Editor: Nguyetmai
"Bằng không tôi thà bị giết, tôi nói được làm được."
Gã đàn ông mất hết kiên nhẫn nóng nảy hét lên: "Còn không câm miệng?"
Đàm Mặc Bảo cắn răng không dám hó hé thêm nữa.
Đồng hồ điểm sáu giờ, mặt trời đã ngả về Tây.
Tiêu Dật dọn dẹp xong, lúc đi ngang qua văn phòng của Thời Cẩn, bắt gặp anh còn chưa về thì hỏi: "Bác sĩ Thời, anh chưa tan ca sao?"
Thời Cẩn cầm bút trong tay, tiếng có tiếng không gõ xuống bàn trả lời: "Tôi đang đợi người."
Ai có thể khiến bác sĩ Thời chờ đợi chứ?
Cô Khương sắp tới sao?
Tiêu Dật cũng không nhiều chuyện nữa: "Vậy tôi về trước đây."
Thời Cẩn gật đầu rồi cầm điện thoại trên bàn lên. Anh chăm chăm nhìn một lúc rồi gọi điện thoại cho Khương Cửu Sênh. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thông báo lạnh băng của tổng đài: "Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không có người bắt máy."
Anh nhíu mày tiếp tục gọi lại.
Tại biệt thự nhà họ Đàm.
"Hoan Hề."
"Hoan Hề."
Bà Dương đứng dưới lầu gọi hai tiếng vẫn không nghe ai đáp lại, đành phải bước lên lầu hai gõ cửa phòng con gái gọi cô: "Hoan Hề, ra ăn cơm."
Trong phòng không có chút tiếng động nào.
Bà Dương lại gõ cửa: "Hoan Hề?"
Vẫn không có ai đáp lại. Bà Dương đẩy cửa vào phòng. Cửa phòng không khóa, căn phòng không bật đèn bị bao trùm bởi ánh sáng mờ tối, bà mở đèn lên rồi lại gọi: "Hoan Hề..."
Tiếng gọi ngừng lại.
Bà Dương căng thẳng: "Hoan Hề!"
Đàm Hoan Hề bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, bà Dương nhất thời hoang mang lo sợ chạy đến bên cạnh con gái, không dám động đến cô, tay chân luống cuống kiểm tra hơi thở rồi hô to: "Tây Nghiêu!"
"Tây Nghiêu!"
"Tây Nghiêu ông mau đến đây."
Bệnh viện Thiên Bắc.
Cửa phòng làm việc của Thời Cẩn ở khoa Ngoại Tim mạch đột nhiên bị đẩy ra, y tá Lưu vội vàng chạy vào thông báo: "Bác sĩ Thời, có người bệnh tim cần cấp cứu."
Thời Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại: "Tối nay không phải tôi trực."
Thường thì không nên quấy rầy bác sĩ Thời nữa, nhưng tình huống khá đặc thù, y tá Lưu không nhịn được mà giải thích: "Nhưng bệnh nhân đó là...."
Thời Cẩn không đợi nghe xong đã ngẩng đầu lạnh mắt: "Cô ra ngoài đi."
Y tá Lưu còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của bác sĩ Thời, vẫn im lặng bước ra ngoài.
Thời Cẩn đăm đăm nhìn điện thoại, trong lòng không yên. Anh vẫn không gọi điện được cho Khương Cửu Sênh. Anh không chờ nổi nữa, cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài.
Trong hành lang có tiếng giày cao gót dồn dập đang vội vàng tiến về phía anh.
Người đến là bà Dương. Khi nãy y tá trưởng không mời được Thời Cẩn nên bà đành tự mình đến tìm. Nhìn thấy Thời Cẩn bước ra khỏi phòng làm việc, bà vội vàng hoảng hốt chạy đến gần: "Bác sĩ Thời."
"Có chuyện gì?" Giọng nói bình thản, xa cách.
Thời Cẩn cũng không dừng lại, nhanh chóng đi về phía thang máy.
Lòng bà Dương nóng như lửa đốt vội vàng chạy theo, gia tăng tốc độ nói: "Hoan Hề nhà tôi đang trong phòng cấp cứu, cậu cứu nó với."
Thời Cẩn không chớp mắt, bước chân cũng không dừng lại, giọng nói dần lộ ra sự mất kiên nhẫn: "Hôm nay không phải tôi trực ban, bà liên hệ với các bác sĩ khoa Ngoại khác đi."
Bác sĩ của khoa Ngoại Tim mạch có ai so được với Thời Cẩn đâu.
Cho dù bà Dương trong lòng có bất mãn cũng đành vì con gái mà hạ mình, khép nép nói: "Bác sĩ Thời, tôi xin cậu, những bác sĩ khác đều hết cách rồi." Lời nói khẩn thiết vì con, Bà Dương nghẹn ngào năn nỉ: "Tôi xin cậu, xin cậu cứu con gái tôi."
Thời Cẩn dừng chân nhấn nút thang máy, anh quay đầu lại: "Tôi không có thời gian."
Không có thời gian?
Liên quan đến tính mạng con người lại có thái độ này, nào còn chút gì là lương y như từ mẫu. Bà Dương không nhịn được nữa nghiêm khắc chất vấn: "Thấy chết không cứu còn là bác sĩ sao?"
Cửa thang máy mở ra.
Thời Cẩn bước vào thang máy, cúi đầu ấn nút đi xuống, bình thản đáp trả một câu: "Sống chết của người khác liên quan gì đến tôi."
Anh liên tục nhấn nút mới khiến của thang máy chậm rãi khép lại.
Bà Dương hổn hển mắng vài câu.
Thời Cẩn này bà nhất định phải đuổi khỏi Thiên Bắc.
Nhớ đến con gái, bà Dương quay về phòng cấp cứu. Bác sĩ trong phòng còn chưa ra, bà gấp gáp đến độ đi qua đi lại trước cửa, các y tá ra vào phòng cấp cứu đều có nét mặt rất trầm trọng.
Bà Dương bật khóc, cả người hoảng hốt đến phát run: "Tây Nghiêu, con gái của chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Đàm Tây Nghiêu thẳng lưng ngồi trên ghế trước cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt trầm trọng: "Tôi đã mời tất cả bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch của Giang Bắc đến đây rồi, Hoan Hề sẽ không sao đâu."
Bà Dương vẫn bất an nắm chặt lấy góc áo, nước mắt không ngừng rơi chăm chú nhìn lên đèn phòng cấp cứu.
Lúc này có tiếng điện thoại vang lên, Đàm Tây Nghiêu cũng không xem ai gọi trực tiếp ngắt máy. Đối phương lại vô cùng kiên nhẫn liên tiếp gọi lại, còn ông thì mất kiên nhẫn chẳng muốn nhìn xem.
Thời Cẩn xuống hầm lấy xe, anh đạp chân ga tăng tốc, xe chạy như bay.
Đến cổng ra vào của bãi xe số 1, bác Tề bảo vệ thấy có xe đang chạy đến, liếc mắt nhìn biển số rồi nhanh chóng ấn mở thanh chắn. Xe giảm tốc độ chạy qua cổng, bác Tề đứng trước phòng bảo vệ, chào hỏi với người bên ngoài: "Bác sĩ Thời, bây giờ mới về sao." Bác Tề lại nhìn vào xe rồi hỏi, "Ấy, cô Khương đâu? Sao không về với cậu?"
Thời Cẩn ngẩng đầu ngừng xe lại: "Bạn gái tôi có đến sao?"
Bác Tề gật đầu: "Đúng vậy, lúc năm giờ đã đến rồi, tôi còn chào cô ấy mà." Nghĩ đến chỗ không thích hợp, bác Tề còn nói, "Cậu không gặp cô ấy sao? Vậy thì kỳ lạ thật, tôi cũng chưa thấy cô ấy rời đi." Bác nhận ra xe của Khương Cửu Sênh, xác định cô chưa đi khỏi đây.
Thời Cẩn nhíu mày càng chặt, trầm ngâm một lát: "Có thể xem camera theo dõi trong hầm không?"
Có chuyện gì rồi? Trong lòng bác Tề cũng căng thẳng vội nói: "Thật không may, camera mấy hôm trước bị hỏng, hôm nay mới có người đến sửa, nói rằng ngày mai mới sửa xong."
Camera cũng hỏng.
Quá trùng hợp.
Thời Cẩn lập tức xuống xe bước vào phòng bảo vệ, nói ngắn gọn: "Cho tôi mượn bảng ghi chép xe ra vào."
"Được." Cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, bác Tề vội vàng đưa bản ghi chép đến.
Thời Cẩn nhanh chóng đảo mắt nhìn qua rồi chợt ngừng lại: "Xe này của ai?"
Bãi đỗ xe bệnh viện số 1 ngoại trừ dành cho nhân viên cùng người nhà nhân viên trong bệnh viện, còn lại chỉ các cổ đông VIP mới có thể ra vào. Trong bảng đăng ký lại có một chiếc không phải xe tư nhân mà là dạng xe vận tải nhỏ.
Bác Tề xem qua biển số xe và chữ ký chợt nhớ đến: "Bọn họ đến sửa camera, là hai anh em lái chiếc minibus màu đen."
Sắc mặt Thời Cẩn thay đổi, lập tức chụp lại biển số xe gửi qua cho Khương Cẩm Vũ, sau đó vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Anh không kịp giải thích nhiều: "Cậu tra gấp vị trí biển số xe tôi gửi cho cậu."
Khương Cẩm Vũ bên kia nhanh chóng mở máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím: "Tình hình."
Thời Cẩn một tay lái xe, vừa đạp chân ga chiếc BMW trắng, vừa đeo tai nghe bluetooth lên, giải thích ngắn gọn: "Chị của cậu có thể đã xảy ra chuyện."
Thao tác bàn phím của cậu chợt dừng, mắt mở lớn sợ sệt. Sau đó động tác trên tay cậu trở nên nhanh hơn, nhập thông tin vào, số liệu trên màn hình xuất hiện dày đặc. Điện thoại của cậu đặt trên bàn, để chế độ loa ngoài nặng nề nói: "Chiếc xe kia nếu chạy đến đường không có camera sẽ không truy tìm được tung tích, hiện tại," Cậu dừng một chút rồi trở nên gấp gáp, "Mất dấu rồi."
Đại não của Thời Cẩn đột nhiên ngưng trệ rồi trầm mặc nói: "Trong vòng cổ của chị cậu có cài thiết bị định vị, cậu hack vào máy tính của tôi mà xem." Vòng cổ là anh đưa cho Khương Cửu Sênh. Vì thân phận đặc thù của nhà họ Tần, để phòng ngừa lúc xảy ra chuyện Thời Cẩn đã gắn thiết bị định vị vào viên kim cương trong mặt dây chuyền.
Khương Cẩm Vũ làm theo, không đến ba phút lại nói: "Chưa bật định vị."
Nếu định vị không khởi động sẽ không có cách nào truy tìm được tung tích. Việc khởi động thiết bị lại rất đơn giản, nhưng đến giờ định vị còn chưa mở chỉ có hai khả năng, một là người không có ý thức, hai là đang bị trói.
Thời Cẩn nắm chặt vô lăng, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, ngón tay run rẩy.
Không được hoảng loạn..
Anh hít vào một hơi thật sâu: "Vậy còn điện thoại?"
Giọng Khương Cẩm Vũ càng trở nên trầm trọng: "Điện thoại tắt máy rồi, bây giờ cần ít nhất ba giờ để cài chương trình tự khởi động."
Mắt Thời Cẩn đỏ ngầu, cả người tỏa ra sát khí.
Chờ ba tiếng đồng hồ, anh sẽ phát điên mất.
Trời đã về đêm, trên cao ngập tràn ánh sao, vầng trăng như lưỡi liềm. Ở ngoại ô nhà ngói san sát nhau, chỉ còn sót vài căn nhà chưa trang hoàng nằm ở thôn Khẩu Bắc, vì gần bờ biển nên tiếng sóng vô cùng dữ dội, gió thì như đang thét gào.
Có lẽ do đường đi chỗ này không tốt, mấy căn nhà ở đây chỉ có mái che, cửa sổ và cửa ra vào đều trống huếch. Dưới đất còn có gạch và cát, từ cửa lớn bước vào là phòng khách. Bước tiếp vào trong là phòng ngủ kiểu nông thôn, cửa sổ mở ra, vẫn chưa trang trí gì, chỉ dán một lớp giấy mỏng như xác rắn, trên mặt đất rải rác gạch và xi măng chưa sử dụng hết.
Khương Cửu Sênh và Đàm Mặc Bảo bị trói vào cột sắt, tay chân bị trói cứng, trên miệng còn dán băng dính màu xanh.
Bắt cóc hai người là một cặp anh em, người cao lớn gọi là Tôn Hà Quý, người thấp bé gọi là Tôn Thanh Quý.
Tôn Hà Quý cầm theo một túi đồ trở về, Tôn Thanh Quý ngồi ngay cửa thấy anh mình trở lại thì đứng dậy nói: "Anh à vẫn không gọi được."
Tôn Hà Quý ném đồ xuống đất, bên trong có mấy lon bia và một túi bánh mì. Tướng tá Tôn Hà Quý dữ dằn, làn da ngăm đen, khóe miệng nhếch lên có chút dọa người: "Sao lại vậy?"
"Đàm Tây Nghiêu vẫn cứ ngắt máy." Tôn Thanh Quý nói.
Tôn Hà Quý lấy trong túi ra một cái di động màu hồng vàng ném cho em trai: "Gọi bằng số này."
Là di động của Đàm Mặc Bảo, sau khi trói người lại, anh em bọn họ đã tịch thu di động của cô và Khương Cửu Sênh, hơn nữa còn tắt máy.
Tôn Thanh Quý gọi đến số của Đàm Tây Nghiêu, vừa vang một tiếng: "Lại ngắt máy."
"Mẹ nó." Tôn Hà Quý đá viên gạch trên đất, giật băng dính trên miệng Đàm Mặc Bảo xuống, "Mày có phải con gái của Đàm Tây Nghiêu thật không?"
Đàm Mặc Bảo gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Gã anh này nóng nảy, lại hung ác tàn nhẫn, tuyệt đối không thể chọc giận hắn, cô vội vàng trấn an giải thích: "Có thể ba tôi đang bận, lúc ông ấy làm việc sẽ không nghe điện thoại của ai hết, đợi xong việc rồi mới bắt máy."
Tôn Hà Quý có một đôi mắt rất to, khi trợn lên sẽ hơi lồi ra, nhìn chòng chọc Đàm Mặc Bảo: "Tốt nhất là như vậy." Hắn dán lại băng dính vào miệng cô rồi ngồi xổm trước mặt cô, hung ác nói, "Nếu ông đây không lấy được tiền, cả hai đứa mày chết chắc."
Đá Đàm Mặc Bảo một cái, Tôn Hà Quý mới tiến đến ngồi cạnh cửa. Gã mở một lon bia, lại xé bánh mì ăn. Tôn Thanh Quý canh giữ ở phía cửa bên kia.
Hai anh em này vô cùng cảnh giác. Ngoài trói cả hai bằng dây thừng, còn dán vài vòng băng dính vào cánh tay, chân, mắt cá chân, toàn bộ đều bị quấn chặt. Dây thừng thì buộc vào cột sắt cao, muốn chạy thoát quả thật khó như lên trời.
Đàm Mặc Bảo và Khương Cửu Sênh bị trói kiểu dựa lưng vào nhau. Cả hai đều bị tiêm thuốc, đừng nói chạy thoát, đến đi đường bình thường cũng là cả một vấn đề.
Đàm Mặc Bảo cố gắng cử động cánh tay nhưng bị trói chặt đến mức không nhúc nhích được, chỉ còn ngón tay có thể động đậy, cô khều lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh lại vỗ vỗ mu bàn tay trấn an Đàm Mặc Bảo.
Tôn Hà Quý vừa uống xong một lon bia thì di động của Đàm Mặc Bảo vang lên, đôi mắt cô sáng lên, có hy vọng rồi!
"Gã họ Đàm." Tôn Hà Quý nhìn về phía Đàm Mặc Bảo, "Ba mày đúng không?"
Cô gật đầu thật mạnh.
Tôn Hà Quý cầm điện thoái ấn nút nghe.
Đàm Tây Nghiêu vừa mở miệng đã hỏi: "Đang ở đâu rồi?"
Giọng nói có chút gấp gáp trầm trọng.
Tôn Hà Quý đương nhiên nhận ra âm thanh của Đàm Tây Nghiêu, nhếch khóe miệng cười vô cùng âm hiểm: "Con gái ông đang nằm trong tay chúng tôi, nếu muốn cô ta bình anh vô sự..."
Tôn Hà Quý vẫn còn chưa nói xong.
Đàm Tây Nghiêu đã nổi giận đùng đùng nói: "Bây giờ không về thì đừng về nữa!"
Nói xong ngắt điện thoại, chỉ còn lại từng tiếng tút tút tút vang dài.
Tôn Hà Quý run lên một cái, sắc mặt lập tức tối sầm: "Mẹ nó!" Gã nhấc chân lên đá vào cẳng chân của Đàm Mặc Bảo, chưa hết giận lại đạp vào cả hai chân cô. Gã ngồi xổm xuống vít tóc cô, "Hay rồi, thì ra bắt đúng đứa vô dụng."
Da đầu Đàm Mặc Bảo run lên, miệng bị dán chặt không nói được, cô liều mạng lắc đầu, phát ra âm thanh ư ư.
Tôn Hà Quý nhổ một bãi nước bọt, giật băng dính trên miệng cô ra, đôi mắt đỏ ngầu trợn lên: "Còn có di ngôn gì không?"
Cô nói thật nhanh, ngữ khí thương lượng: "Để tôi gọi điện cho ba tôi, tôi có thể bảo ông ấy đưa tiền."
Tôn Hà Quý nhếch miệng, ánh mắt tàn nhẫn, hắn nắm cằm Đàm Mặc Bảo: "Nếu không lấy được bọn mày đều phải chết."
Tôn Hà Quý lại gọi điện cho Đàm Tây Nghiêu, trong điện thoại truyền đến tiếng máy móc.
Nếu Đàm Tây Nghiêu không nghe điện thoại của cô...
Đàm Mặc Bảo mồ hôi đầy đầu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau bảy tiếng reo thì có người bắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng cầu cứu.
Đàm Tây Nghiêu đã nói trước, vô cùng mất bình tĩnh: "Mày không lo về còn gọi điện lại làm gì?"
Đàm Mặc Bảo vừa lên tiếng đã bật khóc, khi nghe được tiếng của ba tất cả sợ hãi và căng thẳng đều bùng nổ: "Ba, con... "
Chỉ là cô còn chưa nói xong.
Đàm Tây Nghiêu lại ngắt lời cô: "Chị mày phát bệnh, mau đến bệnh viện đi."
Bảo sao điện thoại mãi không nghe, giọng điệu lại vội vàng kích động như thế, thì ra là Đàm Hoan Hề phát bệnh.
Trái tim vốn đang bị treo lơ lửng của Đàm Mặc Bảo nặng nề rơi xuống, cô cắn răng kìm lại nước mắt, nhưng giọng nói vẫn run rẩy mang theo nức nở: "Ba, con bị bắt cóc rồi."
Cô đang cầu cứu, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Đàm Tây Nghiêu khinh thường hừ một tiếng, giọng nói tức giận ngập trời: "Chị mày bây giờ sống chết còn chưa rõ, mày còn nói chuyện kiểu đó, sao tao lại sinh ra loại ăn không vô dụng như mày chứ?"
Không tin! Ông ta không tin!
Đàm Hoan Hề chưa rõ sống chết, cô thì không phải như vậy sao? Cô cũng là sống chết trước mắt mà.
Đàm Mặc Bảo siết chặt tay, hít hít mũi, cố gắng bình tĩnh giải thích lại: "Ba, con bị bắt cóc thật mà, người ta yêu cầu tiền chuộc, ba..." Đàm Mặc Bảo vẫn không nhịn được nghẹn ngào, "Mau tới cứu con với!"
Cô không nhìn thấy gương mặt của Đàm Tây Nghiêu, chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo.
"Bị bắt cóc sao?" Đàm Tây Nghiêu mất kiên nhẫn, không tin tưởng cũng chẳng quan tâm. Ông ta tàn nhẫn nói: "Vậy mày chết ở ngoài đó luôn đi!"
Tiếng nói vừa dứt thì điện thoại cũng bị ngắt, chỉ chừa lại những tiếng tút tút.
Đàm Mặc Bảo bật cười, cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi trên đất.
Tôn Hà Quý giận dữ, ném điện thoại của cô vào tường. Điện thoại vỡ thành từng mảnh bắn ngược vào tay cô. Trên người chảy chút máu, Đàm Mặc Bảo cúi đầu ngơ ngác, ngoại trừ nước mắt vẫn rơi thì không còn một chút phản ứng nào.
Vậy thì mày chết ngoài đó luôn đi...
Trong đầu cô giờ đây chỉ còn quanh quẩn những lời này.
Tôn Hà Quý trút giận xong thì túm tóc Đàm Mặc Bảo, giận dữ cười: "Ba mày cũng ác thật!." Gã lấy ra con dao Thụy Sĩ từ bên hông ra, "Đừng trách tao, có trách thì trách ba mày!"
Nói xong hắn nhấc dao lên, lưỡi dao ánh lên một tia sáng sắc lẻm.