Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 154




Cửa động quá mức nhỏ hẹp, bán kính không dài hơn năm tấc, nam nhân trưởng thành hoàn toàn không thể đi vào đi. Mà nhìn xung quanh sơn động, không còn con đường nào khác. Cho dù An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân muốn đuổi theo, cũng không có biện pháp vào cửa động nhỏ hẹp đó.

Ánh mắt Phùng chân nhân chuyển sang bộ dáng bảy tám tuổi của Tịch Tích Chi, ánh mắt lộ ra vẻ suy tính, có chút chần chờ.

An Hoằng Hàn khôn khéo cỡ nào, vừa nhìn thấy Phùng chân nhân suy nghĩ sâu xa nhìn Tịch Tích Chi, lập tức đoán được tâm tư của ông, "Không thể nào, đạo hạnh nàng quá kém, sau khi đi vào, có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Hắn tình nguyện đặt mình vào nguy hiểm, cũng sẽ không để cho Tịch Tích Chi nửa phần nguy hiểm. Bất tri bất giác trong khoảng thời gian ở bên nhau này, Tịch Tích Chi sớm trở thành nhược điểm trí mạng của An Hoằng Hàn, là nghịch lân không thể xâm phạm nhất.

"Bệ hạ, xin ngài nghĩ lại. Trong sơn động, chỉ có ba người, nếu nàng không vào, lần này chúng ta chỉ có thể không công mà lui. Bệ hạ, không phải ngài còn muốn cứu quốc sư Luật Vân quốc sao? Không thể vì nhỏ mà mất lớn."

Phùng chân nhân nói, cũng có mấy phần đạo lý.

Từ lão đầu đã mất tích nhiều ngày, sống chết chưa biết. Nếu không sớm ngày cứu ông ra, sợ rằng sẽ muộn, nhất định nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Phùng chân nhân đánh giá thấp địa vị Tịch Tích Chi ở trong cảm nhận của An Hoằng Hàn, coi như Từ quốc sư gặp nguy hiểm, An Hoằng Hàn cũng không nỡ để Tịch Tích Chi mạo hiểm. Nếu Từ quốc sư gặp chuyện không may, hắn nhiều lắm là đưa gấp đôi vật phẩm, bồi thường tổn thất cho Luật Vân quốc. Nhưng nếu là Tịch Tích Chi gặp chuyện không may, An Hoằng Hàn không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện hoang đường gì!

Nhìn ra ý tứ kiên định của bệ hạ, Phùng chân nhân thở dài một hơi, "Nếu bệ hạ lựa chọn như vậy, lão đạo cũng không dám nói thêm cái gì. Chỉ là. . . . . . Lần này hồ yêu trốn đi, muốn bắt nó lần nữa, sẽ rất khó khăn."

Sơn động này đã bại lộ, hồ yêu nhất định sẽ lẩn trốn, sau này muốn tìm ra tung tích của nó, đồng nghĩa với khó càng thêm khó.

An Hoằng Hàn cũng nghĩ đến đến điểm này, nhưng vẫn không thể đả động tâm hắn như trước.

"Ý trẫm đã quyết, nhiều lời vô ích." An Hoằng Hàn vừa định xoay người rời đi, không ngờ lúc tay khoác lên vai Tịch Tích Chi, đột nhiên bị người gạt đi.

Cặp mắt run lên, hình như An Hoằng Hàn nghĩ tới chuyện gì, lập tức đưa tay bắt lấy y phục của Tịch Tích Chi. Vậy mà bàn tay vừa mới vươn ra, liền rơi vào khoảng không. Trong nháy mắt Tịch Tích Chi liền biến trở về hình dáng con chồn nhỏ, chạy ra ngoài từ bên chân An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi cũng không phải cố ý không nghe theo ý của hắn, mà là nàng và An Hoằng Hàn bất đồng. An Hoằng Hàn có thể nhìn Từ lão đầu hãm sâu vào nguy hiểm, không để ý tới, nhưng nàng lại không được. Lúc vừa tới thế giới này, nhờ Từ lão đầu giúp nàng chữa bệnh, nàng vĩnh viễn không thể quên Từ lão đầu - người bạn vong niên này.

Từ lão đầu gặp nạn, sao nàng có thể bỏ mặc? Mặc dù Tịch Tích Chi sống ở rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng đọc qua mấy quyển thánh hiền chi thư, biết tri ân đồ báo.

Mắt thấy đã tìm được manh mối, sao Tịch Tích Chi có thể lùi bước?

Tịch Tích Chi vừa biến hình xong, liền nhanh chóng vọt vào cửa sơn động nhỏ hẹp. Nó nhỏ hơn bạch hồ, cho nên cửa động đối với nó là phi thường rộng rãi.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, một đôi mắt giống như bao trùm hàn băng vạn năm, tỏa ra khí lạnh thấu xương.

Phùng chân nhân chỉ đứng ở bên cạnh hắn, cảm thấy da gà toàn thân đều nổi lên. An Hoằng Hàn một thân khí thế cường đại, cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ vô cùng sợ. Trước kia Phùng chân nhân trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng đứng ở trước mặt An Hoằng Hàn, khí thế thấp vẫn thấp hơn một cái đầu.

"Tốt lắm, lời của trẫm cũng dám không nghe theo?" Lời nói cực kỳ lạnh lẽo, lãnh ý tỏa ra khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Tịch Tích Chi bị dọa tới mức thân thể nhỏ vừa chui vào động liền dừng một chút, chậm rãi xoay người, mặt ngó An Hoằng Hàn.

Phùng chân nhân cũng cực kỳ giật mình, cái vật nhỏ này động một chút là núp ở sau lưng của An Hoằng Hàn, lá gan rõ ràng rất nhỏ, lần này chẳng những không vâng lời An Hoằng Hàn, còn nguyện ý tự mình mạo hiểm chui vào cửa động nhỏ hẹp, phải biết. ... Nơi đó nguy hiểm bao nhiêu, đến Phùng chân nhân cũng không dám xác định.

Chít chít...... Tịch Tích Chi nhanh chóng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn, hình như muốn giải thích.

Lầm đầu tiên Phùng chân nhân nhìn thấy chân thân của Tịch Tích Chi, không thể tin tiểu yêu tinh bảy, tám tuổi vừa rồi lại là Vân Chồn bên cạnh bệ hạ. Mặc dù ông bị nhốt ở Hàn vương phủ, cả ngày không đi ra ngoài, nhưng từ quản gia nơi đó, ông cũng nghe đến chuyện của con chồn nào. Vì sao liếc mắt một cái liền nhận ra? Hay là vì đám lông nhung mà ngọn lửa giữa trán con chồn quá mức rêu rao.

“Thì ra là vậy.” Cuối cùng Phùng chân nhân cũng hiểu những tin đồn gần đây về Vân Chồn và Tịch cô nương......

Hóa ra bệ hạ sủng ái đều là cùng một người, chưa từng có thay đổi.

Bệ hạ giống như nam nhân lãnh huyết vô tình, hoặc là không hề có tình cảm đáng nói, hoặc là sẽ sa chân vào vũng bùn. Theo quan sát của Phùng chân nhân, rõ ràng An Hoằng Hàn đã có tình cảm đặc biệt với con chồn này.

Khó trách luôn bảo vệ nàng, không để cho bất luận kẻ nào đến gần.

“Trở lại! Nếu không đừng trách trẫm vô tình.” Tiếng nói lộ ra cảnh cáo nghiêm trọng, đôi mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn nhìn chăm chú con chồn nhỏ ở cửa động.

Trong nháy mắt Tịch Tích Chi hơi do dự, nhưng nhớ tới Từ lão đầu đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nâng móng vuốt nhỏ lên rồi buông xuống lần nữa.

Chít chít...... Con chồn nhỏ vung qua lại bốn cái móng vuốt, biểu đạt ý của nó với An Hoằng Hàn. Tịch Tích Chi rất tự hiểu mình, biết mình không thể nào đánh bại con Bạch Hồ kia, cho nên biện pháp duy nhất của nó chính là dùng mình làm mồi, dẫn con bạch hồ ra, sau đó giao cho Phùng chân nhân xử lý.

An Hoằng Hàn và nó chung sống lâu ngày, từ ngôn ngữ tứ chi của nó, có thể đoán ra ý nghĩ của nó. Nhưng...... cho dù như thế, An Hoằng Hàn vẫn không nỡ để Tịch Tích Chi đặt mình vào nguy hiểm, lời nói tuyệt tình không khỏi nói ra khỏi miệng, “Nếu như ngươi đi, đừng trách lát nữa trẫm không cứu ngươi. Tính tình của trẫm, ngươi nên rõ ràng, chỉ cần có thể đạt được mục đích, trẫm sẽ không từ thủ đoạn. Nếu như ngươi quyết ý muốn làm đồ bỏ, như vậy trẫm nhất định thành toàn ngươi.”

Ý nghĩa của đồ bỏ...... Đó chính là dùng xong liền ném, sẽ không cố kỵ an nguy của quân cờ.

Tâm Tịch Tích Chi nhất thời rơi xuống đáy cốc, hóa ra đối với An Hoằng Hàn, nàng chỉ là một tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao. Vừa nghĩ tới hắn không thèm quan tâm đến sống chết của mình, một cỗ lửa giận hừng hực thổi quét qua nội tâm Tịch Tích Chi, khiến nàng không khống chế được tâm tình của mình.

Không cứu thì không cứu, Tịch Tích Chi cắn răng rống lên một tiếng, giống như đang cáo biệt, nhìn An Hoằng Hàn một lần cuối cùng, không do dự vọt vào cái cửa động nhỏ hẹp kia. Sau khi chết, cũng lắm thì mười tám năm sau lại là một anh hùng hảo hán, không có gì đáng sợ! Không để ý an nguy của Từ lão đầu, lương tâm của Tịch Tích Chi sẽ bất an cả đời.

Sắc mặt An Hoằng Hàn âm trầm đến đáng sợ, khí thế rét lạnh toàn thân khiến người ta sợ hãi,

“Đứng lại cho trẫm.”

Tịch Tích Chi hơi dừng lại bước chân, nhưng không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

An Hoằng Hàn đánh một chưởng về phía bên phải vách núi, nhất thời, trên vách đá cứng rắn xuất hiện một chưởng ấn lồi lõm.

Phùng chân nhân thầm than một tiếng, lần đầu tiên bệ hạ biểu hiện tức giận rõ ràng như vậy.

Ánh mắt lạnh lẽo chuyển sang Phùng chân nhân, trong mắt An Hoằng Hàn đều là rét lạnh, hình như có thể đóng băng tất cả, “Ngươi có thể thỏa mãn rồi? Đây chính là kết quả ngươi muốn.”

Mới vừa rồi cho dù Phùng chân nhân không nói gì, nhưng ánh mắt của ông lại nói cho An Hoằng Hàn biết, vừa bắt đầu ông ta liền đánh cái chủ ý này, muốn cho Vân Chồn vào động, dụ hồ yêu ra, dề dàng tróc nã yêu tinh.

Phùng chân nhân dùng hết toàn lực ổn định dòng suy nghĩ của mình, “Lão đạo cũng không có bắt Tịch cô nương đi vào, không phải sao?”

Mặc dù ông nghĩ như vậy, nhưng dưới sự cảnh cáo của An Hoằng Hàn, ông nào dám mở miệng? Cho dù ông không muốn sống, trên dưới Tuệ Vân Quán còn có mấy ngàn mạng người? Chọc giận An Hoằng Hàn, Tuệ Vân Quán của bọn họ, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát.

An Hoằng Hàn hừ lạnh một tiếng, quả đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt, “Tốt nhất ngươi khẩn cầu nàng không xảy ra việc gì, nếu không...... Trẫm sẽ để Tuệ Vân Quán của ngươi chôn theo.”

An Hoằng Hàn nói chuyện từ trước đến giờ đều chắc chắn, nếu hắn nói như vậy, chuyện sẽ thành định số.

Lông mày xám trắng của Phùng chân nhân nhíu lại thật chặt, bệ hạ lại vì một con tiểu yêu tinh, không tiếc dùng 3000 tánh mạng đệ tử của Tuệ Vân Quán tới đây uy hiếp ông! Nên nói hắn có tình, hay là vô tình đây? Chỉ sợ trong mắt hắn, 3000 tánh mạng cũng không bì nổi nửa phần con yêu tinh kia.

“Bệ hạ, vẫn nên thả lỏng thì tốt hơn.” Mặc dù không biết An Hoằng Hàn đánh tâm tư gì với vật nhỏ kia. Nhưng nhất quốc chi quân quá thân cận với yêu nghiệt, chung quy vẫn không phải là chuyện tốt. Đặc biệt là tiểu yêu tinh kia, đã trở thành nhược điểm của An Hoằng Hàn.

Làm đế vương một nước, kiêng kỵ nhất chính là động tình.

“Không cần ngươi quản.” Bốn chữ ngăn cản của Phùng chân nhân tiếp tục mở miệng nói chuyện, An Hoằng Hàn đi vài bước tới cửa động, nhưng cửa động lại quá nhỏ, nếu không hắn nhất định sẽ cùng tiến vào trong với Tịch Tích Chi.

Con chồn kia trừ ăn với ngủ, còn biết cái gì? Vừa nghĩ tới Tịch Tích Chi, một mình đi mạo hiểm, trong lòng An Hoằng Hàn liền nổi giận một trận. Không xảy ra chuyện cũng may, nếu là gặp chuyện không may, An Hoằng Hàn thật không dám nghĩ.

Lần đầu tiên An Hoằng Hàn cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như thế, chắp tay đứng, một đôi mày kiếm nhíu chặt, chưa từng buông ra chút nào.

Cái động này nhỏ hẹp, lại sâu thẩm. Bốn phía không có ngọn đèn dầu, Tịch Tích Chi chỉ là dựa vào cảm giác, từng bước đi vào bên trong. Bởi vì không thấy rõ, cho nên thường xuyên bị đụng đầu. Đầu nhỏ bốp...một tiếng, không cẩn thận đụng phải đá, đau đến Tịch Tích Chi không nhịn được kêu ra tiếng.

Tiếng kêu này theo quỹ đạo, sinh ra từng trận tiếng vọng, không bao lâu sau liền truyền đến phía còn lại, rơi vào trong lỗ tai của An Hoằng Hàn. Trái tim căng thẳng, chân mày An Hoằng Hàn nhíu càng chặt.

“Bệ hạ, chớ lo lắng, lão đạo nhìn con vật nhỏ kia rất có phúc duyên, nhất định sẽ bình an vô sự.”

“Phùng chân nhân biết xem tướng từ lúc nào vậy? Không phải giang hồ đạo sĩ mới có thể nói lời nói đó sao?” An Hoằng Hàn không nể mặt bất cứ ai, hiện tại trong lòng hắn giận dữ, cực kỳ tức giận.

Sắc mặt Phùng chân nhân cứng đờ, ông cũng chỉ là muốn an ủi bệ hạ mà thôi, ai ngờ bệ hạ mở miệng chính là gai. Nếu như ông biết thuật biến thân, khẳng định sẽ không để cho con chồn kia đi mạo hiểm, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.

Tịch Tích Chi đi xuyên qua sơn động nhỏ hẹp, càng đi về phía trước, càng không nhận biết được phương hướng. Cả sơn động, tựa như không có điểm cuối. Giống như tiến vào mê cung, Tịch Tích Chi không tìm được cửa ra cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.