Tịch Tích Chi cũng không định về hành cung ngủ thật. Nàng đi thẳng với các nữ quyến, trong đầu suy nghĩ cách thoát thân. Nhưng không biết vì sao đám nữ nhân Thập tứ công chúa và Ninh phi luôn chuyển mắt sang phía nàng, không cho nàng có chút cơ hội nào.
An Vân Y chủ động nhích lại gần, "Tịch cô nương, mối quan hệ của muội với hoàng huynh tốt lắm à?"
Nàng chớp chớp mắt, thầm nói, chuyện này còn phải hỏi à? An Hoằng Hàn là bạn thân của nàng, quan hệ của hai người tuyệt đối không thể dùng lời để diễn tả.
Lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng nàng không dám nói thế. Đều nói lòng độ lượng của nữ nhân nhỏ nhen, hơn nữa lòng của phụ nữ hậu cung lại càng vừa độc vừa nhỏ nhen, "Mối quan hệ của muội và An Hoằng Hàn thua thân huynh muội các tỷ."
Một tiếng 'An Hoằng Hàn' khiến rất nhiều nữ quyến quay đầu lại.
Trong mắt các nàng đều không hẹn mà cùng bày tỏ một ý...Tục danh của bệ hạ là ngươi có thể gọi à?
Không muốn chọc đám nữ nhân này coi mình là cái đinh trong mắt, Tịch Tích Chi rất thức thời sửa lại cách xưng hô: "Quan hệ của muội và bệ hạ rất bình thường. Là bệ hạ thất muội bơ vơ một mình, không có người thân chăm sóc nên mới nhận nuôi."
Lời nàng nói không có nửa phần giả dối. Trên thế giới này nàng vốn không có ai có thể dựa vào. Mà An Hoằng Hàn chính là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng, còn là áo cơm cha mẹ của nàng.
Vẻ mặt đám nữ nhân này lại trở lại nguyên trạng, "Tịch cô nương, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói loạn. May hôm nay muội không gọi tục danh của bệ hạ trước mặt người khác đấy. Nếu bị người khác nghe thấy vậy thì tội này là vô cùng lớn. Mọi người đều là nữ nhân cho nên phải chăm sóc lẫn nhau. Muội nói xem có phải hay không?"
Các nàng ỷ vào số tuổi mình lớn hơn Tịch Tích Chi, cảm thấy dù một tiểu cô nương có khả năng thế nào cũng không nặng bao nhiêu cho nên cũng không để Tịch Tích Chi vào mắt. Mà cho dù có vài nữ nhân đầu óc thông minh một chút, dù sự thật không phải thé cũng không mở miệng giải thích.
Đương nhiên Tịch Tích Chi sẽ không cứng đối cứng với các nàng. Huống hồ chỉ cần đối phương không ra tay với nàng thì tuyệt đối nàng sẽ không trêu chọc đối phương trước. Đây là vấn đề nguyên tắc.
"Các vị nương nương nói đúng. Đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau." Mâu quang Tịch Tích Chi chợt lóe. Nàng không muốn dây dưa với các nàng nhiều, che bụng giả vờ đau, "Muội...Hình như muội ăn phải đồ thiu. Muội phải đi nhà vệ sinh. Các vị nương nương, muội đi trước đây, nhanh trở về hành cung đi."
Không đợi các nàng nói gì nàng liền chạy về phía trước.
Một đám nữ nhân phía sau không nhịn được mà chế nhạo, "Nhìn dáng vẻ kia của nàng đi. Thật không biết có điểm nào mà hấp dẫn ánh mắt của bệ hạ nữa. Chắc là tại gặm đùi gà không có quy củ nên bây giờ mới tiêu chảy."
Rất nhiều phi tần vừa bàn bạc vừa từ từ trở về hành cung.
Trong lúc này, An Vân Y không nói một câu nào. Bởi vì không biết địa vị của đối phương trong lòng hoàng huynh trước nên nàng không dám tùy tiện ra tay. Đây cũng là người kia dạy cho nàng, chỉ có nhịn được tức giận mới có thể là người thắng cuối cùng.
Ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng Tịch Tích Chi mãi cho tới khi không nhìn thấy dấu vết mới thu hồi.
Tịch Tích Chi thở dốc, quay đầu nhìn lại, xác định không thấy bóng dáng đám phi tần mới dừng bước.
Từ khi vào hoàng cung, ám ảnh của nàng với nữ nhân càng lúc càng lớn. Cứ là nữ nhân nàng biết thì gần như không có ai là người tốt. Thảo nào nói hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống. Nhìn bản tính của những người này xem, sắp bị phai mờ gần hết rồi.
Nằm trên một thân cây đại thụ, nàng thò đầu ra nhìn xung quanh, xác định không có ai theo tới mới bước chân quay lại.
Vì để tránh chạm mặt đám nữ quyến kia, nàng cố ý chọn con đường nhỏ vắng vẻ mà đi.
Núi Du Vân không hổ là chỗ hoàng thất săn bắn. Nàng đi xuyên qua cây cối, thấy không ít thỏ hoang và gà rừng. Bởi vì nàng đi theo con đường tu tiên nên toàn thân mang theo linh khí. Có lẽ người phàm không cảm nhận được nhưng theo thiên tính của động vật thì sẽ tới gần nàng theo bản năng.
Vuốt ve đầu mấy con thỏ trắng nhỏ, nàng dừng lại, chạy lên trên núi.
Những con đường nhỏ vắng vẻ này đã nhiều năm không có ai đi, chỗ đi qua toàn là lớp lá khô dày.
Tiếng lạo xạo lạo xạo tràn ngập cả khu rừng.
Đi một lúc, cuối cùng nàng nhìn thấy cột gỗ cách đó không xa. Bởi vì An Hoằng Hàn đi tuần nên trên núi canh phòng rất nghiêm ngặt, cách vài thước là có thể thấy một thị vệ đứng gác.
Không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng dừng bước, nhìn xung quanh phía trước.
Với trình độ tu luyện của Tịch Tích Chi còn chưa tới mức bay lên không. Cho nên muốn tránh khỏi tầm mắt của thị vệ là một vấn đề khá lớn.
Tịch Tích Chi lo lắng nấp sau thân cây. Bởi vì cảm xúc quá vội vàng nên xung quanh dao động khá lớn. Tai trên đầu bỗng xuất hiện.
Giơ tay lên che hai cái tai lông xù, nàng kinh hồn bạt vía thở dài. May mà lúc này không có người nhìn thấy, nếu không khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình. Linh quang chợt lóe trong đầu, nàng nhéo cái tai lông xù của mình, dùng cách vô cùng theo khuôn khổ. Hai má lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện nơi khóe môi, thúc giục linh lực trong cơ thể, biến hóa toàn thân. Một luồng ánh sáng màu trắng bạc bao lấy người nàng. Ngay lập tức người nàng như co lại, từ từ nhỏ đi.
Quần áo rơi lộn xộn đầy đấy, nàng lắc lông, lấy hình thú chui ra từ trong đống quần áo.
Nếu là cuộc săn bắn, tin rằng nàng lấy hình chồn đi vào cũng sẽ không chọc bất cứ sự chú ý của ai.
Không chần chừ nữa, nàng nhìn vào khoảng không, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy vọt ra ngoài như tên rời cung.
Một bóng dáng nho nhỏ màu trắng bạc xẹt qua từ giữa khe hở của cái cột gỗ,
Thị vệ bên cạnh nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì trên núi có không ít chồn trắng. chồn có nhiều loại, tuy đây là giữa sườn núi nhưng thấy một hai con vẫn không có gì đáng ngạc nhiên.
Thắng lợi dễ dàng như vậy khiến Tịch Tích Chi cao hứng rất lâu.
Vì không mặc quần áo cho nên nàng muốn biến về hình người có vẻ là không thể. Bước bốn chân, nàng nhìn đông ngó ngó tây nhìn nhìn, đi thẳng lên núi.
Đám người An Hoằng Hàn đã cưỡi ngựa tới phía trước từ lâu cho nên vùng này không có bóng người. Có điều thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài thị vệ đi tuần.
Hình tượng con chồn Phượng Vân quá mức đi sâu vào lòng người. Sợ bị người nhận ra, Tịch Tích Chi cố gắng tránh đối mặt với thị vệ, vừa chạy vừa né không ngừng.
Thân thể của nàng rất nhỏ, lại linh hoạt, bình thường trốn sau đại thụ cũng không ai nhìn thấy được bóng dáng của nàng.
Tăng nhanh tốc độ, nàng nhảy nhảy nhót nhót chạy như bay. Một trận tiếng động ồn ào truyền tới từ phía trước, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng dã thú gào rú. Tịch Tích Chi cẩn thận lắng nghe, hình như tiếng gào đó là tiếng sói.
Tuy tính tình sói hung tàn nhưng nàng lại không thể thấy chết mà không cứu. Nàng vung móng vuốt nhỏ, lề mà lề mề đi ra từ phía sau đại thụ.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì thấy người quen. Một nam tử khôi ngô mạnh mẽ ngồi trên con ngựa màu đỏ. Mặt của hắn có vài nét giống với Ngô Kiến Phong. Điều khác nhau duy nhất có lẽ chính là hắn khiến người ta cảm thấy càng thêm đủ khí thế.
Bên cạnh hắn còn có hai võ tướng cưỡi ngựa, kéo cung tên.
“Để ba người chúng ta tỷ thí một chút. Mũi tên của ai chính xác hơn…”
Cung tên của ba người Ngô Lăng Dần được kéo căng tới mức lớn nhất. Không chút nào nghi ngờ rằng chỉ cần mũi tên rời cung thì sức lực này tuyệt đối có thể lấy tính mạng người khác.
Con sói kia bị ba mặt giáp công, vây chặt vào giữa, mỗi khi nó định chạy trốn từ khe hở thì lập tức có một con ngựa khác ngăn cản đường đi của nó.
Mắt thấy tình hình cấp bách, Tịch Tích Chi dùng móng vuốt lượm một cục đá nhỏ ném về phía mông con ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng, nhấc hai vó lên trời. Người ngồi trên lưng nó giật mình dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể kéo cương ngựa, ổn định con ngựa.
Tịch Tích Chi không ngừng cố gắng, thừa dịp người đó tự loạn trận cước, nhặt hòn đá nhỏ lên lần nữa, ném về phía hai con ngựa khác.
Tiếng ngựa hí vang vọng cả núi rừng.
Chít chít… nàng kêu mấy tiếng về phía con sói ở giữa, nhắc nó nhanh chạy đi. Ngôn ngữ của sói và chồn không giống nhau nhưng xuất phát từ bản năng cầu sinh, con sói kia không phụ mong đợi của Tịch Tích Chi, nhanh chóng nhấc chân chạy như bay về phía xa.
Cũng đúng lúc này, Ngô Lăng Dần phí trước đã ổn định con ngựa, mắt nhìn con sói chạy qua, liếc thấy con chồn nhỏ màu trắng đứng bên cạnh đại thụ. Bởi vì khoảng cách hơi xa nên bọn họ không thấy rõ lắm đám lông màu đỏ giữa trán Tịch Tích Chi, chỉ cho rằng có một con chồn từ đâu xông ra phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.
“Đuổi theo!” Ngô Lăng Dần ghét nhất có người dám phá hỏng chuyện của hắn. Bất kể là người hay là động vật, hắn luôn không bỏ qua.
Hai võ quan khác cũng bởi vì bị ngựa yêu của mình bị run rẩy mà nổi giận đùng đùng. “Con chồn này lại biết chúng ta định làm gì, dám ra tay cứu sói. Đấy chính là chuyện lạ trong thiên hạ. Khi nào thì sói và chồn vậy mà lại trở thành một nhà thế?”
Không rảnh để ý lời khó nghe của bọn họ, Tịch Tích Chi nhấc chân bỏ chạy, tự nhủ, để cho bọn họ bắt được thật, chỉ sợ hôm nay cái mạng nhỏ của nàng sẽ phải chôn vùi ở đây.
Nhìn ra ý định của con chồn nhỏ, ba người Ngô Lăng Dần lập tức quơ roi ngựa, đuổi theo.
Nàng biết bốn chân của nàng ngắn, nào có thể chạy qua chân dài của ngựa, cho nên cố gắng chọn bụi rậm đầy cỏ dại mà chạy. Thấy bụi gai thì nàng chui vào trong. Cái đầu nhỏ của nàng chui qua chui lại trong bụi gai không có bất cứ nguy hiểm nào. Mà ngựa thì khác. Ngựa cao hơn một thước, chui vào bụi gai thì rõ ràng không có cửa.
Lúc ba người đuổi tới phía sau thì đã muộn. Mắt thấy con chồn nhỏ chui vào bụi gai nhưng lại vô kế khả thi.
Một võ tướng trong số đó nói: “Nếu không thì chúng ta đốt bụi gai xem nó còn trốn thế nào? Không trút cơn giận này, lão tữ nuốt không trôi.”
Dứt lời, tên võ tướng nhổ một bãi nước miếng.
Tịch Tích Chi núp trong bụi gai, nhìn ra bên ngoài. Thảo nào rất nhiều người đều nói tướng sĩ thô lỗ. Nhìn người này xem, không phải là ví dụ vô cùng sinh động à?
Người kia vươn tay móc ra hỏa chiết tử (đồ đốt lửa), còn chưa kịp đốt đã bị Ngô Lăng Dần dùng một chưởng đánh bay.
Vẻ mặt Ngô Lăng Dần âm lãnh, nói: “Đầu ngươi bị lừa đá có phải không? Chỗ này là nơi săn bắn của hoàng gia, dám đốt một cành cây một ngọn cỏ ở đây, lão tử thấy ngươi là không muốn sống nữa.”
Hắn nói không phải không có lý. Hễ là thứ của hoàng gia, chỉ cần có người dám phá hỏng vậy thì hãy chờ rơi đầu đi.