Đường Vân, Em Là Của Tôi

Đường Vân, Em Là Của Tôi - Chương 15: Que thử thai




Anh ta nhanh chóng quên mất chuyện không vui vừa rồi, đưa tay ra sờ trán tôi xem có phát sốt không, căng thẳng nói: “Được, em chờ một chút, bây giờ anh đi pha cho em ngay, sẽ nhanh thôi”.

Anh ta vừa ra khỏi phòng tôi đã xuống giường ngay lập tức. Tôi lấy que thử thai ở trong ngăn kéo ra, hoảng hốt trốn vào nhà vệ sinh, khoá cửa “Cạch!” một cái.

Que thử thai này tôi đã chuẩn bị hai năm rồi, không ngờ lại phải dùng nó trong trường hợp bối rối như vậy.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Không biết nó có còn hạn sử dụng không nữa?

Nhân lúc Tiêu Lạc Thiên không có ở đây, tôi nhanh chóng dùng que thử thai. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, vô cùng lo lắng, mong rằng nó đừng có đến thật.

Tôi cảm thấy hình như kiếp trước mình không hợp với nó lắm, không ngờ que thử thai lại hiện lên hai vạch.

Lúc ấy, tôi như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.

Tôi lo sợ không phải vì chuyện tôi có thai mà bởi vì tôi không biết đứa bé này là của ai nữa.

Khi tôi đang cảm thấy rất loạn thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi cầm lên nhìn thì thấy là Khưu Thiên Trường gọi đến, càng thấy rối hơn nên tôi ngắt máy luôn.

Không đến một giây sau, anh ấy lại gọi tiếp, đúng là kiên trì mà.

Tôi vẫn không nhận cuộc gọi nhưng gửi một tin nhắn Facebook cho anh ấy: “?”.

Anh ấy trả lời rất nhanh: “Em không sao chứ?”

Một giây sau lại có một tin nhắn khác: “Anh ta có gây khó dễ cho em không? Bây giờ tôi sẽ đến”.

Tôi vừa nhìn thấy đã bị anh ấy dọa cho mất hồn mất vía, vội nhắn lại: “Đừng!”

Lần này rõ ràng anh ấy có chút do dự, một lúc sau mới trả lời: “Sao thế, ngủ xong thì trở mặt à?”.

Chắc anh ấy biết tôi không sao rồi nên lại bắt đầu trêu chọc tôi.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Bây giờ tôi lại không có tâm trạng đó, tôi sắp chết đến nơi rồi, anh ấy lại còn ở đó mà trêu tôi, tôi không để ý đến anh ấy nữa.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, có lẽ là Tiêu Lạc Thiên đã quay lại, tôi sửa sang lại một chút, giấu que thử thai đi rồi bình tĩnh đi ra ngoài.

Anh ta đặt nước đường đỏ xuống rồi bước đến đỡ tôi: “Vợ, em đi vệ sinh sao không gọi anh, em đang bị chóng mặt, lỡ bị ngã thì làm sao?”

Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh tôi đã quyết định sẽ giấu. chuyện có thai, sau đó nhanh chóng ly hôn với anh ta rồi tôi sẽ tự nuôi con một mình.

Từ sau chuyện ở công viên, dường như Tiêu Lạc Thiên không giống trước đây nữa, hàng ngày vừa tan làm là về nhà ngay, chính xác hơn cả giờ Hà Nội.

Thỉnh thoảng anh ta còn bày những trò lãng mạn như bữa tối dưới ánh nến, hoa hồng, sô cô la để dỗ dành tôi.

Nếu là trước đây chắc tôi sẽ vui vẻ đến nhảy cẫng lên nhưng bây giờ tôi chỉ biết cười trừ thôi.

Chúng tôi đã kết hôn hai năm rồi, sao tôi lại không hiểu tính cách của anh ta chứ, thứ gì không có được thì sẽ luônnhung nhớ.

Trước đây anh ta luôn cảm thấy tôi là một bà cô già đã có chồng nên sẽ không có người đàn ông nào để ý đến. Bây giờ lại có một Khưu Thiên Trường đầy tình ý nên anh ta biết sợ rồi đây.

Anh ta đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ nhận lấy, sau lưng lại âm thầm tìm luật sư bàn chuyện ly hôn.

Nghe thì thấy tôi có chút nhát gan nhưng nhà họ Tiêu không phải là nhà bình thường, vừa có tiền lại vừa có tiếng, nếu như không chuẩn bị cẩn thận thì tôi sợ sẽ không thoát ra được.

Mấy ngày hôm nay Tiêu Lạc Thiên luôn quấn lấy tôi, tôi bấm đầu ngón tay để tính xem Lý Mẫn kia có thể chịu đựng được mấy ngày.

Quả nhiên, không đến một tuần cô ta đã chạy đến cửa để ngả bài với tôi.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi đã có cảm giác rồi.

Tiêu Lạc Thiên tự có chìa khoá sẽ không ấn chuông cửa, Khưu Thiên Trường đã mấy ngày không gặp nên sẽ không đột nhiên đến thăm, còn về mẹ chồng thì chắc vẫn còn đang khó chịu về vụ mù tạt lần trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.