Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 205




Những cửa tiệm làm buôn bán trong trấn nhỏ đóng cửa tương đối sớm, trời vừa tối, hai bên đường phố đã không còn mấy tiệm mở cửa rồi.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bánh xe kẽo kẹt vô cùng vang dội.

Đám người An Hoằng Hàn tìm một quán trọ, nói chưởng quỹ muốn năm gian phòng. An Hoằng Hàn và hai vị thừa tướng mỗi người một phòng, Lâm Ân và Hồ Khuất chung một phòng, còn một phòng phân cho hai phu xe khác.

Quán trọ này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng cũng may các loại ghế ngồi đều được quét dọn vô cùng sạch sẽ, không có một chút dấu hiệu dơ bẩn.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều là người lớn tuổi, mỗi ngày sống ở trong xe ngựa, chịu nỗi khổ lắc lư, tinh thần càng ngày càng suy sụp. Nghe tối nay có thể qua đêm trong trấn nhỏ, mặt đều xuất hiện ý cười. Dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, tiến vào gian phòng của mình.

Mấy ngày này, Chúc Hồ Khuất và hai phu xe khác khổ nhất, mệt mỏi nhất. Ba người bọn họ vừa nghe tối nay có thể ngủ một giấc ngon, cũng lười rửa mặt, trực tiếp lên giường ngủ.

"Tiểu nhị, mang hai thùng nước nóng vào trong phòng chủ tử." Lâm Ân vừa lấy từ trong bọc quần áo ra dụng cụ rửa mặt cho An Hoằng Hàn, vừa phân phó tiểu nhị.

Tiểu nhị vỗ miệng, đánh ngáp hai cái, "Được, tiểu nhân đi ngay."

Tiểu nhị nấu nước nóng tốn một khoảng thời gian, thừa dịp lúc này, Lâm Ân đã giúp An Hoằng Hàn trải tốt chăn.

An Hoằng Hàn đứng ở trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn đêm tối mờ mịt, trên trời treo mấy ngôi sao lấp lánh. Gió mát thỉnh thoảng thổi quét qua cửa sổ, cuốn lên rèm cửa bên cạnh bay phất phới.

Móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi mở bọc quần áo ra, lục lọi ở bên trong một hồi. Mới vừa rồi lén mua điểm tâm ở ven đường, nhìn bộ dáng thâm trầm của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chép chép miệng. Mặc kệ gương mặt An Hoằng Hàn là thâm trầm thật, hay là cố ý giả bộ thâm trầm, bộ dáng vẫn đẹp trai như cũ.

Lâm Ân nhìn tiểu nhị đổ nước nóng vào thùng nước tắm, sau đó dùng tay thử một chút nước ấm, cảm thấy nước ấm thích hợp liền đi qua, nói với An Hoằng Hàn: "Chủ tử, có thể tắm rửa rồi, cần nô tài phục vụ không?"

An Hoằng Hàn chậm rãi quay người lại, liếc mắt nhìn con chồn ôm điểm tâm không buông, lắc đầu nói: “Ngươi cũng đi ngủ đi, chờ sáng mai trở lại thu dọn thùng nước tắm.”

Lâm Ân cũng vui vẻ cáo lui, trời mới biết, mấy ngày nay ngồi ở ngoài xe ngựa, da của ông không chỉ trở nên thô ráp, còn bị nám đen không ít. Đợt lát nữa nhất định phải đi tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Lâm Ân và tiểu nhị cùng nhau thối lui ra khỏi phòng, nhất thời trong phòng chỉ còn lại An Hoằng Hàn và con chồn nào đó.

Tịch Tích Chi vẫn ôm điểm tâm gặm, sau khi gặm hai cái, rất hợp với tình hình ợ lên một tiếng.

An Hoằng Hàn nhìn động tác đáng yêu của con chồn nào đó, nhếch miệng lên một nụ cười nhạt, “Còn ăn? Cẩn thận mập không đi được.”

Hù dọa ai đó? Tịch Tích Chi run run người đứng lên, nàng rất hài lòng với vóc người mập mạp này của mình.

Cả người nàng dính đầy mảnh vụn điểm tâm, đặc biệt là quanh khóe miệng, gần như cũng dính đầy.

Từ trước đến giờ, đối với tướng ăn không tốt của con chồn nào đó, An Hoằng Hàn đã thành thói quen. Sau khi cất bước đi tới, bắt được hai chân trước của nó, bế lên.

“Ngươi đừng phủ nhận, nhìn một chút bụng nhỏ của ngươi, đã thành cái dạng gì rồi hả?” An Hoằng Hàn đưa tay liền chọc chọc bụng của nói, bụng tròn trịa rất co dãn, đẩy văng ngón tay của An Hoằng Hàn ra.

Bụng nhỏ .... Hình như có hơi lớn?

Tịch Tích Chi nhìn bụng nhỏ tròn trịa của mình, trên mặt có chút xấu hổ.

Nhưng ... Không phải sủng vật là nên mập mạp tròn vo sao? Cho nên Tịch Tích Chi tin chắc, thân hình của mình tuyệt đối là vô cùng hoàn mỹ.

Vì né tránh đôi tay An Hoằng Hàn tiếp tục ‘vô lễ’ với mình, Tịch Tích Chi thúc giục linh lực, để cho mình biến thân.

Tia sáng chói mắt qua đi, Tịch Tích Chi lấy hình thái của một tiểu hài tử đứng ở trước mặt của An Hoằng Hàn.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò, gương mặt mang theo chút đỏ ửng. Ấn ký hình thoi giữa trán xinh đẹp ướt át, làm gương mặt thanh thanh khả ái của Tịch Tích Chi tăng thêm một chút yêu mị. Rõ ràng là tồn tại vô cùng mâu thuẫn, ở chung một chỗ lại kết hợp vô cùng hoàn mỹ.

“Mập mạp có cái gì không tốt? Phải gầy giống như mầm đậu mới tính là xinh đẹp sao?” Tịch Tích Chi nhéo cánh tay béo múp míp của mình, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn nghiêm túc quan sát Tịch Tích Chi từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên mấy lần. Quả thật, một đứa bé hơi mập một chút nhìn đẹp hơn.

“Nói đúng lắm, ngươi là con chồn, mập mạp không có gì không tốt.” An Hoằng Hàn nhéo gương mặt Tịch Tích Chi sau đó buông ra, bắt đầu cởi y phục của mình, “Trẫm đi tắm rửa trước, ngươi muốn tắm chung không?”

Cũng không phải là lần đầu tiên tắm chung, Tịch Tích Chi liếc hắn một cái, ý tứ trong mắt rõ ràng là đương nhiên cùng nhau tắm rồi. Thế nhưng khi Tịch Tích Chi xoay người nhìn thấy thùng nước tắm nhỏ hẹp kia thì cả người giật mình một cái.

Nếu hai người chen chúc ở trong đó, dù không thể cánh tay đụng cánh tay, bắp đùi kề sát bắp đùi, toàn thân cũng dán chung một nơi?

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Tịch Tích Chi lui về sau hai bước, vừa định lắc đầu cự tuyệt, không ngờ một bàn tay to đè lại đầu vai của nàng, ôm lấy nàng nhảy vào thùng nước tắm.

Nước ấm áp đánh vào thân thể của Tịch Tích Chi, xua tan đi lạnh lẽo.

Da thịt dán chặt với An Hoằng Hàn, thậm chí ngay cả xoay người cũng khó khăn, làm cho nàng chỉ có thể rúc vào trong ngực An Hoằng Hàn.

Không biết có phải là ảo giác của Tịch Tích Chi hay không? Nàng cảm thấy nhiệt độ cả căn phòng đang dần tăng cao, nóng đến mức trên trán nàng thấm đầy mồ hôi.

Nhiệt độ thân thể của An Hoằng Hàn không hề trở ngại truyền đến bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi vừa vặn chôn ở trước ngực của hắn, nhìn không sót hai hạt nhô ra ở trước ngực An Hoằng Hàn.

Mặt đỏ đến tận cổ, hai cánh tay ngó sen trắng nõn đẩy An Hoằng Hàn một cái, muốn đẩy hắn ra, trong miệng ấp úng nói: “Cái đó ... Ngươi buông ta ra, ta cảm thấy .... Chúng ta nên tách ra tắm!”

Trước kia lúc tắm ao trì, mặc dù không mặc đồ, nhưng cho tới nay vẫn không có dựa gần như vậy, huống chi tắm trong ao trì lớn hơn thùng tắm nhỏ hẹp này nhiều.

Tịch Tích Chi càng quẫn bách, trong lòng An Hoằng Hàn càng vừa ý.

Mặt An Hoằng Hàn vẫn không chút thay đổi, chỉ là trong mắt lấp lánh ánh sáng nhạt, “Vậy cũng được, chỉ là sau khi trẫm tắm xong, chắc nước này cũng lạnh rồi. Đến lúc đó ngươi bị lạnh phát sốt, đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi.”

Thời tiết đã sớm vào thu, mỗi khi đến tối đều cảm thấy lạnh. Tắm nước lạnh, hơn phân nửa sẽ phát sốt ho khan. Mà đám người Tịch Tích Chi còn cần lên đường, nếu quả như thật mắc phong hàn, không thể nào chấp nhận vì một người mà dừng ở lại trấn nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.