Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 208




"Đã tỉnh rồi sao? Có muốn ngủ thêm một lúc không? Đợi lát nữa còn phải lên đường, sau này xe ngựa sẽ trực tiếp chạy về Phong Châu, không tiếp tục dừng lại đâu." Ngón tay An Hoằng Hàn cố ý vẽ vòng tròn trên eo Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi cảm thấy nhột, đẩy bàn tay lớn kia ra, sau đó liền muốn nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của An Hoằng Hàn. Không ngờ thân thể vừa động liền liên lụy đến hạ thân, Tịch Tích Chi đau đến nhe răng trợn mắt.

Oán hận trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn, không tiếng động tố cáo.

Tịch Tích Chi càng là một bộ dáng tiểu tức phụ bị ủy khuất, An Hoằng Hàn càng cảm thấy vui vẻ, đưa tay liền nhéo gương mặt của nàng, "Không ngờ sau khi nàng lớn lên, bộ dáng lại không tệ."

Mặc dù không thể xưng là mỹ nhân tuyệt sắc, lại phi thường thanh lệ thoát tục, đặc biệt khắp thân nàng đều là các sợi linh khí, nhìn rất là sinh động đáng yêu.

Vừa nói về bề ngoài, Tịch Tích Chi đưa tay sờ sờ gò má của mình, "Có gương không? Ta muốn nhìn một chút."

"Bên kia có bàn trang điểm, trẫm ôm nàng qua." So với toàn thân Tịch Tích Chi không mặc gì cả, An Hoằng Hàn không biết đã mặc quần vào từ khi nào, chỉ để trần nửa người trên.

Tịch Tích Chi cũng không có cự tuyệt lồng ngực An Hoằng Hàn, lúc này quả thật nàng không muốn tự bước đi, mà tất cả đều là do một nam nhân nào đó làm hại.

Theo di động của Tịch Tích Chi, một đầu tóc bạch kim dần dần bày trên mặt đất. Sợi tóc của Tịch Tích Chi vô cùng mềm mại, lại còn sáng bóng, xa xa nhìn qua, giống như là thác nước màu bạc.

Lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra tóc của mình lại dài tới trên đất, đưa tay liền lướt qua một luồng tóc bạch kim. Trong lòng thầm nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải cầm cây kéo cắt bớt, tiếp tục kéo trên mặt đất như vậy nữa, có thể trực tiếp dùng như cây chổi rồi.

Nhìn ra ý định của người nào đó, An Hoằng Hàn không đồng ý nói: "Hiện tại tất cả của nàng đều thuộc về trẫm, không có được sự cho phép của trẫm, nàng đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên đầu tóc bạch kim này."

Tịch Tích Chi tức giận không chịu nổi, "Tóc là của ta."

"Nhưng bây giờ nàng là của trẫm." An Hoằng Hàn lạnh nhạt trả lời, không để cho Tịch Tích Chi có chỗ thương lượng.

"Ai nói ta là của chàng rồi hả? Ta vẫn là ta, là của chính mình." Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, hận không được xông lên liều mạng với An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn giống như không có nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận khó thở, chỉ nói: "Thật sao? Như vậy chúng ta lại đi lên giường thử một chút? Xem xem rốt cuộc nàng là của ai? Cho đến khi nàng thừa nhận mới thôi."

Khóe mắt mang theo một tia chế giễu, An Hoằng Hàn giống như có chuyện lạ nhìn Tịch Tích Chi, bước chân dần dần dừng lại, hình như muốn đi trở về.

Bây giờ Tịch Tích Chi vẫn còn cảm thấy phía dưới vô cùng đau đớn, lại nghĩ đến sức lực dữ dội trên giường của An Hoằng Hàn, bị sợ đến trực tiếp lắc đầu, rất không có khí tiết nói với hắn: "Ta là của chàng, là của chàng, vậy được rồi chứ."

Tịch Tích Chi uất ức, mắt nhiễm ánh nước, tại sao mình lại bị một đế vương phúc hắc ăn hết chứ?

"Nàng hiểu rõ sự thật này là tốt nhất." Lúc này An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi đi tới trước gương.

Gian phòng trọ này cái gì cũng rất cũ kỹ, bao gồm cả gương. Gương được chế tạo từ đồng thau, chỉ có thể soi sáng loáng thoáng ra bộ dạng Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, thiếu nữ trong gương cũng chớp mắt mấy cái theo.

Tịch Tích Chi nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng dung mạo của mình, thỏa mãn mà gật đầu, ít nhất ** xinh đẹp hơn mặt bánh bao lúc chỉ có vài tuổi. Đa số yêu tinh đều phải cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là hồ ly, chỉ dựa vào diện mạo là có thể mị hoặc người đời. Mà Tịch Tích Chi cố tình khác các yêu tinh khác, gương mặt này một chút cũng không dính dáng với hai chữ xinh đẹp.

Đang lúc Tịch Tích Chi còn muốn nhìn thêm vài lần, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Chủ tử, cần nô tài phục vụ ngài rời giường không?” Lâm Ân khẽ gõ cửa phòng, hô vào bên trong.

Ông đi theo bệ hạ nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu bệ hạ không phải là người tham ngủ. Vậy mà hôm nay mặt trời phơi ba sào, đến Tư Đồ đại nhân và Lưu đại nhân cũng rời giường rồi, vậy mà cố tình chủ tử nhà mình lại ngủ quên.

An Hoằng Hàn rất không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Không cần, ngươi ở bên ngoài chờ đợi đi.”

Tịch Tích Chi không chút thú vị bũi môi, trong lòng thầm nghĩ, cũng may cả đêm hôm qua đều là mưa to gió lớn, nếu không lấy hiệu quả cách âm của gian phòng trọ này, chuyện tối ngày hôm qua sớm đã bị người ta phát hiện.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên xuất hiện mưa to, còn có khi ở trong thùng nước tắm thì quanh thân An Hoằng Hàn phủ đầy vảy nhỏ, ánh mắt Tịch Tích Chi biến đổi, nhìn về phía An Hoằng Hàn, “Thân thể của chàng ... Còn có chuyện tối ngày hôm ua, chàng giải thích thế nào?”

Tịch Tích Chi nói ngập ngừng, có chút chần chờ.

Sắc mặt An Hoằng Hàn không thay đổi, cúi đầu nhìn người trong ngực, “Không phải nàng cũng đoán được rồi sao? Trong thân thể của ta chảy xuôi huyết mạch của tổ tiên An thị, đương nhiên có thể thừa kế Long Châu của hắn.”

Đây cũng là lý do mà mỗi đời đế vương đều sẽ không ngừng tìm kiếm bí mật kia.

Chỉ là An Hoằng Hàn không có nói cho nàng biết, trong thời gian đầu, hắn hoàn toàn không quá ham thích với bí mật kia. Tất cả đều vì sau khi Tịch Tích Chi xuất hiện, mới kích thích tâm muốn đi tìm kiếm của An Hoằng Hàn.

Hắn không thỏa mãn một đời, cái hắn muốn là đời đời kiếp kiếp.

“Như vậy chàng có vì nuốt vào Long Châu mà trở nên không còn là ....” Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm lồng ngực An Hoằng Hàn, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Không còn là người?” An Hoằng Hàn nói tiếp, cằm chống đỡ trên trán Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng nói ra: “Sau khi nuốt vào Long Châu, thân thể trẫm xác thật xảy ra chút biến đổi. Thậm chí ngay cả trẫm cũng không dám bảo đảm chuyện sau này.”

Chuyện tối ngày hôm qua, Tịch Tích Chi và hắn đều nhìn thấy tận mắt. Về phần hắn có thể thay da đổi thịt, mọc cánh thành tiên thành rồng hay không? Vậy thì không thể nào biết được.

“Không sao, vô luận sau này chàng biến thành nhu thế nào, đều có ta ở bên cạnh chàng, không phải sao?” Tóm lại sẽ không lo tịch mịch.

Một câu nói cuối cùng kia, Tịch Tích Chi không có nói ra mà lựa chọn nuốt vào trong bụng.

An Hoằng Hàn hôn nhẹ một cái lên trán Tịch Tích Chi.

Bên ngoài từ từ trở nên ồn ào, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh vừa mới gặp mặt lại cãi vã không ngừng. Không có bệ hạ ở đây, hai người bọn họ càng không thu liễm, ngươi một câu ta một câu, cãi vã không ngừng.

Tịch Tích Chi kéo kéo vạt áo An Hoằng Hàn, đi xuống từ trong ngực hắn. Vừa xuống đất, Tịch Tích Chi liền thúc giục linh khí, biến trở về thành một con chồn.

Vì không để người khác nghi ngờm Tịch Tích Chi vẫn an phận lấy hình chồn xuất hiện trước mặt người khác sẽ tương đối thỏa đáng. Huống chi, nếu vô duyên vô cớ có một thiếu nữ đi ra ngoài từ trong phòng của An Hoằng Hàn, sẽ chọc nhiều người hoài nghi?

An Hoằng Hàn mặc từng kiện y phục, sau khi sửa soạn xong liền ôm lấy con chồn nhỏ, mở cửa phòng ra.

Bên ngoài, tiếng tranh cãi của Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh biến mất.

“Sáng sớm liền cãi nhau, các ngươi ném lễ nghi đi nơi nào?” An Hoằng Hàn nhấc chân nhảy ra.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh xấu hổ cúi đầu, không dám lên tiếng.

An Hoằng Hàn cũng lười để ý tới hai người, phân phó Lâm Ân đi gọi tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng.

Đợi sau khi ăn xong bánh ngọt, đám người bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Lần này, bọn họ không có dừng lại nghỉ ngơi nữa, xe ngựa chạu thẳng tới Phong Châu.

Tịch Tích Chi ngẩn ngơ ở bên trong xe ngữa, rảnh rỗi không có việc gì liền dò xét linh lực của mình. Sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chi cảm giác linh khí thật là một trời một vực với trước kia. Lúc trước chỉ cần dùng một chút linh lực, Tịch Tích Chi đã cảm thấy không còn gì. Nhưng bây giờ có nội đan, nàng liền có thể thông qua nội đan, cũng không cần dự trữ linh khí ở trong người nữa.

Liên tiếp mấy ngày, Tịch Tích Chi vì tu luyện của mình tiến bộ mà vui vẻ dương dương tự đắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.