Ngự lâm quân chia làm bốn đội, đi về phía đông nam tây bắc tuần tra thật cẩn thận.
An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi đi dạo, làn gió mát mẻ phất qua mặt mang theo hơi lạnh. Bây giờ tiết trời đã từ từ chuyển sang thu. Tịch Tích Chi hít lấy không khí thôn quê, không kiềm được mà cảm thấy trong lòng dễ chịu. Nếu không có chuyện phiền lòng của Từ lão đầu thì nàng còn có thể dừng lại đây thêm một lúc để ngắm phong cảnh.
Ngoài ngự lâm quân của An Hoằng Hàn, Đông Phương Vưu Dục cũng mang theo một đội người ngựa của mình nhưng người khá ít, chỉ có mười mấy người.
"Có tin tức gì không?" Đông Phương Vưu Dục thấy thống lĩnh ngự lâm quân quay về thì lập tức hỏi.
Nhưng ngự lâm quân nổi tiếng được huấn luyện nghiêm khắc. Trong lòng bọn họ chỉ có một mình An Hoằng Hàn mới là chủ tử. Với lời nói của những người khác họ luôn không dễ dàng nghe theo.
Có lẽ biết trâm trạng mình không được khống chế tốt, Đông Phươn Vưu Dục phe phẩy quạt trong tay như thể mong quạt ra chút gió mát, có thể lắng sự lo lắng trong lòng lại. An Hoằng Hàn không tính toán nhiều như vậy, chỉ lạnh lùng nói: "Không nghe thấy thái tử điện hạ hỏi ngươi à? Ngươi không trả lời, chẳng phải tỏ ra Phong Trạch quốc chúng ta vô lễ?"
Suy nghĩ của An Hoằng Hàn luôn khiến người ta đoán không ra. Thống lĩnh ngự lâm quân cũng là kẻ thức thời. Nghe thấy giọng điệu bệ hạ không tốt, thái độ của hắn lập tức thay đổi, cúi người chào Đông Phương Vưu Dục, "Mới vừa rồi là thuộc hạ mạo phạm, có lẽ là do gió lớn nên mới không nghe rõ câu hỏi của thái tử điện hạ. Cả núi này đã được ngự lâm quân tìm kiếm nhưng không phát hiện có gì khác thường."
Hắn lại nhìn về phía An Hoằng Hàn tiếp, một mực cung kính hỏi: "Bệ hạ còn muốn tìm tiếp không?"
Tình cảnh không có chút thu hoạch nào khiến tất cả mọi người hơi nản lòng.
An Hoằng Hàn không trả lời, chỉ nhìn lại Đông Phương Vưu Dục như thể đang chờ hắn ra quyết định.
Đương nhiên trong lòng Đông Phương Vưu Dục muốn tìm tiếp. Bởi vì với hắn, Từ quốc sư vừa là thầy vừa là bạn. Ông đột nhiên mất tích sao hắn có thể không lo lắng? Còn định tỉnh cầu An Hoằng Hàn tìm tiếp, không ngờ có một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên trước hắn.
"Sao lại không tìm? Ta tin Từ lão đầu ở đây." Cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao trong lòng Tịch Tích Chi cũng có linh tính rằng chắc chắn Từ lão đầu chưa xuống núi.
Nàng buông bàn tay An Hoằng Hàn đang nắm tay mình ra, chỉ xuống đáy vực, "Các ngươi đã tìm phía dưới chưa?"
Câu này lập tức khiến mọi người cảnh giác.
Thống lĩnh ngự lâm quân không thể tin được mà kêu lên: "Tịch cô nương nói đùa ạ? Tuy vực này không cao nhưng người té xuống cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Trán Đông Phương Vưu Dục chảy ra dòng mồ hôi lạnh, đi tới vách đá, tập trung tinh thần nhìn đáy vực. Vách núi này cao khoảng mười thước, dưới đáy trải đầy đá. Nếu người té xuống đập vào đá thì quả thực là không thể sống được.
"Sao Tịch cô nương biết chắc chắn Từ quốc sư ở dưới?" Thống lĩnh ngự lâm quân nói.
Vì sao? Tịch Tích Chi cũng không rõ. Đây chỉ là trực giác của nàng mà thôi. Huống hồ ngự lâm quân đã tìm bốn phương tám hướng, chẳng phải chỉ có đáy vực là chưa tìm sao? Nếu đã lục soát thì đương nhiên là phải làm khá toàn diện một chút.
Tịch Tích Chi vừa định mở miệng khuyên thì An Hoằng Hàn bên cạnh như phát hiện ra gì đó, "Các ngươi nhìn cành cây trên vách đá xem."
Nhìn theo hướng ngón tay An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thấy rõ một miếng vải rách giắt trên cành cây.
Phát hiện đầu mối, lập tức có ngự lâm quân đi tới vách núi, lấy miếng vải rách về. Vì cành cây kia ở trên vách đá nên lúc vươn tay lấy mảnh vải vẫn có vài phần nguy hiểm. nhưng cũng may ai trong ngữ lâm quân cũng đều là người có võ công cao cường, chút khó khan vốn không là gì trong mắt bọn họ.
“đừng đưa cho trẫm, đưa cho thái tử điện hạ.”
ngự lâm quân nghe lời An Hoằng Hàn phân phó, đưa mảnh vải cho Đông Phương Vưu Dục .
Đông Phương Vưu Dục đưa tay nhận lấy, nhìn cẩn thận vài lần, càng nhìn càng lo lắng chuyện thiên về hướng tưởng tượng của mình.
“là của Từ lão đầu à?” Tịch Tích Chi đi tới nhìn, chỉ bằng một miếng vải rách mà có thể nhìn ra manh mối thật? chẳng phải vải quần áo của mỗi người không khác nhau lắm à?
“để thái tử điện hạ ra quyết định đi. Dù sao hắn khá quen với Từ quốc su.” An Hoằng Hàn vén một lọn tóc màu bạc bên tai của tiểu hải tử chơi đùa, nhìn dấu đỏ hình thoi giữa trán nàng, vô cùng nhớ nhung mà vươn tay sờ sờ. nhưng nghĩ tới chỗ đó không thể tuỳ tiện vuốt ve, hắn thu lại phần ý định này của mình.
Đông Phương Vưu Dục lật qua lật lại, nhìn rất lâu,” đây là vải quốc sư thường dung, mà mảnh vải mang theo mùi trà Bích Loa Xuân thoang thoảng, sẽ không sai.”
Hắn rất hiểu cách sống của quốc sư. Sở thích của Từ quốc sư có rất nhiều, phẩm trà là thích nhất. mà người này còn hơi quái gở, không thích uống trà khác, chỉ thích Bích Loan Xuân. Cho nên hễ tới gần ông là có thể ngửi thấy mùi trà này trên người ông.
Tịch Tích Chi bừng tỉnh đại ngộ. thảo nào nàng cảm thấy mùi này quen như vậy! trước kia chẳng phải lúc Từ lão đầu còn trong hoàng cung từng mời nàng uống Bích Loa Xuân một lần. nhớ tới là trà ngon, Tịch Tích Chi lại hơi thèm ăn. Nàng tự nhủ chờ chuyện xong xuôi nhất định phải đòi lá trà chỗ An Hoằng Hàn , tự mình pha một ấm uống.
“đi xuống tìm.” An Hoằng Hàn ra lệnh, ngự lâm quân lập tức đi vào con đường nhỏ bên cạnh xuống đáy vực.
Tịch Tích Chi cũng không muốn rảnh rỗi, xung quanh nhận việc:” ta cũng đi.”
An Hoằng Hàn cau mày, rất muốn ngăn cản nhưng Tịch Tích Chi bày ra vẻ mặt không thể không đi.
Đương nhiên Đông Phương Vưu Dục không có ý kiến khác, thật vất vả mới có tin tức cửa quốc sư, nhất định là sẽ đi theo xem thử.
Đường nhỏ xuống đáy vực rất gập ghềnh, bình thường không có nhiều người đi đường này cho nên lúc ngữ lâm quân đi phải dùng kiếm chém bớt cỏ dại mới có thể đi về phía trước.
An Hoằng Hàn sợ tiểu hài tử té nên vẫn luôn kéo tay nàng, che chở cho nàng đi, tránh khỏi bước chân nàng không ổn định mà xảy ra chuyện gì.
Sự bảo vệ của An Hoằng Hàn với tiểu hài tử không hề che đậy nên tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.
Đông Phương Vưu Dục thầm cảm thán, đế vương lãnh huyết vô tình trong lời đồn mà lại cũng sẽ có một mặt cẩn thận như vậy. có lẽ nói ra sẽ không ai tin….
Đi khoảng nửa nén nhang, bọn người An Hoằng Hàn mới lần lượt tới đáy vực.
Đá dưới đáy vực chằng chịt, vô cùng lộn xộn.
Tịch Tích Chi vừa đứng vững chân bỗng nghe thấy một hồi tiếng lột sột loạt soạt rất nhỏ. Đầu nhỏ nhanh chóng chuyển qua, nhìn về phía sườn bên, một bóng dáng màu trắng thoáng hiện qua trước mắt.
Nàng thấy rất rõ ràng, đó là một con thú, có tai dài lại nhọn, một cái đuôi lông xù vô cùng rêu rao.
Không chỉ Tịch Tích Chi thấy mà không ít ngự lâm quân cũng thấy con thú này.
“a…. Là Bạch Hồ, có Bạch Hồ thật.”
có thể là tiếng kêu sợ hãi của bọn họ kinh động tới con hồ ly. Nó quay đầu nhìn lại, nhìn thẳng mọi người.
nó không quay đầu lại mọi người còn không cảm thấy kỳ lạ. bởi vì tuy Bạch Hồ rất hiếm nhưng cũng có thể thấy được.
“đôi mắt…. của nó có thể phát sáng.”
Không biết là ai kêu lên, lập tức có rất nhiều người nhìn về phía hồ ly.
Tịch Tích Chi cũng chú ý tới, đồng tử con hồ ly này phát ra ánh sang màu xanh biếc yếu ớt như một ngọn lửa.
Phát hiện này khiến bọn họ nhớ tới lời lão nông nói.
“yêu quái…. Là yêu quái.”
Bất kể là triều đại nào đều tràn đầy sợ hãi với chuyện quỷ thần.
An Hoằng Hàn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc, chỉ hơi nhíu chân mày lại, nhìn vào mắt Tịch Tích Chi trước hỏi:” nàng thấy thế nào?”
Cho dù An Hoằng Hàn không nói hết lời thì nàng cũng biết rõ rốt cuộc hắn muốn hỏi gì.
“là yêu.” Tịch Tích Chi từ từ nói ra hai chữ
chỉ có động vật theo tà đạo thì hai mắt mới có ánh sang xanh mờ mờ. huống hồ xung quanh con hồ ly này có một làn khí đen mà người phàm không nhìn thấy được. đó cũng là dấu hiệu đặc biệt của yêu tinh.
Mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn nặng nề, có lẽ cũng nghĩ như Tịch Tích Chi . Nếu nơi này có hồ yêu vậy thì an nguy của Từ lão đầu hẳn là vấn đề khiến người ta vô cùng lo lắng.
Hai người nói khẽ nên không ai nghe thấy.
Có lẽ không muốn vướng víu với con người nên xung quanh con Bạch Hồ kia dần dần hiện ra từng làn sương mù. Sau đó sương mù tạo thành thứ giống mây, nâng con Bạch Hồ lên, bay nhanh đi.
Cưỡi may đạp gió.
Rất nhiều người không dám tưởng tượng một con hồ ly lại có thể bay lên trời. nhìn theo con hồ ly bay đi xa, mọi người vẫn chưa hồi thân.
Cuối cùng là An Hoằng Hàn phá tan tình trạng im lặng,” chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, nếu không…. Chém tại chỗ.”
Nếu truyền chuyện vực Đoạn Tràng có hồ yêu ra, chỉ sợ sẽ tạo thành hoang mang cho mọi người trong Hoàng Đô. Vì để tránh tổn thất không cần thiết, nhất định có vài chuyện phải giấu dân chúng.
Nắm chặt mảnh vải trong tay, sắc mặt Đông Phương Vưu Dục rất khó coi. Hồ yêu? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối sẽ không tin.
“thái tử điện hạ, huynh cần phải chuẩn bị sẵn sang. Có lẽ chuyện Từ quốc sư có liên quan tới yêu ma quỷ quái, có thể cứu về hay không trẫm không dám đảm bảo.” An Hoằng Hàn nói lời cảnh cáo trước mặt mọi người. ngộ nhỡ Từ quốc sư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chỉ có thể giảm trách nhiệm tới mức thấp nhất.
Đông Phương Vưu Dục không phải người không nói lý lẽ. dù loại người lợi hại thế nào cũng không thể so với yêu tinh. Bỏi vì đối phương có pháp thuật mà bọn họ chỉ có xác thịt phàm trần.
“bệ hạ yên tâm, bản điện hiểu.” Đông Phương Vưu Dục đành phải thở dài một hơi, mắt vẫn nhìn chắm chằm theo hướng con Bạch Hồ rời đi.
“vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tịch Tích Chi nghi ngờ hỏi, là nên đuổi theo Bạch Hồ hail à ở nguyên tại chỗ tra đầu mối?
“dù chúng ta đuổi theo bây giờ thì đuổi được à? Khinh công có khác hơn nữa cũng không sánh bằng bản lĩnh cưỡi mây đạp gió của yêu tinh.” An Hoằng Hàn đừng chắp tay, trong đồng tử che đầy ý lạnh,” huống hồ hôm nay chúng tay không hề chuẩn bị, tuỳ tiện đi bắt yêu, thua thiệt chỉ có mình thôi.”
Phân tích xong hết mọi chuyện, hắn ra quyết định cuối cung,” tìm manh mối về Từ quốc sư ở đáy vực trước, chờ vể Hoàng Đô trẫm sẽ nghĩ cách từ yêu tinh kia.”
Với quyết định này, Tịch Tích Chi rất không chắc chắn.
Tuy thời gian ở chung với Bạch Hồ vừa rồi quá ngắn, nhưng nàng dám khẳng định trăm phần trăm là tuy con hồ ly này đi theo tà đạo nhưng vẫn chưa từng giết người. bởi vì yêu tinh đã giết người sẽ có dính khí tanh mùi máu. Hơi thở này không chạy ra khỏi mắt Tịch Tích Chi .
Vì Bạch Hồ bỗng nhiên xuất hiện, trong long rất nhiều ngự lâm quân cũng sợ hãi. Lúc đi qua đống đá lởm chởm tìm kiếm, tinh thần căng tới cực điểm, chỉ sợ lại có một con yêu quái xuất hiện từ chỗ nào đó.