Thái hậu sợ hãi tê dại ngồi trên ghế, trâm hoa cắm trên búi tóc xiêu vẹo trái phải, từng sợi tóc trắng rơi rũ trước ngực. Ngón tay bám chặt mép bàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giận quá hóa cười: “Ai gia nuôi ngươi hơn mười năm, vậy mà kém một con chồn nhỏ ngươi mới nuôi!”
Thái hậu cực kỳ đau khổ thất vọng, dù nàng không thích đứa con trai này nhưng ngay chút phân lượng so với con chồn nhỏ cũng không bằng làm nàng cảm thấy thất bại.
Trước đây nàng là con gái Thừa tướng, sinh ra đến giờ luôn được mọi người vây quanh, nổi bật cả đời. Mười ba tuổi tiến cung làm phi tử lại càng được người khác nịnh bợ. Cuối cùng. . . . . . nàng vậy mà kém một con chồn.
"Đúng vậy thì sao? Ở trong mắt trẫm, ngươi không là cái gì cả.” Hắn bỏ mặc Thái hậu bởi vì nàng không làm ra việc gì chọc giận hắn.
Một khi chọc giận hắn thì người này không thể giữ lại nữa.
Ánh mắt An Hoằng Hàn phát ra ánh sáng lạnh, sát ý dần dần hiển lộ.
Cảm thấy không khí giữa hai người nhanh chóng thay đổi, Tịch Tích Chi ngồi thẳng dậy, hai chân trước siết chặt cánh tay An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, "Cho Thái hậu ăn."
Bình nhỏ không khắc bất kỳ hoa văn nào, ngay tên cũng không dán. Cặp mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm bình thuốc kia, đoán không sai thì trong đó đựng loại thuốc nào đó.
"Dạ, bệ hạ." Hai người Ảnh Vệ đưa tay nhận lấy bình nhỏ, mở nắp bình.
Từng luồng khói trắng bay ra khỏi chiếc bình sứ nhỏ, một mùi gay mũi tràn ngập trong không khí. Tịch Tích Chi dùng móng vuốt che lỗ mũi, nháy mắt mấy cái, không hiểu nhìn An Hoằng Hàn.
Chít chít. . . . . . [Đấy là cái gì?] Tịch Tích Chi không nghiên cứu độc dược nhưng nhìn khói trắng phiêu đãng trong không khí cũng biết độc tính thuốc này chắc chắn rất lớn.
Chẳng lẽ An Hoằng Hàn muốn lấy tính mạng Thái hậu! Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tịch Tích Chi, nàng lại không đành lòng. Nói cho cùng, người kia vẫn là mẫu thân ruột thịt của An Hoằng Hàn. Giết cha mẹ chính là tội lớn nhất. Tội nghiệt sâu nặng như vậy, sau khi chết xuống Âm Tào Địa Phủ sẽ vĩnh viễn không được vào kiếp luân hồi.
"Nhìn chằm chằm không chớp mắt thuốc kia làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ăn?"
Chuyện đùa giỡn này, không một chút buồn cười.
Tịch Tích Chi khua khua móng vuốt, ý đồ bảo An Hoằng Hàn trừng phạt Thái hậu một chút là được, không nhất thiết phải làm lớn như vậy. Trong hoàng cung nhiều người biết việc An Hoằng Hàn tiến vào cung Phượng Tường, nếu bọn họ vừa rời khỏi mà Thái hậu chết ngay lập tức thì không phải rõ ràng do bọn họ tạo ra.
Hiểu ý con chồn nhỏ muốn biểu đạt, An Hoằng Hàn chọc chọc gáy nó, "Trẫm chưa đần đến thế, ngay Thái hậu đều biết làm việc gì cũng phải che giấu tai mắt người khác, chả lẽ trẫm không biết? Chỉ cần tối nay bà ta không chết thì dù khắp thiên hạ dễ dàng nghi ngờ trẫm làm cũng không ai dám đứng ra chỉ trích trẫm."
Con chồn nhỏ trở nên hồ đồ, lời này có ý gì?
Thái hậu giãy giụa kịch liệt, không ngừng dùng hai tay ngăn cản Ảnh Vệ đến gần. Nhưng nàng ta là một người phụ nữ sao là đối thủ của hai người đàn ông cao lớn. Không lâu sau, đôi tay liền bị giữ ở sau lưng, không thể động đậy. Thuốc nước trong bình sứ nhỏ không sót chút nào rót vào trong miệng nàng ta. Khuôn mặt bôi son trát phấn, trang điểm kĩ lưỡng của Thái hậu trở nên nhếch nhác.
Nước thuốc đi qua cổ họng giống như một cây đuốc đi đến đâu cháy hừng hực đến đó. Cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng, hai tay che cổ, Thái hậu ho khan kịch liệt, ho mạnh đến nỗi trào máu ra ngoài.
Vừa định chất vấn An Hoằng Hàn rốt cuộc cho nàng ăn cái gì, Thái hậu hoảng sợ phát hiện. . . . . . Nàng không nói ra lời.
Bất kể miệng của nàng đóng mở thế nào, trước sau cũng không phát ra được một âm tiết. Đó là thuốc câm!
Đôi khi sợ người khác tiết lộ bí mật ra ngoài, bọn họ thường chế ra thuốc câm. Loại chuyện này thường xuyên xảy ra trong hoàng cung. Thái hậu không ngờ có một ngày nàng phải uống thuốc câm.
"Thuốc kia đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ngươi, nó không chỉ làm người ta vĩnh viễn nói không ra lời, còn có thể. . . . . ." Cố ý dừng lại một chút, thành công nhìn thấy trên mặt Thái hậu lộ ra nét hoảng sợ, khóe miệng An Hoằng Hàn nâng lên một đường cong lạnh lùng, "Nó còn có thể khiến da thịt người ta từ từ thối rữa, cho đến chết."
Suy nghĩ loại cảm giác đó một chút, trước khi chết chính mắt thấy da thịt toàn thân mình dần dần thối rữa. Nữ nhân bẩm sinh đều yêu thích xinh đẹp, Thái hậu cũng không ngoại lệ. Nàng ta như bị điện giật, hai mắt đờ đẫn. Đợi khi nàng ta dần dần phục hồi lại tinh thần, cặp mắt đột nhiên mở tròn xoe, tràn ngập mãnh liệt hận thù, liều chết trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn.
Tuy nàng không nói được nhưng Tịch Tích Chi vẫn cảm nhận thấy nàng ta căm ghét An Hoằng Hàn cỡ nào.
Ngón tay nhẹ nhàng thuận lông cho con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn không ngẩng đầu lên, nói: "Các ngươi vừa cấu vừa bấm Vân chồn làm hại nó cả người bầm tím. Trẫm thuận tiện trả ngươi một bình “Nhan sắc tiều tụy” để ngươi nếm thử chút mùi vị toàn thân không chỗ ổn.”
Hắn nói qua. . . . . . Trả lại gấp bội.
Tịch Tích Chi còn kinh ngạc hơn Thái hậu. Nàng nghe đồn rằng An Hoằng Hàn tàn khốc những chưa được tự mình chứng nghiệm một lần, cảm giác đó hoàn toàn không giống vậy. Nhớ đến mấy ngày nay An Hoằng Hàn chăm sốc mình, nàng đã suýt quên đối phương là một người như thế nào.
"Cuối cùng nói cho ngươi biết một câu. . . . . . Sủng vật mà trầm nuôi, không cần người khác thay dạy dỗ trẫm." Con chồn nhỏ do hắn nuôi, cho dù muốn dạy dỗ thì cũng là việc của hắn, không cần người khác phải nhúng tay.
Thái hậu nắm chặt vạt áo, cổ họng đau từng đợt. Muốn cầu cứu lại không kêu lên tiếng. Lúc này, nàng giống như một con thú bị bao vây, bất luận giãy giụa đến thế nào cũng không giãy thoát được lồng giam kiên cố.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, lúc ấy ở Ngự Hoa Viên con chồn nhỏ cũng không có sức chống cự như vậy.
Quả nhiên là gậy ông đập lưng ông.
Da dẻ dần dân có chút ngứa ngáy như có trăm ngàn con kiến bò loạn ở trên người. Thái hậu giơ tay muốn gãi. . . . . .
Còn chưa chạm vào, âm thanh lạnh lùng của An Hoằng Hàn lại vang lên.
"Đánh Thái hậu bất tỉnh, ném lên giường đi. Hai người các ngươi trông coi bà ta thật tốt, đừng cho bà ta có cơ hội nói ra chuyện này." Sau đó, An Hoằng Hàn nhìn Thái hậu một cái, không quay đầu lại, ôm con chồn nhỏ đi ra ngoài.
Hai người Ảnh Vệ đưa tay bổ vào gáy Thái hậu, hành động vô cùng quen thuộc, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên.
Bên ngoài một đoàn cung nữ thái giám đang chờ đợi, nhìn thấy bệ hạ ra ngoài, tất cả đều quỳ trên đất, dập đầu thỉnh an.
"Thái hậu đã ngủ, các ngươi đừng vào quấy rầy người." Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn lại dẫn thái giám cung nữ trở về điện Bàn Long.
Dọc đường đi con chồn nhỏ kêu lên chít chít, thỉnh thoảng lấy móng vuốt chọc cánh tay An Hoằng Hàn nhưng đối phương như cũ không để ý tới nó.
Mức độ báo thù như thế có nghiêm trọng quá hay không? Tịch Tích Chi cúi thấp đầu, nhìn móng vuốt lông lá của mình, lâm vào trầm tư. Nếu nàng không đi hái đóa hoa Lam Linh đó thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Mọi việc đều do nó gây lên, thế nhưng toàn bộ tội ác đều do một mình An Hoằng Hàn gánh chịu. . . . . .
Như thế không công bằng. . . . . .
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi lần nữa kêu gọi chủ nhân.
Vẫn không có thấy được đáp lại.
Trở lại điện Bàn Long, An Hoằng Hàn cho tất cả cung nữ thái giám rút lui. Cho đến khi sắp đi ngủ, hắn mới đang ôm con chồn nhỏ, mở miệng nói: "Hoàng cung là nơi thế đấy, ngươi không chết thì ta chết. Tâm tư đồng cảm thừa thãi sẽ chỉ tự hại mình."
Hôm nay, nếu hắn thả Thái hậu, nói không chừng mai chính là ngày hắn tử vong.
Đây là một thế giới tàn khốc, chỉ có lòng dạ độc ác mới có thể sống sót.