Có lẽ là lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn như vậy nên lão nông căng thẳng, đầu cúi thấp, không dám nhìn xung quanh.
"Ngươi nói gì với ông cụ kia?" An Hoằng Hàn đứng trước mặt ông cụ, khí thế ép tới mức người khác không thở nổi.
Các đại thần thấy An Hoằng Hàn cũng rụt đầu rụt đuôi, càng đừng nói tới một dân đen nhỏ bé.
Rất ít khi gặp người khí độ phi phàm, lão nông căng thẳng, lau mồ hôi, "Hôm qua thảo dân trồng rau cải trên ruộng, ông cụ kia đi tới từ con đường nhỏ, thảo dân liền thuận miệng chuyện trò mấy câu với ông ta. Nghe giọng điệu của ông ta thì hình như là đi về phía vực Đoạn Tràng."
"Vực Đoạn Tràng?" Tịch Tích Chi kêu lên, lấy tên gì chẳng được, vậy mà lấy một cái tên ưu thương như thế.
Vì sao rất nhiều công tử tiểu thư thích tới chỗ này chơi cũng không thoát khỏi liên quan tới vực Đoạn Tràng. Chỉ nghe tên cũng biết nhất định là liên quan tới chuyện tình yêu. Sự tích cũng đúng là như vậy. Nghe nói trăm năm trước có một đôi tình nhân nhưng nhà gái lại mắc một bệnh lạ, không chữa được mà chết. Nhà trai cực kỳ bi thương, an táng nữ tử ở chỗ này, canh chừng bên mộ cả ngày, không ăn không uống cho tới lúc chết.
Mối tình này sâu tới mức đứt ruột đứt gan, khiến tất cả mọi người xúc động.
Nghe Lâm Ân giới thiệu về vực Đoạn Tràng, toàn thân Tịch Tích Chi nổi da gà. Thì ra là mỗi một thế giới đều có chuyện xưa cũ rích như vậy. Nhưng Từ lão đầu tới đó làm gì? Chẳng phải thê tử ông đã mất sớm sao?
Mà rất hiển nhiên vực Đoạn Trường là nơi tình nhân hẹn hò, hoặc là nơi thề non hẹn biển.
Tịch Tích Chi thật không hiểu nổi vì sao Từ lão đầu muốn tới đây, bất kể là nghĩ từ hướng nào cũng không tìm được nguyên nhân.
An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục cũng nghĩ thế. Nếu là bởi vì tình yêu thì chắc chắn có thể loại trừ nguyên nhân này. Bởi vì tính tình Từ quốc sư rất chung thủy, thê tử qua đời nhiều năm nhưng chưa từng nạp thiếp, vẫn luôn sống một mình.
Phần chung tình này còn được không ít người nói khen ngợi. Đông Phương Vưu Dục càng vô cùng kính nể quốc sư, nghĩ tới lý do này thì bác bỏ ngay lập tức.
"Ông cụ kia còn từng nói gì với ngươi? Có nói đi đâu không?" Đông Phương Vưu Dục có vẻ khá nóng lòng.
Tịch Tích Chi cũng gật đầu. Trước không quan tâm mục đích Từ lão đầu tới đây. Người ta đi đâu mới là quan trọng nhất.
"Đi vực Đoạn Trường. Hễ là người tới đây hầu như đều đi tới đó. Thảo dân thấy vẻ mặt ông ta vội vàng, trời còn chưa sáng đã vội vã lên núi, hơn nữa cũng đi về phía vực Đoạn Tràng, không sai." Tuy nói là nói vậy nhưng vẻ mặt lão nông chứng tỏ ông ta cũng không tin.
An Hoằng Hàn cũng không tin lý do kia, dò hỏi tiếp: "Gần đây vực Đoạn Tràng có chuyện gì mới lạ không?"
"Mới lạ?" Lão nông nghi ngờ, nghĩ một lát, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Có...Có một việc. Mấy ngày trước có người nói thấy một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết. Nghe nói ánh mắt con hồ ly này phát sáng, còn có người thấy con Bạch Hồ cưỡi mây đạp gió nữa. Nhưng chỉ là tin đồn, ít nhất ngày nào thảo dân cũng trồng trọt trên núi nhưng chưa từng thấy."
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, "Chẳng lẽ là hồ ly đắc đạo?”
Thường thì chỉ có động vật đắc đạo mới có thể cưỡi mây đạp gió. Không ngờ hôm nay xuất cung lại có thể nghe được tin tức này.
“việc này thảo dân cũng không biết. nói chung động vật kiểu hồ ly hơi tà môn. Thảo dân chỉ muốn an phận sống qua ngày, không muốn trêu chọc hồ tiên hay hồ yêu các loại. chuyện thảo dân biết chỉ có như vậy.” lão nông run rẩy cúi đầu, không có chút giẩu diếm.
Đông Phương Vưu Dục bắt được chút thông tin có ích từ trong lời lão nông, phe phẩy quạt trong tay tạo ra gió mát,” quốc sư thích động vậy mới lạ nhất. có lẽ nghe thấy tin đồn như vậy mới có thể chạy lên núi. Có điều sao lại đi vội vàng như vậy? quốc sư định làm gì?”
Đông Phương Vưu Dục sống với Từ quốc sư thời gian dài nên vô cùng hiểu ông. Từ quốc sư là một người chậm chạp điển hình, sống nhiều năm, ông lấy dáng vẻ dân đạm phong khinh để đối mặt với người đời. Đông Phương Vưu Dục vô cùng ít thấy ông vội vàng. Mà là lời lão nông có thể nghe ra lúc Từ quốc sư lên núi vô cùng gấp gáp.
Chỉ riêng điều này đã mang ý nghĩ sâu xa.
“đi vực Đoạn Tràng tìm đầu mối.” An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi , ra lệnh với ngự lâm quân.
Tất cả mọi người sợ uy phong của An Hoằng Hàn nên khi hắn nói ra những lời này thì toàn bộ ngữ lâm quân lập tức xếp thành đội, đi lên núi theo hàng lối.
“cho ông ta chút tiền thưởng.” trước khi đi, An Hoằng Hàn phân phó với Lâm Ân.
Hắn luôn thưởng phạt phân minh, nếu lão nông đã cung cấp đầu mối thì thưởng là hợp lý.
Tịch Tích Chi thấy lão nông ăn mặc rác rưới cũng cực kỳ ủng hộ quyết định này của An Hoằng Hàn . Bạc chỉ là một con số với An Hoằng Hàn nhưng với lão nông có lẽ chính là thu hoạch đổi lấy bằng mấy năm lao động vất vả.
Mộ túi bạc nặng trịch được đưa tới tay lão nông. Lão nông không phản ứng kịp trong thời gian ngắn, mãi tới lúc đám người An Hoằng Hàn đi xa mới quỳ xuống hô to,” tạ ơn bệ hạ ban thưởng.”
Bởi vì hang ngày có rất nhiều công tử tiểu thư tới đây đạp thanh nên đường núi này không coi là gập ghềnh.
Tịch Tích Chi song vai với An Hoằng Hàn , đi theo sau là các thái giám cùng với rất nhiều ngự lâm quân.
Đông Phương Vưu Dục chuyên tâm lo lắng cho an nguy của Từ quốc sư, vừa đi đường vừa phân tích tình trạng của quốc sư bây giờ.
“bệ hạ, người thấy thế nào với chuyện này?” Đông Phương Vưu Dục hỏi.
An Hoằng Hàn quay sang, nhìn hắn, lạnh lùng nói:” quan điểm? trẫm có thể có ý kiến gì? Vừa rồi chúng ta lục soát ở chỗ ngọc bội rơi cũng không phát hiện ra dấu vết đánh nhau. Vậy chỉ có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Từ quốc sư đi với người quen, không cẩn thận đánh rơi ngọc bội. thứ hai, đối phương quá mức cường đại nên Từ quốc sư không có đường phản kháng, ngọc bội rơi vào lúc tranh chấp. thái tử điện hạ nói xem, khả năng nào lớn hơn?”
An Hoằng Hàn thành công ném vấn đề lại cho Đông Phương Vưu Dục .
Vừa nghĩ tới khả năng sau, tâm trạng Đông Phương Vưu Dục vô cùng nặng nề.
“đừng nghĩ tới khả năng xấu. có lẽ chúng ta quá lo lắng thôi.” Tịch Tích Chi thấy sắc ặt hắn thay đổi, bật thốt nên lời an ủi người.
trong mắt An Hoằng Hàn chợt loé ánh sang lạ thường rồi biến mất, dường như rất không thích Tịch Tích Chi tiếp xúc quá nhiều với Đông Phương Vưu Dục . Hắn vươn tay bóp một cái ở eo nàng.
Đánh lén lút bất thình lình một cách chính xác khiến nàng không đoán trước được, sợ tới mức hét lên.
Người xung quanh lập tức bắn ánh mắt qua, lấy Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn làm trung tâm, tất cả mọi người nhìn vào bàn tay bệ hạ đặt trên eo của tiểu hài tử nào đó như tìm tòi nghiên cứu.
Hành động giữa hai người quá mập mờ khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Nếu không phải tuổi Tịch Tích Chi quá nhỏ, có lẽ tin đồn về bọn họ đã sớm truyền ra ngoài.
Mặt Tịch Tích Chi lập tức đỏ lên, hận hận trừng An Hoằng Hàn . Bị mọi người nhìn chắm chằm, nàng càng mất tử nhiên, trốn sau lưng An Hoằng Hàn , cô gắng hết sức giấu bóng dáng mình đi.
Thế nhưng ánh mắt bốn phương tám hướng quá nhiều, dù nàng có trốn thế nào cũng rất khó thoát khỏi ánh mắt mọi người.
“nhìn cái gì? Còn không nhanh lên đường.” An Hoằng Hàn nheo đôi mắt lạnh, mọi người sợ tới mức rùng mình, lập tức bước về phía trước.
mặt Tịch Tích Chi ửng đỏ, thấy tất cả mọi người mắt nhìn thẳng, đi về phía trước thì thở phào hai cái, bình ổn tâm trạng của mình.
“sợ như vậy làm gì? Không phải lần đầu tiên trẫm ôm eo nàng. Bọn họ muốn nói gì thì mặc kệ đi.” An Hoằng Hàn không để ý ánh mắt của người khác, bàn tay vẫn đặt trên eo Tịch Tích Chi , không nới ra chút nào.
Nàng vốn da mặt dày nhưng so với vị vua xấu bụng nào đó thì chính là gặp sư phụ.
“huynh…. Huynh buông ra.” Sợ hành động quá lớn khiến người khác chú ý, Tịch Tích Chi khẽ quát với An Hoằng Hàn .
Nhắm trúng vào tính cách không dám khoa trương của Tịch Tích Chi , An Hoằng Hàn nhíu đôi mày kiếm,”nàng có thể chọn cách lớn tiếng hơn một chút, biết đâu trẫm sẽ thả nàng….”
Một tiểu hài tử nào đó hoàn toàn tức giận. vì sao mình luôn bị hắn ăn sạch vậy! ngay cả cơ hội xoay mình cũng không có!
Kết quả là, Tịch Tích Chi cúi đầu như đưa đám, mặc cho ahh ôm eo nàng đi lên núi.
Phong cảnh vực Đoạn Tràng không tệ. màu xanh trải dài, có thể thấy không ít cổ thụ chọc trời.
Tịch Tích Chi cố gắng coi thường bàn tay trên eo, chuyển toàn bộ lực chú ý sang rừng cây xung quanh. Luôn ngây ngô trong hoàng cung, có rất ít cơ hội đi lại, mỗi khi thấy phong cảnh đồng quê nàng đều không nhịn được mà cảm thán thế giới bên ngoài thật rộng lớn. không có minh tránh ám đấu như trong cung, cũng không có phi tử lục đục tranh thủ tình cảm
Tuy trong tên vực Đoạn Tràng có một chữ “vực” nhưng địa thế không hiểm trở. Nguyên nhân có cái tên này hơn phân nữa là bởi vì câu chuyện xưa khiến người ta xúc động kia.
Dưới sự dẫn dắt của An Hoằng Hàn , mọi người đi tới bên cách núi.
Đông Phương Vưu Dục nhìn khắp nơi cũng không phát hiện thứ đáng ngờ,” quốc sư có thể tới chỗ này thật à?”
Nói thật, Đông Phương Vưu Dục vô cùng không dám xác định.
Tịch Tích Chi lắc đầu, nói:” tìm thử xem. Dù sao cũng không sai, huynh nói có đúng không? Nếu đã tới đây biết đâu có thể gặp Bạch Hồ như lời lão nông?”
Bởi vì liên quan tới mình nên Tịch Tích Chi khá hứng thú với chuyện ly kỳ cố quái. Nếu có thể gặp con Bạch Hồ kia, xem xem nó là chính hay ta, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. là chính thì thảo luận đạo lên trời với nó. Là tà đạo thì đương nhiên phải nghĩ hết cách để trừ đi. Bởi vì cách tu luyện tà đạo quá hại người hại mình.
Đi một vòng trên vách núi, phái toàn bộ ngự lâm quân đi, tìm khắp núi một lúc.
Địa thế vực Đoạn Tràng khá cao, điều này cũng có nghĩa tầm nhìn khá rộng. có câu nói đứng được cao thì nhìn mới xa. Câu này đúng là có căn cứ.
Tịch Tích Chi đứng trên vách đá, nhìn đồi núi chập trùng trước mặt, có cảm giác rằng tất cả chúng đều nhỏ. Có lẽ An Hoằng Hàn có thể cảm nhận được cảm giác này càng rõ rang hơn. Bởi vì địa vị của hắn vẫn luôn cao cao tại thượng. hắn như một ngọn núi lớn đứng sừng sững, mà núi nhỏ xung quanh chính là chúng sinh. Hắn luôn đứng trên chỗ cao nhất, mắt nhìn xuống tất cả những người khác. Đây chính là khoảng cách giữa hắn và người khác.