Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 12: Tự mình cho ăn




Edit: -Jenny-

Phượng Cửu Mộc vào phòng được một lúc, nhưng tiểu thú vẫn lười nhác nằm đó, hắn nhìn nó, nó lại hờ hững nhìn lại. Trong mắt Phượng Cửu Mộc lộ ra vẻ kì lạ, hôm nay tiểu gia hỏa bị bệnh sao?

Nhìn thấy bổn vương không nhảy, cũng không cười

Phượng Cửu Mộc tâm sinh thương xót đi qua nhìn nó, nhưng vẫn không mở lồng sắt ra, chỉ nâng ngón tay lên chọc chọc vào lưng tiểu thú.

Béo!

Nửa tháng trước, lúc ôm nó gầy đến mức toàn là xương.

Bây giờ chọc vào, toàn là thịt có chút mềm mại.

Phượng Cửu Mộc khẽ cười một tiếng, ngón tay hơi chút dùng sức chọc chọc nó. Muốn nó bị chọc đến nhảy lên, giận dữ giương nanh múa vuốt.

Nhưng tiểu thú bị chọc đau, chỉ là giương mắt lên nhìn, sau đó giống như bị mất hết sức sống, dịch cơ thể qua bên kia.

Phượng Cửu Mộc chọc một cái không được, hắn liền đổi qua một bên khác, tiếp tục chọc chọc vào lưng nó. Lúc này hắn càng muốn đem nó chọc tới mức nhảy dựng lên.

"Giả bộ bất tỉnh, giả bộ ngủ, giả chết, hiện tại đổi thành giả bệnh?"

Hắn không thích dáng vẻ âm trầm của nó lúc này.

Bùi Thủy bị chọc đến phiền, trong lòng thầm mắng hắn có bệnh. Đường đường là nam nhân ngoài mặt đầy khí chất, ăn mặc áo bào thêu đầy hoa văn tinh tế, bộ dáng không dính khói lửa phàm tục.

Tại sao trong xương cốt, hắn lại tiện (*) như vậy?

(*) ý nói ông này chơi xấu

Nàng đụng chạm vớihắn, chọc gì hắn sao?

Nàng luôn an an tĩnh tĩnh nằm ở chỗ này, mỗi ngày chờ ăn chờ chết, chờ mập ra để bị hắn giết. Tại sao hắn lại không có nhân tính như vậy, không thể cho nàng yên tĩnh mập ra, yên tĩnh đi tìm cái chết?

Đúng vậy!

Là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, hắn thật sự không có nhân tính.

Lại một ngày trôi qua.

Lúc Phượng Cửu Mộc trở về, tiểu thú kia đã ở trong lồng sắt, hô hấp đều đều ngủ mất rồi.

Phượng Cửu Mộc đi qua lại chọc chọc nó, nó cũng không tỉnh lại, chỉ là bị chọc đau, thân thể mềm xốp co dãn dịch qua chỗ khác, xong vẫn tiếp tục lăn ra ngủ.

Phượng Cửu Mộc ánh mắt hơi tối, đi ra cửa phòng gọi Thanh Dật, kêu cậu tới phòng ăn cầm một ít thịt tiểu thú thường ngày thích ăn nhất lên.

Thanh Dật làm việc hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau đã lấy đem tới phòng Phượng Cửu Mộc. Lúc tới phòng cậu nhanh chóng nhìn trộm vào bên trong, nhưng bên trong cậu chỉ thấy có tiểu súc sinh trong lồng sắt dường như đang ngủ.

Thanh Dật nâng lên tay sờ vào chiếc cầm bóng loáng. Giống như rơi vào suy tư, tiểu súc sinh kia đang ngủ, vì sao chủ tử lại kêu cậu mang thịt lên cho nó?

Bỗng nhiên một ý tưởng xẹt qua đầu cậu.

Thanh Dật liền chấn động, chẳng lẽ chủ tử đang dỗ dành tiểu súc sinh?

Thanh Dật mở to hai mắt nhìn, này cũng quá mức có thể tưởng tượng, tiểu súc sinh này năng lực thật lớn a!

Một lát sau.

Phượng Cửu Mộc đi ra, đem mâm ăn thịt không nhúc nhích ném vào trong ngực Thanh Dật. Sau khi Thanh Dật kinh sợ duỗi tay tiếp được, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phượng Cửu Mộc vang lên.

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần cho nó ăn".

Nói xong, Phượng Cửu Mộc xoay người vào phòng.

Cửa phịch một tiếng mang theo sự tức giận của chủ nhân, đóng lại.

Thanh Dật: "..."

Hắn không cần cho tiểu súc sinh ăn, chẳng lẽ chủ tử muốn bỏ đói tiểu súc sinh?

Thanh Dật cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng.

Chẳng lẽ, sau này chủ tử muốn đích thân cho tiểu súc sinh ăn?

Thanh Dật sợ đến ngây người!

Nha hoàn từ phòng Sở Uyển Nhược đi ra, đôi tay mang theo chậu nước rửa chân, vành mắt đỏ hồng, trong mắt hàm chứa nước mắt. Nửa mặt gương của cô ta bị tát sưng lên.

Đau!

Vẻ mặt vô cùng ủy khuất và sợ hãi!

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta bị đánh.

Phu nhân từ sau khi bị súc sinh kia cắn, mỗi lần đổi dược đều sẽ phát giận, đem hết đau đớn của vết thương tính trên đầu nàng.

Sau đó miệng vết thương cũng đã khép lại nhưng vết sẹo thì vẫn còn. Phu nhân càng nhìn càng thấy nó xấu, tính khí càng ngày càng tệ, đem hết lỗi lầm đổ lên trên người nha hoàn, còn lệnh cho cô ta trong vòng 3 ngày phải tìm được con súc sinh đã cắn ả ta.

Còn giận giữ, cắt thịt trên cổ chân của nha hoàn.

Nha hoàn nước mắt đầy mặt, làm đổ nước rửa chân, ngồi xổm trên mặt đất khóc nấc lên. Ba ngày, cô ta chỉ có thời gian ba ngày, nàng phải đi đâu mới tìm được súc sinh kia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.