Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 69




Cho tới bây giờ họ chưa hề lường được, kết hôn đại sự, cư nhiên lại xảy ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng lẫn vô cùng phức tạp trước mặt hai phu phu bọn họ.

Nguyên tưởng rằng chỉ cần có giấy kết hôn thì coi như ván đã đóng thuyền rồi, nhưng không nghĩ tới, hai người ông càng nói, Kì An Chi và Đường Mộ Thần càng lúc càng ớn lạnh.

Hôn lễ này rốt cuộc làm sao đây?

Hai người trẻ tuổi đau đầu rồi. Thế nhưng bọn họ không được phép suy nghĩ nhiều, điều đầu tiên cần phải đối mặt chính là, đêm nay ngủ ở đâu?

Đường Tùng Niên vung tay lên, “Thần Thần con ngồi máy bay chín tiếng đồng hồ chắc mệt lắm rồi, mang An An lên lầu nghỉ ngơi đi!” Rõ ràng có ý tứ bảo cháu mình mang cháu dâu về phòng.

Nhưng Kì Dân Hạo chen ngang, “An An, khi biết tin con gần về tới nơi ông đã bảo chú con ở nhà chuẩn bị rồi, mấy đứa em con tất cả cũng đều quay về, Mộ Thần à, con cũng về cùng nhau đoàn viên đi!”

Đây… đây là như thế nào?

Kì An Chi và Đường Mộ Thần bốn mắt nhìn nhau, trao đổi nhãn thần, cười cười cầu hòa nói, “Ông nội, đã như vậy, con đi cùng ông về nhà!”

Về phần Đường Mộ Thần, đương nhiên là ở lại, ai về nhà nấy, vậy là ổn rồi chứ?!

Đương nhiên không được! Đường Tùng Niên mất hứng, “An Chi con mau mang hành lý lên lầu đi!”

Kì Dân Hạo cau mày, “Mộ Thần, con mau đến đây, theo ông nội về nhà!”

Đường Mộ Thần toát mồ hôi lạnh! Hung hăng trừng Kì An Chi, anh nói coi, giờ giải quyết kiểu gì đây?

Kì An Chi đảo mắt một vòng, “A” la hoảng lên, “Nguy rồi! Con để quên hành lý ở sân bay, con phải đi lấy về! ” Quay đầu nháy mắt với lão bà.

Đường Mộ Thần cũng vội vàng mặc áo khoác vào, “Sao anh không cẩn thận vậy? Ở trong đó còn có đồ của em! Em đi với anh!”

Rõ ràng là kế kim thiền thoát xác, đương nhiên hai ông lão đã tu luyện thành tinh chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay, “Đứng đó! Không được chạy!”

Nhưng mà thanh niên đúng là sức khỏe rất tốt, chỉ trong chớp mắt đã chạy mất hút không quay đầu lại… khiến cho hai người ông đều tức giận đến râu mép dựng ngược, nhưng chả làm gì được, đều hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Kì Dân Hạo đương nhiên là được Kì An Tu và Diêu Nhật Hiên đưa về nhà, Đường Tùng Niên đương nhiên là trở lại ôm cháu trai nhỏ của mình.

Táo nhỏ thông minh biết được nguy hiểm đã không còn, chớp chớp đôi mắt nhỏ, mở cái miệng nhỏ nhắn không có một cái răng nào, cười toe lấy lòng, là người mới mà, đương nhiên là phải hảo hảo biểu hiện một phen mới được!

Nụ cười nhu thuận dễ thương rất nhanh đã chiếm được cảm tình của ba người lớn.

Trầm Bích Vân ôm đến luyến tiếc buông tay, vừa vui mừng vừa muốn bật khóc.

Bà biết đứa bé này chào đời hoàn toàn không dễ dàng, tuy nói không được sự cho phép, nhưng dù sao cũng là máu mủ của bà. Thế nhưng bởi vì bà quá vô dụng, để cho nó phải ở trong bụng người phụ nữ khác chín tháng mười ngày, bà cảm thấy vô cùng có lỗi với đứa nhỏ. Rất sợ đứa bé này không chấp nhận người mẹ như bà, vừa ôm táo nhỏ vừa hôn hít không ngừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Cục cưng ngoan, mẹ không phải bỏ mặc con, là mẹ không biết! Mẹ cái gì cũng không biết!”

Ngao ô ngao ô! Táo nhỏ quơ quơ hai cánh tay béo núc, y y nha nha! Không sao mà! Đừng khóc nữa, mẹ khóc làm ướt hết đồ con rồi.

Cơn giận còn sót lại của Đường Tùng Niên đã tan biến từ khi nào, “Thần Thần làm anh cái kiểu gì vậy? Đem em trai ném lại không quan tâm! Sữa của nó đâu? Tã đâu? Đứa nhỏ này sinh ra vào ngày nào? Đã đặt tên chưa?”

“Cha đừng nóng!” Đường Lập Hiền vội cầm điện thoại di động tiến lên giải thích, “Thần Thần có để lại một túi hành lý rất lớn, bên trong đều là đồ trẻ em, sữa bột, tã giấy đều có đủ! Nhóc con này còn chưa có đặt tên, Thần Thần không dám đặt bậy nên mang về chờ cha giải quyết! Nhũ danh của bé con là Tử Tử, nếu cha thấy không thích thì cũng có thể thay luôn. Nếu không như vậy đi, cha cứ nghĩ tên cho cháu, Bích Vân, em chăm con, anh đi thu dọn hành lý xem thử có gì cần sắm sửa thêm không.”

“Vậy anh mau lên đi!” Trầm Bích Vân liếc mắt nhìn lão công ý bảo mau làm đi, còn mình ôm táo nhỏ thương lượng với Đường Tùng Niên, “Cha à, Tử Tử đã ba tháng rồi, cái khác thì không kịp chuẩn bị nhưng ít nhất cũng phải làm tiệc một trăm ngày cho cháu, cũng mời bạn bè thân hữu đến để thông báo, cha thấy thế nào?”

Đường Tùng Niên cũng đang có chủ ý này. Đã bao nhiêu năm, Đường gia cuối cùng cũng có tin mừng, đương nhiên cần phải náo nhiệt rồi! Lập tức cùng con dâu bàn bạc chi tiết.

Sau khi Đường Lập Hiền kéo hết bao lớn bao nhỏ vào gian phòng sát vách, đóng cửa, len lén gọi điện thoại. “Thần Thần, mấy đứa đang ở đâu vậy?”

Đường Mộ Thần và Kì An Chi đúng là thảm, có nhà mà không thể về, trốn trong một khách sạn gần đó, “Cha đừng lo lắng, tụi con có tiền mà, trước tiên trốn ở bên ngoài một đêm, đợi ông nội hết giận, mai sẽ về! Nga, nếu như đã đặt tên cho em con rồi thì cứ nhờ cô Kì là được, cô ấy sẽ giúp chúng ta lo phần hộ tịch.”

Hiện tại đã thành thông gia rồi, không lợi dụng thì phí! Đường Lập Hiền không hề khách khí, “Được rồi, cha biết. Bất quá con nhớ cho kỹ, ông nội con chưa lên tiếng thì con ngàn vạn lần không được đến Kì gia! Bằng không đến lúc đó ngay cả cha cũng không cứu được con đâu.”

“Cái này con biết, bất quá cha à, bọn con đã kết hôn rồi, tranh những … thứ này có nghĩa lý gì đâu ạ? Cha khuyên ông nội đi, đừng phân chia rạch ròi quá như thế, nếu như thật sự muốn thông tri cho mọi người biết thì mở một bữa tiệc nho nhỏ là được rồi.”

“Con nói dễ nghe quá! Vậy tiệc rượu tổ chức ở nhà ai? Mấy đứa nhỏ các con a, đụng chuyện chưa bao giờ suy xét cho kỹ càng, cứ hành động theo ý thích, toàn là để cha mẹ đi theo đằng sau thu dọn cục diện!” Đường Lập Hiền hiếm khi mới có dịp giáo huấn con trai, trong lòng rất vui vẻ, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn, “Được rồi, hai đứa cứ trốn tạm ở khách sạn đi. Ngày mai cũng không cần phải gấp gáp trở về, cứ gọi điện thoại về trước, xem thử thái độ của ông nội con thế nào đã rồi tính!”

Đường Mộ Thần le lưỡi, cha y nói trúng rồi. Cám ơn cha xong, nhìn qua đối diện thấy điện thoại từ nhà Kì An Chi vẫn chưa ngắt, dường như đang bị mắng, y thật thương cảm, hắn bị toàn gia luân phiên xử lý.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Đường Mộ Thần đi tắm trước. Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không có khả năng không mệt. Bất quá cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhất là đem táo nhỏ an toàn tống cho cả nhà, gánh nặng cuối cùng cũng được buông xuống, tinh thần cũng thư thái không ít. Ngâm mình trong bồn tắm nước nóng ấm áp, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Khi Kì An Chi bước vào, vừa bực mình vừa buồn cười mò y ra khỏi bồn, vừa mắng, “Sau này bồn tắm nhà chúng ta cần phải lắp đặt trang thiết bị an toàn, nếu không ngày nào đó em cứ như thế mà chìm luôn thì đúng là chuyện nực cười nhất thế giới ni!”

“Tới địa ngục đi! Đồ miệng quạ đen!” Đường Mộ Thần lầm bầm nhưng vẫn mặc cho Kì An Chiôm lấy y giúp tắm rửa, “Ai! Anh nói chúng ta phải giải quyết làm sao đây?”

Kì An Chi tuy rằng đã bị mắng cho một trận, nhưng cũng đã nói chuyện được với Kì An Tu, vừa chà xát lưng vừa ăn đậu hũ của lão bà, đồng thời bàn bạc cách hành động, “Cha anh bảo, ổng chọn cho chúng ta một căn nhà ở bên ngoài, còn cuối tuần thì cứ mỗi ngày ở một nhà, miễn cho hai ông lại cãi cọ so bì. Cha nói chúng ta cứ đi xem nhà trước, sau khi quyết định rồi hãy trở về nói cho hai nhà, mỗi bên ra phân nửa tiền là tốt rồi. Bất quá ổng cũng có nói, lần này chúng ta trở về thì ổng sẽ triệt để về hưu. Em trai em gái của anh đều quá nhỏ, ông nội thì mỗi năm mỗi già đi, ba ba không thể kham hết tất cả. Anh phải quay về công ty thành thật đi làm, sau này không được phép chạy loạn nữa!”

Đường Mộ Thần gật đầu, “Cũng đúng! Nhà em có Tử Tử, cha em cũng phải ở nhà nhiều hơn. Hai chúng ta đúng là nênquay về thừa kế công ty rồi! Ai, vậy còn Lucky Star thì phải làm sao đây?”

“Đang muốn với thương lượng với em đây! Mấy người nhân viên làm cho chúng ta từ ngày khởi nghiệp rất có khả năng, anh nghĩ nên đem công ty đổi thành hình thức đầu tư cổ phần đi. Chúng ta nhượng lại phần lớn cổ phần cho bọn họ, sau này công ty sẽ triệt để giao cho bọn họ kinh doanh, bọn họ làm việc sẽ càng thêm tích cực hơn. Hai chúng ta chỉ cần làm cổ đông trong công ty, cuối năm xem một ít báo cáo, lấy một ít tiền hoa hồng là được rồi. Coi như làví tiềnriêng của chúng ta có được không?”

Nghe tiếng cười đắc ý của hắn, Đường Mộ Thần cho hắn một ánh mắt xem thường. Quên đi, lười tính toán cùng hắn. Bất quá chủ ý này thật không sai!

“Vậy bảo phòng kế toán xử lý số liệu một chút, chúng ta chừa một ít thời gian giải quyết chuyện này. Ngô, ngày mai chúng ta cũng đi chọn nhà luôn đi, miễn cho đêm dài lắm mộng!”

Kì An Chi hôn y một ngụm, “Anh cũng nghĩ như vậy! Chúng ta trước đặt lễ đính hôn, sau đó tìm cách làm cho hai ông vui vẻ, sớm ngày phóng cho hai ta một con ngựa!”

Ân! Nói có lý. Đường Mộ Thần gật đầu, nhưng vẫn đánh bay cái tay nào đó không an phận lần mò trên đầu nhũ của y, lạnh lùng cầm lấy vòi sen rửa sạch bọt xà phòng trên người, trong mắt bắn ra hai thanh tiểu đao, “Cầm thú!”

Kì An Chi ủy khuất cực kỳ, “Trước khi quay về em đã hứa rồi mà!”

“Em hứa cái gì? Bị quay như chong chóng cả ngày trời mệt gần chết, anh còn có những … tâm tư loạn thất bát tao này, thật không biết anh có phải là người không nữa!”

Kì An Chi lập tức trở nên *** tà lẫn đắc ý, “Anh có thể hiểu là em đang ca ngợi anh không?”

“Đichết đi!” Đường Mộ Thần ném vòi sen qua cho hắn, không lưu tình chút nào sải bước bỏ ra ngoài, leo lên giường, ngủ.

Kì An Chi tắm rửa xong đi ra, leo lên giường, nhéo nhéo cái mũi của Đường Mộ Thần, y hoàn toàn không phản ứng, âm thầm cười y giống như heo. Nhưng hắn vừa đặt lưng xuống chiếc giường lớn mềm mại thư thái, đầu cũng như dính vào cái gối lập tức ngáy khò khò.

Ba tháng a! Bị tiểu ma tinh dằn vặt suốt ba tháng chưa có được một giấc ngủ an ổn, cuối cùng cũng có thể thoải mái mà ngủ một giấc, đây là chuyện vô cùng hạnh phúc nha!

Nhưng tiểu ma tinh sở dĩ gọi là ma tinh thì há có thể dễ dàng chạy thoát như vậy sao?

Khi Đường Lập Hiền thu dọn xong đồ đạc cho đứa con nhỏ, tạm thời đem cục cưng an bài ở trong phòng của mình. Bé con này tỏ ra không sợ người lạ, cho bé con tắm rửa xong, uống một bình sữa liền ngoan ngoãn ngủ say.

Ba người lớn rất thoả mãn, trong nhà có thêm một đứa nhỏ, bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng có vẻ nhẹ nhàng không ít. Nhìn đứa bé này, mọi người có cảm giác như đang trẻ lại, giống như trở lại ngày Đường Mộ Thần còn bé vậy. Huống chi đứa nhỏ này lại nhu thuận đáng yêu như vậy càng khiến cho mọi người càng thêm vui thích không thôi.

Đường Tùng Niên không khỏi khen ngợi, “Đứa nhỏ này ngoan quá, ngoan hơn cả Thần Thần khi bé nữa!”

Nhưng người ta nói không nên khen trẻ con nhiều quá nga!

Táo nhỏ ngủ một giấc thẳng đến tối mới dậy, mở to đôi mắt đen láy nhìn lên, di? Đây là đâu?

Trẻ con trí nhớ không tốt, ngủ một giấc tỉnh dậy những vật mới làm quen cơ hồ đều quên sạch bách. Nhìn sang trái, là một dì trung niên đang ngủ, nhìn sang phải là một ông chú lạ hoắc cũng đang ngủ.

Ai vậy ta? Táo nhỏ hốt hoảng, hai tên người hầu của bé đâu? Bọn họ chạy đâu mất rồi? Lẽ nào hai kẻ vô lương tâm đó lại vứt bỏ bé?

Oa! Táo nhỏ thương tâm quá, phẫn nộ rồi! Mọi người ở chung với nhau lâu như vậy, sao có thể nói đi là đi oa oa! Người ta còn chưa vứt bỏ mấy người, sao mấy người có thể vứt bỏ người ta oa oa oa!

Tìm không được người hầu của mình, bé con khóc đến kinh thiên động địa! Trầm Bích Vân không cách nào dỗ được, đút sữa cho bé, thay tã, làm sao cũng không ngăn được hành động kháng nghị hai kẻ hầu không chịu trách nhiệm kia của bé con.

Khóc đến mức cha mẹ của bé đều đau lòng, nhưng không biết phải làm sao. Hai người bọn họ tuy rằng đã từng có táo lớn, nhưng thực sự chăm sóc trẻ con thì đây là lần đầu tiên.

“Có phải sinh bệnh không? Có cần mang đến bệnh viện không?”

Cha mẹ thì đang suy đoán lung tung, lúc này Đường Tùng Niên đã bị đánh thức nhìn thấy tiểu quỷ vừa gào khóc vừa ngoảnh tới ngoảnh lui, ông liền hiểu được, “Không cần! Nó đang sợ người lạ, muốn tìm anh nó đó!”

Ách? Vậy thì dễ rồi!

Đôi tiểu phu phu đang ôm nhau ngủ ngon lành trong khách sạn, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại cố chấp vang lên.

Mặc cho nó réo hơn ba phút, Kì An Chi mới tỉnh tỉnh mê mê mở mắt, ấn nhận cuộc gọi.

“Thần Thần con đang làm gì vậy? Sao hơn nửa ngày mới tiếp điện thoại! Mau về nhà đi! Tử Tử không thấy con không chịu ngủ! Cứ khóc mãi!”

Kì An Chi vẫn mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe thấy gọi Thần Thần, bèn đem điện thoại ấn vào tai lão bà, lầm bầm mấy tiếng, “Của em.” Lại tiếp tục ngủ,

“A lô! A lô!” Đường Lập Hiền thì đang gấp muốn chết, sao con mình không chịu trả lời?”Nói đi! Thần Thần!”

Đường Mộ Thần ngủ rất say, chỉ cảm thấy có ai đó đang nói gì bên tai, còn tưởng là Kì An Chi, bực mình gắt lên, “Ồn muốn chết! Có biết phiền lắm không hả?”

“Cái thằng này nói gì hả? Đường Mộ Thần! Mau về nhà cho cha! ” Đường Lập Hiền gầm lên giận dữ, cuối cùng cũng kéo được con trai rời khỏi vòng tay của Chu Công lôi về.

“Cái gì? A? Cha? Sao trễ thế này lại gọi? Xảy ra chuyện gì ạ? ”

“Cái thằng chết tiệt! Đem em của con ném lại rồi trốn mất! Con không nghe thấy nó đang khóc sao? Mau về nhà ngay! ”

A a! Đường Mộ Thần cũng nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ đầu bên kia rồi, “Nga nga, con sẽ về ngay, về ngay mà!”

Buông điện thoại, y liền đá Kì An Chi một cước, hét vào lỗ tai hắn, “Hỗn đản, mau đứng lên! Tử Tử đang khóc! Đòi chúng ta về! Nhanh lên một chút!”

Kì An Chi ngủ như heo, lầm bầm hai tiếng lại xoay người ngủ.

Đường Mộ Thần nổi giận, một cước dùng sức đạp hắn lăn từ trên giường xuống đất, “Ngủ cái đầu anh ấy! Về nhà ngay!”

Cứ như vậy, Đường Mộ Thần lòng nóng như lửa đốt lay tỉnh Kì An Chi, hoàn toàn không có lo lắng hậu quả, hơn nửa đêm trở về Đường gia.

Cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ hầu quen thuộc, táo nhỏ thiếu điều vọt từ trên tay mẹ xuống mà nhào tới. Nhớ chết người ta rồi! Hai tên vương bát đản vô lương tâm này, có muốn đi cũng phải mang người ta theo chứ!

Được rồi, cuối cùng thiên hạ cũng thái bình.

Đường Tùng Niên thấy vậy, liền nhếch mép lộ ra nụ cười xảo quyệt, “Nếu Tử Tử không chịu rời khỏi hai đứa, vậy hai đứa phải ở lại nhà rồi! Thần Thần, mang em con với An Chi về phòng đi. Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, mọi người mau đi ngủ đi!”

Được! Cứ như vậy đi, hai phu phu ôm táo nhỏ cuối cùng cũng chịu ngủ ngoan, ngáp một cái thật dài, như mộng du về phòng ngủ tiếp. Tuy giường của Đường Mộ Thần có hơi nhỏ một chút nhưng cũng đủ cho ba người ngủ. Vừa lúc bồi dưỡng tình cảm chủ tớ.

Chỉ có Đường Lập Hiền, cảm thấy có chút không đúng, nhưng dưới uy áp của lão cha thì nào dám lắm miệng?

Kì lão gia tử, xin lỗi! Coi như là hình phạt dành cho cháu trai nhà ông vì những tội lỗi trước đây đi. Nhà các vị cứ yên tâm “Gả” cháu nó về đây, Đường gia chúng tôi sẽ không bạc đãi cháu nó đâu!

Đường Lập Hiền cười xấu xa trở về phòng, sau đó không nhịn được mà ôm bụng cười lăn lộn!

Kì thực, gen tà ác của táo nhỏ cũng có xuất xứ nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.