Duy Nhất Là Em

Chương 213: Sênh Gia, xin mời cô bắt đầu chiến đấu




Editor: Nguyetmai

"Hôm nay hai đứa mày chết chắc rồi."

Hai người bị trói, căn bản không nhúc nhích được.

Tôn Hà Quý đi tới trước cửa sổ, xé rách bao tải chắn gió, dò xét tình hình bên ngoài. Phía xa có ánh sáng đang di chuyển, càng lúc càng tới gần, phương hướng là con đường xi măng ở cửa thôn. Cả thôn Ngư Giang chỉ có con đường lớn này là có thể lái xe vào được, một mặt của thôn dựa vào núi, một mặt lại dựa vào sông, cảnh sát chặn ở cửa làng, trước mặt căn bản không có đường trốn.

Tôn Hà Quý thu dọn xong đồ đạc cho vào trong túi xách, ngay cả thức ăn rác rưởi cũng không để lại, bát nước cũng hất lên tường và đổ xuống đất, dặn dò em trai Tôn Thanh Quý: "Mày mang hai người phụ nữ kia nhốt trong thùng xe đi."

Tôn Thanh Quý nhát gan, đổ mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống không dám lên trước, nói: "Bên ngoài đều là cảnh sát, anh, hay là chúng ta..."

Không đợi gã nói xong, Tôn Hà Quý đã vả cho một vả, sẵng giọng mắng chửi: "Bây giờ không đi, chờ bị cảnh sát bắt à? Mày muốn ngồi tù cũng đừng làm liên lụy đến tao."

Tôn Thanh Quý sợ vỡ mật, run lẩy bẩy: "Vậy, vậy chúng ta phải làm sao?"

Ánh mắt Tôn Hà Quý nhìn lướt qua, giọng liều lĩnh nói: "Chỉ cần xử lý sạch sẽ hai đứa kia, cảnh sát cũng chẳng có chứng cứ bắt chúng ta."

Giết con tin, gã muốn giết con tin!

Đàm Mặc Bảo rụt người về phía sau theo bản năng, sau lưng có một cánh tay đỡ lấy cô. Là Khương Cửu Sênh. Cô ấy trấn an vỗ lưng cô một cái.

Tôn Thanh Quý cũng không dám kéo dài thời gian nữa, cởi đầu dây buộc vào thanh sắt ra, kinh hồn bạt vía, cánh tay run rẩy: "Ngoài cổng thôn có rất nhiều cảnh sát, chúng ta không trốn thoát được đâu."

Tôn Hà Quý xử lý xong hiện trường, tới hỗ trợ dẫn hai con tin ra ngoài, nói: "Đi theo con đường lên núi."

Ngự Cảnh Ngân Loan.

Lại đợi hơn một tiếng nữa, cậu thanh niên vẫn luôn ngồi trước máy vi tính bỗng nhiên kinh hoảng nói: "Điện thoại di động của chị ấy bị hỏng rồi."

Hai đầu lông mày của Thời Cẩn nhíu lại: "Thế là thế nào?"

Khương Cẩm Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính: "Định vị của dây chuyền đang di chuyển."

Thời gian giao dịch và địa điểm còn chưa quyết định, vị trí con tin lại di chuyển. Hơn nữa, giờ đã hơn nửa đêm, thì chỉ còn một khả năng duy nhất, tên bắt cóc tạm thời thay đổi chủ ý, từ bỏ giao dịch. Như vậy thì...

Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Thời Cẩn nhận điện thoại: "Thôn Ngư Giang đã xảy ra chuyện gì? "

Tần Trung báo: "Cậu Sáu, có người báo cảnh sát rồi."

Sắc mặt Thời Cẩn tức thì trở nên lạnh như băng, sát khí ùn ùn kéo đến che kín hai mắt: "Ai báo?"

"Là nhà họ Đàm." Tần Trung giải thích: "Tôi vừa điều tra được, là cô Hai nhà họ Đàm cũng bị bắt cóc."

Con tin có hai người.

Bên này chỉ chờ trao đổi tiền lấy con tin, bên kia lại cho báo cảnh sát, trong nháy mắt rút dây động rừng, tất cả công tác chuẩn bị đều thành công cốc.

Đám ngu đần nhà họ Đàm!

Thời Cẩn nắm chặt tay. Anh liên tục tự dặn mình không được hoảng sợ, không được loạn, cần suy nghĩ kỹ hơn.

Anh hít sâu một hơi, dặn Tần Trung: "Tôi sẽ đến ngay, cậu trước hết đánh gục hết những tên cảnh sát kia cho tôi, tuyệt đối không được cho bọn họ đuổi theo, tiếp tục dẫn người đi cùng, đừng đến gần dồn ép khiến tên bắt cóc nóng vội, tôi chỉ cần bảo đảm cô ấy an toàn là được."

Tần Trung trịnh trọng thưa: "Đã rõ."

Do đã im lặng trong khoảng thời gian dài nên giọng Thời Cẩn khàn và trầm xuống: "Nếu như cô ấy không trở về, toàn bộ các anh cũng không cần quay lại nữa."

"Vâng!"

Thời Cẩn cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Khương Cẩm Vũ lập tức đuổi theo.

Thời Cẩn quay đầu ngăn lại: "Cậu đi theo chỉ cản trở anh thôi."

Bước chân của Khương Cẩm Vũ dừng lại.

Thời gian cấp bách, Thời Cẩn không giải thích nhiều, trực tiếp ra lệnh: "Cậu ở nhà theo dõi thiết bị định vị, xác định được vị trí cụ thể thì gửi cho anh, cả bản đồ tuyến đường có thể lái xe nữa."

Khương Cẩm Vũ quay lại ngồi trước máy vi tính, gật đầu nói: "Vâng ạ!"

Thời Cẩn nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cậu thanh niên, ánh mắt kiên quyết: "Anh sẽ đưa chị gái của cậu về." Anh dừng một chút: "Nếu bọn anh không thể trở về thì cậu xâm nhập vào máy vi tính của anh, dựa vào theo đó mà hành động."

Dặn dò xong, anh xoay người rời đi.

Anh sẽ không quay về một mình, hoặc là cùng nhau bình an trở về, hoặc là anh theo cô xuống dưới suối vàng.

Bệnh viện Thiên Bắc.

Hơn mười một giờ đêm, Đàm Tây Nghiêu nhận được điện thoại của thư ký Chu Việt.

"Chủ tịch."

Cả đêm Đàm Tây Nghiêu không chợp mắt, vẻ mặt mệt mỏi, vội hỏi: "Thế nào rồi? Đã cứu được người về chưa?" Bà Dương ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn sang.

Chu Việt im lặng một chút mới đáp lại: "Chưa ạ."

Đàm Tây Nghiêu bủn rủn chân tay, phải vịn vào tường mới đứng được, tay siết chặt điện thoại di động, tự lẩm bẩm: "Mặc Bảo nhà tôi phải làm sao đây?"

Bà Dương tiếp lời: "Mạng của nó lớn, sẽ không..."

Đàm Tây Nghiêu chợt quay sang nhìn bà Dương chằm chằm, bỗng nhiên hiểu ra: "Thảo nào bà lại tình nguyện công khai thân phận của Mặc Bảo."

Bà ta vội né tránh ánh mắt của chồng, mạnh miệng nói: "Có liên quan gì đến tôi?"

Đàm Tây Nghiêu hét lớn: "Dương Bình Hoa!" Ông chỉ tay vào mặt bà ta, giận dữ đến phát run: "Bà biết rõ những người thử thuốc kia không cam chịu, có ý định muốn trả thù, nhưng lại công khai thân phận của Mặc Bảo vào lúc này. Rõ ràng là bà muốn để Mặc Bảo thế mạng cho Hoàn Hề. Cho dù thế nào đi nữa, nó cũng con gái ruột của tôi, bà muốn hại chết nó à?"

Bà Dương cây ngay không sợ chết đứng, không hề có chút hối hận: "Tôi muốn hại chết nó lúc nào? Làm sao tôi biết được những người đó lại phát điên như vậy. Hơn nữa, cho dù là vì Hoàn Hề tôi cũng không muốn nó có chuyện gì xảy ra, lúc này ông chỉ biết trách tôi, sao ông không sớm làm gì đó đi?"

Đàm Tây Nghiêu vô cùng tức giận: "Bà..."

Bà Dương hừ lạnh một tiếng, ngắt lời: "Ông bớt quở trách tôi ở đây đi. Nếu như thật sự nó xảy ra chuyện gì cũng là do ông hại, lúc nó gọi bảo ông chuẩn bị tiền chuộc, chính ông bảo nó chết ở bên ngoài đi còn gì."

Đàm Tây Nghiêu cứng họng không đáp lại được.

Đúng vậy, lúc con bé ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, chính ông ta đã bảo đứa con gái ruột thịt của mình phải chết ở bên ngoài, rốt cuộc ông ta đã làm gì vậy?...

Đàm Tây Nghiêu ôm mặt, nhất thời nước mắt giàn giụa.

Mười hai giờ đêm, đồn cảnh sát Giang Bắc nhận được điện thoại báo án, tối nay đúng lúc Hoắc Nhất Ninh và Chu Tiêu trực đêm.

Chu Tiêu nghe điện thoại rồi đứng lên báo lại: "Đội trưởng, có án rồi!"

Điện thoại đổ chuông là Hoắc Nhất Ninh cũng tỉnh luôn, tay day day giữa trán: "Án gì?"

Chu Tiêu đáp lại: "Có người bị bắt cóc ở khu vực ngoại ô phía Tây."

Hoắc Nhất Ninh xoay khớp cổ: "Vụ án ở khu vực ngoại ô phía Tây, không thuộc quản lý của chúng ta." Anh suy nghĩ một chút: "Ai gọi điện thoại tới?"

"Đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực ở ngoại ô phía Tây tự mình gọi điện tới đây, muốn đội trinh sát hình sự số 1 chúng ta đến hỗ trợ. Người của bọn họ truy bắt tội phạm nhưng chưa một ai trở về, toàn bộ đều nằm ở cổng thôn Ngư Giang, hình như bị đánh ngất."

Hoắc Nhất Ninh mở to mắt: "Toàn bộ?"

"Đúng vậy, toàn bộ." Chu Tiêu cũng chưa từng nghe nói có vụ án bắt cóc nào lại đặc biệt như vậy. Tham gia tác chiến đều là cảnh sát vũ trang được huấn luyện đặc biệt chứ không phải bình hoa, vậy mà toàn bộ đều bị đánh gục, thật không thể tin nổi.

Hoắc Nhất Ninh rất hứng thú: "Là một nhóm người gây án à?"

Chu Tiêu lập tức lắc đầu, giải thích: "Không phải, nghi phạm là hai anh em, chỉ có hai người, người trong thôn nhiều lắm cũng chỉ giúp báo tin thôi."

Nói vậy thì cảnh sát bị đánh gục không phải là tác phẩm của kẻ bắt cóc, người nhà con tin vừa báo cảnh sát, cũng không có khả năng là bọn họ tùy tiện làm việc.

Vẫn còn kẻ thứ ba nhúng tay vào.

Không phải vụ án bắt cóc bình thường. Hoắc Nhất Ninh mở ngăn kéo ra, lấy súng, đeo ở bên hông, hỏi Chu Tiêu: "Đã xác nhận thân phận của con tin chưa?"

"Xác nhận rồi, còn là người mà đội trưởng quen."

Hoắc Nhất Ninh nghiêng đầu: "Ai?"

Chu Tiêu cũng rất kinh ngạc: "Là cô Hai nhà họ Đàm, và cả Khương Cửu Sênh."

Vậy thì đúng rồi, tác phẩm của Thời Cẩn.

Chỉ không biết có phải anh em kia ăn nhầm gan hùm mật gấu hay không, mà thậm chí đến cả Khương Cửu Sênh cũng dám bắt cóc.

"Gửi thông tin về vụ án vào điện thoại của tôi, thông báo cho đội cảnh sát vũ trang, chuẩn bị xong lập tức xuất phát." Hoắc Nhất Ninh mang theo còng tay, hạ lệnh: "Ngoài ra, gọi tổ bắn tỉa tiếp viện."

Chu Tiêu đứng nghiêm: "Yes sir!"

Hoắc Nhất Ninh vừa đi vừa xem tài liệu về vụ án, mới đọc được mấy dòng đã bị chọc giận quá mà bật cười: "Đường Minh Trí bị đần độn à? Hay khôn khéo? Não có vấn đề hay sao, con m* nó không thèm xem xét tình huống tổng quát thế nào mà đã xuất động cảnh sát, rút dây động rừng rồi vẫn còn không ngừng áp sát, anh ta muốn ép tội phạm bắt cóc giết con tin à?"

Bên ngoài thôn Ngư Giang ở ngoại ô phía Tây là núi Lạc Hà, bên kia ngọn núi là một con đường cao tốc cắt ngang dãy núi, nối thẳng từ thành phố Giang Bắc đến thành phố Lâm. Dọc đường có không ít xưởng sản xuất và nhà máy gia công nằm rải rác, ở giữa ngăn cách bởi đồng ruộng bỏ hoang và đất rừng chờ khai thác.

Vào sáng sớm, xe cộ đi lại rất ít, trên đường rất yên tĩnh, dưới ánh đèn đường chạy dọc theo con đường, chỉ thỉnh thoảng mới có bóng xe qua lại.

Một chiếc xe chở hàng cỡ trung bình đang vội vàng chạy, phía sau xe lắp thêm thùng chứa hàng màu xanh da trời. Do tốc độ xe rất nhanh, nắp thùng chứa hàng bị gió thổi, tạo tiếng kêu cót két ầm ĩ.

Trong thùng chứa hàng treo một cái bóng đèn, lắc la lắc lư theo sự di chuyển của thùng xe, bóng của chiếc đèn in xuống dưới thùng xe cũng lắc lư theo.

Trên đường đi, Khương Cửu Sênh đã tỉnh lại, đầu tiên là nhìn hoàn cảnh xung quanh trước, thuốc mê trong cơ thể vẫn chưa hết tác dụng. Cô cố hết sức bò dậy, lấy cùi chỏ đẩy Đàm Mặc Bảo ở bên cạnh.

Đàm Mặc Bảo mở mắt ra, chỉ sửng sốt một chút, lập tức ngồi dậy, cổ bị thương đau rát, cô cũng không thèm để ý có đụng đến vết thương hay không.

Tay chân của hai người đều vẫn bị trói, hơn nữa chân tay không có sức, căn bản cũng không đứng lên nổi, muốn tự cứu mình cũng chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp từ bên ngoài. Khương Cửu Sênh quan sát kỹ lưỡng bên trong thùng chứa hàng. Có lẽ do đi rất vội nên bên trong thùng xe vẫn chưa dọn dẹp sạch, có rất nhiều đồ lặt vặt, vài cái túi da trắng không biết có gì bên trong, mấy cái lồng nhựa, một đám thùng giấy xếp chồng lên nhau. Trên sàn có gậy gỗ, quần áo cũ rách, cùng với một miếng sắt mỏng.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ trong chốc lát rồi nhích qua, dùng chân đẩy miếng sắt đến cạnh chân Đàm Mặc Bảo, sau đó dùng mắt cá chân kẹp miếng sắt dựng đứng lên, cô ngẩng đầu, nhìn Đàm Mặc Bảo, lại nhìn miếng sắt mỏng.

Đàm Mặc Bảo lập tức hiểu ý xoay người lại, dùng tay bị trói ở sau lưng cầm lấy miếng sắt mỏng mà sắc, cọ vào sợi dây trên cổ tay cô. Ma sát sinh nhiệt khiến cổ tay cô nóng rát, nhưng cô cũng không bận tâm được nhiều như vậy. Cô cắn răng, mài đứt sợi dây từng chút một.

Do tay cô không còn chút sức nào nên phải mất một lúc lâu sợi dây mới đứt ra.

Đàm Mặc Bảo lập tức xé băng dính ngoài miệng của hai người ra. Cởi xong dây trói trên chân mình và Khương Cửu Sênh thì sức lực của cô cũng cạn kiệt, người tựa vào thùng chứa hàng thở hổn hển.

Khương Cửu Sênh xoay xoay chân tay bị tê dại, hỏi nhỏ: "Còn đứng lên được không?" Mặc dù thể lực và tố chất cơ thể cô tốt hơn Đàm Mặc Bảo rất nhiều nhưng cô cũng đã mệt lả.

Đàm Mặc Bảo nghiến răng, bám vào thùng chứa hàng loạng choạng đứng lên. Cô đứng không vững, tay chân nặng như đeo chì, không nhấc lên nổi.

Với tình hình này thì hy vọng chạy trốn thật mong manh.

Đàm Mặc Bảo nhíu đôi mày thanh tú lại, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng dặn dò Khương Cửu Sênh: "Vẫn chưa hết tác dụng của thuốc nên em không chạy được. Sênh Sênh, thể lực của chị tốt hơn em, chờ lát nữa nếu như chị có cơ hội trốn, chị nhất định phải chạy luôn nhé."

Khương Cửu Sênh im lặng, đỡ cô đi đến cạnh cửa thùng chứa hàng.

Đàm Mặc Bảo giữ lấy tay của cô, giọng thận trọng, mang theo ý tha thiết và gấp gáp: "Chị đồng ý với em đi, đừng để ý đến em, nếu không thì không ai trong chúng ta có thể chạy thoát được."

Khương Cửu Sênh buồn cười: "Em ngốc à, chị cũng có chạy được đâu."

Đàm Mặc Bảo cúi đầu: "Em xin lỗi."

Người hai anh em Tôn Hà Quý nhắm tới là cô, Sênh Sênh hoàn toàn bị liên lụy. Cô là con tin, bị giết cũng được, dù sao cũng sẽ chẳng có ai đau lòng, nhưng Sênh Sênh khác cô, chị ấy quá tốt, không đáng chịu khổ như vậy.

Cô càng nghĩ càng tự trách mình.

Khương Cửu Sênh đưa tay vỗ lưng cô: "Em xin lỗi cái gì, có phải em bắt chị đến đây đâu."

Vẻ mặt Đàm Mặc Bảo đau khổ: "Nếu như không phải tại em... "

Khương Cửu Sênh ngắt lời cô, bình tĩnh nói rõ ràng: "Mặc Bảo, chị là người trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Chị theo em tới đây vì sự phán đoán của chị bảo chị làm như vậy, em không có bất kỳ trách nhiệm gì cả."

Lúc đó thời gian quá ngắn, cô không kịp lên kế hoạch gì, thậm chí cũng không kịp cầu cứu, cô chỉ có thể quyết định, đuổi theo hay là không đuổi theo mà thôi.

Rất may, cô đã tới được đây.

Nếu như cô không tới, lúc Đàm Tây Nghiêu nói để Mặc Bảo chết ở bên ngoài đi, thì hẳn là Tôn Hà Quý đã giết con tin rồi.

Trái tim Đàm Mặc Bảo bị người nhà họ Đàm làm cho lạnh ngắt lại được ủ ấm, hai mắt cô cay xè, sụt sịt nói: "Vậy chị phải đồng ý với em, nếu như, em nói là nếu như chị có cơ hội, nhất định chị phải chạy đấy."

Cô có thể chết, không sao cả, cô không có ai thương.

Nhưng Sênh Sênh thì không được chết, chị ấy rất tốt.

Đàm Mặc Bảo kéo tay cô: "Chị mau đồng ý với em đi."

Khương Cửu Sênh hết cách, chỉ có thể gật đầu: "Được, chị nhất định sẽ chạy, chị sẽ đi tìm người tới cứu em."

Chiếc BMW màu trắng lao vùn vụt trên đường cao tốc, bóng cây cứ vùn vụt trượt về phía sau, còn có một hình bóng mơ hồ, phản chiếu trên cửa sổ, từ đầu tới cuối vẫn luôn căng thẳng, bóng đêm nổi bật bên ngoài cửa sổ ngày càng tối hơn, lạnh hơn.

Đôi mắt lạnh lùng như băng nhìn thẳng phía trước, trong con ngươi chỉ có một màu đen kịt, hòa quyện cùng với màn đêm, hai tay Thời Cẩn nắm chặt tay lái, tốc độ xe quá nhanh, gió đêm rít gào ngoài cửa sổ.

Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.

Thời Cẩn đeo tai nghe bluetooth, sau khi kết nối, anh im lặng không lên tiếng.

Người gọi tới là Hoắc Nhất Ninh: "Thời Cẩn."

Thời Cẩn hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh nhận vụ án này rồi à?"

Hoắc Nhất Ninh chỉ đáp lại: "Xe của tôi ở ngay phía sau anh."

Thời Cẩn ngẩng đầu, nhìn kính chiếu hậu, quả thật, một chiếc SUV đang đuổi theo phía sau, tốc độ rất nhanh, theo sát không rời. Anh chẳng muốn nói nhiều, đôi mắt lạnh nhạt, lời ít mà ý nhiều: "Đừng nhúng tay vào."

Không nhúng tay vào để anh đi hủy diệt trái đất à?

Hoắc Nhất Ninh trịnh trọng cảnh cáo: "Anh đừng làm loạn." Rồi nhỏ giọng khuyên bảo: "Anh không phải là người bị hại, không có quyền tự vệ chính đáng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Thời Cẩn cũng không nói gì, ngắt luôn máy, sau đó nghe điện thoại của Khương Cẩm Vũ.

Giọng nói rõ ràng rành mạch của cậu thanh niên nhanh chóng thông báo: "Rẽ trái ở ngã rẽ trước mặt, đi bốn mươi kilomet nữa." Cậu dừng một chút, rồi nói: "Chiếc xe dừng lại rồi."

Thời Cẩn siết tay lái rất chặt, trán lấm tấm mồ hôi, cổ họng khô rát, giọng nói căng thẳng, hỏi: "Đó là chỗ nào?"

Khương Cẩm Vũ đáp lại: "Một nhà máy bỏ hoang."

Khu đất hoang phế, thích hợp giết người hủy xác, nơi đó cũng chính là mục tiêu của anh em nhà họ Tôn.

Thời Cẩn cúp điện thoại, nhấn ga, nâng tốc độ chiếc xe lên tối đa.

Hơn hai trăm mét phía sau, chiếc SUV màu đen càng ngày càng bị bỏ xa. Chu Tiêu vò đầu, tức giận mắng to một câu: "Lái gì mà nhanh thế. Không muốn sống nữa à?"

Sắc mặt Hoắc Nhất Ninh lạnh lùng, thúc giục Chu Tiêu: "Mau đuổi theo."

Chu Tiêu lau mồ hôi: "Tôi sợ lắm, đội trưởng. Anh ta đi như vậy có khác đi đang bay đâu." Anh dám cam đoan, chiếc xe kia của Thời Cẩn khẳng định đã được nâng cấp, chắc chắn luôn!

Hoắc Nhất Ninh không quan tâm được nhiều như vậy: "Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, mau đuổi theo."

Nếu như không đuổi kịp, anh sợ Thời Cẩn nổi điên mất. Thời Cẩn không phải người trong cuộc, bất kể là giết người hay là phóng hỏa, đều là phạm pháp.

Bên cạnh ngã tư đường sau khi rời khỏi cao tốc có một nhà xưởng bị bỏ hoang, là một căn nhà năm tầng có sân nhỏ. Xe chở hàng đi vào, đậu ở trên nền đất trống, hai anh em Tôn Hà Quý xuống khỏi buồng lái. Lúc này mây bị gió thổi tan, trăng tròn như cái đĩa, ánh trăng mờ nhạt vạch đám mây đen hỗn độn ló ra, sáng như ánh sáng lúc bình minh.

Tôn Thanh Quý cầm lấy đèn pin, rón rén: "Anh, em, em không dám."

Tôn Hà Quý tức giận mắng: "Mày đúng là cái đồ vô dụng!" Nói rồi gã đẩy Tôn Thanh Quý một cái: "Đi, mở cửa ra."

"Vâng."

Tôn Thanh Quý ngậm một cái đèn pin ở trong miệng, xoa xoa đôi bàn tay run run, sợ sệt mở cửa thùng chứa hàng ra.

"Két..."

Thùng chứa hàng bị mở toang ra, ánh trăng chiếu vào, hòa với ánh sáng của bóng đèn ở bên trong, đủ để có thể thấy rõ ràng tình hình trong thùng xe, nhưng lại không nhìn thấy bóng người.

Tôn Thanh Quý ngạc nhiên hỏi: "Người đâu rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.