“Không ngờ trái lại An Vân Y là một trọng tình trọng nghĩa.” Tịch Tích Chi lẩm bẩm một câu, nghĩ thầm, xem ra An Vân Y không hoàn toàn xấu xa, ít nhất khi đồng minh bị nhốt vào địa lao, nàng ta cũng nghĩ đủ loại biện pháp để giải cứu đối phương.
An Hoằng Hàn giống như nghe thấy chuyện cười, nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, không biết nên cười hay là giận, “Ngươi thật sự cho rằng ngươi ta trọng tình trọng nghĩa? Hoàng cung không có loại cảm tình đó, không có tai vạ bay vạ gió coi như không phụ lòng người.”
“Vậy tại sao An Vân Y lại phái người xông vào địa lao?” Tịch Tích Chi khí phách phản bác.
An Hoằng Hàn bất đắc dĩ nhìn Tịch Tích Chi bằng nửa con mắt, tâm linh đứa nhỏ này vẫn còn quá mức tinh khiết, chỉ nghĩ thế giới luôn hoàn mỹ.
“Ngoài cái gọi là tình nghĩa, còn có cái gọi là “phản bội và bán đứng”.” Quan hệ đồng minh giữa An Vân Y và Ngô Kiến Phong không đủ vững chắc, một khi kế hoạch thất bại, quan hệ đồng minh lập tức lung lay sụp đổ.
Những kẻ như thế thường xuyên lo nghĩ… liệu đối phương có bán đứng mình hay không?
Bị An Hoằng Hàn dạy dỗ như vậy, trong lòng Tịch Tích Chi xuất hiện một suy đoán to gan, cắn nhẹ cánh môi đỏ thắm như trái anh đào, Tịch Tích Chi hỏi: “Ý huynh là… không phải An Vân Y tới cứu người, mà là tới để diệt khẩu?”
Chính vì sợ hãi bị bán đứng, nên trước khi đối phương nhận tội phải giết chết đối phương, nếu không chính nàng ta sẽ không có kết cục tốt.
“Cho nên không được tin vào bất luận kẻ nào.” An Hoằng Hàn đưa tay sờ sờ cái trán hài tử.
Tịch Tích Chi ghi tạc trong lòng mỗi câu nói của An Hoằng Hàn, tròng mắt long lanh đột nhiên nâng lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của An Hoằng Hàn, “Đến ngươi cũng không thể tin tưởng sao?”
“Trẫm là một ngoại lệ.”
Bên này còn đang đối thoại, bên kia địa lao đã đánh nhau đến khí thế ngất trời, binh khí va chạm phát ra âm thanh keng keng, trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ vang dội.
Người An Vân Y phái ra, võ công không hề tầm thường, rất nhanh đã giải quyết hơn phân nửa thị vệ địa lao.
Khoảng cách tuy xa nhưng điều này không làm trở ngại việc Tịch Tích Chi quan sát tình hình, kéo kéo vạt áo An Hoằng Hàn, hỏi “Sao ngươi không ra ngoài hỗ trợ? Chẳng lẽ phải chờ An Vân Y cứu Ngô Kiến Phong thật ư?”
Nam tử này quá thận trọng, ván cờ đã giăng sẵn, chỉ chờ kẻ địch vào tròng.
“Như vậy cũng không phải là không được, dù sao Ngô Kiến Phong đã bị cắt lưỡi rồi.”
Tịch Tích Chi sững sờ, lúc này mới hiểu tại sao An Hoằng Hàn lại cắt lưỡi Ngô Kiến Phong, hơn nữa còn là tự thân động thủ.
“Bọn thị vệ này thật không dùng được.” An Hoằng Hàn nhíu mày, xem ra sau này, vấn đề phòng thủ địa lao cần phải chấn chỉnh lại, phải nghiêm mật hơn mới được. Nếu không sau này thật sự có kẻ xông đến cướp phạm nhân th́ quả là vô cùng đau đầu.
Không có để ý ánh mắt Tịch Tích Chi bắn tới, An Hoằng Hàn giơ tay làm động tác búng tay hai cái.
Động tác này của hắn, Tịch Tích Chi thấy qua mấy lần, là động tác điều động ảnh vệ.
Trong chốc lát, cách đó không xa thần tốc phóng tới hai bóng người màu đen. Trên cánh tay phải có khắc kim bài Hùng Ưng, tỏ rõ thân phận của bọn họ.
“Tham kiến bệ hạ.” Hai Ảnh Vệ dừng lại hành lễ.
“Điều một nhóm Ngự Lâm quân tới đây, bắt sống.” Ánh mắt An Hoằng Hàn không dừng lại ở trên người Ảnh Vệ mà là trên chiến trường chém giết bên kia.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Hai Ảnh Vệ lại nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngự Lâm quân tới rất nhanh, có sự gia nhập của bọn họ, thế cục nhanh chóng nghịch chuyển. Trên trăm tên Ngự Lâm quân lập tức bao vây toàn bộ bọn áo đen cướp ngục, giờ thì kẻ địch có chạy đằng trời.
Đến hiện tại, An Hoằng Hàn vẫn không có ý định lộ diện, chỉ đứng đằng xa lẳng lặng ôm Tịch Tích Chi quan sát.
Lồng ngực An Hoằng Hàn thật ấm áp, hoàn toàn khác biệt với cách hắn đối xử với người ngoài, một nóng một lạnh. Thời gian dường như chậm lại, cảnh chém giết náo động chung quanh đều biến mất không dấu vết, trái lại tiếng côn trùng kêu gần đó lại có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Tịch Tích Chi dựa đầu vào khuỷu tay An Hoằng Hàn, đầu khẽ nghiêng mới có thể nhìn thấy khuôn mặt An Hoằng Hàn, nhưng chỉ vẻn vẹn sườn mặt mà thôi. Phía sau hắn là rừng cây rậm rạp, ánh trăng xuyên qua cành lá chằng chịt, in lên mặt đất bao nhiêu hoa văn loang lổ, nhưng cảnh tượng ấy lại đẹp đẽ lạ thường.
Gương mặt An Hoằng Hàn vô cùng lạnh lùng, đường nét lại không quá rõ ràng, Tịch Tích Chi nhìn khuôn mặt của hắn, lần đầu tiên có cảm giác hít thở không thông. Trái tim giống như bị kích thích, đập thình thịch, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hết thảy những cảm giác này đều khiến Tịch Tích Chi ứng phó không kịp, không hiểu đến tột cùng mình xảy ra chuyện gì. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, Tịch Tích Chi đã biết An Hoằng Hàn rất tuấn tú rất sức quyến rũ, nhưng chưa lần nào lại khiến tim nàng đập nhanh đến vậy.
Phát hiện người trong ngực hô hấp dồn dập, thậm chí còn có chút rối loạn, ánh mắt An Hoằng Hàn chuyển từ chiến trường chém giết bên kia dời đến khuôn mặt Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi bùng một cái đỏ mặt, luống cuống tay chân muốn thoát khỏi lồng ngực An Hoằng Hàn.
Nhưng cánh tay An Hoằng Hàn vô cùng có lực, mặc cho Tịch Tích Chi giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Mỗi một lần nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tịch Tích Chi, trong tâm An Hoằng Hàn sẽ toát ra một cỗ kích động khó có thể áp chế. Đặc biệt là bây giờ, khi một tiểu hài tử dùng ánh mắt trong suốt vô tội nhìn hắn chăm chú, hắn càng không thể khống chế được mình. Cũng bất chấp điều gì khác, An Hoằng Hàn cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng mềm mại kia.
Đã rất lâu chưa được thưởng thức mùi vị này rồi, An Hoằng Hàn không khỏi có chút nhớ nhung. Trong ấn tượng, nụ hôn sâu như vậy chỉ có hai lần, nhưng chính hai lần đó, lại khiến hắn quên đường về.
Hôn môi thơm má Tịch Tích Chi đã sớm quen thuộc, nhưng không có nghĩa là nàng quen với việc An Hoằng Hàn duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng! Hai cánh tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi chống đỡ lồng ngực An Hoằng Hàn, muốn đẩy ra, nhưng chút hơi sức này đối với An Hoằng Hàn mà nói hoàn toàn không tạo được uy hiếp gì, ngược lại khiến hắn cảm thấy đây là vờ cự tuyệt để mời chào.
Vì không để An Hoằng Hàn được như ý, Tịch Tích Chi bắt đầu dùng đầu lưỡi chống cự, muốn đẩy đầu lưỡi không an phận kia ra.
Nhưng nàng đánh giá thấp năng lực của An Hoằng Hàn, An Hoằng Hàn nhanh chóng bắt lấy cái lưỡi của nàng, dây dưa không ngừng.
Tịch Tích Chi há miệng muốn cắn đầu lưỡi hắn…
Nhưng An Hoằng Hàn liếc mắt đã biết ý tưởng của nàng, nâng tay nắm được cằm nàng, khiến miệng nàng không khép lại được.
Tịch Tích Chi đau khổ muốn chết! Tại sao ở trước mặt An Hoằng Hàn, mình luôn yếu ớt như vậy, không hề có chút sức phản kháng nào!
Chờ Đế Vương bá đạo thưởng thức đủ mỹ vị rồi, cái miệng nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi đã sưng vù lên, hai mắt tràn đầy tức giận. Thiệt thòi vừa rồi nàng còn bị “sắc đẹp” của An Hoằng Hàn hấp dẫn! Quả nhiên là càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm!
So với cặp mắt lửa giận ngập trời của Tịch Tích Chi, trái lại An Hoằng Hàn phi thường bình tĩnh, chỉ là cặp mắt kia thường ngày vốn lạnh lẽo âm trầm, giờ càng trở nên sâu không lường được.
Thật ra trong tâm An Hoằng Hàn đang đau khổ tính toán, chỉ nghĩ đến một chuyện. Đó chính là rốt cuộc lúc nào người trong ngực mới có thể trưởng thành? Chẳng lẽ thật sự bắt hắn một năm lại một năm nuôi lớn tiểu hài tử này? Hắn không dám bảo đảm, bản thân có tính nhẫn nại đến vậy, chờ Tịch Tích Chi tròn mười sáu? Cũng có thể là mười lắm?
Đang lúc vị Đế Vương vĩ đại đang chú tâm suy nghĩ, nghĩ xem cuối cùng mất bao lâu mới giải quyết được vấn đề thì Tịch Tích Chi đã tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn, vững vàng đứng trên mặt đất.Trong ngực trống rỗng An Hoằng Hàn mới phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn tình thế bên ngoài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi bước ra, “Có thể đi ra ngoài.”
Tịch Tích Chi vùng xuống, muốn hất tay An Hoằng Hàn ra, đáng tiếc không thể thành công.
“Ngươi đừng quên, ta mới tám, chín tuổi.” Tịch Tích Chi dùng tay kia ra sức lau môi.
Nàng không phải là tiểu hài nhi bi bô tập nói, không đến nỗi chuyện gì cũng không hiểu. Chuyện hôn môi như thế, bình thường chỉ có tình lữ hoặc là phu thê mới có thể làm, mà nàng và An Hoằng Hàn cái gì cũng không phải, nếu có thì chỉ là quan hệ chủ nhân và sủng vật.
Huống chi trong tầng quan hệ này, không hề nhắc đến chuyện sủng vật lại bị chủ nhân sàm sỡ!
“Cái này ngươi không cần quan tâm, trẫm thời thời khắc khắc đều nhớ.” An Hoằng Hàn ý vị thâm trường nhìn về phía Tịch Tích Chi, nhưng trong lòng thầm nghĩ. Nếu không phải biết nàng mới tám chín tuổi, nàng cho là nàng còn có thể nguyên vẹn đứng đây ư? Sớm đã bị người ta ăn sạch đến xương cốt cũng không còn rồi.
An Vân Y phải người tới, cơ hồ đều tóm gọn. Từng tên áo đen bị Ngự Lâm quân áp chế, đè xuống đất. Trên mặt bọn họ đều là khăn che mặt, đã bị Ngự Lâm quân kéo ra ném xuống.
An Hoằng Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của kéo Tịch Tích, đi ra từ góc tối.
Phương hướng này rõ ràng không phải là đường tiến về địa lao, như vậy chỉ có thể là bệ hạ đã quan sát ở chỗ tối từ lâu rồi. Sắc mặt đám người áo đen lập tức khó coi, vốn tưởng rằng hành động lần này thần không biết, quỷ không hay, không ngờ bọn họ đã sớm là cá trong chậu của bệ hạ.
An Hoằng Hàn dạo một vòng quanh đám người áo đen, “Điều tra thêm lai lịch của bọn họ.”
“Thuộc hạ đi ngay,” Thị vệ trưởng cung kính lên tiếng.
Tịch Tích Chi vẫn còn ở rối rắm vị nụ hôn kia, sợ bị người nào nhìn ra mình mới vừa bị người ta ăn đậu hũ, tay nhỏ che cái miệng sưng lên của mình, giấu không để người ta nhìn.
Nhưng đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Rất nhiều Ngự Lâm quân và thị vệ đều nhìn thấy động tác cổ quái của Tịch Tích Chi.
Lâm Ân nghe tin bèn chạy tới, chạy tới bên người An Hoằng Hàn, cũng nhìn thấy động tác của Tịch Tích Chi, lòng sinh tò mò, mở miệng hỏi, “Tịch cô nương, miệng ngài sao thế?”
Lâm Ân nổi danh là người tỉ mỉ chu đáo, thấy Tịch Tích Chi che miệng, liền suy đoán nhất định là miệng hài tử không thoải mái, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là đau răng?”
Chẳng phải cái tuổi này rất dễ sinh bệnh hay sao? Mặc dù Tịch Tích Chi không thích ăn đường, nhưng điểm tâm ngọt lại không ít.
Tịch Tích Chi vừa định lắc đầu, ngay sau đó nghĩ đến thay vì bị người ta phát hiện ngươi bị trộm đậu hũ, còn không bằng nói là đau răng, càng khiến người ta tin phục, nên không ngừng gật đầu.
“Ừ, đau.”
Lâm Ân vừa nghe càng thêm lo lắng! Không được, ngày mai phải thỉnh thái y đến khám cho Tịch cô nương, thực bất đắc dĩ thì nhổ răng! Dù sao tiểu hài nhi vừa đến tuổi thay răng.
An Hoằng Hàn giật giật khóe miệng, nhìn đôi mắt mờ sương của Tịch Tích Chi, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, không nhịn được nhéo nhéo gò má trắng nõn của nàng, đổi lấy chính là cặp mắt giận dỗi cáo trạng.