Đường Tâm Thục Nữ

Chương 5




Vài tuần sau đó, bọn họ hoàn toàn không rời nhau. Ác Phu trìu mến cùng bá đạo, làm cho Đường Tâm trầm mê cũng như hoang mang, cô luôn cảm thấy tính bá đạo của hắn cùng cha có vài phần tương tự, người đàn ông như vậy, làm sao có thể là kẻ hầu hạ khuê phòng người khác?

Nhưng vộ luận cô truy vấn, hắn chính là không chịu nói rõ, luôn dùng trăm ngàn lời nói dối qua loa. Dần dà, cô cũng lười tra hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát, nhưng tâm tư của hắn quả thực rất kín đáo, ở ngoài mặt nhìn như không chút để ý, kỳ thật căn bản không có lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Đường Tâm lấy làm phức tạp, lắc lắc đầu, ở trong ngực hắn giãy dụa ngồi dậy, hai cánh tay chống đỡ ở khuôn ngực trần trụi của hắn, đẩy ra cánh tay hắn đang vờn quanh eo thon tinh tế của cô, thật vất vả đứng dậy khỏi ghế sopha

Tối hôm qua, hai người nguyên bản ở thảm thượng dùng cơm, ăn ăn, không hờ hắn lại hạnh kiểm xấu đứng lên, lúc chú ý không đặt hoàn toàn ở đồ ăn trước mặt, hai tay lén lút luồng vào đùi thon dài bóng loáng của nạng. Cô chống đẩy một trận, lại bị hắn kéo vào trong lòng, đặt trên ghế sopha mềm mại mà nhiệt liệt triền miên.

Sau khi hoan ái mệt mỏi, làm cho cô cơ hồ là lập tức ngủ. Nhưng là hắn thật sự quá mức cao lớn, sopha không thể chất chứa cùng lúc hai người bọn họ, cô chỉ có thể ngủ ở trên ngực hắn. Nghe nhịp tim hắn trầm ổn mà đập, cũng làm cho cô ngủ thực sự sâu.

Cô xem trên bàn đầy chén hỗn độn, cùng với quần áo bị vội vàng cởi ra, nhịn không được đỏ mặt lắc đầu.

Tuy rằng trời sinh tính tình nhiệt tình, nhưng là từ nhỏ chịu có giáo dục nên làm cho cô còn biết vài phần lễ, từ khi nào lại làm chuyện tình hoang đường như vậy? Nhiệt tình cuồng dã không thể giữ nổi lý trí, chỉ cần hắn chạm đến, cùng với ánh mắt nóng rực đó, có cảm giác là cô thật đặt hắn vào trong lòng

Đường Tâm thật sự hoài nghi chính mình bị bệnh, hay là một chứng bệnh đáng sợ tên là "Mê luyến"

Thân thể mềm mại hoàn mỹ trần, cùng với đôi chân thon dài trần trụi, cô đi vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nhắm mắt lại đón nhận bọt nước lạnh lẽo xả xuống. Trên người cô còn sót lại tất cả của tối ngày hôm qua, dòng nước tuy rằng tẩy đi hơi thở nam tính của hắn, nhưng lại không có biện pháp tẩy đi da thịt trắng nõn nà, những dấu hôn này là do thời khắc kính tình hắn đã lưu lại.

Đột nhiên, cửa gỗ sau lưng bị đẩy ra, cô kinh ngạc xoay người lại, lại thấy làn da đồng trần trụi của hắn, cười như không cười đứng ở cửa.

"Tôi ầm ỹ đến anh?" Đường Tâm đang đứng dưới bọt mắt, bắt buộc đem tầm mắt dời lên phía trên theo thân thể cao lớn, nam tính của hắn, cô xoay người tiếp tục tắm vòi sen, cố gắng ít động đậy nhất.. Suy nghĩ một chút quả thực muốn mắng chính mình vô dụng, chỉ là nhìn hắn thôi mà, thế nhưng miệng lưỡi sẽ cảm thấy khô nóng, cô rốt cuộc là tiểu quỷ, nhưng căn bản lại là nữ sắc tình cuồng sao?

"Em không nằm ở trong lòng anh, anh không ngủ được" Ác Phu nói mà không thấy thẹn, bừa bãi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Dáng người cô diệu mạn, bọt nước thấm vào càng có vẻ động lòng người, có thể có được nữ chân như vậy, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, một người đàn ông còn có thể mong muốn gì hơn?

"Như vậy sau khi chúng ta thực hiện xong khế ước, đại khái là mỗi đêm anh đều phải dựa vào thuốc ngủ để ngủ sao" Đường Tâm cứng rắn nói, cố ý không để ý tới vẻ mặt hắn. Thân thủ cô đi qua góc phòng tắm, lấy miếng bọt biển cùng chất lỏng có mùi hương, chà lên da thịt nõn nà tạo ra bọt biển, dùng sức quá độ tẩy trừ da thịt, quả thực như là muốn tẩy đi dấu vết của hắn.

Một đôi tay ngăm đen hữu lực từ phía sau quây lấy thân thể cô, hơi thở cực nóng của hắn bao trụ cô. Thân thủ hắn lấy đi miếng bọt biển, không chấp nhận cự tuyệt của cô, bắt đầu di động cẩn thận trên da thịt, tiếp tục động tác ban nãy của cô.

"Anh mê đắm em, cho dù là khế ước chấm dứt, anh cũng không rời được em" Hắn trầm thấp nói, hô hấp ấm áp phảng phất bên tai cô, ngữ khí nghiêm túc "Anh có thể ôm em cả đời như vậy, cà đời này không có nữ nhân khác thích hợp với cái ôm của anh" Hai tay hắn vứt đi miếng bọt biển, lòng bàn tay thô ráp theo bọt biển (bọt xà phòng í) di chuyển trên da thịt mà hắn đã thập phần quen thuộc.

Đường Tâm bởi vì kinh ngạc mà run run, cô nhìn vào con ngươi đen của hắn, trong nháy mắt không nhận ra nổi là hắn đang nói giỡn, hay là thật sự hắn nghĩ vậy. Lý do làm cho cô càng sợ hãi không phải là hành động của hắn, mà là nội tâm của cô, ở lúc hắn nói ra những lời ngon tiếng ngọt, lại thật sự nguyện ý tin tưởng, thậm chí còn suy nghĩ sẽ ở bên hắn cả đời

Điều này sao có thể xảy ra ? Cô là tiểu thư khuê các, còn hắn lại là người cho thuê gương mặt để phục vụ nữ nhân, theo lẽ bọn họ không thể có khả năng. Cô thế nhưng thực sự tin tưởng, bọn họ có lẽ có thể ở cùng một chỗ.... Này, có phải là ông trời đang trừng phạt cô ? Làm cho người kiêu ngạo, thông minh như cô, lại đi yêu say đắm một ngưu lang!

"Không có khả năng!" Cô lớn tiếng hô, dùng sức đẩy hắn ra.

"Cái gì không có khả năng? Em không cảm nhận thấy, chúng ta trong lúc đó có bao nhiêu thích hợp sao?" Hắn không chịu thả lỏng truy vấn, đôi mắt bị hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, muốn nghe thấy đáp án của cô. Tuy rằng ngay từ đầu cũng đã hạ quyết tâm không chịu buông tha cô, nhưng lúc đó ngay cả chính hắn cũng không có nghĩ đến, có một ngày lại rung động mãnh liệt trước cô.

Hắn đã hạ quyết tâm, muốn trói chặt cô cả đời, cho dù là cô phản kháng, hoặc có cự tuyệt, hắn cũng nắm chắc có thể làm cho tiểu bạo quân quật cường này, cam tâm tình nguyện ở gần bên hắn.

"Chỉ là chơi qua đường" Đường Tâm mạnh miệng nói, không dám nhìn ánh mắt của hắn. Cặp con ngươi đen kia thâm thúy quá mức, đầy tà khí, thậm chí rất uy nghiêm làm cho cô không thể nhìn.

Hắn không nói gì, chí nắm chặt cổ cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng cô, bừa bãi tàn sát, đoạt đi hô hấp của cô, hắn tại đây một khắc lý trí không nghĩ cho cô, chỉ tự hỏi bản thân mình, chỉ là nghe thấy lời phản đối của cô, thế nhưng lại có thể kích động đến lửa giận mãnh liệt của hắn.

"Là qua đường sao? Em cho là em có thể cùng với người đàn ông khác có thể chơi điều này à? Đều có thể có loại cảm giác này sao?" Hắn hung ác hỏi, đem thân thể ướt đẫm mềm mại của cô để ở trong ngực, nhìn vào cặp mắt to xinh đẹp của cô. Diện mạo cô xinh đẹp, tính tình của cô thường bênh mặt hất hàm sai khiến, cũng đều khiến hắn muốn yêu say đắm, chỉ là nghe thấy cô muốn rời đi, hắn liền phẫn nộ chịu không nổi.

"Tôi không cần trả lời vấn đề này" Cô không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, sau vài lần hít thở sâu, mới có biện pháp mở miệng "Là tôi mua anh, thuê anh, đợi đến khi thời hạn của kế ước chấn dứt, tôi đương nhiên có thể đuổi anh đi"

"Em bỏ được à?" Hai mắt hắn mị khởi, khắc chế rồi đột nhiên sau đó lại bừng bừng lửa giận, trong mắt hắn đầy ý tứ tà làm người ta càng thêm bất an.

Trước tiểu nữ nhân mê hoặc này, hắn cũng có vài phần mềm lòng, vậy chí tưởng sớm có thể nói với cô quỷ kế lúc trước, nhưng mà cô quá cố chấp, lại mạnh miệng, rốt cuộc làm cho tính tà ác của hắn muốn tiếp tục trêu cùa cô

"Tại sao tôi không thể" Cô không đáp hỏi lại, cắn môi dưới, không để ý tới hắn, tràn ngập trêu tức cười khẽ

"Em có thể bỏ được điều này sao?" Hai tay của hắn chạm vào nơi đầy đã của cô, khinh nhu phủng nắm, đầu ngón tay thô ráp ma sát cẩn thận nụ hoa của cô, loại kích thích này khiến cô thở dốc. "Em có thể quên mất điều này sao? Quên là anh đã yêu em như thế nào?" Bàn tay ngăm đen nam tính chạy đến bụng trắng nõn của cô, khi cô khinh suyễn, ti bỉ tham nhập vào đóa hoa của cô, cùng lúc vỗ về chơi đùa hạch hoa mẫn cảm.

Đường Tâm cắn chặt răng, cho dù là cắn đến môi đỏ mọng chảy máu, cũng không chịu cho hắn đáp án. Cô sợ nếu như nhất thời mở miệng, liền cho hắn bao nhiêu lợi thế, hắn có thể biết được ý nghĩ chân chính của cô.

"Em tưởng trầm mặc có thể đổi lấy việc anh làm cho em càng nhiều sung sướng sao? Phát ra âm thanh đi, không cần nhẫn nại, em không biết , tiếng rên rỉ cùng thở dốc của em, sẽ càng làm anh hưng phấn khó nhịn sao?" Hăn không biết sỉ mà hỏi, nhìn thân hình cô khi vặn vẹo xinh đẹp đến chói mắt, làm cho hắn hoa mắt trầm mê, quả thực muốn đoạt đi hô hấp của hắn!

Cô bỗng mở to mắt, nguyên bản muốn phản bác hắn, muốn thét ra mệnh lệnh buộc hắn câm miệng, nhưng khi nhìn vào cặp con ngươi đen kia, ngay cả lời muốn nói đều tan biến không còn một mảnh. Cô nói không ra lời, trong miệng chỉ có thể bật ra những lời ngâm cùng thở dốc.

Đầu ngón tay thon dài hữu lực của hắn dịu dàng ở hoa hạch mẫn cô của cô, di chuyển chậm chạp đến hoa kính ướt át, làm cho hắn không tự chủ được mà tiến vào, cơ hồ làm cho cô muốn mở miệng cầu khẩn hắn - đột nhiên trong lúc đó, động tác của Ác Phu bỗng đình chỉ, con ngươi đen lợi hại nhanh chóng quét về phía ngoài cửa.

"Hư" Hắn nói nhỏ, dừng lại động tác an ủi đã khơi mào tình dục của cô, sau tựa vào bên tai cô nói "Im lặng chút"

"Chuyện gì?" Thân thể Đường Tâm căng cứng cảnh giác, trong nháy quên đi cao trào từ bàn tay kia mang đến, trực giác biết có chuyện đã xảy ra. Trong nháy mắt kia, thần sắc hắn trở nên nguy hiểm, cùng với dũng khí kia so với đám thúc thúc đã cùng cô nhiêu năm không có sai biệt.

"Xem ra, chúng ta có khách, hơn nữa là khách không mời mà đến" Hắn nghiêng đầu nghe, khóe miệng không ngăn được nụ cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười, giờ phú này, hắn có vẻ nguy hiểm chết người "Có lẽ không phải là người quen, nếu là người quen, sẽ không lén lút như vậy.

"Là ai?" Đường Tâm cầm một cái khăn mặt, nhớ tới quần áo đều đặt bên ngoài phòng tắm. Khăn mặt che không được bao nhiêu, nhiều lắm chính là che khuất bộ phận trọng điểm, vai phấn nộn, hai chân thon dài vẫn lộ ra, cảnh sắc xem ra vẫn đẹp không sao tả xiết.

"Ra ngoài xem sẽ biết" Ác Phu ung dung trả lời, hai tay nguyên bản ôm lấy cô buông ra, dáng người đứng dậy vững vàng, yên tĩnh không tiếng động rời khỏi phòng tắm.

Cửa sổ thủy tinh ở đại sảnh bị đập vỡ, rèm cửa sổ thanh nhã theo gió bay phấp phới, thủy tinh là bị cây thương đập vỡ. Một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa sổ, thấy thân hình to lớn trần trụi của Ác Phu, không có nửa phần biểu tình kinh hoảng, càng không có hốt hoảng tránh né, chính là thoáng nâng mi mắt, dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn hắn, trong tay vững vàng nắm thương, thẳng tắp nhắm về phía hắn

"Tự tiện xông vào nhà dân, cho dù ta giết ngươi, nhiều lắm chỉ bị phán một tội danh là vì phòng vệ mà bất đắc dĩ giết người" Ác Phu dày nói, không chút để ý giờ phút này không thèm để ý đến ngực trên trần trụi rất dễ bị nguy hiểm. Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, cảm thấy hứng thú nhìn đối phương, đánh giá thân thủ của người kia.

"Giết ta?" Người đàn ông mặc áo đen cười lạnh một tiếng, lới nói này khiến cho hắn cảm thấy buồn cười đến cực điểm, còn có điểm hoài nghi người đàn ông cao lớn trần trụi bị hắn dọa nên choáng váng "Ngươi là đồ ngu sao? Loại tình huống này, ai bị giết trước, nhìn cũng đủ biết. Bức quá ta chỉ bị thương, đừng tưởng thân thủ ta xoàng, chỉ sợ ngươi còn không động đến được một sợi lông tơ của ta, ta cũng đã cho người đi chầu diêm vương rồi"

"Khẩu khí rất khá, các hạ hẳn là sát thủ?" Ác Phu hỏi, hai con ngươi đen lợi hại khẽ động đậy, thần thái vẫn không có nửa điểm khẩn trương, thậm chí cả hô hấp vẫn rất vững vàng.

"Đệ nhất sát thủ" Người mặc áo đen kiêu ngạo bổ sung một câu.

"Nếu là đệ nhất sát thủ, nói vậy giá chắc cũng không thấy. Không biết ta có vinh hạnh được hỏi một câu, ngươi chính là được người khác thuê tới giết ta?" Ác Phu thần thái thoải mái mà hỏi, nghe thấy cửa phòng tắm phía sau mở ra, hắn quay đầu lại, trừng mắt lớn nhìn Đường Tâm, rồi mỉm cười mê người "Em yêu, chúng ta có khách đến chơi" Hắn tiếp đón, thái độ thoải mái giống như đang bàn luận về thời tiết.

Đường Tâm vừa vặn nghe thấy thân phận đối phương, tay cô theo bản năng kéo khăn mặt bó sát thân người. Khăn mặt rộng thùng thình tuy rằng che khuất phần lớn người cô, nhưng lại để lộ ra ngoài da thịt tuyệt mỹ, cùng với hai chân thon dài đủ để cho đối phương nhìn đến hai mắt đăm đăm, chỉ kém không có chảy nước miếng.

"Ngươi không biết nơi này thuộc quyền sở hữu của "tập đoàn" Thái vĩ sao? Lập tức đi ra ngoài cho ta, nếu không đợi bảo vệ đuổi tới, ngươi tuyệt đối sẽ bị băm thây vạn đoạn" {Chị này ác quá :)) Người ta băm thây trăm đoạn đã đủ hộc máu rồi :)) } Đường Tâm lạnh lùng nói, cho dù đang đứng dưới đôi mắt dâm uế của đối phương vẫn không lùi bước {Chị mặc đồ như vậy rồi bảo người ta dâm uế :)) Không khoe thì ai nhìn =)) }. Cô trời tính kiêu ngạo còn có khí chất tôn quý, cái loại uy nghiêm tự nhiên này có thể làm cho người ngoài bị thuyết phục.

Ác Phu lại ở một bên lắc đầu, cố tình thở dài khoa trương "Tiểu bạo quân, em không biết rồi, loại mệnh lệnh từ miệng này nếu không hiệu quả, sẽ là một lời khiêu chiến" Hắn vuốt cằm lầm bầm lầu bầu {@Hạ: Anh già rồi anh ơi :)) vuốt cằm nữa :)) / @Ác : *bỏ tay xuống - lườm*} "Giống như em lúc trước cũng dùng loại ngữ khí này, cảnh cáo anh không được phép chạm vào anh" Vẻ mặt hắn đều là mỉm cười vô lại.

Sát thủ ngăn miệng cười lạnh, tuy rằng kinh sợ khí chất tôn quý của Đường tâm, nhưng là bao năm liếm máu trên thanh đao , đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng liền rút lui "Ta đương nhiên biết nơi này là chỗ nào, càng biết ngươi là ai. Đường tiểu thư, thực có lỗi vì đã mạo muội tiến đến, chỉ vì có người thuê ta giải quyết tên người đàn ông này" Hắn lấy thương {thời này rồi ai lại xài thương nhỉ ==} chỉ chỉ người đứng tên cạnh vẫn duy trì nụ cười thoải mái, Ác Phu.

"Có người thuê người tới giết hắn? Là ai?" Đường Tâm biểu tình lạnh như băng truy vấn. Trực giác cho cô biết, lý do của người đó nhất định bởi vì Ác Phu có dính dáng với cô, mới có thể động sát khí. Nếu không, một cái công việc ngưu lang, cho dù là làm chuyện xấu thế nào, nhiều lắm là bị những ông chồng không can lòng đuổi giết, căn bản không đáng để chi tiền lớn như vậy mà thuê sát thủ giết người"

Lúc trước khi cô thiết kế toàn bộ kế hoạch, chỉ biết nên phòng trước những nguy hiểm bên ngoài, nhưng căn bản là cô không cần, dù sao người ngưu lang sống chết cũng không liên can tới cô, cô chỉ là bỏ tiền ra, mà đối phương lại muốn có tiền, đương nhiên phải bỏ ra một chút, chịu phiêu lưu một chút.

Chính là, nay nghĩ đến Ác Phu bởi vì cô mà rơi vào hiểm cảnh, tình huống người ngưu lang này bị sát thủ đuổi giết tới cửa, tâm ý của cô cũng cảm thấy khó chịu.

Đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào, cô thế nhưng lại trở nên để ý đến hắn như vậy! Nếu mà hắn chết, lòng cô còn có thể có bao nhiêu tự chủ?

"Căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, đương nhiên ta không thể nói ra tên chủ nhân" Sát thủ nhún nhún vai. Hắn đương nhiên cũng biết Đường Tâm quyền thế địa vị kinh người, "Tập đoàn Thái Vĩ" không dễ gì chọc vào, nhưng là chủ nhân ra giá thật sự rất hấp nhẫn, hắn không có cách nào cự tuyệt.

"Em yêu, em đang lo lắng cho sự an nguy của anh sao?" Ác Phu chờ mong hỏi, một chút cũng không nhìn ra sự khẩn trương của một người bị uy hiếp. Từ đầu tới đuôi, hắn tựa hồ cũng chưa đem sát thủ làm một chuyện đáng để ý.

Đường Tâm quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái. Vì an nguy của hắn, cô thật sự muốn đàm phán cùng tên sát thủ này, thậm chí khai ra giá cao hơn để mua đối phương. Nhưng là Ác Phu như vậy hiểu được ý tưởng trong lời cô, nhưng là đã sớm nhìn ra cô đang bày ra biện pháp cứu hắn. Trong lòng cô có tự tôn cực cao, ý đồ như vậy bị hắn nói trắng ra, không khỏi cảm thấy có điểm thẹn quá thành giận.

Chẳng lẽ cô bị hắn dễ dàng nhìn thấu như vậy? Hắn kia tràn đầy tự tin, biểu tình giống như là đang nói, nắng sớm đã xác định cô nhất định quyến luyến hắn, luyến tiếc khi hắn gặp nguy hiểm. Đường Tâm đột nhiên cảm giác phẫn nộ, tức giận nhìn thái độ của hắn, mà càng khi dễ chính mình, bản thân thế mà lại thật sự để ý chuyện an nguy sống chết của hắn!

"Tôi chỉ nghĩ là nếu cho hắn nhiều tiền hơn, kêu hắn đưa khẩu súng cho tôi mượn, tôi sẽ thay hắn chấp hành bản án tử hình của anh!" Cô nộ khí đằng đằng nói, lời khẩu thị tâm phi. Khi thấy hắn lắc đầu mỉm cười, lửa giận quả thực muốn thiêu rụi hết lý trí của cô.

"A! Nếu có thể chết trên tay em, anh đương nhiên chết cũng không tiếc {Gớm quá =)) Xạo quá anh ơi =))} Bất quá, em yêu à, anh đã sớm nói cho em rồi mà, nếu là từ em chấp hành, anh sẽ thiên vị một kiểu chết này {Chết cũng cần kiểu :)) anh cáo quá anh ơi :))}" Ác Phu che ngực, trên ngũ quan tuấn lãng lộ ra biểu tình say mê. Ánh mắt hắn tràn đầy diễn ai, ngay cả vẻ mặt đều tràn ngập ám chỉ, không cần thêm lời giải thích, là để nhắc nhở cô, hắn là hy vọng được "Chết kiểu này" trên này cô nhiều như thế nào.

Sát thủ bị bỏ rơi ở một bên, không có một trọng lượng. Hắn hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc một lần nữa giành lại lực chú ý {Giống như star qá :)) tạo scandal gây chú ý} Bất quá, đôi nam nữ kia tựa hồ như không chút để ý nào đến hắn, chính là vội vàng khắc khẩu, điều này làm cho lòng tự trọng của một người sát thủ như hắn có điểm bị hao tổn {Anh dẹp nghề đi là vừa :))}

"Ta lên núi, là vì hắn dính dáng với người không nên dính, nên liền phải giải quyết hắn" Sát thủ giả bộ biểu tình hung ác.

"Bất quá ngươi đã đến quá muộn. Ta đã ăn xong bữa chính, ngay cả điểm tâm ngọt, tất cả đều cho vào bụng" Ác Phu vẻ mặt tươi cười nhìn Đường Tâm, nói xong bất luận kẻ nào vừa nghe liền hiểu được ý nghĩa.

"Xem ra là muộn. Nhưng cũng chả sao, chỉ cần giết ngươi, ta còn có thể báo cáo kết quả công tác." Sát thủ vừa nói, còn lại nhìn Đường Tâm, thèm nhỏ dãi thân mình xinh đẹp của Đường Tâm. Hắn tuy rằng chạm qua không ít mỹ nữ, như là người giống Đường Tâm vẫn là cực phẩm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn rất ngạc nhiên, thân thể mềm mại kia ẩn nấp dưới khăn mắt, đến tột cùng là xinh đẹp tới trình độ nào?

"Ngươi vất vả chấp hành nhiệm vụ, trước vẫn là nên hưởng dụng một ít phúc lợi đi!" Ác Phu không chút để ý nói, sau nhanh chóng vươn tay, đột nhiên đem khăn mặt trên người Đường Tâm xả xuống dưới. Thoáng chốc, trên người cô không gì che đậy, thân hình trong suốt xinh đẹp bại lộ ở dưới ánh mắt hai người người đàn ông.

"Ác Phu!" Đường Tâm kinh hãi hô một tiếng, vội vàng muốn che lại. Khuôn mặt của cô xấu hổ quẫn bách mà đỏ bừng, nhìn qua lại kiều diễm ướt át.

Cô vội vàng đoạt lại khăn mặt, vội vàng che khuất cảnh xuân lộ ra ngoài, ngẩng đầu đangm uốn thưởng cho Ác Phu một cái tát, lại phát hiện hắn sớm không ở chỗ cũ.

Cảnh đẹp trong nháy mắt làm cho sát thủ trợn mắt há hốc mồm, hai mắt như là dính ở trên người Đường Tâm, đều không chuyển động

Chính là biến hóa trong nháy mắt, lại làm cho cả tình thế nghịch chuyển !

Ác Phu nguyên bản nháy mắt hành động, toàn thân cơ bắp buộc chặt, với tốc độ nhanh nhất tiến lên, chặt chẽ trụ điểm chết của gáy sát thủ. Da ngăn đem trần trụi của hắn, hành động nhanh nhẹn giống như động vật hoang dại, con ngươi đen tỏa sáng có thần sắc cuồng dã, làm cho người ta sợ hãi cũng làm cho người ta mê muội. Khi hắn ra tay, đối phương căn bản không có cơ hội giãy dụa.

"Đáng chết!" Sát thủ rống giận, còn muốn phản kháng, nhưng là dùng hết lực giãy dụa, vẫn bị giữ quá chặt chẽ, hắn càng lúc càng không thể hô hấp, cũng sợ hãi phát hiện lực đại của Ác Phu kinh người.

"Ngon ngọt đều thường, đương nhiên muốn đối phó điểm đại giới" Ác Phu cười lạnh nói, biểu tình kia xem ra thập phần nguy hiểm, quả thực làm cho người tiếp xúc mất đi dũng khí, so với kẻ có bộ dáng lười biếng ban nãy, như là có hai người khác nhau.

Sát thủ mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng một chút sắc bén đá lại, bị Ác Phu dễ dàng tránh thoát. Chính là xoay người một chút, hai cánh tay liền bị Ác Phu chiếc trập khớp, chi ( chi là bộ phận ý ) đã sớm trở nên thảm thương, vài giây trước sát thủ còn hăng hái, nay sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể rên rỉ trên mặt đất.

Ác Phu quay lưng lại với tên sát thủ, một mặt chậc lưỡi, phe phẩy đầu "Ngươi trước kia được huấn luyện, chẳng lẽ không dạy qua ngươi, khi thực hiện nhiệm vụ trăm ngàn lần những để ánh mắt nhìn lung tung, sẽ gây ra nguy hiểm. Nhất là nhìn đến thứ không nên xem, lại càng nguy hiểm"

Sát thủ bắt đầu phát run, hắn rốt cuộc hiểu được, là hắn quá mức khinh địch. Người đàn ông này căn bản không phải như lời của chủ nhân đã nói, chính là một cái liền lột bỏ thân thể ngưu lang; Người đàn ông ngày thân thủ tốt đến đáng sợ, thậm có thể trở thành sát thủ tài giỏi trong thời gian ngắn nhất

Đường tâm nắm chặt khăn mặt, nghiêm mật vây quanh ở trước ngực, không có Ác Phu lại có cơ hội kéo khăn mặt. Gương mặt của cô xấu hỗ cùng tức giận mà trở nên đỏ bừng, thậm chí ngay cả thân hình trong suốt đều hiện lên trên một tầng đỏ ửng, xem ra càng thêm xinh đẹp động lòng người.

"Anh dám kéo khăn mặt của tôi! Làm cho gã này thấy của tôi... của tôi..." Cô phẫn nộ hô, cơ hồ muốn xông lên trước, bóp chết gương mặt cười tà của người đàn ông.

"Đương Tâm, trong lúc tổng yếu cần phải dùng đến thủ đoạn a! Em sẽ không nỡ để nhìn thấy anh thật sự bị tên sát thủ bắn chết hay sao!" Vẻ mặt hắn vô tội nhún nhún vai, đối với phẫn nộ của cô mỉm cười

Cô cắn chặt môi, thật sự rất muốn dùng sức đá hắn mấy đá, tốt nhất vẫn là đá vào chỗ đang che đậy của hắn, như là đối với người khác diễu võ dương oai, làm cho hắn đau đến lăn lộn trên đất, mới có thể giảm một chút sự tức giận của cô. Cô rất ít khi phẫn nộ như vậy, nhiều năm nay luôn biết cách tự tiết chế, ở thời điểm gặp hắn liền đổ, hắn chính là có biện pháp rất kinh người đọa cô, sau lại mỉm cười tà mị trấn an cô.

"Làm sao vậy? Còn tức giận sao?" Ác Phu thở dài một hơi, ánh mắt lợi hại nhìn xuống, nhìn chằm chằm toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, run run cơ hồ muốn té xỉu. "Như vậy đi ! Em nếu không thể nguôi giận, không thể chịu được người đàn ông khác nhìn thấy mình trần truồng, như vậy vì bảo về trinh tiết của em, anh thay em móc mắt người đàn ông này!" Hắn nghiêm trang nói.

"Bảo vệ danh tiết của tôi? Danh tiết của tôi chính là bị hủy trên tay anh, nếu kẻ thấy bộ dáng trần truồng của ta phải bị móc mắt, vậy thì anh cũng nên đem tên đầu sỏ kia mà cắt chứ?" Đường Tâm cười lạnh một tiếng, nhìn nửa người dưới của hắn.

""Muốn cắt anh không thành vấn đề, chỉ sợ là em sẽ bị thương tâm, sau này sống tịch mịch, mà anh lại không có cách nào "an ủi" em." Hắn cười trả lời, mày hơi nhích lên thưởng thức biểu tình phẫn nộ của cô {Mặt dày quá :))}

"Không cần... Không nên..." Sát thủ giãy dụa nói, lại một lần nữa bi quan phát hiện, bọn họ căn bản là bận về việc... khắc khẩu, không có thời gian nghe hắn nói một chút nào. Bất luận là lúc trước đứng uy hiếp, hay bây giờ cầu xin tha thứ, đối với nam nữ này căn bản không có nghe vào nửa câu {Một phút nặc niệm cho anh ăn bơ =))}

"Ngươi rất ồn" Ác Phu thản nhiên nói, chân nhẹ nhàng tiến một bước, đạp chúng vào chỗ trật khớp khiến sát thủ đau giống như bị hỏa thiêu. Đối phương gào thét một tiếng, không chịu nổi sự đau đớn kịch liệt như vậy, hai mắt như muốn ngất đi.

Đường Tâm dùng sức cắn môi, sau xoay người đi vào trong phòng. Lòng của cô rối loạn thật sự, lúc trước thấy hắn bị uy hiếp, sinh mệnh gặp nguy hiểm, xuất hiện nên một loại sợ hãi rất lớn, bối rối giống như sắp mất đi hắn, loại khó chịu này làm cho cô không thể hô hấp.

Cô cảm nhận được sự nguy hiểm, không phải ở nơi người sát thủ tìm tới cửa uy hiếp kia, mà đặt tại trong ranh giới sự sống và cái chết, lại nhìn ra chính mình thế nhưng để ý đến hắn.

Cô nguyên bản còn chìm đắm ở trong lòng hắn, lừa mình dối người, nghĩ đến chuyện sau khi kết thúc, là cả hai không thấy thiếu nợ nhau, có thể rời đi.

Nhưng là lòng của cô đã lạc lối sâu như vậy, chuyện tới bây giờ, thậm chí cô không có nắm chắc, cuối cùng, cô có thể bỏ đi sự mê muội với hắn hay không ? Cô có thể hay không diễn giả lại thành thật, thật sự mê Ác Phu, sau thậm chí còn quyết định liều lĩnh muốn cùng hắn ở chung

Cô nguyên bản đều tính toán rất tốt, sự tình hẳn là theo kế hoạch của cô mà tiến hành mới đúng chứ, tại sao lại biễn diến sai lầm, khiến cục diện thành ra như bây giờ? Tay cô đang run nhẹ, bối rối vỗ về ngực, cảm thụ tim đập kịch liệt, bởi vì hiểu được chính mình đối với hắn thân thiết cùng mê luyến mà sợ hãi.

Không thể cứ lún xuống bùn như vậy, sự tình phải có một dấu chấm hết. Cô đã không có cách nào đợi đến lúc khế ước của bọn họ chấm dứt, nếu ngày càng tiếp tục lún sâu, cô thật sự không chắc chắn ràng, cuối cùng bản thân có thể rời hắn hay không?

Đường Tâm chết lặng, mặc quần áo vào, liên tục hít sâu, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Rốt cuộc vẫn là đến lúc này, sự tình chung quy cần có một kết thúc. Đối với loại tình huống này, cô thực sự cảm thấy sợ hãi cùng bất an, thói quen cô cố tình làm vậy, thói quen làm theo ý mình, lại trúng ngay thời khắc không có phòng bị, làm cho hắn tiến đến trú ngụ tại lòng cô. Cô để ý đến hắn, nhiều đến ngay cả chính cô đều cảm thấy bất an.

"Làm sao vậy? Dọa đến em?" Ác Phu chậm rãi đi đến, mở cửa ra, theo cô, từ phía sau ôm lấy cô gắt gao, đem thân hình nhỏ hoàn toàn ôm vào trong lòng. Hơi thở của hắn đọng trên người cô, hai tay cũng không quy củ hoạt tiến vào quần áo của cô "Ban nãyi bị gián đoạn, hiện tại anh đến bồi thường cho em." Hắn dụ hoặc nói nhỏ, ở bên tai cô cười tà mị.

Thắt lưng mảnh khảnh của cô uốn éo, ra sức giãy dụa thoát khỏi cái ôm ấp của hắn. Cô bắt buộc chính mình duy trì biểu tình lạnh lùng, đôi mắt trong suốt, không động đậy, nhìn thẳng vào hắn, khi thấy khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của hắn, trong lòng thế như có một tia không can tâm cùng khổ sở.

"Không nên đụng vào tôi." Cô kiên quyết lắc đầu, thong thả hít sâu, cố gắng gom góp dũng khí.

Đã không muốn có thời gian lại chần chờ, chỉ cần kéo dài một chút, lòng của cô càng đình trệ một phần. Lý trí cùng tự ton của cô, làm cho cô không thể thú nhận chính mình thật sự yêu một ngưu lang. Cô có thói quen khống chế mình, cũng có thói quen muốn làm gì thì làm, thế nên thân thiết và để ý một người người đàn ông như vậy giống như sẽ phá hư cô {Khổ ghê :)) yêu thì nói yêu :)) sao phải xoắn. Anh này cũng ngộ thiệt :)) khoái đóng trai bao}

"Tiểu bạo quân, việc này chỉ sợ rất khó, có lẽ từ đây đến ngày kết thúc, anh đều không có biện pháp không chạm vào em. Chúng ta sẽ có thời gian cả đời, anh có thể yêu em đến vĩnh cửu ." Hắn đứng ở tại chỗ, không hề động đậy, hai tay vén ở trước ngực, tuy rằng thái độ thoải mái, nhưng là hai con ngươi đen thâm thúy lại mơ hồ như có lửa thiêu đốt, âm thầm hứa hẹn lúc này, chính là một lời hứa cả đời.

"Câm mồm! Không có cái gì cả đời. Lại càng không có chuyện vĩnh cửu, chúng ta trong lúc này chỉ là khế ước ngắn ngủi mà thôi." Cô nắm chặt tay tạo thành quyền, đồng thời cũng khép nhanh hai mắt, không thể nhịn được nữa mà hô. Cô không dám nhìn khuôn mặt hắn, lại càng không dám nhìn hai mắt nóng rực của hắn, trong lòng dao động mà hạ một quyết âm. Cô càng nói càng vội vàng, sợ nếu bản thân chần chờ đôi chút, không có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói rõ ràng tất cả, cô liền có thể lại chìm đắm ở trong lòng của hắn.

"Em thực sự bị dọa đến, phải không?" Hắn ôn hòa hỏi, phát giác thân thể của cô phát run, trong lòng kinh mạnh xuất hiện cảm xúc thương tiếc. Hắn đi lên trước, mặc kế cô giãy dụa, cố ý đem cô ôm vào trong lòng, trấn an khẩn trương cùng khẩn hoảng của cô.

Hắn có thể cảm giác được, sau khi sát thủ xuất hiện, thái độ của cô chuyển biến thật sự kịch liệt, cặp mắt trong suốt kia đang giãy dụa làm cho hắn đau lòng.

Trong nháy mắt như vậy, hắn mềm lòng, cơ hồ muốn đem hết thảy chân tướng nói cho cô biết {Nói đi :"> Anh hông nói bới bị mất chị í}

Chính là, trong lòng hắn cũng thập phần biết rằng, Đường Tâm tính tình nóng nảy, nếu lúc này biết được hết chân tướng sự thật, chỉ sợ hắn sẽ bị một cước của cô đá bay.

Này không thể được, vì có được cô gái nhỏ bé xinh đẹp thông minh, tính cách lại có phần kịch liệt này mà hắn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

"Buông, chúng ta trong lúc đó đã xong." Cô chỉ cho phép chính mình không muốn rời xa vòng ngực ấm áp của hắn vài giây, sau dùng hết dũng khí của kiếp này, ra sức đẩy hắn ra. Đời này chưa bao giờ từng giống như bây giờ, thân thiết, mê luyến quá một người người đàn ông, hắn là người đầu tiên khiến kiếp này cô luân hãm, thực cũng có khả năng là người duy nhất. {Ôi, tình đầu như bong bóng :"> bay cao :"> mà chích một cái là bể =)) }

Nhưng là cô cùng hắn làm sao có thể có cái gọi là khả năng ? Ngay cả cô cũng có ánh mắt khác thường khiến người khác tổn hại, nhưng là cô lại có thể giống như những nữ nhân từng được hắn phục vụ thật sao? Càng khó mở miệng, là tâm tư cô vẫn không yên, mấy ngày nay tới giờ, hắn đối với cô vừa ôn nhu, lại vừa bá đạo kích tình, có thể hay không cũng chỉ là "Phục vụ" hạng nhất?

Còn nữa, thân phận của cô cũng quá đặc thù, bất đồng với những thiên kim tiểu thư nhà giàu. Liền giống như những cảnh cáo trước của cô, chỉ cần hắn dám can đảm huých cô, sẽ có vô số người xếp hàng chờ muốn lấy đầu trên người hắn.

"Đã xong? Phản ứng trước sau của em không khỏi kém đi nhiều lắm? Trước khi còn kiều mỹ trong lòng anh mà thở dốc, chỉ xấu hổ không mở miệng khẩn cầu anh, như thế nào chỉ có một tên sát thủ nho nhỏ làm kinh sợ, em liền la hét muốn chấm dứt quan hệ chúng ta?" Mày rậm hắn nhếch lên, nhìn vẻ mặt đoan trang của cô, hoài nghi con gái nhỏ này trong lòng không biết đang có chủ ý gì?

"Tôi không cần báo cho anh lý do, trả tiền thuê anh là tôi, tôi có thể tự nhiên chấm dứt khế ước trước thời hạn."

Thân thủ cô mở ra ngăn kéo, ở ngăn kéo hé ra một chi phiếu kếch xù, khiên quyết đem chi phiếu nhét vào ngực hắn {Cũng biết chỗ nhét ghê :-"}, cũng không nhìn hắn tiệp nhận, vội vàng muốn đi ra khỏi phòng.

Đường Tâm chính là bước ra vài bước, đã bị hai cánh tay kiên cố của hắn chặt chẽ nắm lấy. Cô dùng sức từ chối vài cái, cuối cùng vẫn là không thể không đứng lại, tinh tường biết cách tay hắn có bao nhiêu lực kinh người, nếu hắn không chịu buông ra, tuyệt đối là cô không thể rời đi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con ngươi đen của hắn.

"Tiểu bạo quân, dù sao cũng phải cho anh một lý do chứ." Hắn chậm rãi nói, nhìn ra sự sợ hãi cùng giãy dụa trong lòng cô.

"Không có gì cả, chỉ là tôi chán ghét anh. Màn kịch vớ vẩn này cũng nên hạ màn, tôi muốn trở về làm lại con gái đàng hoàng, gả cho vị hôn phu của tôi, với tên ngưu lang như anh hoàn toàn phân rõ giới hạn" Đường Tâm lung tung nói, không thể nói ra lý do chân chính. Muốn cô phải mở miệng thế nào? Nói cô thực sự là vì sợ hãi chính mình để ý hắn, sợ thân phận chính mình sẽ mang đến nguy hiểm cho hắn, mới quyết tâm rời khỏi hắn?

"Con gái đàng hoàng?" Tiểu bạo quân xinh đẹp của anh ơi, từ khi bắt đầu, danh từ này cùng em liền hoàn toàn cách biệt."

Hắn miệng lười biếng nói, lưu luyến vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô "Cho dù là em quyết định trở về lập gia đình cũng không sao, chờ chồng của em đi vắng, chúng ta vẫn còn có thể tạo ra gian tình" Hắn không biết xấu hổ nói, lộ ra vẻ mặt tươi cười không cần thiết.

"Không, tôi yêu vị hôn phu của tôi!" Cô quay đầu đi, nói xong lời nói dối mới thấy vớ vẩn. Ở thời điểm tất yếu, cô có thể nói mà không lựa lời, giờ phút này chỉ cần hắn có thể rời đi, đại khái là cô cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng.

"Phải không đó?" Hắn bỗng nhiên mị thu hút tình, bởi vì tuyên ngôn của cô mà lâm vào trầm tư. Hồi lâu sau, một chút ý cười khó thấy toát ra ở con ngươi đen của hắn, hắn thong thả buông cô ra "Em đã yêu vị hôn phu của em, nếu mà anh cứ tiếp tục níu kéo em chính là anh không đúng. Một khi đã như vậy, anh sẽ buông tay! Nhường cho tên hôn phu ngu ngốc đến yêu em" Hắn có chút đăm chiêu nói, thân thủ đem tờ chi phiếu kia nhét vào trong áo cô {Đã bảo hai người này rất biết chỗ nhét:)) } "Bất quá, số tiền đó anh không nhận. Tiểu bạo quân xinh đẹp, em đã gây ra sung sướng cho anh, cũng không phải có tiền là có thể giải quyết"

Đường Tâm nhìn hắn. Hắn như thế mà lại dễ dàng đồng ý với cô, ngực cô lại truyền đến một trận đau đớn. Cô cắn chặt răng, cố ý bỏ qua hơi nước ướt át xa lạ trong ánh mắt.

Nguyên lai, bọn họ trong lúc đó thật sự chính là nhất thời hoan ái, hắn không chút để ý đến thái độ của cô càng khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

Khi trở tay không kịp, hắn bỗng nắm cằm của cô, nhanh chóng cho cô một cái hôn nóng rực. "Tiểu bạo quân, bảo trọng tốt, chúc phúc ngươi với vị hôn phu kia trăm năm hạnh phúc!" Hắn trát trát nhãn tình, sau khinh suất buông cô ra, thân hình trần trụi cao lớn xoay người rời khỏi phòng, thậm chí không có quay đầu tiếc nhìn cô một cái, giống như đối với cô không có nửa phần lưu luyến.

Đường Tâm mềm lòng, thân thể không chút sức lức ngã xuống đất, một tay cầm tờ chi phiếu bị hắn trả lại. Cô thật sự không hiểu nổi hắn, trước kia không phải luôn mở miệng nói vì tiền tài mới cùng nữ nhân dây dưa, nhưng là vì sao bây giờ lại khinh thường tờ chi phiếu này? Rốt cuộc, trong lời nói của hắn, có bao nhiêu phần là nói thật, bao nhiêu phần là nói dối?

Kỳ thật, cô cũng không thể dừng tự hỏi bản thân về vấn đề này. Trong lúc bọn họ đã muốn chấm dứt, cả đời này cô hẳn sẽ không gặp lại hắn. Cảm xúc cô hung hăng, không ngừng tạo áp lực, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, chuẩn bị đối mặt nhiều chuyện. Sau khi thả ra lời đồn đãi này, giới thương gia đại khái đã muốn loạn cào cào, mà Đường gia tắc sẽ chỉnh chuyện chấn ương, đại khái là cô sẽ phải trở về đối mặt với nỗi tức giận đến sối lên của phụ thân.

Cô làm sao có thể biết được, lúc cô liên lụy cùng người đàn ông tà mị kia, cả đời này đại khái là không có khả năng chấm dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.