Duy Nhất Là Em

Chương 101: Thời Cẩn tức giận sẽ rất điên cuồng




Translator: Nguyetmai

"Bác sĩ Tiêu." Thời Cẩn giới thiệu với cô ta, "Đây là bạn gái tôi, Khương Cửu Sênh."

Vẻ mặt Tiêu Lâm Lâm lập tức xanh mét, bỏ lại câu "tôi còn có bệnh nhân" rồi gần như bỏ chạy khỏi phòng làm việc của Thời Cẩn.

Suốt cả quá trình, Từ Thanh Bách chỉ đứng cạnh khoanh tay xem trò hay, không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo của Thời Cẩn, anh lại thấy rất thoải mái.

"Bác sĩ Từ, anh ra ngoài được chưa?" Thời Cẩn đột nhiên nói.

Từ Thanh Bách nghẹn họng.

Anh thầm mắng một câu "trọng sắc khinh bạn" rồi ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

Cô nghi ngờ nhìn anh: "Còn chuyện gì nữa à?"

Anh gật đầu: "Ừ, còn." Nói rồi cúi người, kề sát vào cô, "Anh còn chưa hôn em."

Những nụ hôn nhẹ nhàng liên tục rơi lên khóe môi cô, phải đến khi đôi môi cô ửng một sắc hồng nhạt, anh mới buông cô ra, để lại câu "ở nhà chờ anh" rồi ra ngoài.

Cô ngồi trên ghế dựa, cười đến hai mắt cong cong.

Thời Cẩn vừa ra khỏi phòng làm việc, đã nghe thấy tiếng huýt sáo của Từ Thanh Bách đang khoanh tay, đứng bên tường đợi anh. Anh ta liếc anh một cái đầy sâu ra: "Lừa đến tay rồi à?"

Ý cười trên môi Thời Cẩn lập tức biến mất, ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Từ Thanh Bách rùng mình, hơi rụt cổ, cười khan: "Nói đùa thôi mà."

Mặt Thời Cẩn không có vẻ gì đang đùa: "Cậu bớt xuất hiện trước mặt Sênh Sênh đi."

Đây là lệnh cấm.

Từ Thanh Bách buồn cười: "Sợ tôi cướp người yêu cậu à?"

"Không sợ."

Ồ? Từ Thanh Bách nhướng mày.

Vẻ mặt Thời Cẩn bình thản: "Tôi sẽ diệt khẩu đấy."

Khóe môi Từ Thanh Bách giật giật: "Cậu đùa à?"

Thời Cẩn thản nhiên đáp: "Xưa nay tôi không nói đùa."

Từ trước đến nay, Thời Cẩn muốn ai chết, đều không phải là nói suông.

Từ Thanh Bách bó tay.

Cái dáng vẻ đe dọa này, giỏi gớm nhỉ!

Không đến một giờ, tin tức bác sĩ Thời khoa Ngoại Tim mạch đưa bạn gái đi khám phụ khoa đã truyền khắp bệnh viện, tất cả các y tá chưa lập gia đình thất tình tập thể.

Rốt cuộc là ai kiếp trước cứu cả hệ ngân hà vậy!

Mạc Băng ngồi trên ghế lái, quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh: "Kiếp trước cô cứu cả hệ ngân hà à?" Sau đó nói luôn nửa câu sau, "Ngày nào cũng lên trang đầu."

Khương Cửu Sênh ngồi vào ghế sau, đặt túi thuốc bắc trong tay xuống: "Có chuyện gì vậy?"

Mạc Băng đổi cho Tiểu Kiều lái xe rồi mới nói tiếp: "Không phải trước đây cô từng đẩy một tên nhà báo sao? Gã ta mới viết bài, bảo cô hành hung người của giới truyền thông, thương tật cấp độ sáu."

Chuyện này không thể không nói đến nhân vật chính trong câu chuyện này – Tưởng Phi. Kể từ khi Lệ Nhiễm Nhiễm công khai bác bỏ tin đồn, lại thêm việc paparazzi Bàng Long đăng tin tiết lộ việc bạn gái gã ta - Vương Đông Chiêu đi phá thai, cặp đôi đó được xem là cặp đôi "chó gặp cũng phải ngại", không còn xuất hiện trước công chúng nữa.

Lời đồn đại tự động bị hủy, thế nhưng do độ nổi tiếng của Khương Cửu Sênh quá cao, mèo hoang chó hoang gì cũng muốn đến thơm lây.

"Thương tật à?" Khương Cửu Sênh bị chọc cười.

Mạc Băng đành chịu chứ biết làm sao, cô ấy day day đầu: "Dạo này bọn ăn vạ đông như quân Nguyên." Sau đó trực tiếp sắp xếp, "Chị đưa cô về công ty trước, bộ phận PR đã lên kế hoạch khẩn cấp, cần cô duyệt qua."

Khương Cửu Sênh gật đầu, nhờ Tiểu Kiều mang túi thuốc bắc về nhà giúp mình.

Đến công ty, Vũ Văn Xung Phong chỉ nói một câu.

"Em cứ lo mà giữ gìn giọng cho tốt vào, ít hút thuốc uống rượu, những thứ khác em không cần lo, lưu diễn chỉ được phép lời, không được phép lỗ."

Khương Cửu Sênh biết điều đáp: "Tuân lệnh!"

Tạ Đãng cũng đúng lúc đến phòng làm việc của cô, không biết nghe được bao nhiêu, chỉ nhìn Vũ Văn Xung Phong xong phán xanh rờn: "Đúng là đồ con buôn!"

Boss lớn khinh thường không thèm nhìn cậu ta,

"Tối nay đi cùng nhau đi." Tạ Đãng nói với Khương Cửu Sênh.

Cô không phản ứng kịp: "Đi đâu cơ?"

"Bà quên rồi à?" Tạ Đãng dùng đôi mắt xinh đẹp liếc cô một cái, "Tiệc thôi nôi."

À, nhớ ra rồi.

Khương Cửu Sênh cầm điện thoại, đi ra một góc gọi cho Thời Cẩn.

"Sênh Sênh."

Giọng anh lộ vẻ mệt mỏi, có lẽ vừa phẫu thuật xong.

Cô đứng trước tấm kính nhà vệ sinh, nói khẽ: "Tối nay em về trễ một chút."

Anh hỏi: "Có lịch trình à?"

"Không phải." Cô ngoan ngoãn nói, "Tiệc thôi nôi con của sư tỷ đồng môn."

"À."

Giọng anh có vẻ rất mất mát.

Cô lập tức nói: "Em sẽ cố gắng về sớm."

"Được." Anh dừng một chút rồi nói, "Khi nào xong gọi anh, anh đến đón em."

Cô nghĩ ngợi, anh mới tan việc đã phải lo cơm nước thuốc thang cho giờ, còn phải đến đón cô… Sao cô nỡ làm anh cực khổ chứ, đành nói: "Không muộn lắm đâu, em tự về được mà, anh ở nhà chờ em là được."

Anh do dự một lúc lâu mới đồng ý, lại dặn dò cô: "Sênh Sênh, uống ít rượu thôi."

Cô ngoan ngoãn nghe lời.

Bệnh viện Thiên Bắc.

Gần sáu giờ, người trong bệnh viện đã vơi dần, ở bàn y tá khoa Ngoại chỉ có hai y tá trực ca. Hai người bận rộn suốt cả ngày, lúc này mới có lúc rảnh, miệng bắt đầu hoạt động.

Người đội mũ y tá có một vạch là một y tá còn trẻ tuổi, họ Hàn, các bác sĩ khoa Ngoại đều gọi là y tá Tiểu Hàn.

Cô ấy rất kích động, đập bàn gào thét: "Bác sĩ Thời mà có bạn gái á, em không tin đâu! Có chết cũng không tin!"

Y tá Tiểu Triệu đội mũ y tá có ba vạch bị chọc cười, cúi đầu chỉnh sửa sổ y tá, thuận miệng nói: "Em không tin có ích gì chứ, bác sĩ Hàn bên phụ khoa đã thấy rồi, trông khí chất không phải người bình thường đâu."

"Lại còn đưa bạn gái đến khám phụ khoa!"

Đó sao có thể là bác sĩ Thời chứ!

Y tá Tiểu Hàn kiên định nói: "Em vẫn luôn cho rằng bác sĩ Thời là người không cần dùng ngũ cốc hoa màu, chỉ cần cho anh ấy một miếng đất trống là có thể phi thăng thành thượng thần rồi. Anh ấy phải được người ta lập đền thờ, được thắp hương mỗi ngày, cảm tạ anh ấy đã dùng gương mặt của mình làm thanh lọc thế giới xấu xí này." Y tá Tiểu Hàn không tin nổi, "Tại sao người như vậy lại có thể hạ phàm vì chuyện nam nữ trần tục chứ?"

Y tá Tiểu Triệu bị lời miêu tả của cô ấy chọc cười, ngừng bút đáp: "Chị lại tò mò không biết bạn gái của bác sĩ Thời xinh đẹp thế nào…"

Cô ấy chưa dứt lời, y tá Tiểu Hàn đã vội kéo áo y tả Tiểu Triệu, ánh mắt nhìn ra ngoài, ấp úng gọi: "Bác, bác sĩ Thời."

Y tá Tiểu Triệu lập tức đứng thẳng, mặt đỏ bừng, không biết bác sĩ Thời nghe được bao nhiêu rồi…

"Tào Húc."

Thời Cẩn đọc một cái tên.

"Hả?" Y tá Tiểu Hàn ngẩn người.

Thời Cẩn rất kiên nhẫn, khẽ lặp lại lần nữa: "Tào Húc. Phiền chuyển bệnh nhân đó cho tôi."

Y tá Tiểu Hàn lật sổ ghi chép, thấy tên bệnh nhân, vừa nhìn lại càng không hiểu: "Bác sĩ Thời, bệnh nhân này chỉ đến để kiểm tra thôi."

Anh gật đầu, hỏi lại: "Chuyển cho tôi có vấn đề gì không?"

Tất nhiên là có rồi!

Anh đường đường là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc đó, mấy chuyện kiểm tra nhỏ nhặt này sao dám làm phiền anh chứ.

Y tá Tiểu Hàn mỉm cười: "Tất nhiên là không thành vấn đề." Dù là đến kiểm tra hay đến sinh con, chỉ cần là bác sĩ Thời muốn nhận, ai dám lắc đầu chứ.

Thời Cẩn nhếch môi đáp: "Phiền cô rồi, cảm ơn." Vừa lễ phép lại xa cách.

Bác sĩ Thời là người duy nhất nói cảm ơn với các y tá trong bệnh viện, cử chỉ đều vô cùng lễ độ, lại thêm tướng mạo xuất sắc, ai ở phòng y tá đều không đỡ nổi.

Huống chi, người đẹp mà, nở nụ cười là nghiêng nước nghiêng thành.

Hai mắt của y tá Tiểu Hàn bị sắc đẹp làm lu mờ, cười đến ngu ngơ: "Không cần cảm ơn đâu, chuyện nên làm mà." Đừng nói là chuyển bệnh nhân cho bác sĩ, cho dù là hái sao trên trời, cô cũng không chối từ, có ngã chết cũng không sợ.

Thời Cẩn nói nhanh một câu "cực khổ rồi", xoay người rời đi. Đi được vài bước, anh lại quay đầu, vòng lại bàn y tá.

Anh nói: "Bạn gái của tôi quả thật rất xinh đẹp." Môi nở nụ cười, đôi mắt dịu dàng lấp lánh.

Y tá Tiểu Hàn và y tá Tiểu Triệu đều cạn lời.

Đợi đến khi Thời Cẩn đi xa, y tá Tiểu Hàn quay sang hỏi y tá Tiểu Triệu: "Bác sĩ Thời mới thể hiện tình yêu đấy à?"

Y tá Tiểu Triệu nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Ban nãy chị có thấy bác sĩ Thời cười không?" Không phải kiểu cười nhưng mắt không chứa ý cười, mà là nụ cười dịu dàng khiến người ta chết chìm, như ánh sáng chói chang, đầy sức sống giống một người bình thường.

Y tá Tiểu Triệu gật đầu: "Cười đến mức trái tim của bà cô già như chị đều phải đập thình thịch đấy."

"Má ơi, kỳ diệu quá!"

Bác sĩ Thời từ thần tiên thành người phàm rồi, nụ cười khẽ kia sẽ gây tai họa cho biết bao nhiêu cô gái đây!

Bảy giờ tối.

Khi Khương Cửu Sênh nhận điện thoại của Mạc Băng, sư tỷ đồng môn của cô đang ôm micro hát đến khan cả giọng.

"Sênh Sênh."

"Ừ." Khương Cửu Sênh đứng dậy, đi về phía cửa sổ.

Cách điện thoại mà Mạc Băng vẫn nghe thấy tiếng rống như điên dại kia: "Sao ồn ào vậy?"

Khương Cửu Sênh đẩy cửa bước ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh: "Đang ở quán karaoke."

Mạc Băng kinh ngạc: "Không phải là tiệc thôi nôi à?"

"Đúng vậy, nhưng đại sư tỷ của em vốn thích hát karaoke."

Mạc Băng không thể tưởng tượng ra hình ảnh một nghệ sĩ kéo đàn nhị giành micro hát đến ma chê quỷ hơn, chẳng ăn nhập chút nào

"Có chuyện gì không ạ?" Khương Cửu Sênh hỏi.

"Boss mới nhận được tin…" Mạc Băng tiết lộ, "Biết ai là bác sĩ điều trị của tên nhà báo ăn vạ kia không?"

Khương Cửu Sênh không đoán ra, cúi đầu giẫm lên bóng mình.

Mạc Băng nói: "Là bác sĩ Thời nhà cô đấy."

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Trùng hợp thật."

Đâu chỉ trùng hợp, phải là ông trời ưu ái mới đúng!

Mạc Băng nói: "Chị không khích lệ vì sự nghiệp mà dùng mỹ nhân kế với bác sĩ Thời nhà cô, chỉ là…" cô ấy lại nói vô cùng đứng đắn, "Mối quan hệ nam nữ ấy mà, có thể xem là tình thú phát triển tình cảm cũng được."

Cho nên, ý cô ấy là bảo Khương Cửu Sênh đi thổi gió bên gối chứ gì?

Khương Cửu Sênh không nói thêm, cười cúp điện thoại của Mạc Băng. Đang định trở về phòng riêng, ánh mắt cô lại nhìn về phía cuối hành lang, có hai người đang cãi nhau rất gay gắt.

Hóa ra Liễu Nhứ và quản lý Lưu Linh của cô ta.

Liễu Nhứ hơi cao giọng, có mấy phần trách cứ: "Chị Linh, chị có ý gì?"

Vẻ mặt Lưu Linh hờ hững: "Đúng như cô nghĩ đấy."

Vừa dứt lời, Liễu Nhứ đã cười lạnh.

"Đây là cơ hội mà chị tranh thủ cho tôi đấy ư?" Cô ta thẹn quá thành giận, hét lớn, "Cơ hội chị cho tôi là để tôi đến đây hầu rượu à?"

Lưu Linh cười nhạt, đáy mắt không giấu nổi khinh bỉ: "Đừng nói là hầu rượu, cho dù cô có hầu ngủ cũng không ai dám dùng cô nữa đâu."

Liễu Nhứ nghe không nổi nữa, quay đầu toan rời đi, ai ngờ Lưu Linh ở đằng sau vẫn tiếp tục lạnh lùng châm chọc.

"Cô cho rằng cô còn cơ hội trở mình sao?"

Liễu Nhứ dừng chân.

Giọng Lưu Linh mỉa mai: "Còn chưa tỉnh ra à? Ca khúc đơn của cô thất bại, tài năng cũng chẳng đủ, ngoài bài hát mà cô trộm được thì trên người cô còn gì để bán chứ? Tôi nói thật cho cô biết, đừng nói đến việc ra album nhạc đồng quê, Tần thị vốn không định dùng cô nữa. Ngày nào Khương Cửu Sênh còn nổi tiếng, cô cũng đừng mong có chỗ đứng trong giới giải trí." Lưu Linh đã cạn hết kiên nhẫn, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cơ hội thì tôi đã mang đến cho cô rồi, có dùng hay không thì tùy."

Lưu Linh nói rồi bỏ mặc Liễu Nhứ ở đó.

Cô ả đứng đó một lúc lâu, hơi cong lưng, tay siết chặt, đi từng bước thật chậm, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại.

Một khi đã bước chân vào giới giải trí, xem như không còn đường lui nữa.

Khương Cửu Sênh lắc đầu, tự tạo nghiệp, không thể sống.

Vừa trở lại ngoài cửa phòng riêng, bên trong đã truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, sư tỷ vẫn đang gào thét điên cuồng, càng dở hơi hơn là chọn đúng bài hát của cô… Đúng là một lời khó nói hết, đầu cô đau muốn nứt toác ra rồi.

Đang định đẩy cửa vào, Tạ Đãng đã kéo cửa ra, không cho cô vào mà thẩm vấn: "Bà mới đi đâu đấy?" Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, "Có phải đi hút thuốc không hả?"

Sắp đến chuyến lưu diễn, Tạ Đãng và Vũ Văn Xung Phong quản lý cô rất chặt, Mạc Băng cũng tịch thu hết thuốc lá của cô.

Cô thật thà đáp: "Không phải, đi nghe điện thoại."

Tạ Đãng rướn cổ, ngửi mùi trên người cô như cún, không thấy mùi thuốc lá mới nhường đường: "Vào nhanh đi, các sư tỷ muốn bà rót rượu kìa." Giọng cậu ta rất nhỏ, lén lút nói với cô, "Bà cầm cái chai phía bên trái nhé, tôi đã đổi thành nước rồi."

Cô cười như không: "Khinh thường tửu lượng của tôi à?"

Tạ Đãng phì cười: "Trước đây ai đau bụng đến đứng không nổi ấy nhỉ?"

Lúc ấy cô bị đau bụng kinh, mới uống một ly rượu đã đau đến đứng không nổi.

"Đãng Đãng." Trong phòng có gắn mấy chiếc đèn chiếu, ánh sáng đủ màu sắc chiếu lên mặt cô. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, mắt lấp lánh.

Tạ Đãng bị cô nhìn đến ngơ ngác, xoay đầu đi, tức giận nói: "Đừng có gọi tôi là Đãng Đãng."

Cô chỉ nói: "Cảm ơn nhé."

Cậu ta nhấn mạnh: "Gọi tôi là thầy Tạ."

"Đãng Đãng à." Thầy Tạ - ba cậu ta lại lập tức gọi to, "Đãng Đãng! Sênh Sênh đâu! Mau lại đây hát một bài."

Tạ Đãng cạn lời.

Ba ơi là ba!

Trời ngả dần về đêm.

Bên ngoài Ngự Cảnh Ngân Loan, đêm rất yên tĩnh, dưới đèn đường có bóng cây nhẹ lay, gió thổi phất phơ.

Thời Cẩn nhìn đồng hồ trên tường, mày càng nhíu chặt.

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ núp dưới chân bàn, nhỏ giọng sủa. Không phải do gan nó to đâu, mà là vì nó đói đến chóng mặt rồi, sao ba còn chưa cho nó ăn, muốn nó chết đói à?

Thời Cẩn đi đến.

Khương Bác Mỹ lập tức lè lưỡi.

Ba nó ngồi xuống: "Sao mẹ mày chưa về nữa?"

"Gâu."

Nó còn chưa được ăn cơm! Cho nó ăn cơm đã!

Mắt Thời Cẩn trầm xuống: "Ra cửa sổ canh chừng đi."

Hu hu, đúng là thê thảm mà!

Khương Bác Mỹ cào cào phần lông mới cắt trên đầu, lê thân thể mỏi mệt lên bệ cửa sổ, ngồi xổm nhìn xuống cổng khu chung cư.

Mẹ ơi, mau về đi, nó sắp chết đói rồi.

Thời Cẩn nhìn canh đang nấu trên bếp, lại quay về phòng khách cầm điện thoại lên xem, chân mày càng nhíu chặt. Ngón tay anh chạm vào màn hình, vô thức gõ gõ, màn hình điện thoại lúc sáng lúc tối.

Ngón tay anh bỗng dừng lại.

Anh cầm điện thoại, cuối cùng không nhịn được nhấn vào số Khương Cửu Sênh.

Không đợi anh mở miệng, đầu bên kia điện thoại đã có người nhấc máy.

"Alo." Là giọng nữ xa lạ, tốc độ nói rất nhanh, âm lượng cũng rất lớn, "Nếu tìm Sênh Sênh thì tí nữa gọi lại nhé, em ấy đi vệ sinh rồi." Người phụ nữ nói rồi bổ sung thêm, "À, tôi là sư tỷ của em ấy."

Lúc này, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nam: "Các người rót cho Sênh Sênh ít rượu thôi, cô ấy không thoải mái, tôi uống thay cô ấy."

Thời Cẩn nhận ra giọng nói này, là Tạ Đãng.

"Chu Tân, cậu…"

Nói chưa dứt lời, điện thoại đã bị ngắt. Tay Thời Cẩn nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, anh giữ động tác kia hồi lâu, mãi đến khi ánh sáng trên màn hình di động tắt ngóm.

Lạch cạch.

Điện thoại di động bị ném lên bàn, Thời Cẩn quay người, ánh đèn trong phòng ăn hắt vào đáy mắt anh, nhưng lại không thắp sáng hố đen sâu thẳm mà càng lúc càng hun hút thêm. Anh không nói lời nào, chỉ đổ hết thức ăn vào thùng rác, sau đó vào lại nhà bếp, mở vòi nước, rửa tay.

Một lúc sau, trong nhà bếp truyền đến tiếng bát đĩa đổ vỡ.

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ ngồi xổm bên cửa sổ, lông dựng đứng, phần lông cụt ngủn bị gió thổi phấp phới, lạnh run.

"Gâu."

Nó đói quá, sợ quá, lạnh quá.

"Gâu."

Ánh đèn nhà bếp chợt tắt ngóm, Thời Cẩn đứng đó, dõi mắt về phía cửa sổ.

Mẹ ơi! Khủng khiếp quá!

Khương Bác Mỹ sợ đến mức nhảy khỏi cửa sổ, chui vào ổ chó, ôm đầu giả chết. Mãi sau mới nó có gan chui ra khỏi ổ chó, dáo dác nhìn ra ngoài.

Ba nó vốn đang tức điên, lúc này lại cung cúc đi nấu cơm.

Chắc là ba nó vẫn không nỡ để mẹ đói, nhưng mà nó thì sắp chết đói rồi.

"Gâu."

Khương Bác Mỹ tiếp tục giả chết.

Gần chín giờ, "tiệc thôi nôi" mới tàn. Tạ Đãng uống rượu say, không chịu theo người quản lý về nhà, cứ muốn Khương Cửu Sênh đưa về mới chịu. Trợ lý Tiểu Kim đỡ lấy cậu ta, cậu ta dở chứng không chịu, chỉ muốn bổ nhào về phía Khương Cửu Sênh. Sau đó cậu đưa vật trong tay cho cô như hiến vật quý, vui vẻ nói: "Sênh Sênh, tôi dùng tờ 100 đồng gấp máy bay, cho bà nè!"

Khương Cửu Sênh nhận lấy.

Tạ Đãng lập tức cười tươi như hoa.

Trợ lý vất vả lắm mới nhét được cậu ta vào xe bảo mẫu, cậu ta lại chui đầu ra, la hét: "Đàn của tôi đâu? Đàn đâu?"

"Ở nhà." Người quản lý Tống Tĩnh kéo đầu cậu ta vào lại, ra lệnh, "Ngồi yên cho tôi!"

Tạ Đãng lại lấy tay đập 'bốp' một phát vào mu bàn tay Tống Tĩnh, nổi tính "Công Túa" lên bảo: "Tôi muốn kéo cho Sênh Sênh nghe nhạc Beethoven, đưa đàn cho tôi nhanh lên!"

Tống Tĩnh không muốn nói thêm gì với con ma men này nữa, thầy Tạ, Tạ Đãng và cả Khương Cửu Sênh đều có dáng vẻ say rượu y như nhau, đúng là người một nhà!

Ở bên kia, Tạ Đãng đã rướn nửa người ra khỏi cửa xe, toét miệng cười, hỏi Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, tôi đẹp trai không?"

Cô đáp trôi chảy: "Ừ, đẹp trai."

Cậu ta say khướt, mắt mang hơi nước, lấp lánh như sao trên trời, lại hỏi cô: "Tôi còn có cả tóc xoăn tự nhiên nữa, có đẹp hay không?"

Khương Cửu Sênh buồn cười, gật đầu: "Đẹp."

"Công Túa" Tạ không vui, thô lỗ chỉ trích Khương Cửu Sênh: "Bà qua loa với tôi!"

Cậu ta vốn đã bốc đồng, lúc say lại càng không chịu nói lý.

Khương Cửu Sênh hết cách, giơ ngón cái lên, nhấn mạnh: "Cực kì, cực kì đẹp trai."

Tạ Đãng lúc này mới hài lòng, hai tay vươn ra khỏi cửa xe, đầu gật gù: "Tất nhiên, còn phải nói sao." Sau đó đắc ý nói: "Đẹp hơn Bánh Trôi nhiều!"

So cả với Husky sao, có bản lĩnh đấy!

Tống Tĩnh đóng cửa xe lại, Tạ Đãng lại chui ra từ một cửa sổ khác, sờ sờ mái tóc xoăn của mình, tự luyến nói: "Trên đời này, không tên đàn ông nào có mái tóc xoăn tự nhiên đẹp như tôi."

Tống Tĩnh bó tay.

Một tiếng "cạch" vang lên, toàn bộ cửa sổ đều đóng lại hết, lúc này Tống Tĩnh mới để Khương Cửu Sênh lên xe, còn mình thì ngồi vào xe bảo mẫu. Vừa bước một chân lên xe, ông tướng bên trong đã hét lớn: "Cút ngay, đây là giang sơn mà tôi với Sênh Sênh mới chiếm được!"

Tống Tĩnh cạn lời.

Giang sơn cái đầu cậu!

Tống Tĩnh vừa đặt mông xuống, còn chưa ngồi nóng chỗ, Tạ Đãng đã vung chân đạp: "Không cho ngồi, đây là ngai vàng của tôi với Sênh Sênh!"

Tống Tĩnh hết chịu nổi, ngai vàng cái quái gì hả!

Vì ông tướng này mà Tống Tĩnh đành phải đứng lên, không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì chứ!

Ông tướng này mãi không chịu yên, cứ lảm nhảm không ngừng, đòi chia nửa ngai vàng cho Sênh Sênh, còn muốn chỉ điểm giang sơn gì đó.

"Sênh Sênh, bà có thích ngai vàng này không?"

Khương Cửu Sênh phải luôn mồm bảo thích.

"Vậy bà mang về đi, đến lúc lưu diễn, bà cứ ngồi lên đó rồi hát, tôi sẽ bảo fan của tôi hô 'Sênh gia, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế' cho bà."

Sao cô tiếp nhận được cái kiểu điên khùng này của cậu ta đây chứ.

Tạ Đãng vẫn liến thoắng không ngừng, lúc thì: "Sênh Sênh, tôi hát cho bà nghe một bài." Khi lại, "Sênh Sênh, bà nhìn áo khoác của tôi này, trên đó có hình con chó, rất đẹp đúng không, tôi cho bà."

"Sênh Sênh, giày tôi đi cũng thoải mái lắm, tôi cho bà."

Tống Tĩnh quả thật rất sợ ông tướng này sẽ lột sạch tại chỗ, may thay cậu ta không cởi đồ, chỉ lấy ví tiền ra thôi.

"Sênh Sênh, tôi có nhiều tiền lắm, bà cầm mà tiêu đi."

"Đây là thẻ vàng, cầm lấy đi."

Sau đó, cậu ta lại móc từng thứ từng thứ ra đưa cho Khương Cửu Sênh.

Khương Cửu Sênh đột nhiên gọi: "Tạ Đãng."

Tạ Đãng ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.

Cô thủ thỉ như dụ dỗ: "Có muốn chơi trốn tìm không?"

Cậu ta thích nhất là được cô dỗ dành, bèn đáp: "Được thôi."

"Vậy cậu nhắm mắt lại đếm đến một trăm, chờ tôi núp kĩ rồi cậu mới được mở mắt đấy nhé!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.