Động tác của Lâm Ân giống như gà mẹ bảo vệ gà con, dùng thân thể mình che chắn trước mặt tiểu hài tử.
Trước kia, Ngô Kiến Phong và mình thường hay bất hòa, cũng không dám nói ra những lời này. Ánh mắt Lâm Ân khẽ chớp, chỉ cảm thấy Ngô Kiến Phong của hôm nay rất khác với thường ngày.
“Lớn mật! Ngô Kiến Phong! Ngươi tưởng ngươi là ai? Có tư cách gì nói những lời này? Bàn về cấp bậc quan vị, ta cao hơn ngươi không chỉ một chức vụ.” Lâm Ân đảm nhận chức tổng quản đại nội đã nhiều năm, gần như mỗi ngày đều giáo huấn người khác. Lúc nói chuyện thì tràn đầy dũng khí, không hề khúm núm như trước mặt của An Hoằng Hàn.
Nhất thời, hình tượng của ông trong đầu Tịch Tích Chi trở nên cao lớn không ngừng.
Giỏi lắm! Đại thúc!
Tịch Tích Chi thầm giơ giơ quả đấm nhỏ, trong lòng ra sức cổ vũ cho Lâm Ân.
“Quan vị? Cấp bậc? Ha ha… ha ha…” Một tràng cười rộ lên khiến người ta phát rét, “Đối với một người sắp chết, ngươi cho rằng những thứ này có ý nghĩa gì sao?” Ánh mắt của Ngô Kiến Phong càng trở nên tàn nhẫn.
Đêm nay, hắn đi một bước này, hắn đã không nghĩ tới có thể sống để thấy mặt trời ngày mai nữa.
Thay vì sống trong hoàng cung bị người khác cười nhạo, không bằng chết thoải mái đi! Nhưng cho dù muốn chết, hắn cũng phải kéo theo một người chịu tội thay.
Mà trong mắt hắn, kẻ xui xẻo chịu tội thay, đương nhiên là Tịch Tích Chi đang trốn phía sau Lâm Ân.
Tịch Tích Chi khẽ kinh hô, nhớ tới chuyện gì đó, nghiêng người nheo mắt, “Ngươi… Ngươi cố ý xếp đặt, dụ ta tới nơi này!”
Nếu không phải như thế thì làm sao biểu hiện của Ngô Kiến Phong lại khác thường như vậy?
Giờ khắc này, Tịch Tích Chi hận không thể đập đập đầu. Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Vốn cho rằng, Ngô Kiến Phong bất thường, chắc chắn là có âm mưu gì đó, cho nên mới bám theo hắn đến đây. Vậy mà tất cả đều là do người ta cố tình cài bẫy, mà mình chẳng những đoán không ra, còn tự cho là thông minh, nhảy vào bẫy nữa! Không phải mười phần ngu đần, thì là cái gì?
Tịch Tích Chi chưa bao giờ hận bản thân như hiện tại.
Lâm Ân đã lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hai người. Ông hừ một tiếng về phía Ngô Kiến Phong, “Hèn hạ!”
“Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi mới hiểu được tính tình của ta sao? Lâm tổng quản.” Ngô Kiến Phong tái mặt, đè nén cơn thịnh nộ chưa bộc phát. Vốn là hắn đã từng có hiềm khích với Lâm Ân, lúc này Lâm Ân lại chủ động đến đây, dĩ nhiên là hắn không thể nào thả người một cách dễ dàng.
Lâm Ân vừa thấy dáng vẻ mất trí của hắn liền thấy kinh sợ, xoay người, dựa sát vào tai Tịch Tích Chi, nhỏ giọng nói: “Tiểu tổ tông, lát nữa mặc kệ chuyện gì xảy ra, người cứ chạy thẳng về phía trước, chạy đến bên bệ hạ nhé.” Lúc đó mới có cơ hội để bảo vệ mình.
Từng làm việc chung với Ngô Kiến Phong nhiều năm, Lâm Ân cũng biết một chút về tính cách của Ngô Kiến Phong. Có lẽ, sau khi hắn sát hại ca ca ruột của mình, tâm lý của người này đã bắt đầu vặn vẹo, nhìn thấy bất kỳ người nào cũng đều tràn ngập địch ý. Tâm tình bị đè nén, sợ rằng hôm nay nhất định sẽ phải bộc phát.
Tịch Tích Chi cũng biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc này. Tuy nàng có chút khờ khạo, nhưng không đến mức ngu đần. Rõ ràng Lâm Ân muốn lấy thân mình làm lá chắn kéo dài thời gian, ngăn cản Ngô Kiến Phong, để mình có thời gian chạy trốn.
Từ trước đến giờ, Tịch Tích Chi không thích cách làm ‘một mạng đổi một mạng’ không có lời này. Bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm ngược lại bàn tay đầy vết chai sạn của Lâm Ân, “Tổng quản đại thúc, chuyện này là do ta gây nên, muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở. Cho dù muốn đi mật báo, người đó nên là ngài.”
Bình thường, tiểu cô nương nhìn thấy bệ hạ như chuột thấy mèo, vào giờ khắc này, trong mắt lại tràn đầy vẻ kiên định.
Lâm Ân chợt hiểu ra vì sao bệ hạ lại sủng ái Tịch cô nương như thế, bởi vì nàng xứng đáng!
Đáy mắt Lâm Ân long lanh ánh lệ, nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt nhăn nheo.
“Tiểu tổ tông, tương lai của người vẫn còn dài, mà nô tài đã sống hơn nửa đời người, đã sống đủ rồi.”
Nói xong, Lâm Ân liền đẩy Tịch Tích Chi, muốn đẩy nàng ra thật xa.
Tịch Tích Chi lảo đảo vài cái, lùi lại vài bước mới ổn định được thân thể.
Ngô Kiến Phong rút kiếm ra, đáy mắt hiện lên sát khí: “Hai người các ngươi, một người cũng đừng mong chạy thoát!”
Ngô Kiến Phong vung kiếm lên, muốn chém chết Lâm Ân đang chắn trước mặt hắn. Kiếm quang lạnh lẽo sáng chói! Kiếm phong sắc bén!
Ánh mắt nguy hiểm của Tịch Tích Chi nheo lại, lẻn đến trước mặt Lâm Ân, nhấc chân, đá về phía chuôi kiếm.
Ngô Kiến Phong nhìn ra ý đồ của nàng, ném thanh kiếm đang cầm trên tay phải sang tay trái, tránh né đòn công kích của Tịch Tích Chi.
Động tác của Tịch Tích Chi tuy nhanh, nhưng mỗi chiêu thức lại không cẩn thận. Kiếp trước đi theo sư phụ học được vài chiêu thức võ công đơn giản, nhưng sau khi xuyên tới thế giới này liền liên tục xao nhãng. Bây giờ giao chiến với Ngô Kiến Phong, tất cả đều do đứng trước nguy hiểm, kích động ý chí chiến đấu.
So với những chiêu thức đầy sơ hở của Tịch Tích Chi, Ngô Kiến Phong liền chiếm thế thượng phong, dễ dàng phá giải thế công của Tịch Tích Chi.
Lâm Ân là người không biết chút võ công gì, nhìn thấy Tịch Tích Chi và Ngô Kiến Phong thân là thị vệ tranh đấu, mồ hôi to như hạt đậu đổ ròng ròng trên trán, sợ Tịch Tích Chi có gì sơ xuất.
Lúc bắt đầu, Tịch Tích Chi còn có thể đấu vài chiêu với Ngô Kiến Phong, đến cuối cùng chỉ có thể chuyển công thành thủ, hơn nữa còn vô cùng tốn sức. Trong cơ thể nàng có linh lực, nhưng sau khi dùng linh lực này duy trì hình người thì chẳng còn nhiều nữa. Nếu không phải Lâm Ân ở đây, thì Tịch Tích Chi chưa chắc xuất nổi hai chiêu. Thế nhưng một khi xuất ra, đồng nghĩa với việc nàng sẽ bại lộ thân phận.
Chưa tới lúc nguy cấp, Tịch Tích Chi tuyệt đối không dám làm như vậy.
Hai cánh tay như ngó sen, chống đỡ kiếm Ngô Kiến Phong vung tới, Tịch Tích Chi cố sức hét to: “Đại thúc, mau đi tìm An Hoằng Hàn! Viện binh!”
Trong lòng Lâm Ân hồi hộp, so với tiểu hài tử Tịch Tích Chi này, có lẽ là mình không đỡ nổi một chiêu của Ngô Kiến Phong. Lo lắng dậm dậm bước chân, Lâm Ân hận mình vô lực, nhấc chân định chạy tới Lưu Vân điện, nhưng nhìn thấy một mình Tịch Tích Chi gắng gượng chống đỡ, trong lòng Lâm Ân liền do dự.
Giống như là để cho Lâm Ân an tâm, Tịch Tích Chi nói thêm một câu: “Ta chịu đựng được!”
Nhưng nếu ông còn không chịu đi, ta sẽ chịu không nổi!
Tịch Tích Chi nhíu chặt chân mày, hai cánh tay đau nhức, sắp không cử động không nổi nữa rồi.
Ngô Kiến Phong không nghĩ tới, tiểu cô nương được An Hoằng Hàn nuôi dưỡng như bảo bối, lại có thể kéo dài thời gian với hắn như vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng, Tịch Tích Chi chỉ có vẻ ngoài đáng yêu, là một nữ tử tay trói gà không chặt, vào thời khắc này mới biết đã quá coi thường nàng.
Lâm Ân thở hắt một hơi, vừa chạy vừa không quên hô lớn: “Tiểu Tổ Tông, ngài nhất định phải chống đỡ. Nếu người có chuyện gì, ta đây sẽ không được sống yên đâu!” Không chỉ mình ông, đoán chừng không ít người trong hoàng cung cũng sẽ bị bệ hạ giận chó đánh mèo.
Lâm Ân biết với tính cách của Tịch cô nương, nhất định sẽ không muốn thấy người vô tội bị liên lụy. Cho nên, ông nói những lời này, chỉ muốn nàng có áp lực và động lực để chống đỡ.
Phần hảo ý này, sao Tịch Tích Chi có thể không cảm nhận được? Thế nhưng đang bị Ngô Kiến Phong ép phải tranh đấu, hiện tại Tịch Tích Chi không thể nói nên lời, khó khăn gật gật đầu với Lâm Ân, ý bảo nàng đã biết.
Lâm Ân cũng không dám chậm trễ nửa khắc, phát huy toàn bộ sức lực để chạy trốn.
Ngô Kiến Phong thấy Lâm Ân muốn chạy trốn, liền vung tay hất Tịch Tích Chi ra, vung kiếm vọt về phía Lâm Ân, muốn một đao giết chết ông.
Tịch Tích Chi trợn tròn hai mắt, bất mãn hắn sử dụng sát chiêu, nhìn thấy Lâm Ân đã chạy được khá xa, nàng không còn kiêng kỵ bất cứ thứ gì, toàn thân bộc phát một dòng linh lực hùng hồn, thế như chẻ tre, kiên định phá đường kiếm của Ngô Kiến Phong.
‘Keng’ một tiếng, thanh kiếm liền rơi xuống đất….
Ngô Kiến Phong khiếp sợ nhìn thanh kiếm bị hất tung, gãy thành từng đoạn giữa không trung, rơi đầy trên đất.
“Yêu… yêu pháp!” Ngoại trừ lời giải thích này, Ngô Kiến Phong không nghĩ ra được cái khác. Ánh mắt nhìn Tịch Tích Chi, bỗng trở nên rối rắm, giống như lại biết nàng một lần nữa. Ánh mắt đó giống như vừa thấy được yêu quái.
Tịch Tích Chi nhe răng với hắn. Ngươi mới là yêu quái, nàng là người tu tiên! Tình huống vừa rồi quá mức khẩn cấp, cho nên Tịch Tích Chi mới không chế ngự tốt linh lực phát ra. Linh lực có thể sử dụng lập tức với đi một nửa, trán đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch.
Ngô Kiến Phong ngây người trong nháy mắt, phát hiện sắc mặt nàng hơi kém, lập tức xác định vừa rồi nàng đã tiêu hao không ít năng lực. Nếu hiện tại không chế ngự nàng, đợi sau khi nàng khôi phục khí lực, hắn sẽ càng hết cách với nàng. Trong lúc vội vàng đó, vẻ mặt Ngô Kiến Phong lại nổi lên sát ý.
“Ta mặc kệ ngươi là yêu hay là người! Tối hôm nay ngươi chỉ có thể đi theo ta!”
Hắn vẫn nhớ ước định nghĩa giữa hắn và thập tứ công chúa, so với việc trực tiếp giết chết Tịch Tích Chi, hắn lại càng muốn nhìn xem… kết quả sau khi bệ hạ biết tiểu cô nương này phản bội hắn ta.
Hắn chưa từng quên được… Bệ hạ đã ép hắn đến mức bị trục xuất ra khỏi nha môn, bị người khác coi thường như thế nào! Cũng không quên được… Bệ hạ làm tất cả, đơn giản chỉ vì trút giận thay con chồn nhỏ nào đó!
Nếu như… nếu không phải vì con chồn Phượng Vân này, huynh trưởng của hắn vẫn còn sống trên đời, như vậy núi dựa vững chắc của hắn cũng sẽ không sụp đổ. Tất cả, tất cả cũng bởi vì con chồn kia.
Hắn vốn định bắt con chồn Phượng Vân này, rút gân lột sống để trút hết mối hận trong lòng. Nhưng đã qua bao lâu, con chồn Phượng Vân này vẫn biệt tăm biệt tích. Siết chặt nắm đấm, Ngô Kiến Phong khẽ cười lạnh, nếu không tìm được con chồn kia, thì cứ dùng người trước mặt thay thế thôi… Dù sao người này cũng được bệ hạ nâng niu trong lòng bàn tay.
Tiếng cười lạnh của hắn khiến sống lưng Tịch Tích Chi lạnh run.
Sau một hồi tranh đấu làm tay chân nàng vô lực, Tịch Tích Chi cắn chặt răng, không cam lòng rơi vào trong tay hắn. Bất luận như thế nào, nàng đều phải ra sức liều mạng, cho dù phải dùng hết nguồn linh lực cuối cùng!
Rắc…rắc… Tiếng gió dần dần vang lên, cây cối xung quanh bị thổi cho đổ nghiêng ngả.
Lấy Tịch Tích Chi làm trung tâm, từng đợt gió liên tục lao tới từ bốn phương tám hướng.
Ngô Kiến Phong nhìn thấy cảnh tượng này, trừng to mắt, cắn răng mắng: “Quả nhiên là một yêu vật! Khó trách bệ hạ lại sủng ái ngươi đến dường này, chắc chắn là vì ngươi sử dụng yêu thuạt.”
Hắn giơ tay che trước mặt, sợ bị cát do gió cuốn tới bay vào mắt. Hai chân trùng xuống thành trung bình tấn, ổn định trọng tâm của mình để tránh bị gió thổi đi. Miệng hắn không ngừng mắng người.
Cả đời này, Tịch Tích Chi ghét nhất là bị người khác dùng ánh mắt nhìn yêu vật để nhìn mình. Người nông cạn mà, chẳng lẽ không biết yêu quái cũng có thể tu tiên sao? Nếu nàng thật sự là yêu vật thì sao có thể ở bên cạnh An Hoàng Hàn?
Linh lực từ từ bị sử dụng cạn kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi càng ngày càng tái nhợt.