Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 37




(*)Hoăng thệ: nghĩa bằng từ chết, đi về cõi tiên.

Do dự hồi lâu, Tịch Tích Chi như cũ không lựa chọn được. . . . . .

Cũng không biết sao nhìn một cái vẻ mặt do dự không quyết của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn có thể nhìn ra nó vì sao phiền lòng.

"Nếu trẫm đã ban bồn Ngọc Phượng Minh cho ngươi rồi thì sẽ không thu hồi." An Hoằng Hàn dẫn dắt từng bước dẫn con chồn nhỏ vào cạm bẫy hắn đã bố trí tốt, "Trả lời câu hỏi của Trẫm."

Có loại chuyện tốt này, Tịch Tích Chi dĩ nhiên lựa chọn. . . . . . Giường! Móng vuốt chỉ hướng long sàng đằng sau rèm lụa màu vàng kim.

Khóe miệng An Hoằng Hàn dần dần nâng lên nụ cười, "Từ nay về sau, ngươi cùng trẫm cùng nhau ngủ."

Chung giường mà ngủ. . . . . .

Tịch Tích Chi không hề cảm thấy có gì không thích hợp, nơi đó vô cùng mềm mại, ngủ rất thoải mái. Huống chi, mấy ngày gần đây, con chồn ngày càng theo thói quen càng không hề cảm giác được loại xấu hổ giữa nam và nữ.

Vui vẻ gật đầu, Tịch Tích Chi cười không khép miệng.

Nàng không biết rằng cũng vì lần gật đầu ngày hôm nay sẽ dẫn đến vận mệnh càng ‘bi ai’ về sau . . . . . .

Lại qua nửa ngày, một tên thái giám vội vã xông tới từ ngoài điện, "Bệ. . . . . . Bệ hạ, thái giám cung Phượng Tường phái người tới nói, bệnh tình Thái hậu nguy kịch, xin bệ hạ di giá(1)."

(1) Di giá: từ dùng cho vua chúa trong cung, ý nói di chuyển về một nơi nào đó.

Bệnh tình nguy kịch?

Lúc này, An Hoằng Hàn mới nhớ tới thời hạn thuốc kia đã đến, bưng trà Long Tỉnh lên, từ từ uống một ngụm, dò hỏi: "Bệnh tình Thái hậu như thế nào?"

Tên thái giám kia gấp đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thấy bộ dáng bệ hạ thong thả, cũng không dám thúc giục, "Các thái y đều nói, Thái hậu sống không qua tối nay."

Tịch Tích Chi đưa miếng bánh ngọt đến môi, một tiếng ‘bịch’ rơi xuống trên đất. Chỉ qua ba bốn ngày, Thái hậu liền phát độc rồi, có phải nhanh quá hay không? Chỉ nghe An Hoằng Hàn nói qua độc tính thuốc kia cực mạnh, nói không chừng đã chết, ngược lại là một loại giải thoát.

"Ngươi đi cung Phượng Tường truyền lời, nói cho bọn hắn biết, trong tay trẫm còn có chính sự cần xử lý, sẽ đi đến muộn một chút." An Hoằng Hàn đặt ly trà Long Tĩnh xuống, hờ hững liếc mắt qua thái giám, xua người đi.

Tịch Tích Chi từ từ quay đầu, nhìn hai con cờ trong tay An Hoằng Hàn, một người chia ra sắm hai vai đánh cờ.

Đây chính là‘ chính sự ’ trong miệng hắn?

Mặc dù Thái hậu làm quá nhiều chuyện tán tận lương tâm(2), nhưng dẫu gì cũng là mẫu thân sinh hắn nuôi hắn. Từ đầu tới đuôi, khuôn mặt hắn không có chút biểu cảm, thật sự là máu lạnh tới cực điểm.

(2) Tán tận lương tâm: hay mất hết tính người, ta thấy để nguyên hay hơn >_

Nếu An Hoằng Hàn còn không gấp, Tịch Tích Chi nàng càng không có lý do gì để gấp gáp. Chỉ là muốn đi nhanh một chút đến cung Phượng Tường để có thể kịp gặp Thái hậu lần cuối. "Đi thì thế nào, nàng chưa chắc muốn gặp ngươi."

An Hoằng Hàn trầm ngâm nhìn con chồn nhỏ, trong con ngươi thoáng hiện cảm xúc khác thường. Nói có đạo lý, mẹ con bọn họ coi nhau như kẻ thù, cho dù đi, Thái hậu chưa chắc vui mừng khi nhìn thấy bọn họ, còn không bằng để nàng yên lặng rời đi trần gian. Quân cờ trắng rơi vào trên bàn cờ, âm thanh An Hoằng Hàn lạnh lùng vang lên lần nữa,

"Chiếu —— tướng." Nuốt trọn ‘ tướng soái ’ quân cờ đen, An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân dọn dẹp bàn cờ. Chỉnh sửa vạt áo, An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ, phủi vụn bánh ngọt trên mép cho nàng. "Ngồi không giống ngồi, ăn như chưa ăn." An Hoằng Hàn nhíu mày, vuốt cái trán con chồn nhỏ.

Ánh mắt Tịch Tích Chi còn dừng lại ở bàn cờ, một người đánh cờ có ý gì? Tại sao không tìm người đánh cờ? Nhưng An Hoằng Hàn quả thật tốn thời gian, chỉ đánh một ván cờ, đã dùng đến gần một canh giờ. "Bãi giá cung Phượng Tường."

Bóng đêm buông xuống, tin tắc Thái hậu sắp đi về cõi tiên, một truyền mười, mười truyền một trăm, lòng người bàng hoàng cả hoàng cung. Rất nhiều thái giám cùng cung nữ không ngừng nghị luận chuyện này ở trong đáy lòng,. Mới vừa bước vào cung Phượng Tường, lỗ tai nhỏ Tịch Tích Chi khẽ nâng lên, nghe được từng trận tiếng khóc. Có nữ, có nam, còn có giọng nói lanh lảnh của thái giám. "Bệ hạ giá lâm!"

Lâm Ân hắng giọng hô to một tiếng, trong đại điện tiếng khóc dần dần nhỏ đi. Rất nhiều đại thần và công chúa đã tập trung đông đủ, nước mắt tràn trụa khóc thành hai hàng lệ. Lục Công Chúa đi tới trước mặt đoàn người, xoa nước mắt ở khóe mắt, "Hoàng huynh, Thái hậu người. . . . . ." Muốn nói lại thôi, hóa thành từng tiếng nức nở, "Hoàng huynh nén bi thương." Tịch Tích Chi rướn cổ lên nhìn vào, trong cung Phượng Tường bao phủ một vẻ buồn rầu. Trên mặt mỗi người đều rưng rưng nước mắt. . . . . .

Nhưng nước mắt chảy có xuất phát từ thât lòng hay không, Tịch Tích Chi lại không biết. "Thái hậu đi sao?" An Hoằng Hàn trầm giọng hỏi, vẻ mặt như cũ không có bất kỳ biểu cảm, tựa như chuyện này không quan trọng với hắn. Một lão thái y cúi đầu tiến lên, "Thứ cho vi thần bất lực, không tìm ra được bệnh của Thái hậu, nhìn tính mạng Thái hậu ra đi lại bó tay hết cách. Thái hậu vừa mới đi về cõi tiên, bệ hạ có đi vào nhìn một chút hay không?"

Bởi vì trước khi chết chân dung Thái hậu vô cùng kinh người, bọn họ không dám tự mình đem thi thể triển hiện cho mọi người nhìn. Chuyện này liên quan đến mặt mũi hoàng gia, bọn thái y hầu người nhiều năm trong hoàng cung, ít nhiều có chút suy nghĩ. Trước khi An Hoằng Hàn chưa đến, bọn họ một mực chờ đợi quyết định bệ hạ.

"Hoàng huynh, mặc dù Thái hậu nương nương không phải mẫu phi ruột thịt của Yên Nhi, nhưng Yên Nhi cũng muốn đi vào nhìn một chút." Để tranh biểu hiện tốt trước mặt An Hoằng Hàn, An Nhược Yên khóc lóc rối rít kéo cánh tay hắn, hai hàng nước mắt trong suốt nằm ở trên gò má nàng, không giảm đi bộ dáng thùy mị của nàng, ngược lại còn làm người ta vừa thấy đã có cảm giác thương tiếc. Ánh mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, cánh tay không dấu vết rút về, "Ngươi đã muốn đi vào xem như vậy thì vào đi thôi. Bất quá buổi tối mơ thấy ác mộng cũng đừng tìm trẫm khóc lóc kể lể."

An Nhược Yên nhớ tới lời đồn đại trong hoàng cung, lòng chợt thấp thỏm, chẳng lẽ lời đồn là thật? Mấy ngày gần đây có tin đồn da dẻ Thái hậu thối rữa. Ngoại trừ mấy thái y ra thì không người nào dám đến gần Thái hậu. Trong lòng An Nhược Yên có phần lùi bước, nhưng vừa nghĩ tới Thái hậu chính là mẫu hậu ruột thịt của hoàng huynh . Nếu nàng biểu hiện bài xích, chỉ sợ về sau hoàng huynh sẽ xa lánh nàng.

Vì tăng thêm can đảm cho mình, An Nhược Yên nói: "Yên Nhi không sợ." Một âm thanh yếu ớt tự ti truyền đến, mười một mười hai tuổi An Vân Y cũng mở miệng hỏi: "Muội cũng có thể đi được không?"

Nàng nhát gan nhìn về phía An Hoằng Hàn, ánh mắt né tránh nghiêng đầu nhìn xuống sàn.

Tại sao lần này nhìn thấy cô gái nhỏ, Tịch Tích Chi cảm giác nàng đã thay đổi một chút? Ít nhất nàng không hề núp mình ở góc nữa, dám nói yêu cầu với người khác, hơn nữa đối phương còn là An Hoằng Hàn giết người không chớp mắt. Kiểu thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu? An Hoằng Hàn chậm rãi chuyển ánh mắt qua, xem xét kỹ cô gái nhỏ mấy lần giống như quan sát vật phẩm, không biết tính toán cái gì, con ngươi lóe lên nhanh chóng,

"Hai người các ngươi đều cùng trẫm đi vào." Ở lúc sắp đi vào đại điện, đột nhiên thái y đưa tới mấy tấm khăn, "Bệ hạ, thi thể đã phát ra mùi hôi thối, lúc đi vào xin dùng khăn che miệng mũi." An Nhược Yên nhận lấy khăn cái kia trong nháy mắt, cả người chấn động, ngây ngẩn hồi lâu, dưới sự nhắc của thái y mới bịt miệng mũi lại đuổi theo bước chân mọi người.

Tịch Tích Chi chính là con chồn nhỏ, cho nên rất tiếc không được chia cho chiếc khăn nào. Lỗ mũi nháy bén, nàng là người đầu tiên trong nháy mắt đã ngửi thấy mùi thối rữa. Trong dạ dày cồn cào, móng vuốt nhanh chóng nắm vào vạt áo An Hoằng Hàn, che lại cái mũi của mình. Theo ý của người nào đó, khứu giác quá tốt không phải một chuyện tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.