Nếu ai tinh mắt, nhìn thấy bộ dáng đó của An Hoằng Hàn, suy nghĩ nhiều hơn một chút, có thể nhìn ra người nào đó đang ghen. Nhưng biểu cảm của An Hoằng Hàn được che dấu vô cùng hoàn mỹ, cả khuôn mặt băng giá lạnh lùng, không sơ hở chút nào, khiến cho không người nào có thể đoán được tâm tư của hắn.
Tiếng bước chân tới gần, vài nam tử mặc quần áo kỳ lạ đi vào đại điện.
Người đi đầu mặc cẩm bào màu tím viền vàng, vô cùng hoa lệ.
Rất nhiều người cẩn thận đánh giá người tới, Tịch Tích Chi vươn cổ dài ra để nhìn xung quanh, từ đôi giày viền vàng của hắn, từ từ nhìn lên trên. Nhìn quần áo của Đoàn hoàng tử, Tịch Tích Chi cũng đoán được một nửa, người này rất chú trọng danh lợi, nhìn quần áo trên người hắn, hầu như đều có viền vàng, giống như chỉ sợ không ai biết hắn có nhiều bạc.
Loại trang phục xa xỉ này, có rất nhiều người thích, lại càng nhiều quan lớn đại thần dùng lọai quần áo trang phục này để ganh đua so sánh.
Tịch Tích Chi dám nói thẳng, trong triều đình Phong Trạch quốc, không có ít hơn mười đại thần yêu cầu làm viền vàng trên quần áo. Nhưng quần áo họ làm, chắc chắn chênh lệch rất lớn so với bộ quần áo mà Đoạn Vũ Phi đang mặc.
Bởi vì chỉ cần nhìn chất vải của bộ quần áo Đoạn Vũ Phi mặc, cũng biết không phải đồ bình thường.
Ánh mắt chậm rãi nhìn vào khuôn mặt của Đoạn Vũ Phi, Tịch Tích Chi len lén thở ra một hơi, bộ quần áo trên người hắn quá hấp dẫn mắt người khác rồi. Hơn nữa khuôn mặt của Đoạn Vũ Phi rất khó phân biệt cao thấp, càng đánh thẳng vào thị giác người ta.
Tịch Tích Chi cắn răng ghen tỵ, sự chênh lệch giữa người với người biểu hiện ở chỗ này đây! Ít nhất trong số mỹ nhân hiếm hoi mà Tịch Tích Chi gặp qua, không ai có thể so được với dung nhan của Đoạn Vũ Phi. Mặc dù lôi nữ nhân ra để so sánh với nam tử, sẽ khiến người ta cảm thấy không tôn trọng Đoạn Vũ Phi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, rất khó để không lôi hắn ra so với nữ tử. . .
"Thật đẹp." Tịch Tích Chi nhỏ giọng thì thầm, không nhịn được lén lút bày tỏ cảm xúc.
Bởi vì bọn họ ngồi trên ghế rồng, cách các đại thần ở phía dưới một khoảng, cho nên không ai nghe thấy giọng nói nho nhỏ của Tịch Tích Chi. Nếu bị nghe thấy, nhất định sẽ gặp phải một trận sóng to gió lớn.
Chỉ tiếc người khác không nghe thấy, nhưng An Hoằng Hàn ngồi bên cạnh nàng lại nghe thấy rõ ràng.
"Nước miếng chảy hết ra rồi." An Hoằng Hàn mở miệng nói lạnh nhạt, giọng điệu lúc nói giống như gió lạnh trời đông, phất qua khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Tịch Tích Chi rùng mình một cái, nhớ lại cảnh cáo của An Hoằng Hàn giành cho mình mấy ngày trước, không cho phép mình có ý kiến về diện mạo của Đọan hoàng tử trước mặt những người khác. Không nghĩ vừa gặp mặt, chính mình đã không kìm lòng được nói ra miệng.
Đôi mắt xanh thẳm trong veo của Tịch Tích Chi hơi trừng lên, nàng lập tức giơ hai tay lên, che miệng mình. Bộ dạng ấy, trong lòng sợ chính mình lại nói sai rồi.
Nhưng Tịch Tích Chi hiểu, lại khác với suy nghĩ của An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn biết Tịch Tích Chi hiểu sai nhưng hắn cũng không giải thích.
Tóm lại, nhìn Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm nam tử khác tới mức say mê, tâm trạng của An Hoằng Hàn lập tức trở nên âm u. Nếu không phải Đoạn Vũ Phi là hoàng tử Huy Anh quốc, không cho phép Tịch Tích Chi nhìn hắn ta nhiều hơn một lần, An Hoằng Hàn đã sớm ra lệnh cho thuộc hạ làm đầu hắn ta chuyển nhà rồi.
Cũng không biết thế nào, trong nháy mắt, lòng muốn giết người lại xuất hiện.
Nhưng lý trí nhắc nhở hắn, tuyệt đối không thể vì vui sướng nhất thời của bản thân mà phá hoại đám cưới quan trọng của hai nước. Huống hồ Đoạn Vũ Phi chỉ tới Phong Trạch quốc cầu hôn mà thôi, không hề tạo thành uy hiếp đối với mình. Ngược lại, nếu gả An Vân Y đi, hắn còn có thể xếp một lượng lớn nội ứng ở bên cạnh Đoạn Vũ Phi, để biết những tin tức mới nhất của Huy Anh quốc.
"Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi, Huy Anh quốc tham kiến bệ hạ Phong Trạch quốc." Đoạn Vũ phi giương mắt, chống lại ánh mắt lạnh như băng của An Hoằng Hàn. Sau đó ánh mắt dần đáp xuống người bên cạnh hắn - Tich Tích Chi, dường như cảm nhận được ngạc nhiên quá mức, ngay lập tức, trong đôi mắt của Đoạn Vũ Phi lộ ra sự kinh ngạc.
Ánh mắt kinh ngạc của hắn, tất cả đại thần trong đại điện đều thấy rõ
ràng. Bên ngoài nói An Hoằng Hàn chính là một đế vương lãnh huyết vô tình, trên tay dính vô số máu tươi, với bất cứ kẻ nào cũng lạnh như băng.
Trước khi tới Phong Trạch quốc, Đoạn Vũ Phi đã hỏi không ít tin tức về An Hoằng Hàn, nghe nói hắn vô cùng sủng ái một đứa bé 8 tuổi. Nhưng hắn lại không ngờ, hắn sủng ái bé gái kia đến mức này... Ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng có thể ngồi chung? Chẳng lẽ đám đại thần không có ý kiến gì sao?
Dù sao Đoạn Vũ Phi cũng là hoàng tử có kinh nghiệm quang trường, trong nháy mắt đã tiếp nhận sự thật này, thu lại sự nghi ngờ vào trong đáy lòng, khóe miệng căng lên thoáng hiện nét tươi cười.
Bề ngoài của hắn ta đã làm cho người ta thấy vô cùng kinh diễm. Nụ cười lúc này, quả thật khiến người ta không dời mắt được.
Tịch Tích Chi che miệng, trừng mắt thật to, ánh mắt thẳng tắp không nỡ rời đi.
Nàng cũng tỏ ra như thế, càng khiến người nào đó ăn giấm.
An Hoằng đưa tay nhéo một phát vào đùi nàng, hơi đau đớn, lập tức khiến Tịch Tích Chi hoàn hồn, trợn mắt, hung hăng nhìn hắn.
Tịch Tích Chi không yêu thích thứ khác, chỉ thích ăn, uống, ngủ và ngắm mỹ nam! Khó khăn lắm mới tìm được một mỹ nam xinh đẹp như vậy, nói thế nào cũng phải nhìn nhiều hơn vài lần, nuôi cho đẹp mắt chứ.
Đối với người 'không hiểu phong tình, chỉ biết gây khó dễ từ bên trong' như An Hoằng Hàn, tất nhiên Tịch Tích Chi hận thấu xương, cười một tiếng, đôi môi mở ra, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, dường như uy hiếp đe dọa đối với người nào đó.
Nhưng vẻ bề ngoài quá mức xinh xắn động lòng người, với chiếc răng khểnh lại không thể khiến người ta không cảm thấy được bất kỳ cảm giác sợ hãi nào, ngược lại khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được khen nàng rất đáng yêu.
Tâm trạng phiền muộn lúc nãy trong nháy mắt đã hóa thành hư không, An Hoằng Hàn vươn tay vỗ vai Tịch Tích Chi.
Lâm Ân vẫn chờ ở bên trái, lại càng quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của bệ hạ. Chẳng qua tâm trạng của bệ hạ thay đổi quá nhanh, khiến ông không tìm được nguyên nhân. Nhưng ông chỉ biết rõ một chuyện, tâm trạng của bệ hạ không ổn định, luôn không thoát khỏi sự liên quan đến bé gái nào đó.
"Đoạn hoàng tử đi đường xa đến đây, không cần đa lễ." An Hoằng Hàn nâng tay lên, để Đoạn Vũ Phi đứng ở phía dưới đừng quá câu nệ.
Ai cũng hiểu rõ lời nãy chỉ là lời khách sáo mà thôi, nếu ngươi thật sự có can đảm làm càn ở đây, chọc giận An Hoằng Hàn, cho dù ngươi là hoàng tử, cũng không trốn thoát được số mệnh phải chết.
"Bệ hạ, lần này bản điện mang tới một chút lễ mọn, mong bệ hạ đừng ghét bỏ." Đoạn Vũ Phi nói chuyện nho nhã lễ độ, giọng nói như nước nhỏ giọt, rõ ràng mà mang theo chút mị hoặc, khiến người ta chìm vào trong đó.
Tịch Tích Chi tiếp tục cảm thán, ông trời thật ưu ái Đoạn Vũ Phi, không chỉ cho hắn một gương mặt tuyệt mỹ, còn có giọng nói hay như vậy. Điều luyến tiếc duy nhất là... hắn lại là nam tử. Nếu hắn là nữ tử, không ít nam tử sẽ si mê hắn.
Càng nghĩ tiếp, Tịch Tích Chi càng thấy không đáng tin! Nàng làm sao vậy, luôn luôn so sánh Đoạn Vũ Phi với nữ tử! Nếu bị hắn biết, nàng nhất định sẽ bị người ta khinh bỉ, bởi vì đây là việc không tôn trọng người khác.
Nếu chuyện này phát sinh trên người mình, Tịch Tích Chi cũng chẳng vui vẻ gì.
Trong nháy mắt, Tịch Tích Chi thu hồi ánh mắt 'thèm muốn sắc đẹp', cố gắng né tránh ánh mắt của Đoạn Vũ Phi.
Nhưng Tịch Tích Chi tuyệt đối không thể tưởng được, nàng càng tránh, càng hấp dẫn ánh mắt của Đoạn Vũ Phi.
Nàng ngồi bên cạnh An Hoằng Hàn, vốn là vạn người để ý, bây giờ lại có bộ dạng trốn tránh, lại càng khiến người ta muốn coi như không thấy cũng khó.
Đoạn Vũ Phi nhìn nàng chăm chú, mặc dù hầu như tất cả ánh của mọi người trên đại điện đều nhìn hắn, nhưng chỉ có ánh mắt của tiểu cô nương này khiến hắn không cảm thấy chán ghét. Bởi vì trong mắt nàng là sự thưởng thức đơn thuần, không mang theo một chút ý niệm tà ác nào. Còn động tác quay đầu sang bên kia của nàng lại cành khiến Đoạn Vũ Phi không nhịn được mà phát ra tiếng cười nhỏ, đứa nhỏ này thật là cẩn thận, vậy mà có thể sợ hắn không cao hứng?
Nhìn một đám người trong điện, có người nào nghĩ rằng hắn quán tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ biết theo dõi hắn trưng ra khuôn mặt tuấn tú khó có thể hình dung.
Cho nên, bóng dáng Tịch Tích Chi như lộ ra giữa bọn họ, ai mà không chú ý đến sự hiện hữu của nàng?
Khó trách bệ hạ Phong Trạch quốc lại sủng ái nàng như vậy, nàng thật sự là một người đáng được yêu thương.
"Lễ vật Đoạn hoàng tử đưa tới, sao trẫm có thể ghét bỏ?" Hắn nhìn sang Lâm Âu.
Lâm Âu lập tức hiểu ý, thét to nói: "Đoạn hoàng tử vừa đến Phong Trạch quốc, đi đường vất vả, chắc đã mệt mỏi, chuyện lễ vật hãy giao cho bọn nô tài làm."
"Đa tạ Lâm tổng quản, xe ngựa chở lễ vật dừng ở bên ngoài." Đoạn Vũ Phi tỏ ý Lâm Ân có thể kiểm kê bất kỳ lúc nào.
An Hoằng Hàn quay lại vấn đề quang trọng, "Nói vậy, Đoạn hoành tử còn chưa gặp Thập Tứ hoàng muội của trẫm, không bằng buổi chiều cùng tới Quan Vân đình uống một chén rượu?"
Đối với lời mời của An Hoằng Hàn, Đoạn Vũ Phi nào dám từ chối, "Bản điện hạ quả thật chưa từng gặp Thập Tứ công chúa. Chỉ mới nhìn thấy bức họa vẽ Thập Tứ công chúa, bản điện hạ đã khó có thể quên được nàng, lần này có thể gặp được nàng là phúc khí của bản điện hạ."
Tình yêu tràn ngập nồng đậm đối với An Vân Y, nhưng từ trong đó, Tịch Tích Chi luôn có thể nghe ra vài phần hư tình giả ý.
Một giọng nói nhỏ bé xuất phát từ bên cạnh, "Tất nhiên là hư tình giả ý, ngươi cho rằng hắn thật sự thích An Vân Y hả?" Chẳng qua coi trọng nàng ta được sủng ái mà thôi.
Cưới An Vân Y, hắn ta không chỉ có mặt mũi, mà còn tuyên bố với thiên hạ, hắn ta đã cưới công chúa được sủng ái nhất Phong Trạch quốc, có thể thấy được quan hệ hữu nghi tốt đẹp giữa hai nước.
Đã đánh tính toán nước đi tốt nhất.
Tịch Tích Chi thở dài một hơi, có chút đồng tình với An Vân Y, một công cụ cho đám cưới, phải lấy chồng xa ở nước khác.
"Đoạn hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, đi đường mệ mỏi đến Phong Trạch quốc, chắc chắn dọc đường không nghỉ ngơi thật tốt." An Hoằng dựa một nửa vào long ỷ, nhìn Đoạn Vũ Phi ở phía dưới.
Đoạn Vũ Phi cũng vô cùng thức thời, hắn đã thể hiện thái độ ở trước mặt mọi người. Bây giờ đứng ở trên đại điện cũng chẳng có chuyện để làm, không lui xuống thì có thể làm gì? Chẳng lẽ đứng ở chỗ này, nghe An Hoằng Hàn bàn chuyện quốc sự?
"Bản điện hạ cáo lui." Đoạn Vũ Phi mang theo nô bộc của hắn, rời khỏi đại điện.
Sau đó, Đông Phương Vưu Dục cũng lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Nghe các đại thần bắt đầu bàn bạc chuyện quốc gia đại sự buồn tẻ, Tịch Tích Chi không nhịn được ngáp hai cái. Đây là hậu quả do thức dậy quá sớm! Không có cảm xúc đặc biệt, sua ngủ lập tức đánh úp. Không chống lại được sự bao vây mãnh liệt, Tịch Tích Chi dựa vào vai An Hoằng Hàn, nằm ở trong lòng hắn ngủ thiếp đi.
Đối với một màng này trong lòng các đại thần nói thẳng, còn thể thống gì nữa! Nhưng không ai dám đứng ra nói một câu không đúng với Tịch Tích Chi, chỉ có thể nhịn, tiếp tục bẩm tấu.