An Nhược Yên cùng An Vân Y nhìn thấy động tác của con chồn nhỏ, ánh mắt lóe lên khó dò, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Càng đến gần giường lớn, mùi thối rữa càng nặng.
Chỉ ngăn cách bằng một tấm khăn không thể cản được mùi thối rữa đập vào mũi. Sắc mặt An Hoằng Hàn như thường, ánh mắt lại trở nên vô cùng sâu thẳm tĩnh mịch. Mà An Nhược Yên xanh mặt, nếu không phải An Hoằng Hàn nhìn thì sợ sớm đã quay đầu đi ra. An Vân Y vẫn không lên tiếng, có điều khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu kìm nén thành màu đỏ. Với tuổi của nàng có thể nhịn đến nước này đã rất tốt rồi.
Khó chịu nhất, đau khổ nhất lại là con chồn nhỏ, khứu giác nó thính hơn con người rất nhiều, khi An Hoằng Hàn đi tới trước giường, nó chỉ kém nước hai mắt tối sầm ngất xỉu. "Mời bệ hạ xem." Tiếng nói thái y truyền xuyên thấu qua chiếc khăn trở nên khàn khàn nặng nề. Ngón tay của hắn đưa về phía chỗ giường Thái hậu ngủ, từ từ nhấc lên một góc chăn bông.
Một cánh tay thối rữa hiện ra trước mắt mọi người. An Nhược Yên là người không chịu nổi đầu tiên, xoay người chống tay vào cái bàn ói như điên, khuôn mặt xinh đẹp mặt sợ tới mức hoa dung thất sắc(1). (1)Hoa dung thất sắc: Hoa dung: ý chỉ phái nữ, thất sắc: khuôn mặt nhợt nhạt không có màu sắc => cụm từ ý nói người phụ nữ sợ hãi đến khuôn mặt thay đổi biến sắc, phai màu.
Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, liền che hai mắt của mình lại không dám mở ra. Cánh tay khô héo không ngừng hiện lên ở trong đầu nàng. Bên tai tiếng ruồi ‘vo vo’ càng thêm nhắc nhở nàng, Thái hậu chết đi kinh khủng mức nào.
Chấn tĩnh nhất vẫn là An Hoằng Hàn như cũ không lộ vẻ gì, có lẽ hắn đã sớm nhìn thấy qua người chết như vậy, Thái hậu cũng chỉ là một người trong đó.
Thái y chữa trị cho Thái hậu nhiều ngày nên sớm đã thành thói quen cảnh tượng này. Mặc dù vẫn cảm thấy ghê tởm nhưng chưa đến mức nôn ra như An Nhược Yên.
"Bệ hạ, lần đầu tiên vi thần nhìn thấy bệnh lạ thế này. Người còn chưa chết nhưng thân thể liền bắt đầu thỗi rữa? Vi thần cùng cái thái y khác lật xem tất cả sách thuốc ở Viện Thái Y đều không thể bốc thuốc đúng bệnh." Sợ An Hoằng Hàn giáng tội, mỗi giây mỗi giờ thái y đều ở biện giải cho mình.
An Hoằng Hàn bình tĩnh ngoài dự đoán, ánh mắt từ từ thu lại từ cỗ thi thể trên giường, lạnh lùng nói ra: "Thái hậu đã từng là mẫu hậu một nước, vì mặt mũi hoàng thất, chân dung không thể công khai. Sau khi các ngươi ra ngoài phải giữ bí mật, nếu không trẫm chỉ các ngươi hỏi tội."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tịch Tích Chi cảm thấy giọng nói An Hoằng Hàn giờ phút này lại có sự tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Len lén ngẩng đầu quan sát An Hoằng Hàn, nàng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt đối phương.
Dù sao mẫu thân chết, hơn nữa còn do chính tay hắn giết, chắc rằng trong lòng hắn khó tránh khỏi khó chịu. Mặc dù mọi người thường nói ‘ ý chí sắt đá ’, nhưng có người nào có thể thật sự vô tình đến mức ấy?
Dường như muốn an ủi hắn, Tịch Tích Chi chìa móng vuốt ra khẽ vuốt cánh tay An Hoằng Hàn.
Lông mày An Hoằng Hàn hơi nhíu lại, bàn tay vuốt ve lông tơ con chồn nhỏ, con chồn nhỏ này lại thích suy đoán lung tung? Từ trước đến giờ, hắn làm việc chưa bao giờ hối hận. Nhưng tấm lòng con chồn nhỏ lại làm hắn rất vui.
Vừa vặn nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh An Nhược Yên, An Hoằng Hàn nhìn nàng khen ngợi, nói: "Có can đảm."
Mặc dù sắc mặt An Vân Y tái nhợt nhưng không có phản ứng lớn như An Nhược Yên. Hơn nữa nàng chỉ có mười hai tuổi, đàn ông trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này cũng sẽ không chịu nổi huống chi nàng chỉ là một cô gái nhỏ.
An Vân Y thoáng sửng sốt mới biết hoàng huynh đang nói chuyện với nàng, ngạc nhiên nhìn An Hoằng Hàn, trong hốc mắt dần dần dâng lên hơi nước, thì ra nàng cũng được hoàng huynh để ý đến.
"Tạ hoàng huynh khích lệ." An Vân Y mang theo tiếng khóc nức nở nói, nếu nàng cũng có thể được hoàng huynh quan tâm như Lục Hoàng Tỷ thì muốn nàng làm cái gì, nàng đều sẵn lòng.
Cuộc sống bị người ta tàn nhẫn vứt bỏ trong xó xỉnh, bị người khác xa lánh, nàng đã chịu đủ rồi.
Tịch Tích Chi có phần lo lắng cho Thập Tứ công chúa, ánh mắt vừa rồi làm người khác cảm giác được. . . . . . Hình như nàng đã làm ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Đại thần và hoàng thân quốc thích lần lượt tiến vào hoàng cung, liếc nhìn thấy có rất nhiều dân chúng bình thường cũng đến đông đủ.
Tư Đồ Phi Du vừa vào tới không lâu, vội vã nói: "Bệ hạ, ngài là trụ cột nước Phong Trạch, ngàn lần nén bi thương, chớ để đau lòng quá mức."
Tịch Tích Chi suýt nữa bị sặc nước miếng, thử hỏi con mắt nào của ông ta nhìn thấy An Hoằng Hàn đau lòng? Từ đầu đến cuối gương mặt đó không chút biểu cảm, nếu không phải đã từng thấy hắn cười lạnh thì Tịch Tích Chi còn cho rằng mặt hắn tê liệt.
An Hoằng Hàn nhàn nhạt ừ một tiếng, phân phó Lưu Phó Thanh, nói: "Tang sự Thái hậu liền giao cho Hữu Tướng Lưu làm. Nhớ làm sao trang nghiêm đừng để mất mặt hoàng gia."
Tư Đồ Phi Du ngậm bồ hòn làm ngọt(2), nghĩ tới hai ngày nữa phải chạy tới Phong Châu chống lũ lụt mà Lưu Phó Thanh lại lo tang sự Thái hậu, phỏng chừng sẽ vơ được không ít lợi lộc ở nơi này.
(2)Ngậm bồ hòn làm ngọt: phải nhẫn nhục chịu cay đắng, có khổ mà không dám nói ra, bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.
Thái giám nhìn thấy sắc mặt An Nhược Yên không tốt lắm, vội vàng sai người đỡ qua một bên ngồi xuống, mở miệng liền hỏi công chúa thế nào.
An Nhược Yên đang muốn trả lời, không ngờ đột nhiên An Hoằng Hàn nhìn về phía nàng. Cả người rùng mình một cái, nhớ tới lời hoàng huynh đã nói trong điện, nàng lập tức ngậm miệng không nói, chỉ nói một câu ‘ không có việc gì ’.
"Ban lệnh ra đi, Thái hậu hoăng thệ, toàn bộ nước Phong Trạch ăn chay ba ngày, không giết mồ súc vât để bày tỏ thương tiếc đối với Thái hậu.” An Hoằng Hàn nói theo tục lệ, âm thanh vững vàng và thâm trầm truyền rõ ràng vào lỗ tai mọi người.
"Dạ, bệ hạ." Lâm Ân nhận mệnh, lập tức tìm người ban phát lên Hoàng bảng(3).
(3)Hoàng bảng: nơi dán thông báo vua truyền ra báo cho dân chúng. Như tổ chức thi cử, tang lễ …
Quần thần chen chúc trong đại điện cung Phượng Tường, mỗi người đều làm bộ làm tịch(4) giống như cha mẹ chết.
(4)làm bộ làm tịch: nghĩa như kiểu giả vờ, dối trá
Đầu nhỏ của Tịch Tích Chi đặt tại trên đùi An Hoằng Hàn, bốn chân duỗi ra, con ngươi tròn vo đảo xung quanh từ đông sang tây. Buồn chán ngáp một cái, cho đến khi mặt trời lặn phía tây, thị vệ đưa thi thể Thái hậu đặt vào quan tài, An Hoằng Hàn mới phân phát quần thần, chỉ phân phó một nhóm người ở lại cung Phượng Tường coi chừng quan tài Thái hậu.
Thái hậu hoăng thệ, phải trải qua nhiều trình tự mới có thể chôn cất.
Trong mấy ngày sau đó, An Hoằng Hàn đều bận rộn công việc mỗi ngày.
Thừa dịp An Hoằng Hàn không ôm nó mang theo bên cạnh hàng ngày, Tịch Tích Chi chớp lấy thời cơ đi tu luyện. Lần trước Độ Kiếp thất bại, cho nàng một bài học kinh nghiệm nên lần này tu luyện, nàng không dám lơ là chút nào. Bước đầu tu tiên chính là Ngưng Khí, dựa vào việc hấp thụ linh khí trời đất hóa thành sở hữu của mình.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, động vật càng có thiên phú tu tiên hơn con người. Bởi vì bọn chúng không có suy nghĩ phức tạp, chỉ cần tập trung tinh thần thì thành công không khó. Nhưng vẫn có yêu tinh vội vàng muốn nhanh nên thường đi về hướng Bàng Môn Tà Đạo(4).
(4)Bàng Môn Tà Đạo: Bàng là bên cạnh, Môn là cửa, Tà là trái lẽ, Đạo: tôn giáo => cụm từ là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết, phương pháp tu hành dẫn dắt con người vào con đường sai quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả hơn đường chính thống.
Mắt thấy sắc trời dần tối, Tịch Tích Chi dùng luồng linh khí khơi thông cơ thể lần cuối, chui ra từ phía sau lá cây chuối. Mặt trời tròn trịa buổi chiều như quả trứng ngỗng màu vàng, ánh nắng chiều tà chiếu lên người con chồn nhỏ làm nàng như được rắc thêm một lớp màu vàng óng ánh.
"Trẫm biết ngay ngươi trốn ở chỗ này."
An Hoằng Hàn chậm rãi bước chân đến gần, Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn. Ánh nắng chiều sau lưng như làm phông nền tăng thêm sự chói lọi cho người đàn ông này. Khuôn mặt anh tuấn cương nghị, khí phách lộ ra ngoài.