Phong bia: là những bia đá to, ví với những kiệt tác bất hủ.
Xe chạy hướng về Nội Mông, rời khỏi Bắc Kinh, sau khi qua thành phố Trương Gia Khẩu, xe trên đường cao tốc cũng ít đi nhiều, đường lớn bằng phẳng mà trống trải, nhìn từ cửa sổ xe ra ngoài là con đường thẳng tắp tới mây trắng trời xanh.
Mấy tiếng đồng hồ sau mới tới lại quốc lộ, xe dừng tạm ở ven đường nghỉ ngơi.
Lộ Viêm Thần lấy một tấm bản đồ mang tới, xác định đã đến Tang Căn Đạt Lai, rồi qua đường thành phố Tích Lâm. Anh lướt theo tấm bản đồ, như thể đang chấp hành nhiệm vụ, trong đầu nhớ lại tình hình giao thông ở khu vực này, những năm trước có qua đây một lần, ven đường có thể thấy được thứ gì, chỗ nào thì nhựa đường trên mặt bị bóc ra, chỗ nào xe ngựa đi qua thì để lại vết bánh, hầu như anh đều nhớ hết cả.
Một ổ bánh mì chà bông, bên ngoài được bọc bao nilon đưa tới trước mặt anh.
Anh cúi mắt rồi cắn một cái.
“Em nghĩ tới một chuyện”. Quy Hiểu cũng tự ăn, “Anh còn nhớ ngày đó gặp một người đàn ông ở sân bay không? Tên là Hứa Diệu ấy”.
Lộ Viêm Thần nhìn miệng cô đang cắn, hình như cô ấy rất thích ăn mùi vị này thì phải. Nhìn thấy trên đùi cô đặt một túi nilon còn nguyên bao, anh cũng gỡ ra ăn.
“Anh không thích ăn chà bông ạ?”
Lộ VIêm Thần đưa túi trong tay mình giơ lên, ý là ăn cái này cũng được.
Quy Hiểu gật gù rồi nói tiếp: “Bạn gái của Hứa Diệu bị ốm nặng, bệnh viện trong nước chẩn đoán phải phẫu thuật cột sống, hình như là vùng sau cổ, dạng phẫu thuật này có thể để lại di chứng về sau. Anh ấy cũng không dám làm ngay, muốn đi tìm hiểu xem đã, nếu như chẩn đoán là một loại u khác, không cần phải phẫu thuật, làm xạ trị thì tốt nhất”.
Quy Hiểu giải thích không chuyên nghiệp lắm, cô nói giản lược đi: “Vì bệnh này mà mấy năm qua anh ấy không tích trữ được gì, cho nên đến tìm em. Em cũng có cất lại một ít, đủ cho sinh hoạt chi tiêu của em với Tần Tiểu Nam hằng ngày, còn lại đều đưa cho anh ấy cả”.
Lộ Viêm Thần cắn hai ba miếng đã xong chiếc bánh mì, anh uống thêm hai hớp nước.
Đôi mắt như thể nhìn rõ mọi chuyện kia vẫn khóa chặt lấy cô, nhìn một lúc cũng không phát biểu thêm gì.
Quy Hiểu quanh co lòng vòng cả buổi thực ra ý gì anh đều hiểu cả: Em biết anh không cho em giúp anh, nhưng giờ em cũng phải đi giúp người ta rồi, không rảnh giúp anh đâu… Thằng bé cứ giao lại cho em đi.
Xe quay lại tuyến đường, Quy Hiểu lăn tăn nói tiếp: “Hứa Diệu và vợ anh ấy quen nhau từ lúc nhỏ, chia chia hợp hợp rất nhiều năm”.
Lộ Viêm Thần vẫn không hề lên tiếng, chờ cho cô nói hết những suy nghĩ ở trong lòng.
“Hình như là bắt đầu từ năm trước, bạn gái anh ấy bị bệnh, sau khi biết bệnh thì chị không muốn đăng kí kết hôn vì sợ liên lụy tới anh. Anh ấy cứ tổ chức hôn lễ, sống chết muốn cưới người ta về”. Quy Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, uống nước cho trơn giọng, “Đời người đổi thay, một năm trước thì đường làm quan rộng mở, một năm sau biết đâu lại ngã xuống vũng bùn. Nếu như vợ anh ấy bệnh, Hứa Diệu không cần chị ấy nữa thì sao? Còn việc kết hôn kia, nếu như cưới rồi sự nghiệp của ai sẽ gặp phải nguy cơ, ai bị bệnh, tự mình đối mặt thì sẽ tốt hơn à? Không bằng cùng nhau vượt qua hết thảy”.
Mạnh Tiểu Sam nói trong mắt cô chỉ có mỗi tình yêu, điều đó không hề đúng.
Cô rất hiện thực, dù thích ôm những món nợ vui vẻ, nhưng cũng biết cân nhắc thiệt hơn, những điều đó có thể giúp cô thêm sức lực, để cô được sống tự do. Không có Lộ Thần, cô biết rõ, có lẽ mình sẽ sống được đến một trăm tuổi, nhưng nếu có thể có anh, nhất định cô sẽ càng tốt hơn.
Ai sinh ra mà chẳng cùng một con đường, mình không thể té ngã rồi trông mong có một người vô tư yêu mình đỡ lại, mình đã thuận buồn xuôi gió, thì càng muốn tìm một người cũng thuận buồm xuôi gió mà thôi. Đó không phải là hiện thực mà chỉ là tưởng tượng.
Lộ Viêm Thần nghe xong, mở cửa sổ ra châm thuốc.
Xe đi qua một cối máy xay gió, nhìn khắp đường chân trời đều là những chiếc máy xay gió phát điện cỡ lớn, vô cùng đồ sộ.
Điếu thuốc lá màu trắng đốt lên, anh khoác nửa tay lên cửa xe, tầm mắt vẫn giữ nguyên trên con đường phía trước: “Mạnh Tiểu Sam cũng không hiểu rõ hết tình hình của anh, nhiều nhất là hai năm, anh sẽ trả xong nợ”.
Trước mắt là một chiếc xe tài chở đầy rơm vàng, nước xe sơn màu đỏ, rơm vàng.
Trong tiếng tạp âm của xe tải đang chạy, anh nhìn con đường phía trước rồi nói thêm: “Sau sẽ dồn tiền cưới em”.
Quy Hiểu kinh ngạc nhìn anh, anh nghiêng người lại đây một chút. Đáy mắt thấp thoáng ý cười”.
Quy Hiểu cố gắng kiềm chế cảm xúc nhấp nhô, túi nilon trong tay cũng bị cô lật lui lật tới tiếng vang không ngừng, sau một lúc mới liếc ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng đáp: “Nghĩ hay chưa”.
Lộ Viêm Thần gảy gảy một đoạn tàn thuốc vào trong hộp gạt tàn: “Thế không muốn cưới à?”
Khóe miệng Quy Hiểu hơi thấp xuống, không hé răng.
“Để đấy. Tối nay ngủ cùng nhà bạt*, không cho ngủ riêng”.
*Nhà bạt: người Mông Cổ hay dùng
“…. Tối nay mình ngủ khách sạn, không phải ngủ nhà bạt”. Cô vạch trần anh.
Anh nở nụ cười: “Thật à?”
Cô tưởng Lộ Viêm Thần nhớ nhầm, bởi vì cô đã đặt khách sạn trước rồi.
Không ngờ anh lại tới nơi cách chỗ cần đến gần mười km, tìm một làng du lịch nhà bạt không lớn lắm, cũng không quá chính quy.
Trước đó Lộ Viêm Thần chưa từng nói qua, chỗ này là nhà của một chiến hữu trước kia của anh xây dựng.
Từ chiến hữu đúng là kì diệu. Khi còn bé Quy Hiểu đã có lĩnh hội rồi, là những người ngồi cùng nhau có thể cười to liên tục, nói kiểu gì cũng phối hợp được với nhau, kí ước năm xưa của cả một đám người. Cùng nhau vượt qua súng đạn, cùng liều mạng quên mình, những năm tháng đó không phải người đi lính thì không ai hiểu nổi, đặc biệt là sau khi trở lại cuộc sống bình thường, nhớ về quá khứ, cũng giống như một không gian song song khác, không chân thực, cũng đầy hoài niệm.
“Chị dâu, thực ra em không phải cùng đội với đội trưởng Lộ, chưa đủ trình độ đâu, trong đội của họ toàn là tinh anh trong đám tinh anh hết. Nhưng mà đội trưởng Lộ dạy bọn em gỡ bom, cũng là thầy của em đó”. Chiến hữu kia rót đầy rượu cho Lộ Viêm Thần rồi lại nhìn cô: “Chị biết lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em có cảm giác gì không? Quá kinh, anh ấy vừa đứng trước mặt bọn em, câu đầu tiên anh nói là năm vừa rồi gỡ được hơn 300 quả bom, số lượng này là khi mùa màng tốt thiên hạ thái bình thôi. Bảo chúng em phải chuẩn bị sẵn sàng, chống khủng bố không dễ làm đâu”.
Lộ Viêm Thần rót chén rượu, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, đôi mắt thì sáng rực.
“Ngày đầu tiên đã hù dọa bọn em, ảnh nói gỡ mìn chẳng có ai là chuyên gia tuyệt đối cả, toàn đầu nhét về phía lưng quần mà thôi*, năm ngoái đi giao lưu với mấy chuyên gia nước ngoài với anh, có người vừa bị nổ chết ở chiến khu”. Người kia mặt mày hớn hở nổ tiếp, còn liên tục khoa tay, “Ngày đầu tiên em học, vô cùng cẩn thận ấy, cảm giác như không có vấn đền gì cả, kẹp vừa rắc một cái, sau sau bị anh ấy đánh cho. Chị đoán xem đội trưởng Lộ nói gì?”
*rất nguy hiểm, sẵn sàng hi sinh.
Quy Hiểu nghe mà mê mẩn: “Nói gì thế?”
“Cậu chết rồi”. Vẻ mặt người kia như không thể nào yêu nổi.
Quy Hiểu phì cười.
Uống đến gần mười hai giờ đêm, đề tài càng lúc càng thương cảm, nói đến chuyện quá khư ai ai cũng phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, thình lình có một người trong tiểu hạng hi sinh. Cuối cùng cậu còn vỗ vỗ vào vị trí nơi eo của Lộ Viêm Thần: “Chỗ này của đội trưởng Lộ ấy, vì yểm hộ mà một bên người cũng bị thương”.
Lộ Viêm Thần lấy cùi chỏ hất người kia đi, không muốn cho cậu ta miêu tả nữa.
Người kia lại không hiểu được gì, còn nghĩ sai ý: “Hả, đúng rồi, chị dâu đã thấy lâu rồi nhỉ”.
Nếu như chia buổi tối được thiết đãi nhiệt tình này ra thành một giờ, đến năm mươi chín phút Quy Hiểu được nghe chuyện mà kinh hồn bạt vía, những chuyện chỉ nghĩ thôi đã sợ, một phút sau cùng là nửa đêm rực hồng vì quấy rối.
May mà người kia cũng hết sức thức thời, thấy thời gian cũng trễ rồi nên đưa hai người đến nơi nghỉ lại.
“Lều thứ ba từ dưới lên nhé”. Người nọ dặn dò xong thì nhường đường, cũng không thể đưa vợ người ta tới thẳng ngoài nhà bạt, lúc thích hợp nên tránh thì phải tránh, “Em đi giúp mẹ cộng sổ. Còn đội trưởng Lộ nữa, ngựa ở bên kia, anh muốn cưỡi thì cứ chọn”.
Lộ Viêm Thần nhìn về phía tay cậu chỉ.
Chờ đến khi người rời đi, Quy Hiểu theo anh đến ngôi nhà bạt, lúc anh lấy chìa khóa ra mở cánh cửa đỏ thì thấp giọng hỏi: “Ở đây óc mấy cái giường ạ”. Chiến hữu của anh quá nhiệt tình, nhất quyết phải giành xách hành lý cho cô, cho nên cô còn chưa tới đây xem thử.
Lộ Viêm Thần xoay chìa khóa nửa vòng trên ngón tay.
Quy Hiểu còn đang chờ anh trả lời, anh lại đưa tay giữ lấy sau đầu cô, sau lưng là gió đêm nơi đồng cỏ. Quy Hiểu nghiêng người về phía sau, một tay anh xoay chìa khóa trong ổ, một tay giữ chặt cô lại trên người mình. Quy Hiểu chỉ có thể cần mong đừng có ai đi ra khỏi một căn nhà bạt nào đó cạnh bên, mặc anh cúi người hôn mình không nói được một lời.
Lộ Viêm Thần cao hơn phần khung cửa rất nhiều, anh cúi đầu, khom lưng, nửa ôm nửa đẩy cô vào trong. Quy Hiểu bị anh hôn đến mức không thở nổi, chân đụng phải mép giường, cả người ngã luôn xuống đó. Mơ hồ nghe được tiếng cười của nam và nữ ở ngoài kia, không biết họ có phải là tình nhân như hai người họ, vừa có chuyến du ngoạn thảo nguyên lúc nửa đêm trở về, chuẩn bị làm mấy chuyện mà các đôi trai gái thành niên vẫn hay yêu thích.
…
Bỗng nhiên anh buông môi cô ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt: “Được không em?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, vừa áp bức vừa thô trầm giày vọ người khác, ép cô đến mức có thể nghe được từng tiếng nảy của tim mình.
Quy Hiểu cũng mở mắt ra, còn chưa thích ứng được với không gian u ám, môi khẽ cong lên, còn ươn ướt: “Ừm”.
Lộ Viêm Thần vẫn nhìn cô chằm chằm như thế, không nhúc nhích.
Tiếng vang bên ngoài không còn nữa, tiếng tim đập của cô hình như cũng không còn: “Lúc đó anh hôn em… cũng đâu có hỏi”.
Hô hấp của anh vừa chậm vừa nặng, giọng khàn khàn: “Có thể thế nào?”
Người bên dưới không đáp.
Hai người lăn lộn trong chăn, quần áo bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, lúc đầu thì không hề cảm thấy. Mãi đến khi cởi ra, cảm giác lạnh buốt vì gió lùa bốn góc. Lúc thì lạnh, khi thì nóng, đợi một lúc thì Lộ Viêm Thần xốc chăn bông lên, nửa người trên để trần với cơ bụng rõ ràng có thể nhìn thấy dược, lồng ngực anh cúi thấy chạm vào người cô. Quy Hiểu: “Sao anh… không cởi hết”.
“Anh không mang theo, không an toàn”.
Vừa đi xuống giường kiểm tra túi hành lý, nhưng nhìn cô chui vào chăn cởi quần áo thì anh lại đổi ý, không tìm nữa, cởi áo sơ mi và quần ngoài rồi chui vào trong chăn. Mồ hôi lạnh trên tay hai người chạm vào nhau, trước ngực, sau lưng và chân nữa. Lộ Viêm Thần nói xong thì ôm Quy Hiểu đã sạch sành sanh vào trong ngực, cảm giác tồn tại quá mạnh, không làm, cũng không dừng được.
Đêm đó cô hỏi anh mấy lần, Lộ Thần anh có nhịn được không…
“Không có gì là không nhịn được”. Lộ Viêm Thần xoay người giữ cô ở dưới thân.
Có câu thế nào nhỉ: Uống rượu độc giải khát.
Trời sắp sáng, anh mặc lại áo quần, quấn cô vào chăn bông thật chặt.
Quy Hiểu bị anh quất quýt cả đêm, da mặt cũng mài dày hơn một chút, cách chăn bông sờ xuống dưới người anh, muốn xem thử có phải anh còn muốn làm hay không… Lộ Viêm Thần híp mắt, ánh mắt liếc cô như kiểu em đừng có mà rảnh rỗi đi tìm việc: “Có ngủ không?”
“Lộ Thần”. Cô tựa trán tìm tới đầu vai anh, tìm được, tựa vào, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu ghé vào tai anh: “Lúc anh tự giải quyết ấy, trong đầu…”
“Nhớ em”. Lộ Viêm Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, trả lời vô cùng thoải mái.
Cô không định hỏi thế, trước kia anh có từng nhớ cô gái nào khác không? Hai người đã xa nhau một vòng tròn lớn thế…
“Khi đó thế nào?” Quy Hiểu muốn hỏi là, “Mặc quần áo gì?”
“Không mặc”.
Cô nhếch miệng, hơi hé ra muốn nói thêm điều gì, rồi lại bất giác mím môi: “Anh còn chưa thấy mà”.
Hơi thở nóng bỏng của anh ngay trên trán, lúc nhẹ lúc nặng: “Nghĩ thì sẽ biết thôi”.