Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 166




"Thật sao? Thấy tiểu gia hỏa ngươi cuối cùng cũng sinh ra lương tâm rồi." An Hoằng Hàn ý vị thâm trường gật đầu một cái, những lời này khiến thái giám cung nữ xung quanh không khỏi bật cười.

Tịch Tích Chi ngượng ngùng đỏ mặt, nàng lúc nào thì không có lương tâm? Mở lớn hai mắt sạch sẽ trong suốt ra, rất không hài lòng nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm.

Vậy mà ánh mắt Tịch Tích Chi tự nhận là rất uy nghiêm này, ở trong ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn, ngược lại có chứa một chút vẻ nũng nịu. Hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại quay đầu nhìn về phía Lâm Ân, hỏi "Lâm Ân, ngươi nói xem, lời vừa rồi của trẫm có phải nói bậy hay không?"

Lâm Ân vốn đang cười trộm, đầu vai run lên, đột nhiên nghe thấy bệ hạ gọi tên mình, bị dọa đến lập tức đứng thẳng.

"Hồi bẩm bệ hạ, lời bệ hạ nói không sai."

Cấp cho Lâm Ân mười lá gan, ông cũng không dám nói trái lời bệ hạ. Một màn trước mắt này, rõ ràng là bệ hạ muốn trêu chọc Tịch cô nương. Lâm Ân cố ý quay đầu liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi một cái, nhớ lại lời kia của bệ hạ lại cảm thấy rất có đạo lý. Mỗi ngày Tịch cô nương ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, từ khi vào cung đến giờ, còn không có làm qua một chuyện chính sự gì. Bệ hạ nuôi nàng, tuy nói tự nguyện không có chút lý do nào. Nhưng một người được nuôi trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ trong lòng sẽ không sinh ra cảm xúc gì sao?

Nếu đổi thành Lâm Ân mình, ông nhất định sẽ cảm giác áy náy. Bởi vì ăn uống chùa, mặc dù những ngày sau này trôi qua rất thoải mái, tuy nhiên vẫn sẽ khiến người ta không thoải mái.

Tịch Tích Chi cắn chặt răng, hình như cũng nghĩ đến điểm này nên không có phản bác. Sự thật chính là như thế, nàng vẫn được an hồng cho ăn uống rất tốt, so với chăm sóc người thân thì càng thêm để tâm, mà Tịch Tích Chi còn chưa có làm qua chuyện gì. Chỉ là. . . . . . không phải nàng là sủng vật của An Hoằng Hàn sao? Sủng vật không phải là nên được chủ nhân nuôi à?

Ngay vào lúc này, đôi mắt đen tuyền của An Hoằng Hàn nhìn lại.

Cái nhìn này nhất thời khiến Tịch Tích Chi sinh ra một chút áy náy! Người khác coi nàng là đồ chơi, mà chính nàng kiên quyết không thể đối đãi mình như vậy mới đúng! Mỗi ngày đi theo An Hoằng Hàn ăn không uống không, cần phải trả lại một ít mới được.

"Ai. . . . . . ai nói ta không có lương tâm, ngươi xem. . . . . ." Tịch Tích Chi chỉ mình trái tim nhỏ đập thình thích của mình, "Không phải ở trong này sao?"

Hừ hừ hai tiếng, có lẽ cảm thấy chột dạ, trong nháy mắt Tịch Tích Chi liền quay đầu đi, không dám nhìn thẳng An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn nhìn bộ dáng ngây thơ của Tịch Tích Chi, trong lúc lơ đãng khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

"Thật sao? Để trẫm nhìn cho rõ." An Hoằng Hàn không cho Tịch Tích Chi lùi bước, kéo cánh tay của nàng, một tay kéo tiểu nhân nhi vào trong ngực của mình.

Tịch Tích Chi sớm đã quen hắn ôm ấp trong ngực, không có bất kỳ phản kháng nào. Chỉ là khi chống lại đôi mắt như hắc diệu thạch của An Hoằng Hàn, không biết tại sao tim lại đập rất lợi hại

Trước kia Tịch Tích Chi chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác này, tay nhỏ bé từ từ di động đến vị trí tim. Trong lòng suy đoán mình có thể bị bệnh hay không? Nếu không sao tim lại đập lợi hại như vậy. Hôm nay Từ lão đầu lại không ở nơi này, tuy trong hoàng cung có thầy thuốc thú y, nhưng lại thua kém y thuật của Từ lão đầu, Tịch Tích Chi hoàn toàn không dám tin tưởng thầy thuốc thú y này.

Phát giác được vẻ khác thường của Tịch Tích Chi, ánh mắt An Hoằng Hàn ngưng tụ, hỏi "Thế nào?"

Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi đập càng thêm lợi hại, vội vàng lắc đầu, "Không có. . . . . . không có việc gì."

Khuôn mặt nhỏ bé từ từ đỏ hết, Tịch Tích Chi không an phận ở trong ngực An Hoằng Hàn giãy dụa mấy cái, tính nhảy ra ngoài.

Sao An Hoằng Hàn có thể để nàng đạt được ý đồ, không phải hắn thích nhất bộ dáng xấu hổ của tiểu hài tử này sao? Giả bộ làm cái gì không biết, An Hoằng Hàn giơ bàn tay lên, đặt lên trán Tịch Tích Chi, "Sao trán lại nóng như vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi không?"

Tịch Tích Chi chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực của hắn, không muốn để cho An Hoằng Hàn nhìn thấy mình lúc này.

Giọng buồn bực đáp lại: "Không có. . . . . . không có."

Nàng đơn thuần chỉ là mắc cỡ đỏ bừng cả mặt!

Lâm Ân không nhịn được cười trộm lần nữa, cũng chỉ có lúc ở cùng Tịch cô nương và Vân Chồn, tâm tình bệ hạ mới có thể thoải mái như thế. Cho dù vẻ mặt bệ hạ vẫn lạnh lẽo, người lạ chớ lại gần, nhưng Lâm Ân đi theo ở bên cạnh hắn nhiều năm vẫn có thể nhìn ra một chút cảm xúc của bệ hạ, nếu không sao có thể bình an vô sự sống đến bây giờ?

“Không? Vậy sao mặt lại đỏ như thế?”

Trong lòng Tịnh Tích Chi thầm mắng… An Hoằng Hàn nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý! Nếu không làm sao sẽ dây dưa vấn đề này không tha.

Thái giám, cung nữ xung quanh không nhịn được nhỏ giọng bật cười, nhưng sợ dẫn tới chú ý của bệ hạ, chọc cho hắn nổi giận, nên tận lực che giấu nụ cười của mình.

Khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi hồng như một quả táo, ai nói nàng ăn không ở không chứ! Từ lúc bắt đầu, nàng đã tận lực tìm chuyện để làm.

Sau khi giữ vững quyết tâm, trong lòng Tịch Tích Chi nhất thời nắm chắc rồi, sẽ không né tránh nữa, chui ra từ trong ngực An Hoằng Hàn, “Còn không nhanh dùng bữa? Bụng của ta đói muốn chết rồi.”

Tịch Tích Chi vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, gào to với An Hoằng Hàn.

Một tia sáng loé lên trong mắt An Hoằng Hàn, ánh mắt này khiến cho người ta nhìn không thấu, trong nháy mắt liền thu lại cảm xúc, làm cho người ta không nhìn ra một tia khác thường. An Hoằng Hàn sửa sang lại vạt áo một chút, nhìn về phía Lâm Ân nói: “Phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn.”

Sau khi ăn trưa xong, Tịch Tích Chi tiếp tục làm con sâu nhỏ lười biếng ngủ, mà An Hoằng Hàn công việc bận rộn, tự nhiên tiến về phía Ngự thư phòng xử lý chính vụ.

Trong Bàn Long điện yên tĩnh, sau khi Tịch Tích Chi ngủ say, toàn bộ cung nữ, thái giám cũng bị lệnh cưỡng chế thối lui ra khỏi cửa phòng.

Mà Tịch Tích Chi vốn nên ngủ say, giờ khắc này nằm ở trong chăn, tự hỏi làm sao báo đáp An Hoằng Hàn! Miễn cho bị người khác nói thành không có lương tâm.

Ánh mắt trong veo như nước mở thật to, trong đầu Tịch Tích Chi đều nhớ chuyện này. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn đánh không lại sâu ngủ đột kích, cuối cùng đi đánh cờ với Chu Công.

Trong lúc ngủ mơ, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao bọc thân thể Tịch Tích Chi. Hình như lần này Tịch Tích Chi có cảm giác trong giấc mơ, chỉ cảm thấy có một tầng ấm áp gì đó bao quanh nàng, nàng giống như nằm ở trong ao trì, tất cả xung quanh đều rất ấm áp, chỉ là cảm giác như vậy đều bị Tịch Tích Chi giải thích nguyên nhân là do chăn bông.

Nhưng nếu nàng mở mắt ra, chắc chắn phát hiện tầng chăn bông kia sớm đã bị nàng đá sang bên cạnh.

Vào giờ phút này, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển bên ngoài thân thể nàng. Loại ánh sáng nhàn nhạt này giống y như lúc Tịch Tích Chi hoá thành hình người, đều mang theo màu sắc huyền ảo.

Ước chừng sau nửa canh giờ, cuối cùng Tịch Tích Chi thức tỉnh từ trong mộng. Chưa từng có giấc ngủ trưa nào ngủ ngon được như thế. Tịch Tích Chi không nhịn được vươn lưng mỏi, đá đá chân, bò dậy từ trên giường, tóc trắng bạc mềm mại không có chút lộn xộn.

Tịch Tích Chi bò dậy, đầu tiên là nghĩ tới An Hoằng Hàn. Đoán được hiện tại khẳng định hắn vẫn còn chiến đấu hăng sai với tấu chương, trong đầu Tịch Tích Chi lập tức nghĩ đến ….. Trước kia không phải nàng thường thay An Hoằng Hàn mài mực sao! Mặc dù khi đó còn là bộ dáng con chồn nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng coi là đã làm việc cho An Hoằng Hàn, sao có thể tính là không có lương tâm đây?

Vì vãn hồi hình tượng của mình, sau khi Tịch Tích Chi sửa sang lại vạt áo, đi giày vào, vội vã kéo cửa chính Bàn Long điện ra. Đi mài mực giúp người khác, vậy không thể gọi là không có lương tâm chứ?

Chậm rãi đẩy cửa chính ra, sau khi Lâm Ân phát hiện động tĩnh bên này, lập tức đi về phía Bàn Long điện. Gần đây bệ hạ xử lý chính vụ đều không mang theo ông, mỗi ngày ném ông ở Bàn Long điện phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Tịch cô nương. Có lúc ông đều cho là, ông đã sớm không phải Đại Tổng Quản, mà biến thành tiểu thái giám cận thân của Tịch cô nương, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải tự mình xử lý.

“Tiểu tổ tông, ngài mới vừa tỉnh ngủ, đừng chạy nhanh như thế, cẩn thận té”. Lâm Ân nhìn thấy nàng vội vã xông ra ngoài, sợ nàng không để ý vấp ngã.

Những cung nữ, thái giám khác cũng cực kỳ sợ hãi, cả một đám cực kỳ hoảng sợ.

“Tịch cô nương, ngài chậm một chút…chậm một chút….” Nhiều tiểu cung nữ không chịu nổi kích thích như vậy, từng người một hô to ra tiếng.

“Đuổi theo….nhanh đuổi theo.” Lâm Ân nhanh chóng vung phất trần, mở ra bước chân đuổi theo. Lòng nói hôm nay Tịch cô nương làm sao thế nhỉ? Trước kia lúc rời giường, cũng phải gọi ba, bốn lần. Hôm nay lại nổi điên tự mình rời giường không nói, còn đột nhiên chạy ra ngoài.

Trong đầu cung nữ, thái giám khác cũng tràn đầy nghi ngờ. Chỉ là không nên hỏi bọn họ, bọn họ còn không dám mở miệng, chỉ có thể lòng như lửa đốt đuổi theo.

Đừng nhìn Tịch Tích Chi chân ngắn, tay ngắn, nhưng tốc độ chạy bộ cũng cực nhanh, cách đám cung nữ, thái giám phía sau một đoạn đường rất dài.

“Đường này hình như là đi Ngự thư phòng.” Đuổi theo Tịch Tích Chi chạy một đoạn đường dài, Lâm Ân rất nhanh ý thức được cuối con đường này là chỗ nào. Tịch cô nương vừa rời giường, chạy nhanh như vậy, chính là vì đi gặp bệ hạ?

Ngự thư phòng cách Bàn Long điện cũng không xa, Tịch Tích Chi thở hổn hển chạy vội tới Ngự Thư Phòng, trán thấm ra một tầng mồ hôi.

Thị vệ phụ trách trông coi nhìn thấy Tịch cô nương đến có một chút kinh ngạc. Rất nhiều thị vệ đều do dự không quyết, không biết nên ngăn lại đường đi của Tịch cô nương hay không? Dù sao lúc bệ hạ xử lý chính vụ, ghét nhất có người quấy rầy.

Đang lúc có người muốn xông tới ngăn trở, một thị vệ từng trải khác ở bên cạnh lập tức đè kiếm của hắn xuống, “Vừa nhìn ngươi liền biết là người mới tới, lần trước bệ hạ đã ra lệnh qua, Tịch cô nương có thể ra vào Ngự thư phòng bất cứ lúc nào. Nếu như ngươi muốn đầu ngươi khó giữ được, ngươi có thể ngăn trở thử một chút.

Lời này của hắn lập tức khiến mấy tên thị vệ muốn ngăn trở dừng bước.

Thị vệ phụ trách trông coi Ngự thư phòng thường xuyên bị thay thế, cho nên rất nhiều thị vệ mới tới đều không hiểu rõ lắm về chuyện lúc trước.

Tịch Tích Chi một đường không trở ngại đến trước cửa, giơ tay lên chầm chậm đẩy cửa phòng ra. Vì không để cho An Hoằng Hàn chú ý, Tịch Tích Chi tận lực thả nhẹ động tác, không dám phát ra một chút âm thanh. Mà những người khác càng không dám, bệ hạ có thể dễ dàng tha thứ Tịch cô nương quấy rầy không có nghĩa có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Bọn họ còn không muốn mạo hiểm như vậy, vì suy nghĩ cho tánh mạng của mình, bọn họ đều không dám thở mạnh, lẳng lặng nhìn động tác Tịch Tích Chi.

Lâm Ân thiếu chút nữa không thắng được chân, làm phiền thị vệ bên cạnh đỡ ông một chút, nên không va vào cửa.

Chuyện đầu tiên ông phản ứng kịp, chính là xoay người ra hiệu với đám cung nữ sau lưng, ý bảo bọn họ cũng nhỏ giọng một chút, đừng để âm thanh chạy theo quấy rầy bệ hạ bên trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.