếp. Ông ta thẹn quá hóa giận nên đã ra tay giết người diệt khẩu."

Lúc ấy, Ôn Thi Hảo đang đặt máy quay để thu video lễ mừng sinh nhật, ngẫu nhiên thu được đoạn video này. Cũng nhờ vậy mà cô ta biết được nguyên nhân cái chết của ba ruột mình, rồi ôm hận trong lòng. Hận Khương Dân Xương, hận Khương Cẩm Vũ, cũng hận cả Khương Cửu Sênh.

Mọi chuyện đều đã được giải thích rõ ràng. Hóa ra sau lưng án mạng kia, còn có mấy cái chân tướng xấu xí này.

"Vậy hung thủ…" Khương Cửu Sênh to gan suy đoán: "Có phải là Ôn Thi Hảo không?" Cô ta nghe được cuộc tranh chấp của Khương Dân Xương và mẹ cô, nên biết được Khương Dân Xương đã giết ba ruột của cô ta, nhất thời căm hận, đau đớn xuống tay giết người. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Thời Cẩn nhận xét: "Không biết có phải là cô ta hay không. Không có chứng cứ, nhưng ít ra cô ta có động cơ giết người.

Khương Cửu Sênh dựa vào lưng ghế, thả lỏng cơ thể: "Không biết tại sao khi biết được ông ta không phải là ba ruột của mình, đột nhiên em lại thấy nhẹ nhõm thế cơ chứ."

Cô thà rằng ba ruột của cô không tốt, cũng không cần người ba ruột như Khương Dân Xương.

Thời Cẩn vuốt ve khuôn mặt có chút mệt mỏi của cô: "Sênh Sênh nhà anh tốt như vậy, ông ta không đủ tư cách." Anh hỏi ý kiến của cô: "Em có muốn anh điều tra giúp em xem ba ruột của em là ai không?"

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Thời Cẩn cúi người cài dây an toàn giúp cô. Đột nhiên Hoắc Nhất Ninh gọi điện thoại tới.

Thời Cẩn nhận điện thoại: "Chào anh."

Hoắc Nhất Ninh nói thẳng vào chuyện chính: "Có kết quả khám nghiệm thi thể rồi."

Thời Cẩn lập tức hỏi: "Nguyên nhân dẫn đến tử vong là gì?"

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hoắc Nhất Ninh nói: "Xương sọ bị gãy theo hướng lõm vào, dẫn đến xuất huyết trong hộp sọ gây ra tử vong." Hoắc Nhất Ninh nói xong, lại giải thích cặn kẽ: "So sánh với bức ảnh hiện trường nhà kính trồng hoa lúc ấy, cơ bản có thể suy luận ra, nạn nhân bị đâm một nhát vào bụng rồi do ngoại lực tác động hoặc tự bản thân lảo đảo nên ngã về phía sau, đập đầu vào giàn chậu trồng hoa bằng sành, dẫn đến lõm hộp sọ. Cho nên trong tấm ảnh chụp vào lúc đó tuy chậu sành bị vỡ nhưng bên trên lại không có vết máu, bởi vì ông ta bị xuất huyết bên trong hộp sọ.

Thời Cẩn nghe xong, liền có tính toán: "Vậy có thể cho rằng là tử vong ngoài ý muốn, hoặc là do người thứ ba gây nên." Như vậy cũng đủ để Sênh Sênh nhà anh thoát tội rồi.

Huống chi, Sênh Sênh là tự vệ.

"Trước mắt không có nhân chứng hoặc là chứng cứ mới, chúng tôi tạm thời không loại trừ được khả năng không phải là Khương Cửu Sênh tạo ra nguyên nhân xuất huyết bên trong sọ, cũng không có kẻ tình nghi khác. Nhưng mà cũng có thể thử. Trước kia tôi cũng đã từng gặp vụ án như vậy. Điểm đáng ngờ có quyền quy về bị cáo, tỉ lệ thắng khá lớn."

Trong lòng Thời Cẩn đã nắm chắc.

Cho dù trước mắt chỉ có những chứng cứ này, nhưng tới lúc ra tòa, anh vẫn hoàn toàn chắc chắn có thể để Sênh Sênh nhà anh rút lui khỏi vụ án này một cách an toàn. Nhưng mà, trong tay Ôn Thi Hảo có video. Không thể để video lộ ra ngoài trước khi công khai chân tướng. Dư luận có thể không quan tâm đến chân tướng, bọn họ chỉ cần chủ đề để trút giận. Một khi có tư liệu đen này, lại thêm mắm thêm muối, như thế ắt sẽ tổn hại tới danh dự của Sênh Sênh.

Hoắc Nhất Ninh lại nói thêm một chuyện nữa: "Còn có một phát hiện khác nữa."

"Phát hiện được cái gì?"

"Khương Cửu Sênh không phải là con gái ruột của Khương Dân Xương." Vụ án này đúng là nhiều biến đổi bất ngờ, nhiều bí ẩn phía sau, càng điều tra càng phát hiện nhiều chuyện. Hoắc Nhất Ninh nói: "Lần trước khi Khương Cửu Sênh đến điều tra vụ án này, tôi đã lấy DNA của cô ấy. Sau khi bên pháp chứng làm xét nghiệm so sánh DNA mới phát hiện, hai người họ không có quan hệ cha con."

Thời Cẩn cũng không ngạc nhiên: "Tôi đã biết chuyện này rồi."

Hoắc Nhất Ninh cảm thấy hoài nghi. Sao anh ta lại biết được chứ?

Thời Cẩn không giải thích thêm, chỉ nói: "Có thể báo tin tức ra ngoài rồi."

Hoắc Nhất Ninh nhất thời không kịp phản ứng: "Tin tức gì?"

Thời Cẩn thản nhiên như thường: "Nhặt được một thi thể, đã điều tra được thân phận, thông báo cho nhà họ Ôn tới nhận người."

Đã điều tra được nguyên nhân dẫn tới tử vong, bây giờ có thể quang minh chính đại trả lại thi thể rồi, dù sao cũng là 'nhặt được'.

Thời Cẩn cũng thật là nham hiểm, tuy rằng rất vô lại, nhưng có ích là được. Nếu không, chắc chắn tòa án sẽ không tiếp nhận chứng cứ được thu thập bằng cách không chính đáng.

Thời Cẩn cúp điện thoại xong, liền nói với Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, nguyên nhân dẫn tới tử vong không phải là do vết dao giữa bụng, em không sao rồi."

"Vậy nguyên nhân dẫn tới tử vong là gì?"

"Ngã vỡ đầu, gây ra xuất huyết bên trong sọ." Thời Cẩn nói: "Nhưng vẫn chưa xác định được nguyên nhân bị ngã là ngoài ý muốn, hay là bị người khác đẩy ngã."

Bốn mươi phút trước.

Ôn Thi Hảo đi tới trước mặt Thời Cẩn: "Thời Cẩn."

Sắc mặt Thời Cẩn lạnh lùng: "Chuyện gì?"

Cô ta nói thẳng: "Video mà tôi cho anh xem, chỉ là một phần."

Lúc này anh mới ngước mắt lên, nhìn về phía cô ta.

Cô ta vẫn ung dung dựa vào cái bàn bày bánh ngọt. Trong club nhiều người đi qua đi lại, nhưng cô ta lại coi như chốn không người, nhướng mày hỏi Thời Cẩn: "Muốn xem hết toàn bộ video không?"

Đáy mắt Thời Cẩn như nổi cơn sóng trào.

Ôn Thi Hảo giống như đã tính trước trong lòng. Cô ta tự xoay người đi trước, chỉ để lại một câu: "Đi theo tôi."

Thời Cẩn gần như không hề ngập ngừng, đứng dậy đi theo. Cô ta dẫn anh tới một căn phòng ở lầu chín. Ngọn đèn trong phòng ấm áp quyến rũ, bên trong đốt hương liệu nhàn nhạt.

Ôn Thi Hảo ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn: "Ngồi đi."

Thời Cẩn đứng cách xa cô ta hai mét, nhất quyết không tiến về phía trước thêm một bước nào, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn: "Video đâu?"

Ôn Thi Hảo chỉ cười mà không nói. Cô ta từ từ bấm điều khiển.

Màn hình TV bật sáng. Âm thanh của video cũng thình lình vang lên.

"Cô còn tới đây làm gì nữa?"

Đây là nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn trước khi xảy ra án mạng, mọi thứ vẫn bình thường. Khương Dân Xương và Tống Bồi đứng đối diện với nhau, Khương Dân Xương đứng dựa vào giàn hoa, Tống Bồi đứng cách ông ta vài bước.

"Sênh Sênh bị bệnh rồi, anh có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?" Tống Bồi là con gái vùng sông nước Giang Nam, giọng nói vốn dĩ đã dịu dàng, giờ lại đang có việc cầu xin người khác, nên giọng nói càng nhỏ nhẹ hơn.

Khương Dân Xương hơi cáu kỉnh mất kiên nhẫn, trong mắt ông ta toàn là sự tức giận và khinh thường: "Cô còn có mặt mũi mở miệng à? Nó là con gái của cô, chứ không phải là con gái của tôi!"

"Sênh Sênh đã gọi anh là ba bao nhiêu năm nay, anh làm ơn cứu con bé một lần đi." Tống Bồi gần như khép nép nhỏ giọng cầu khẩn, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Coi như tôi cầu xin anh. Anh cho tôi mượn tiền đi, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh, và cả lãi nữa, tôi sẽ trả lãi cho anh."

Khương Dân Xương cười lạnh, vẻ mặt khinh thường: "Tống Bồi, tôi không ngờ cô lại có thể không biết xấu hổ như vậy đấy. Năm đó lúc cô nhảy sông tự sát, tôi đã cứu cô một mạng, nhưng cô đã báo đáp tôi thế nào? Cô giấu tôi chuyện cô mang thai, để cho tôi nuôi con gái của người khác suốt mấy năm trời. Nếu như không phải do tôi thấy được bản kiểm tra sức khỏe của con gái cô, thì cô còn định để cho tôi nuôi đứa con hoang đó suốt cả đời phải không?"

Tống Bồi á khẩu không trả lời được.

Khương Dân Xương hùng hổ bức người, lời nói càng lúc càng khó nghe: "Còn nữa, đừng tưởng là tôi không biết. Cô vốn không hề có một chút tình cảm nào với tôi cả. Cô phải gả cho tôi, chẳng qua cũng chỉ là vì cái thứ dơ bẩn không biết do ai tạo ra ở trong bụng cô mà thôi."

Cho dù tính tình Tống Bồi luôn ôn hòa, nhưng bà cũng không nghe nổi lời nói sỉ nhục như vậy: "Là tôi có lỗi với anh, anh đối xử với tôi như thế nào cũng được. Nhưng Sênh Sênh vô tội, tôi không cho phép anh xỉ vả con bé như vậy!"

Khương Dân Xương châm chọc khiêu khích: "Vậy sao cô không đi tìm cái tên đàn ông thối tha kia của cô đi? Máu mủ của gã ta, thì bảo gã ta tới mà cứu."

Dù sao Khương Dân Xương cũng đã từng là ba của Sênh Sênh, Tống Bồi thật sự không ngờ tới lòng dạ ông ta lại độc ác tới mức này. Bà cắn răng, nắm chặt lòng bàn tay: "Phải như thế nào thì anh mới chịu giúp tôi?"

Bà không có bạn bè cũng không có người thân thích, gần như chẳng thể nhờ ai giúp đỡ. Chi phí giải phẫu cũng không phải là con số nhỏ. Bà thật sự cùng đường rồi.

Nhưng Khương Dân Xương vẫn nhẫn tâm vô tình đến cực điểm: "Dắt theo đứa con hoang kia của cô cút đi xa một chút. Từ nay về sau đừng tới nhà họ Ôn nữa. Tôi cho hai mẹ con cô một đường sống thế này là đã tử tế lắm rồi, đừng để cho tôi còn nhìn thấy các người nữa."

Tống Bồi gần như không thể tin được: "Anh thật sự phải đẩy tôi tới bước đường cùng thế này sao?"

Khương Dân Xương bảo bà cút.

Bà nhíu chặt lông mày, giọng nói dịu dàng mềm mại dần dần trở nên nặng nề: "Anh cho rằng không có ai biết chuyện chín năm trước ông mua chuộc bác sĩ, động tay động chân trong thuốc của Lưu Minh Nho sao?"

Lưu Minh Nho là chồng trước của Ôn Thư Hoa, là ba ruột của Ôn Thi Hảo.

Khương Dân Xương cực kỳ sợ hãi: "Cô…"

Tính tình Tống Bồi yếu đuối, bà gần như đã dùng hết cản đảm để nói lý tranh luận: "Lúc ấy anh còn chưa ly hôn với tôi, mà đã bắt đầu mưu hại Lưu Minh Nho. Nếu để cho hai mẹ con Ôn Thư Hoa biết được chuyện này, bọn họ còn có thể để cho anh ở lại nhà họ Ôn không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.