Đường Về

Chương 40: Đường về tới nơi nao (4)




Người đó đang nằm trên giường bệnh, y tá đặt một chiếc ghế sau lưng Quy Hiểu.

Cô ngồi xuống, sát bên mép ghế, cách anh gần một chút, cằm tựa lên bên gối của anh. Bên tai là tiếng hít thở của chính mình, nhịp điệu rõ ràng, khi trầm khi bổng…

“Em vừa sinh con gái cho anh đấy”. Cô thì thào bằng giọng mũi.

Cánh tay Lộ Viêm Thần cố gắng đưa sang, ngón út lau nước mắt trên khóe mắt cô, ươn ướt, như thể đầu lưỡi cũng cảm giác được vị mặn của nó: “Em khóc vì đau sao?”

Quy Hiểu úp bên cạnh mặt anh, thở nhẹ: “Ừm”.

Cảm xúc nghẹn ứ nơi cổ họng, yên tĩnh năm sáu phút

Cô lại nói: “Em làm con gái của ba nhiều năm như thế, nhưng chưa được hưởng chế độ gia đình quân nhân đâu. Anh được lắm đấy, còn mở đèn xanh cho em bay tới đây một lần, nếu không phải đi tàu hỏa đó. Con gái của anh mà sinh trên tàu hỏa… chắc vui lắm. Nhưng mà em nói với anh này, cảm giác này quả đặc biệt, em không muốn phải trải qua lần nữa đâu, em nói rồi đó, không được có lần sau đâu”.

Lần trước bay tới Côn Minh lúc mới bầu bảy tháng, công ty hàng không nhìn bụng bầu của cô, họ nhắc nhở nếu sau tám tháng sẽ không được bay đâu, muốn bay cô phải có giấy xác nhận của bệnh viện, nhưng bệnh viện chứng minh thì biết đến khi nào, sao cô dám chờ được.

Quy Hiểu cứ tưởng mình không rời khỏi nhà được…. Quả nhiên, chuyện gì cũng cô thể xảy ra, may mà có Hứa Diệu.

Trên máy bay còn có ba bốn gia đinh khác, đều là người nhà như mình. Nghe họ khóc lóc nói chuyện đứa con gái hơn hai mươi tuổi, còn chưa yêu ai đã bị thương thế này, một người trong đó là trọng thương... Quy Hiểu nhớ mấy tháng trước mẹ cô cũng có gọi điện nói đã về nước rồi, chiến loạn xảy ra nên làm ngoại giao rất nguy hiểm, nhưng công việc cần, giờ xảy ra chuyện họ lại là người cuối cùng rút lui.

Cô nghĩ tới đây lại lo lắng hơn, không biết hai cô gái đó thế nào rồi.

Nhưng mà cô sợ Lộ Viêm Thần sẽ phát hiện ra, ý nghĩ đó vừa mới lóe lên, cô vội vàng nghĩ sang chuyện khác: “Em nói anh nghe, trước khi sinh con phải chờ sinh ấy? Có nhiều người chờ sinh cả đêm, mười mấy hai mươi tiếng. Y tá gắn máy móc cho em rồi đi, bảo em cứ từ từ”. Cô kể mấy kiến thức vừa mới thu hoạch được cho anh nghe: “Mới hai giờ rưỡi em đã gọi y tá, y tá, tôi sắp sinh. Y tá còn tưởng em đùa… nước ối còn chưa vỡ, cuối cùng khi tới kiểm tra thì bối rối luôn. Mấy người vội vàng đẩy em vào, còn chào hỏi các bác sĩ đứng xem, nói gì mà sắp sinh rồi, mở tử cung nhanh ghê, nước ối cũng không rách. Em nước mắt nước mũi tùm lum, họ thì lại vui vẻ đứng xem như thế, sau đó có người hỏi về ca bệnh, có người bảo em là người nhà của anh hùng, chạy tới đây thì sinh. Một bác sĩ đi ra ngoài lấy bệnh án, vừa bước ra khỏi cửa em đã sinh rồi”. Quy Hiểu vừa kể cũng thấy vui.

Hai y tá phía sau cũng bật cười. Họ nhắc nhở cô không nên ngồi quá lâu.

Trước kia Lộ Viêm Thần cũng tỉnh hai lần rồi, thuốc tê còn chưa hết tác dụng, lần này đỡ hơn một chút, nhưng không tỉnh táo cho lắm.

Quy Hiểu không sao rời đi được, cũng không ngại đang có người ngoài ở đây, cô nhích người lên làm như chuyện rất bình thường, hôn anh: “Hôn một cái”.

Trong mắt Lộ Viêm Thần, bóng dáng Quy Hiểu hiện ra không rõ ràng cho lắm, thuốc gây mê lại dần phát huy tác dụng, anh cố giữ ý thức, muốn ở cạnh cô lâu hơn. Quy Hiểu mút mát trên đôi môi khô nứt: “Đúng rồi, con gái giống anh lắm, anh có công lắm đấy”.

Anh khẽ cười, như kiểu của Lộ Thần.

Quy Hiểu bị đuổi về tầng trệt, cả đường đi cứ bị người khác vây xem.

Cửa vừa đóng lại, có bác sĩ sản khoa tới kiểm tra cho cô, dặn dò mấy lời, rồi nói cô thử cho con bú sữa. Họ cũng thông cảm cho người suýt nữa đã thành người nhà liệt sĩ, đẻ thường xong cũng không ngủ mà lại chạy đi ngay, nên bảo cô gắng ngủ.

Đầu Quy Hiểu vừa dính vào gối, bên tai đã ong ong cả lên, mệt mỏi đấy cô lên đến tận mây, từ từ chìm vào giấc ngủ. Bóng đèn cũ kĩ, không sáng lắm, tấm rèm vải bên cửa số che hết ánh sáng bên ngoài. Cứ ngủ một giấc mà không biết là đêm hay là sáng.

Năm hai mươi tám tuổi này, cô và Lộ Thần đã ở lại bên nhau, có giấy kết hôn hợp pháp, còn chưa tổ chức hôn lễ, nhưng đã có con gái rồi. Sinh ở Côn Minh, cách Bắc Kinh mười vạn tám ngàn dặm…

******************

Buổi chiều ngày cuối cùng Lộ Thần thi đại học. Trong sân nhà của cô mình, Quy Hiểu tựa vào ghế trúc nhỏ, đếm kiến hơn nửa tiếng đồng hồ, lá nho xanh nắm chặt trong lòng bàn tay, móng tay đâm đâm thành từng vết, giết thời gian.

Máy nhắn tin trên đùi không có tín hiệu nào, cô phiền lòng bực bội.

Chiếc máy rung rung.

Quy Hiểu nhảy khỏi ghế mây, định chạy về gọi điện thoại. Nhưng không ngờ là, người vừa đứng lên đã thấy xe của Lộ Thần dừng lại bên lề đường dưới bậc thang. Dọc theo một con đường đầy cây dâu râm mát, một hàng rào gỗ cao hơn nửa người, lướt qua cây dương, nhảy xuống bậc thang cao một mét tám, chạy tới bên cửa xe mà Lộ Thần mở sẵn, chui tọt vào.

Lộ Thần đưa tay khoác lên cánh cửa xe, trên mu bàn tay là bóng cây rũ xuống, hút thuốc lá từng hơi từng hơi một.

“Sao không gọi em luôn? Còn nhắn tin làm gì…”

Anh đưa tay ấn đầu cô xuống: “Đừng nhúc nhích, trên lầu có người”.Trên sân thượng, giọng một người bà oang oang gọi tên cháu trai, có lẽ là một đứa trẻ tranh thủ lúc ngủ trưa trốn đi bơi.

Quy Hiểu che mặt, chui đầu vào chỗ cạnh ghế lái.

Anh ném nửa đầu thuốc đi, đóng cửa sổ rồi đạp chần ga, xe chạy thẳng ra ngã tư đường, nhìn Quy Hiểu đang rúc đầu rúc cổ: “Chim cút nhỏ”.

“Anh mới là chim cút”. Quy Hiểu nhét máy nhắn tin vào túi quần anh, “Trả anh này”.

Lộ Thần mặc một chiếc quần thể thao ngắn, khá mỏng, tay cô vừa nhét vào túi quần đã đụng phải… cách một lớp vải.

Quy Hiểu từ từ rút tay ra, vừa chột da vừa tò mò...

Trong xe, ngoài tiếng vù vù từ điều hòa thổi ra thì không còn gì khác.

Anh cứ thế lái xe, làm như không có chuyện “bất lịch sự” vừa rồi, xe rời khỏi khu nhà, Lộ Thần hắng giọng, bên môi vẫn còn vương nét cười: “Đỏ mặt à?”

“Ai đỏ chứ?” Quy Hiểu mạnh miệng theo bản năng: “Là anh chứ ai?”

Giọng Lộ Thần vừa cười vừa nói, cực kì thầm ý: “Em mà làm anh đỏ mặt được thì đúng là có bản lĩnh”.

Cũng vì những người trẻ tuổi trong trấn không lành mạnh lắm, nên hiếm khi Lộ Thần đùa với cô như vậy, ngày hôm đó có lẽ là vì gánh nặng thi đại học đã không còn, tâm trạng anh cũng tốt. Quy Hiểu vừa nghe thì không để ý, lúc cân nhắc lại thì càng đỏ mặt hơn, cô bực bội đẩy đẩy tay anh: “Sao anh lưu manh thế hả... không cho nói”.

Chạng vạng, Lộ Thần đưa cô trở lại, tiện đường mua nước quả cho nhà dì.

Anh đứng dưới lầu dỡ hàng, Hoàng Đình phụ bưng, còn thần bí hỏi: “Anh, có phải vẫn muốn theo đuổi Quy Hiểu không đấy? Có cần em giúp không? Người ta học cấp ba xong đi rồi thì không còn cơ hội đâu đấy”.

Lộ Thần bưng hai thùng nho cuối cùng trong cốp sau đặt xuống đường xi măng: “Sau này nhớ gọi cô ấy là chị dâu”.

“Hả?” Hoàng Đình tỉnh mộng: “Hai người lúc nào đấy hả?”

“Gần đây em hay đi với mấy đứa ở thôn Hòa Bạch à?” Lộ Thần hỏi ngược lại: “Chú ý một chút, không phải tốt lành gì đâu”.

“Không có, anh nghe ai nói bậy thế?”

Lộ Thần cảnh cáo cô: “Nếu em dám léng phéng với ai, coi chừng anh đánh gãy chân hắn”.

Hoàng Đình: “…Anh độc ác quá, em in relationship không được à? Không được sao?”

“Đúng”. Lộ Thần không cho thương lượng, “Không được”.

“Anh chỉ cho quan phóng hỏa…”

“Mấy thắng đó mà rõ ràng như anh à, đừng nói anh không nói trước. Nghe chưa?”

“Nghe rồi…”

Lộ Thần dạy dỗ xong thì lái xe đi.

Đi quanh nhà cô Quy Hiểu hai vòng, nhìn khu nhà nhỏ quanh hàng rào gỗ, hàng dâu và giàn nho giữa bóng đêm, nhớ tới hình ảnh cô chạy như bay qua hàng gạch đó, đẩy cửa ở hàng rào ra, chạy tới... Trong tay là lá nho đã bị cô vò nát. Không còn ra hình thù gì nữa.

Lộ Thần nhớ lại lúc Mạnh Tiểu Sam mới biết chuyện anh và Quy Hiểu, cô ấy còn đùa với Hải Đông: “Anh Thần dây dài phóng xa, đèn cao chiếu rộng, hai bọn em mai mối lâu như thế mới được như ý đấy”.

Mạnh Tiểu Sam nói không sai, anh thả dây dài, rồi đã câu được một nàng mỹ nhân ngư.

Anh thì đại học ở Nam Kinh, yêu xa.

Lúc đầu anh không quen món ăn miền nam, ăn được ít, chỉ lo tiết kiệm tiền mua quà cho cô. Năm thứ nhất, nghỉ đông anh quay về Bắc Kinh, lại ở xưởng sửa xe như thường lệ. Một công nhân lâu năm trong xưởng thấy Lộ Thần quay về, cũng giống như kì nghỉ đông trước đó, lúc trong nhà có việc phải về, ông sẽ để cậu con trai ông chủ này làm thay, tiền lương tăng ca hai người cùng chia đôi. Từ khi anh cấp hai cấp ba đã có quy định đó, mọi người cũng biết chuyện nhà anh, cho nên đều tận tình giúp đỡ, để Lộ Thần có ít tiền tiêu vặt.

Vốn chờ ngày nào đó rảnh rỗi, chuẩn bị tươm tất rồi đến gặp cô, không ngờ cô gái nhỏ đã tự chạy đến rồi.

Ngày ấy, lúc đang nằm dưới gầm xe, có người gõ gõ lên cửaa nói có “cô gái đẹp” nào đó muốn

gọi cậu ra ngoài kia… Anh cầm cờ lê đi ra cửa sắt lớn, trong gió rét, hai tay Quy Hiểu đút trong túi áo, nấp bên cửa phòng bảo vệ tránh gió, cô ngẩng đầu thấy anh, đôi mắt kia sáng rực rõ ràng, bay vút đến cạnh bên: “Rét quá”.

Ở bên nhau mấy ngày, khi chia xa lại không nỡ. Nhưng cô chỉ có thế ở nhà cô mình được mấy ngày thôi, không ở lâu thêm được, cuối cùng, đêm đó gió tây bắc rét căm, nhưng trùng hợp là trong xưởng không có nhiều xe đi được. Lộ Thần mượn một chiếc có chỗ ngồi phía sau, lái tới đại viện, anh sợ bị người quen nhìn thấy nên chọn một con đường hẻo lánh, đi qua hai đại viện thì dừng lại trước một cánh cửa nhỏ.

Cạnh cửa là dãy núi bên một rừng cây nhỏ, Quy Hiểu ôm hông anh làm nũng không cho đi: “Ở với em lúc nữa, đứng đây nói chuyện là được rồi mà”.

Lộ Thần cũng không biết làm sao, sợ người ta đi qua nhìn thấy, cho nên phải dừng xe bên cạnh rừng cây, kéo tay cô vào trong.

Trong viện vẫn thường có nhiều người leo núi để giải trí, đi nhiều nên tạo thành lối mòn. Lúc đi vào trong, tiếng gió vun vút bên tai, Quy Hiểu nắm tay anh đi mười mấy bước, dần chìm vào bóng tối hun hút giữa rừng cây, cô còn có thể nhìn thấy đèn đường ngoài kia và gió mạnh. Lộ Thần năng đầu cô lên, ngưỡng cao rồi hôn lên môi cô.

Gió tây bắc ào ào, mở miệng ra là có cát bụi bay vào mồm, hai người phải quấn quýt đến mức nào mới không ăn cát ăn gió. Quy Hiểu bị anh hôn một lúc, hình như chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Lộ Thần đã tiến bộ rất nhiều, sau khi rời đi, cô trốn trong chiếc áo bông của anh: “Anh hôn giỏi thật, cô phải học hỏi với ai đó rồi không?”

Chuyện như vậy cần phải học hỏi sao, chẳng hạn như, dùng cách gì, góc độ thế nào, cường độ ra sao, Quy Hiểu vui vẻ ra mặt, anh dùng là bài bản.

“Lộ Thần, Lộ Thần”. Cô không nhìn rõ ràng: “Ở đó có hai ngôi mộ”.

Cô bé vừa sợ tối vừa sợ quỷ đã ném chuyện kĩ thuật giỏi của anh ra sau đầu, cùng anh ra ngoài, nhưng bước ra khỏi rừng cây lại muốn đổi ý luôn, ngoài cánh rừng này ra, chẳng có chỗ nào thoát khỏi lính tuần tra cả. Cô quay đầu đẩy anh quay lại.

“Làm gì thế?”

“Chúng ta qua bên kia đi”, Ngón tay cô chỉ một đầu khác của cánh rừng, nhón chấn nói nhỏ vào tai anh: “Trong viện còn chưa tắt đèn mà, ở với em một lúc”. Sau đó thấp giọng nói thêm: “Chúng mình thử cái khác nữa”.

Cái khác gì? Cách hôn khác á, đêm đó, khi đại viện tắt đèn, họ đã thử gần như toàn bộ.

Đối mặt với người mình thích ai cũng giống nhau thôi, muốn dâng lên thứ tốt nhất cho cô. Nhưng anh không nghĩ được, mình nên tặng cô thứ gì, cô không còn ở bên cạnh mình như trước, anh nhớ Quy Hiểu từng nhìn điện thoại anh chăm chú. Trước lúc đi lính, anh lấy tiền tiết kiệm mua một cái mới, mang về Bắc Kinh cho cô, rồi nhập ngũ trong cảnh nghèo rớt mồng tơi.

Vào bộ đội rồi, càng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ mà các cô gái hay mong.

Lần đầu cầm súng, anh nhặt mấy vỏ đạn rơi ra. Với lính mới mà nói, trên mặt đất chẳng có thứ gì mài đến hai lần, mỗi người đều mài đến sáng bong lấp lánh. Dù Quy Hiểu không thích món này lắm, từ nhỏ cô đã thấy nhiều rồi, nhưng ở nơi vắng vẻ này, anh không nghĩ ra thứ gì khác có thể tặng cô, cái này ít ra còn có phần ý nghĩa, nhưng tiếc là, nửa ngăn kéo toàn vỏ đạn của anh, còn chưa kịp gửi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.