(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi mẹ Ôn biết cô đã nhắm đến Cố Thanh Hàn, người đàn ông có tương lai rạng rỡ, bà liền từ bỏ ý định gả cô cho Hoàng "mặt rỗ".
Ngày hôm sau, bà dẫn "Ôn Noãn" đến nhà họ Cố quấy rối, ép buộc Cố Thanh Hàn phải cưới cô.
Khi sự việc gây ồn ào khắp nơi, sau một đêm suy nghĩ, Cố Thanh Hàn quyết định kết hôn với nguyên chủ.
Vì thời gian quá gấp, sau khi hoàn thành các thủ tục chính trị, họ nhanh chóng đăng ký kết hôn và phát ít bánh kẹo cưới cho hàng xóm xem như tiệc mừng.
Sau đám cưới, họ sống như những người xa lạ.
Khi Cố Thanh Hàn về quân khu, anh cũng từng viết thư cho cô, tuy nhiên chỉ là vài dòng ngắn ngủi. Nguyên chủ chẳng mấy quan tâm, không hồi đáp cũng không chủ động viết thư.
Lần duy nhất nguyên chủ liên lạc với anh là để báo điện yêu cầu tiền.
Về mặt tài chính, Cố Thanh Hàn không hề bạc đãi cô. Biết cô không hòa hợp với mẹ chồng Triệu Ngũ Châu, anh chia tiền trợ cấp làm hai phần, gửi riêng cho cô một phần.
Nhưng nguyên chủ vốn là người luôn chiều chuộng em trai, cô lấy tiền trợ cấp gửi về cho nhà mẹ đẻ.
Mỗi khi Cố Thanh Hàn vừa gửi tiền và phiếu lương về, nguyên chủ lập tức mang về nhà cha mẹ.
Vì vậy, hiện tại cô không có mấy đồng trong tay, không có phiếu, mà thời đại này, không có tiền và phiếu thì thực sự khó khăn từng bước một.
Cô muốn kéo thêm ít bông và vải để may hai bộ đồ ấm cho con gái vào mùa đông sắp tới.
Đứa bé sinh vào tháng năm, lúc đó chưa chuẩn bị quần áo cho mùa lạnh, hơn nữa ở miền nam mùa hè kéo dài, có khi đến tháng mười hai trời vẫn chưa lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/chuong-5.html.]
Nhưng bây giờ mùa đông sắp đến, cô nhất định phải lo liệu chuẩn bị một chút.
Đứa bé còn nhỏ xíu như vậy, làm sao có thể để con bị nhiễm lạnh được.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến số tiền cùng với tem phiếu còn lại ít ỏi, đầu cô bắt đầu đau nhức.
Ôn Noãn bế con gái ra khỏi cửa hông của khu tập thể, chính là vì không muốn đυng mặt với những người hàng xóm hay tám chuyện.
Đứa trẻ trên lưng cô rất ngoan, vừa mới tỉnh dậy nhưng không hề khóc lóc hay làm ồn.
Mặc dù cô chỉ mới xuyên không tới đây chưa tròn một tháng, nhưng vì đứa bé còn quá nhỏ, mang con ra ngoài rất bất tiện, thành ra cô chỉ mới đi dạo phố một hai lần, cũng chưa quen thuộc với khu phố này.
Dẫu vậy, đường phố vào những năm bảy mươi không quá phức tạp, nhờ xung quanh có vài nhà máy quốc doanh, nên cuộc sống ở đây khá sôi động.
Đường phố cũng không có nhiều xe cộ, xe đạp cũng ít thấy, chủ yếu là vài người mặc áo xanh hoặc áo đen đi làm.
Ôn Noãn định ghé vào một nhà hàng quốc doanh gần đó ăn một bát mì vằn thắn, vì ở đó ít người quen, không có ai để ý hay nói xấu cô.
Mỗi lần ra ngoài gặp những người thích nựng đứa nhỏ, cô không phiền lắm, nhưng Ôn Noãn rất không thoải mái khi họ không rửa tay mà chạm vào mặt con cô, mỗi lần như thế con bé lại bị dính bẩn.
Nhà hàng quốc doanh không xa lắm, vì giờ này mọi người đang vội đi làm nên khách ăn sáng cũng không đông.
Những tòa nhà vào thời kỳ này thường được sơn đỏ với những mảng tường treo đầy những khẩu hiệu quảng cáo màu đỏ bắt mắt.
Khi Ôn Noãn còn chưa kịp bước vào nhà hàng, một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau: “Tiểu Noãn!”
Ôn Noãn đang nghĩ sau khi ăn sáng xong sẽ đến hợp tác xã cung tiêu để xem vải, nên cô không để ý tiếng gọi từ phía sau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");