Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 70




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nơi Cận Triêu ở rất gần quán cà phê, chỉ mất hơn mười phút để đi bộ về, lúc trước Khương Mộ và anh cũng từng đi tản bộ nhưng không có suy nghĩ gì, nhưng sau khi biết được tình trạng cơ thể của anh, khi gặp lại anh, cô đều không nhịn được cảm giác lo lắng vì sợ anh mệt mỏi, mặc dù từ quán cà phê về nhà anh cũng chỉ cách có mười phút, nhưng Khương Mộ đã bắt đầu lo lắng, cứ liên tục quay sang nhìn anh, cuối cùng, Cận Triêu dứt khoát chuyển tầm mắt về phía cô và hỏi: "Anh không phải là giấy."

Khương Mộ tạm thời thu hồi tâm tư lo lắng của mình, ít nhất là không thể để anh nhìn thấu nữa.

Đến cổng khu dân cư, Khương Mộ sửng sốt một chút, lúc trước khi tìm đến công ty môi giới bất động sản thuê nhà, cô cũng từng thấy qua tiểu khu này, môi trường tương đối tốt, cô vừa nhìn là thích ngay, tuy nhiên vì giá cả quá cao nên nó lập tức được loại ra suy nghĩ của cô.

Cận Triêu đi đến cổng khu dân cư, sau khi đi qua vòng nhận diện khuôn mặt, cánh cổng điện tử tự động mở ra, anh quay lại nhìn cô, Khương Mộ cũng ngạc nhiên đi theo anh và hỏi: "Hiện tại anh sống ở đây à?"

Cận Triêu liếc sang một bên: “Em từng tới đây sao?”

Khương Mộ chỉ cười không nói gì, cô đến Nam Kinh lâu như vậy, nhưng lại không hề biết hai người sống gần nhau như vậy, mỗi khi đi đến Moon cô cũng chưa từng gặp qua anh.

Hai hộ sẽ dùng chung một thang máy, Khương Mộ bước vào thang máy và hỏi: “Anh sống ở tầng mấy?”

"Tầng 8."

Khương Mộ đưa tay ấn nút thang máy, chỉ trong chốc lát, nỗi cô đơn mà cô cảm thấy khi phải trải qua ngày nghỉ lễ một mình đã hoàn toàn biến mất, trên mặt cô vô thức nở một nụ cười, bây giờ cô cũng không màng kiêng kỵ gì cả.

Nhưng khi đang cười, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, luôn có cảm giác như có người đang nhìn mình nên từ từ đưa mắt nhìn sang bên trái, quả nhiên liền bắt gặp một đôi mắt đen láy, cô không để ý đến tấm gương trong thang máy, còn Cận Triêu thì cứ yên lặng nhìn cô cười, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu, lúc anh thu hồi tầm mắt thì bên khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười như có như không.

Cảm giác quen thuộc kia lại đột ngột ập đến, Khương Mộ giả vờ sửa lại tóc và quay mặt sang hướng khác.

Đây là lần đầu tiên Khương Mộ tới nơi Cận Triêu ở, cô vừa bước đến cửa thì mới phát hiện hai tay mình trống trơn, chưa kể ngày lễ còn đến nhà anh ăn cơm, cô đột nhiên dừng bước, Cận Triêu thấy vậy thì chợt quay lại nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Mộ chỉ vào thang máy và nói với anh: "Anh có cảm thấy thiếu cái gì không? Hay là để em đi mua chút đồ rồi quay lại sau."

Cận Triêu lúc này cũng đã mở cửa, anh liếc nhìn cô một cái: “Dẫn cái mình em vào là được rồi, vào đi.”

Khương Mộ lo lắng đi về phía anh, nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong chốc lát, bởi vì giây tiếp theo Tia chớp đã nhanh chóng lao tới phía bọn họ, nhìn thấy Cận Triêu đưa Khương Mộ trở về, dáng vẻ của nó vô cùng hưng phấn, hai chân trước nóng lòng co lên như muốn nhào vào lòng Khương Mộ, Cận Triêu lập tức ném cho nó một ánh mắt sắc bén, sau đó nó ngoan ngoãn đi tới tủ giày ngậm một đôi dép đặt ở trước mặt Khương Mộ, là một đôi dép lên nam rất lớn.

Khương Mộ cố ý hỏi: “Nhà anh không có dép nữ à?”

Cận Triêu rũ mắt xuống, nói: “Em muốn kiểm tra tủ giày không?”

Hiển nhiên anh đã nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của Khương Mộ, cô chột dạ nói: “Chỉ là em thấy đôi dép này hơi lớn…”

Cô thay giày rồi ngồi xổm xuống xoa đầu Tia Chớp, thân thiết nói với nó: "Sao mày lại hiểu chuyện như vậy nhỉ? Hả? Bảo bối Tia Chớp của tao.”

Thanh âm cô cố ý nũng nịu rơi vào trong tai Cận Triêu, làm cho khóe miệng anh cũng hiện lên một nụ cười, tuy rằng cô không phải đang nũng nịu với anh.

Cục cưng khổng lồ rất hưởng thụ chạy tới đem một cục xương đồ chơi hào phóng đưa cho cô, Khương Mộ nhéo nhéo mấy cái liền buông xuống, Tia Chớp lại ngậm lên nhét vào tay cô, làm cho cho cô ngượng ngùng khi cự tuyệt ý tốt của nó, chỉ có thể ôm đồ chơi hình cục xương của nó rồi hỏi Cận Triêu đang đi về phía phòng bếp: "Em có thể đi tham quan xung quanh không?

Cận Triêu nghiêng đầu lấy con cua ra rồi quay lại nhìn cô, cô đang đứng trước cửa cầm khúc xương lớn của Tia Chớp, món đồ chơi hình cục xương cao gần bằng nửa người cô, dưới sự tấn công nhiệt tình của Tia Chớp, cô cứ ngây ngốc cầm nó như thế, trong mắt Cận Triêu ẩn chứa một tia ấm áp, anh nhẹ nhàng nói với cô: "Tùy em."

Ngôi nhà được trang trí với tông màu đơn giản, phòng khách rất rộng rãi, phù hợp với phong cách với Cận Triêu, trong nhà không có đồ đạc bừa bộn nên tổng thể nhìn rất sạch sẽ và khoan khoái, có một cái ghế sofa thoải mái, ngoài ra cũng không có nhiều vật dụng trang trí hay cây xanh nào cả, thậm chí còn không có TV nên có cảm giác hơi lạnh lẽo.

Ngôi nhà này có hai phòng, một phòng thì cửa đang đóng kín, còn phòng kia có một tủ sách lớn và một bàn làm việc bằng gỗ tối màu, Khương Mộ bước vài bước đi vào, trên bàn còn có mấy tập hồ sơ đấu thầu và một ít văn kiện, cô duỗi đầu qua xem, đều là các tài liệu có liên quan đến công trình động lực, trong tủ sách còn có rất nhiều sách về chế tạo cơ khí.

Nhìn ra bên ngoài là một khoảng ban công rộng lớn, trên ban công có mấy bộ dụng cụ tập thể hình và các thiết bị phụ trợ, sau khi cô ra khỏi phòng, Cận Triêu vừa mới cho cua vào hấp, Khương Mộ lớn tiếng hỏi: “Căn nhà này là anh mua... hay là thuê?”

“Anh mua nó.” Anh thản nhiên trả lời.

Khương Mộ có chút kinh ngạc: "Cái này giá nhà cũng không rẻ."

Cận Triêu mở tủ lạnh lục đục lấy đồ ăn ra, anh trả lời: “Mấy năm qua anh có làm một vài dự án nên cũng kiếm được một ít tiền, vậy nên có thể trả trước một ít được.”

Khương Mộ chỉ vào căn phòng đóng kín bên cạnh: “Đấy là phòng ngủ à?”

Cận Triêu chỉ nói "Ừm" rồi hỏi: "Em muốn uống rượu hay trà?"

Khương Mộ nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, hiện tại em không muốn uống rượu, em có thể vào phòng anh tham quan một lát được không?"

Cận Triêu trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Anh có thể từ chối được không?”

Khương Mộ mím môi, cô nâng cằm nhìn chằm chằm anh: “Trong phòng anh có giấu người đẹp không thể cho người khác biết à?”

Cận Triêu cụp mắt xuống chỉ cười và không nói gì, anh càng cư xử như vậy, Khương Mộ càng muốn đi vào xem rốt cuộc chuyện trong đó có gì, cô vặn nắm tay nắm cửa, khiêu khích nói: "Em vào à?"

Cận Triêu nhướng mi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen láy chứa đầy uy lực, cuối cùng Khương Mộ cũng buông tay, thay vì bước vào không gian cá nhân của anh, cô lại nhìn sang một cánh cửa khác và hỏi: “Bên kia là phòng tắm à? Em sử dụng một lát được không?"

Cận Triêu há miệng vừa định nói gì đó, bộ dạng có chút mất tự nhiên, Khương Mộ liền kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ trong toilet cũng giấu người sao?"

Cận Triêu nheo mắt lại, anh quay người nói: “Em muốn làm gì thì làm.”

Sau khi anh rời đi, Khương Mộ liền mở cửa phòng tắm ra, không gian đập vào mắt cô vô cùng rộng rãi và ngăn nắp, có khu vực khô và ướt tách biệt, ngay cả bồn rửa mặt cũng sạch sẽ không một hạt bụi và đặc biệt là không có người phụ nữ nào ẩn nấp trong đây, tuy nhiên, Khương Mộ vẫn sững sờ ngay tại chỗ, gạch ốp nền đều là loại chống trượt, trên các bức tường xung quanh cỏn được lắp các thanh vịn, phòng tắm được thiết kế rộng rãi không có chướng ngại vật, có một chiếc ghế tắm đặc biệt có thể kéo xuống và một chiếc xe lăn có thể di chuyển được dựng bên cạnh.

Dù ngày đó cô đã biết rõ tình trạng của của Cận Triêu nhưng khi thực sự bước vào cuộc đời anh và tận mắt nhìn thấy những cơ sở vật chất này, cô vẫn cảm thấy có một sự đả kích không nhỏ.

Anh vốn là một người nhanh nhẹn, có thể dễ dàng nâng cô bằng một tay, thậm chí còn có thể cõng cô một mạch lên tầng năm mà không hề thở dốc, nhưng giờ đây anh lại bị mắc kẹt trong những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống, trong lòng Khương Mộ cảm thấy khó chịu vô cùng, một tầng sương mù nhanh chóng dâng lên trong đáy mắt cô, nhưng trước khi bước ra ngoài thì cô đã kịp khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

Cận Triêu vẫn còn đang bận rộn trong bếp, Khương Mộ cũng đi vào định phụ giúp anh một tay, phòng bếp được thiết kế theo hình chữ L, không gian cũng rất rộng, vừa bước nào đã nghe thấy mùi thơm của cua hấp, Cận Triêu đang chuẩn bị bữa tối, Khương Mộ đi tới ăn ké một miếng, anh liếc nhìn cô, cô xắn tay áo lên và nói với anh: “Em cũng muốn làm hai món.”

Cận Triêu nghiêng người nhìn cô, anh trêu chọc nói: "Hiện tại biết nấu ăn luôn à?"

Hai mắt Khương Mộ khẽ nheo lại tỏ vẻ đáng thương nhìn anh: "Nếu không thì sao chứ? Mấy năm nay đâu có anh bên cạnh chăm sóc em đâu, em không học nấu ăn chẳng lẽ tự để mình chết đói à?"

Cô cởi áo khoác ra, Cận Triêu chu đáo đưa tay nhận lấy, nhìn quầng mắt đỏ hoe của cô, môi anh bỗng mím chặt, anh quay mặt đi và thản nhiên hỏi: “Hình như không có ai theo đuổi em nhỉ?"

Khương Mộ dùng sống dao vỗ vào vai anh một cái, tức giận nói: "Làm gì có chuyện không có ai theo đuổi em? Những người theo đuổi em xếp hàng dài từ Canberra đến Nhà hát Opera Sydney luôn chứ ít gì."

Cận Triêu treo áo khoác lên, bình tĩnh nói tiếp: “Vậy sao không kết giao với bọn họ?”

Khương Mộ đang cắt nhỏ đồ ăn rồi bày ra đĩa, cô quay sang nói với anh: “Sao anh biết em chưa từng cặp kè với ai? Nói thật em cũng từng hẹn hò qua với rất nhiều người đàn ông. Có một người là tay chơi nhạc rock. Có một lần hẹn hò anh ta dẫn em đến một khu rừng núi hẻo lánh, em còn tưởng anh ta định dẫn em đi dã ngoại, nhưng nào ngờ anh ta còn không thèm cởi giày liền nhảy ngay xuống sông, còn bảo em nhảy theo. Lúc đó em như chết lặng, mặt sông vẫn còn đang đóng một lớp băng mỏng mà anh ta cứ thế lao xuống."

Cận Triêu khẽ cau mày, động tác tay anh bỗng dưng chậm hơn một chút, ánh mắt anh có vẻ khó hiểu liếc nhìn cô, Khương Mộ lập tức mỉm cười nghiêng đầu nói tiếp với anh: “Chẳng lẽ em nói gì anh cũng tin à?”

Ánh mắt Cận Triêu mang theo cảm giác áp bách nhìn cô: "Em không còn gì để nói phải không?”

"Vẫn còn khá nhiều. Bây giờ anh vẫn đang làm việc liên quan đến ô tô à?"

"Đại khái cũng khá giống."

"Lúc em về nước có trở về Đồng Cương một chuyến và tình cờ gặp được Phan Khải, cậu ta còn cho em phương thức liên lạc của anh, nhưng lại là số điện thoại bàn có địa chỉ ở Trường Xuân, làm hại em không gọi được, sao anh lại đến Trường Xuân thế?"

“Lúc trước anh từng ở đó hai năm, sau khi tốt nghiệp đôi khi có công tác ở đó nên cũng thường xuyên về đó.”

"Là làm cái gì vậy?"

“Làm dự án mà thôi, cũng không cố định.”

Khương Mộ lẩm bẩm: "Thì ra là vậy."

Sau đó cô lại hỏi tiếp: “Anh thi tốt nghiệp trung học chưa?”

Cận Triêu đã dọn dẹp sạch sẽ lượng đồ ăn thừa mà cô đã cắt đi, anh ung dung trả lời: “Tự học và thi rồi.”

Khương Mộ sửng sốt một chút, cô từng nghe nói nếu muốn tự thi thì phải tự học, phải vượt qua hơn chục môn học mới lấy được bằng tốt nghiệp, chưa kể khoảng thời gian đó anh còn phải lo kiếm tiền, một mình anh mà phải lo cả hai đầu.

Cô hỏi: “Tự học tự thi có khó lắm không?”

"Tuy hơi tốn chút việc một chút nhưng cũng không khó lắm."

Khương Mộ phản ứng một chút mới ý thức được lời anh nói, tính ra lúc đó anh vẫn chưa tốt nghiệp trung học, nếu anh muốn thi thẳng lên chuyên ngành thì độ khó dĩ nhiên cũng cực kì cao, cô nhịn không được liền hỏi: "Anh học thuộc lòng à?"

Cận Triêu bất lực nhìn cô: “Trong khoảng thời gian nằm ở trung tâm phục hồi chức năng anh đã sớm thuộc lòng hết rồi.”

Khương Mộ từ trước đến nay chưa bao giờ nghi ngờ điểm này của Cận Triêu, năng lực của anh rất tốt, từ nhỏ đã có thể ghi nhớ mọi việc nhanh hơn cô, những gì anh học ở trường vào ban ngày buổi tối sau khi về đến nhà là có thể ghi nhớ tất cả. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học của cô, Cận Triêu cũng từng chia sẻ cho phương pháp ghi nhớ hữu hiệu của mình.

“Anh vẫn học chuyên ngành này à?”

Cận Triêu khéo léo gỡ vỏ và chỉ tôm ra rồi kể với cô: "Khi đó anh được Quảng Vũ giới thiệu đến Trường Xuân, có kinh nghiệm nhưng lại không có bằng cấp, vậy nên anh liền dứt khoát học chuyên ngành thiết kế máy móc chế tạo và tự động hóa.”

"Vậy bây giờ bạn đang học nghiên cứu sinh à? Cũng là chuyên ngành này luôn sao?"

"Kỹ thuật nhiệt và năng lượng, năm tới là tốt nghiệp."

Khương Mộ có chút kinh ngạc, có lẽ người bình thường đi học cao học cũng không có gì lạ, nhưng đối với Cận Triêu, nhất là sau khi nhìn thấy đồ đạc trong phòng tắm của anh, cô luôn cảm thấy trong lòng đau nhói. Anh càng trèo cao lên, cô càng cảm nhận được sự khó khăn trong mỗi bước đi của anh.

Cận Triêu cảm nhận được tâm tình của cô, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em hỏi còn nhiều hơn mấy bà cô phỏng vấn nhân sự nữa, có muốn anh lấy bằng tốt nghiệp ra cho em coi không?”

Khương Mộ cuối cùng cũng mỉm cười và cũng không nói gì nữa, sau khi cởi áo khoác ra, bên trong cô mặc một chiếc áo len màu trắng sữa có cổ cao, mái tóc dài tùy ý buộc lại phía sau và có vài sợi tóc con xõa xuống má, dáng vẻ ôn nhu quyến rũ, làm cho căn phòng bếp lạnh lẽo như có thêm chút khói lửa.

Cận Triêu mượn ánh sáng ấm áp nhìn cô chằm chằm, anh mở ngăn kéo đưa tạp dề cho cô, Khương Mộ còn đang ướp thịt ba chỉ, nước sốt còn dính đầy tay.

Cận Triêu sợ bộ đồ trắng của cô bị vấy bẩn nên liền đi vòng ra sau lưng cô và giúp đeo tạp dề vào cổ cô, Khương Mộ cảm giác được bóng dáng của anh bao phủ ở phía sau mình, hô hấp của cô chợt trở nên ngưng trệ, ngay cả cử động của tay cũng dừng lại, nhưng anh rất nhanh đã bỏ đi.

Khương Mộ nghiêng đầu nhìn anh, hình như anh cũng đang cực lực khắc chế giống như cô, sau đó cô lại nhìn Tia Chớp đang nằm ở cửa bếp, cảm thấy có chút choáng váng, đây giống như là một cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.

Khương Mộ làm ba chỉ heo chiên giòn và đầu cá bơn hấp, Cận Triêu ở bên cạnh cũng đang xào vài loại rau, anh vừa mới cua lấy ra khỏi nồi hấp, con cua rất to, trước khi ăn cô còn thấy Cận Triêu trả lời điện thoại của ai đó, mặc dù điện thoại không bật loa ngoài nhưng Khương Mộ vẫn có thể mơ hồ nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia có chút quen thuộc.

Cô nghiêng người đi tới trước mặt Cận Triêu, cố gắng vểnh tai lên, quả nhiên liền nghe thấy tiếng cười phóng khoáng của Tam Lại, anh ta nói: “Nếu cậu không tới thì chúng tôi đành đi qua đó vậy, cùng lắm chỉ mất hai giờ, ăn lễ một mình chán lắm.”

Cận Triêu ngước mắt liếc nhìn Khương Mộ, giọng điệu anh bình tĩnh nói: “Sao cậu biết tôi đang ăn lễ một mình?”

Tam Lại lập tức nói: "Xin lỗi, tôi còn chưa tính Tia Chớp vào, tôi nói thật đấy, chúng tôi lập tức qua đó.”

Cận Triêu trả lời: "Không cần đâu, dù sao thì tuần sau tôi cũng phải đến đó."

Khương Mộ cười ha hả, cô lấy tay ôm cổ để thay đổi giọng nói, cố ý nói nhỏ nhẹ ngọt ngào vào điện thoại: “Anh yêu, nhanh lên.”

"..."

Trong điện thoại đột nhiên im lặng vài giây, Cận Triêu ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, Khương Mộ thì che miệng cười không ngừng.

Hơn mười giây sau, Tam Lại chửi rủa một tiếng "Mẹ kiếp", sau đó người ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên chuyển sang nói lắp ba lắp bắp: "Vậy… người anh em..nếu cậu đang bận thì tôi cúp máy đây."

Sau khi đặt điện thoại xuống, Khương Mộ đang định bỏ chạy thì Cận Triêu đã túm cổ áo cô kéo cô lại, giọng điệu anh nghiêm túc nói: “Danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại trong tay em.”

Khương Mộ cười nói: “Chẳng phải em chịu trách nhiệm với anh là được rồi sao?”

Đôi mắt Cận Triêu dần trở nên tối sầm, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, nụ cười trên mặt Khương Mộ cũng nhạt dần, nhưng ánh mắt cô nhìn anh nóng bỏng như lửa đốt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.