Đường Về

Chương 32: Trái tim thuần khiết (5)




Lộ Viêm Thần chỉ muốn đi đăng kí kết hôn ngay lập tức. Nhưng giấy chứng nhận của anh vẫn còn năm ở làng Erlian, thủ tục chưa giải quyết xong, nên phải chờ thêm tuần nữa. Đối với Lộ Viêm Thần mà nói, công việc của anh bây giờ đã giải quyết xong xuôi, mọi chuyện cũng khá là thuận lợi. Giờ chỉ cần đưa Quy Hiểu về nhà ra mắt, tổ chức một hôn lễ nhỏ trên trấn để giữ mặt mũi cho ba anh, nếu không nhất định ông sẽ trút hết bực bội lên mẹ và em gái.

Nhưng thực ra trong lòng anh lại không muốn để Quy Hiểu đi chút nào.

Để chuẩn bị trước, Lộ Viêm Thần nói qua về hoàn cảnh nhà anh. Anh có một cậu em trai đang học đại học, không sống ở nhà, có một cô em gái cũng từng đi lính, nhưng không được như Lộ Viêm Thần, ở Tân Lĩnh trông coi nhà giam hai năm thì quay lại, Lộ Viêm Thần nhờ Hải Đông tìm giúp em gái mình một công việc trong ủy ban trên trấn. Nhưng thành tích của cô không tốt lắm, thi công chức mấy năm rồi không đậu, cho nên không thể xem là công việc chính thức.

“Không phải ba anh không cho anh đi lính mà? Sao lại để em anh đi?” Quy Hiểu nghe xong thì thắc mắc.

Lộ Viêm Thần đang kiểm tra bài tập của Tần Tiểu Nam, ngồi trên băng ghế trong phòng sách, người hơi nghiêng về phía trước, nghe cô nói xong anh cũng vừa kiểm tra đến trang cuối cùng. Gấp vở lại.

“Khi còn trẻ mẹ anh đã từng ly dị, tái hôn mới sinh em gái anh, Lộ Thiến không phải con ruột của ba anh. Sau đó ba mẹ anh lại tái hôn lần nữa, đổi họ cho Lộ Thiến, lúc ấy trong nhà không muốn tốn tiền cho em ấy học đại học, vì vậy mới đưa em đi lính.”

Quy Hiểu ồ một tiếng, không hỏi gì thêm nữa. Ngày hôm sau nói chuyện điện thoại cùng Mạnh Tiểu Sam, cô mới biết ngọn ngành sự việc. Năm xưa, sau khi mẹ Lộ sinh ra Lộ Viêm Thần, không chịu nổi bạo lực nên ly dị với chồng. Sau đó được sắp xếp gả cho một sĩ quan, sinh em gái anh.

Không biết vị sĩ quan kia đã làm những gì, tóm lại đang sống tốt đẹp thì đột ngột qua đời, mẹ Lộ đành phải mang theo một trai một gái gả lại cho ba Lộ.

“Chị không thích hoàn cảnh nhà này chút nào, không chỉ mẹ anh ấy ly dị rồi phục hôn, vốn lúc đầu bác Lộ đã có hai vợ rồi, em trai Lộ Thần là do người khác sinh ra”. Mạnh Tiểu Sam cảm khái, “Hai người họ phục hôn lúc Lộ Thần đang học sơ trung, Hải Đông nói với chị, từ khi hai bác Lộ phục hôn, Lộ Thần không ở trong nhà nữa, chỉ ở xưởng sửa xe, cũng bởi vì người thứ ba kia vẫn thường xuyên đến nhà họ Lộ.”

Không những thế, lúc ở nhà, cha đẻ của Lộ Viêm Thần luôn đối xử với cậu em trai kia tốt nhất, muốn cái gì cho cái đó, còn với đứa con trai đầu này thì lại lúc có lúc không, lúc vui thì quăng cho ít tiền, không vui thì đánh đập, em gái anh thì đến ăn mặc cũng không cho, nhưng không đánh đập nhiều, bởi vì lúc Lộ Thần còn đang học sơ trung, mỗi khi biết em gái mình bị đánh sẽ liều mạng với ông ta. Hơn nữa Hải Đông và Mạnh Tiểu Sam cũng nói thêm, sở dĩ lúc học sơ trung Lộ Thần cực kì nổi loạn, mới đầu là để bác Lộ “chú ý” anh nhiều hơn, “giáo huấn” anh nhiều hơn, để em gái có chút không gian để học tập. Về sau một thời gian dài người cũng bắt đầu mất tinh thần, khi lên lớp mười một, vì muốn thi vào trường quân đội nên anh mới bắt đầu học hành….

Kể xong tất cả, Mạnh Tiểu Sam hỏi Quy Hiểu, có phải hoàn cảnh đó quá phức tạp đúng không.

Quy Hiểu quay lại phòng làm việc pha cho mình một ly sữa dành cho bà bầu, lấy chiếc thìa bạc khuấy khuấy qua lại trong cái cốc thủy tinh, tâm trạng sa sút, cô cảm thấy, có lẽ mình còn có thể yêu Lộ Thần thêm năm trăm năm nữa.

Buổi tối ngày hôm đó Lộ Viêm Thần từ đơn vị trở về cũng đã chín giờ. Mới vừa vào cửa, một bóng người chờ sẵn ngay trước cửa ân cần đặt dép lê trước mặt anh: “Em chờ anh nửa tiếng rồi đấy.”

Tần Tiểu Nam vẫn luôn bám sát bên cạnh Quy Hiểu, sau khi đại chiến hai mắt với người kia, cậu cường điệu làm động tác kiểu “Quay đầu đi chỗ khác”, rồi ngượng ngùng rời đi. Anh còn chưa kịp hoàn hồn, Quy Hiểu đã ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng đung đưa: “Em tắm với anh nhé.”

Lộ Viêm Thần cởi áo khoác ra, ném một cách chính xác lên ghế dựa. Anh kéo Quy Hiểu vào lòng, thấp giọng hỏi, “Bị kích thích gì đây?”

“Muốn chăm sóc anh thôi mà. Anh về trễ thế này, tắm xong thể nào cũng buồn ngủ... Giúp anh tắm còn có thể bên anh một lúc.”

Lần này Quy Hiểu mang thai ngoài ý muốn. Trong lòng anh dù mừng rỡ như điên, nhưng về sinh lý thì không thể nào vui nổi. Cô gái anh khắc cốt ghi tâm suốt nhiều năm, khó khăn lắm mới hòa thuận bên nhau, có thể làm những chuyện yêu đương của người trưởng thành để tăng cường tình cảm, không ngờ sau ba mươi ngày bị “giam lỏng”, vừa mới đi ra mà lại chẳng dám làm gì. Dù sao cũng là lần đầu làm ba, cũng là lần đầu mang thai, anh nào dám hành động thiếu suy nghĩ được.

Tật xấu khi ngủ của Quy Hiểu rất nhiều, từ khi hai người bắt đầu ngủ chung một giường, cô đã bắt đầu hình thức “đuổi người” kiểu mẫu, làm anh không sao ngủ nổi, lúc ngủ say cô cứ ôm lấy tay anh, dán sát người, rồi cả chân cũng ma ma sát sát...

Cô đâu có biết, hơi thở mềm mại đều đều, hơi ấm bàn tay, hay là lúc móng chân cô lướt qua da anh, chỉ thế thôi cũng đủ làm anh tỉnh táo.

Hai ngày này, không phải ngủ không ngon mà là không cách nào ngủ được.

Trên lý thuyết, anh cứ nghĩ lúc Quy Hiểu mang thai, có lẽ mình sẽ không có ý xấu gì đâu. Nhưng thực tế lại là, anh rất muốn, bởi vì “không thể làm” nên lại càng thêm khao khát...

Anh giữ lấy khuôn mặt cô, “Hơi trong phòng tắm không tốt, sợ em khó chịu.”

Quy Hiểu thực sự muốn trò chuyện với anh nhiều hơn một chút. Nhưng bước vào phòng tắm rồi lại cảm thấy có gì đó sai sai, dáng người của Lộ Thần đẹp thật... Mặc quần áo đã có dáng lắm rồi, cởi đồ ra lại có cơ bắp, chờ anh cởi gần hết, Quy Hiểu thắc mắc tại sao anh không cởi quần dài? Tại sao không cởi. Nghĩ chút là ra, ừ, bên trong anh không mặc quần kia...

Lộ Viêm Thần không thể nào kiềm chế được suy nghĩ muốn thân thiết cùng cô, kéo cô tựa vào bên ngoài bồn tắm mà hôn cô quấn quýt, cảm giác rõ ràng mồn một, lúc quần áo ngủ của Quy Hiểu lướt qua trước ngực anh, ngón tay cô đang mơn trớn trên lưng mình.

Trong chốc lát, chóp mũi anh rỉ ra một lớp mồ hôi, cọ cọ giữa hai đầu lông mày người kia, anh khăn giọng nói: “Hình như ngực lớn hơn rồi.”

Cô bị anh hôn đến mức choáng váng không thể nào đứng vững, đỏ mặt ầm ừ một tiếng: “Lớn hơn không ít đâu...”

Nước vừa chảy, nhiệt độ dần dần nóng lên. Hơi nước như sương trắng ngập tràn, Quy Hiểu hít sâu một hơi, nóng quá.

“Nhẹ một chút mà.” Quả thật anh hết sức nhẹ nhàng, nhưng lại không hề dừng tay.

Cuối cùng đúng là Quy Hiểu không thở nổi phải chạy ra ngoài trước.

Lộ Viêm Thần tắm xong thì vào phòng sách dọn dẹp đồ đạc, Tần Tiểu Nam đang vùi đầu làm bài tập, cậu ngước mắt nhìn về phía cửa, nghiêm túc nói: “Cháu có tìm hiểu trên mạng, người ta nói ba tháng này chú Lộ không thể chung giường với vợ, nếu không cứ bắt đầu từ tối nay đi, chú ngủ cùng cháu nhé?”

Mạng lưới thông tin cũng nên kiểm soát kĩ càng chứ nhỉ, học sinh tiểu học mà có thể nghiên cứu những thứ này là sao.

Lộ Viêm Thần không buồn nhìn đến cậu, anh lật sách bài tập, tìm mấy đề bài khó: “ Làm hai bài tập làm văn đi.”

“Cháu ngủ rất đàng hoàng, chú ngủ cùng cháu đi, chủ Lộ?”

Lộ Viêm Thần cau mày, vốn chỉ định nhìn qua một lúc rồi xuống cầu thang hút thuốc, anh chậm rãi nói: “Ba bài.” Xoay người, rời đi.

Ở cầu thang, Lộ Viêm Thần đứng trên bậc thang cao nhất, mắt nhìn xuống dưới cầu thang mờ tối, xuyên qua khúc cong dưới lầu, nhìn ra ngoài cửa số. Sang đầu tháng năm, anh lại phải đi công tác ba tháng nữa, phải đi hết mấy công xưởng quân đội, trước khi đi anh muốn giải quyết xong chuyện kết hôn và giấy khai sinh, còn tổ chức hôn lễ nữa, đâu thế để cô lớn bụng mới làm tiệc rượu. Anh thì không sao, nhưng chỉ sợ Quy Hiểu tiếc nuối, cô dâu phải là người xinh đẹp nhất. Vì lẽ đó, hôn lễ phải nhanh chóng tổ chức. May mà lúc trước anh còn giữ lại một ít tiền, cũng đủ dùng, nhưng không biết nên tổ chức sao, có thể hỏi ý kiến Mạnh Tiểu Sam... Những việc này đều nằm trong kế hoạch, cũng không có chuyện gì.

Chỉ có một việc, lúc này Quy Hiểu mang thai ba tháng đầu cần phải săn sóc đặc biệt, mà anh lại phải ở bên ngoài, lại là trong đơn vị cơ mật, chỉ sợ đến liên lạc với cô thôi cũng khó.

Nghĩ tới đây, một quân nhân bách chiến như anh cũng không nỡ. Bây giờ Quy Hiểu rất thích bám lấy anh, chẳng khác ngày xưa chút nào, hôn một cái, nắm tay một cái cũng có thể khiến cô vui vẻ cả sáng. Nhưng giờ khoảng cách xa như thế, cô lại không có cảm giác an toàn, có lẽ sẽ chuyển lực chủ ý sang công việc... Lộ Viêm Thần biết Quy Hiếu có thể tự chăm sóc cho mình.

Nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi, “vợ” và “con” là hai từ quá nặng, luôn đè nặng trong lòng.

Lộ Viêm Thần đứng hút thuốc hồi lâu trên sân thượng, súc miệng sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ.

Quy Hiếu đang uống sữa trước khi ngủ, lần này là sữa tươi, kể từ khi biết em bé bú sữa mẹ là tốt nhất, cô hận không thế ngâm mình mỗi ngày trong bồn sữa. Lộ Viêm Thần thấy cô uống xong thì cầm lấy chiếc ly, định đi xuống bếp rửa sạch rồi cất, nhưng lại bị Quy Hiểu giữ lấy cánh tay, nhỏ giọng trách:

“Chờ anh mãi... Ngày mai tắm nữa nhé.”

Lộ Viêm Thần buồn cười nương theo ánh đèn điện đầu giường nhìn cô, hôm nay không biết làm sao? Sao lại bám người thế này.

“Đặt ly lên bàn được mà.” Cô vén chăn lên, “Chăn ấm dễ chịu lắm, mau tới sưởi ấm vợ đi.”

Lộ Viêm Thần cong khóe môi, đặt ly lên bàn ti vi, tắt đèn, cởi bớt quần áo rườm rà, “sưởi ấm vợ” bằng cách ôm lấy thân thể mềm mại vào trước ngực.

“Lộ Thần…” Quy Hiểu nhắm mắt cọ cọ trước ngực anh, khẽ gọi, “Lộ Thần.”

“Ừm”

“Lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta baonhiêu tuổi nhỉ?”

“Em mười ba tuổi, không tới mười bốn, anh mười bảy.”

Quy Hiều đặt bàn tay lên khuôn ngực trần của anh, mũi cay cay, cô mở to mắt:

“Năm đó em xin lỗi anh lắm, em cứ nghĩ sẽ không còn cơ hội nói xin lỗi với anh nữa... Đừng tin lời chia tay hồi đó, thật ra em rất rất yêu anh. Từ khi bắt đầu biết anh, em đã không thể nhìn được người con trai nào nữa, chỉ thích đôi mắt xinh đẹp của anh, thích anh im lặng kiệm lời, thấy người khác nói nhiều sẽ thấy không thoải mái... Còn thích nụ hôn dịu dàng của anh nữa, vừa sửa xe giỏi, lại học hành tốt, đánh bida rất tuyệt, mấy đứa lưu manh cũng sợ anh… Mỗi lần gây gổ cũng không nói lời nào, buồn phiền thì hút thuốc, nhớ mùa đông năm đó đứng bên kênh đào, anh còn hôn em...”

Lộ Viêm Thần nhỏ giọng hỏi: “Quy Hiểu?”

Vốn cô không muốn khóc, nhưng nghe anh gọi mình nước mắt lại cứ thế chảy ra, có lẽ là do mang thai nên càng dễ xúc động, “Em rất hối hận khi chia tay với anh... Nhớ tới là hối hận, không nghĩ cũng hối hận…”

Anh đẩy phần tóc mái của cô ra, lau khô phần mồ hôi trên trán rồi lại lau nước mắt: “Tháng này mình cưới nhau em nhé, cho anh thời gian chuẩn bị.”

Quy Hiểu đang khóc đến mơ màng, ngây ngẩn ngẩng đầu, tìm thấy anh qua làn sương mù trước mắt.

“Đặt nhà hàng của Mạnh Tiểu Sam, Tân Phong làm chủ hôn. Chúng ta kết hôn, ngay trong tháng này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.