Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 61




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Mộ không ngờ Chris lại một mình đến Trung Quốc tìm cô, khi biết mẹ cô không cùng quay lại với ông ta, cô đã có một loại dự cảm không tốt.

Chris trước đó đã nói chuyện với Cận Cường một lúc, sau khi Khương Mộ trở về nhà, Chris bày tỏ hy vọng có thể ra ngoài nói chuyện một mình với cô.

Trong một nhà hàng tư nhân nhỏ, Chris nói với Khương Mộ mục đích mình đến Trung Quốc lần này, ông ta biết kỳ thi đại học đã kết thúc, nghe mẹ cô nói cô thi rất tốt, ông ta chúc mừng cô và đồng thời mang đến cho cô một tin tức khác.

Vào tháng 3 năm ngoái, 5 tháng rưỡi sau khi Chris và Khương Nghênh Hàn gặp nhau, mẹ cô được phát hiện mắc chứng hẹp tim mạch 78%, nếu tiếp tục tiến triển sẽ có nguy cơ tắc nghẽn hoàn toàn mạch máu, bác sĩ chỉ định rằng bà ấy phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không bà ấy sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Khi đó, chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học của Khương Mộ, Khương Nghênh Hàn không thể thực hiện phẫu thuật vào thời điểm đó, sau khi hiểu được tỷ lệ thành công và rủi ro của cuộc phẫu thuật, Khương Nghênh Hàn càng do dự hơn. Một khi được đưa vào phòng phẫu thuật, quá trình hồi phục dài dằng dặc sẽ kéo sụp đứa con gái duy nhất của bà ấy, bà ấy thậm chí còn lo lắng nếu Khương Mộ muốn đi nơi khác học đại học thì bệnh tình của bà ấy sẽ trở thành ràng buộc của Khương Mộ.

Khi đó, bà ấy đã kể cho Chris nghe hoàn cảnh của mình, tưởng rằng mối quan hệ của bọn họ sẽ kết thúc ở đó, nhưng điều mà Khương Nghênh Hàn không ngờ tới là hai ngày sau, Chris đã mang hoa và nhẫn đến gặp bà ấy và trực tiếp cầu hôn bà ấy.

Trong hai ngày đó, Chris đã liên lạc với một người bạn học cũ của mình là một chuyên gia tim mạch nổi tiếng và hy vọng có thể đón Khương Nghênh Hàn sang Úc để làm phẫu thuật.

Trong bảng xếp hạng hệ thống y tế ở các nước phát triển, Úc đứng thứ hai sau Vương quốc Anh chuyên về điều trị tim mạch, giáo sư Iveck, bạn học cũ của Chris, đã hỗ trợ rất lớn về mặt tinh thần cho bà ấy.

Sau khi bà ấy gửi báo cáo trong nước cho Iveck thông qua Chris, ông ấy đã đưa ra một kế hoạch phẫu thuật chi tiết và hy vọng bà ấy có thể đến Úc càng sớm càng tốt để trực tiếp thảo luận về việc điều trị tiếp theo.

Sau khi Khương Nghênh Hàn đưa kế hoạch phẫu thuật của Giáo sư Iveck gửi cho bác sĩ điều trị của bà ấy, người nọ vừa xem qua đã rất ngạc nhiên, vị giáo sư Quách này không ngờ lại có quen biết với giáp sư Iveck, hơn mười năm trước người nọ từng ở nước ngoài nghe qua báo cáo của ông ấy, giáo sư Quách đề nghị nếu bà ấy có điều kiện đến chỗ giáo sư Iveck để tiến hành phẫu thuật thì đây sẽ là một cơ hội không tồi.

Tuy nhiên, việc chi trả cho việc điều trị y tế ở Úc phải nói là cực kỳ tốn kém, nếu xét đến việc điều trị theo dõi lâu dài ở đó thì nhập cư là lựa chọn tiết kiệm chi phí nhất.

Khương Nghênh Hàn bắt đầu có suy nghĩ về việc chấp nhận Chris và đến Úc để điều trị, điều này sẽ giúp giảm thiểu gánh nặng cho con gái bà ấy đồng thời cũng có thể giảm thiểu rủi ro khi làm phẫu thuật.

Bà ấy không nói cho Khương Mộ biết chuyện này, Khương Mộ còn trẻ, cuộc sống vẫn còn chưa ổn định, Khương Nghênh Hàn không muốn cô phải đối diện với quá nhiều áp lực và có thể làm ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bà ấy muốn đợi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi mới tìm cơ hội nói cho cô biết, nhưng không ngờ vì liên quan đến các thủ tục nhập cư nên bà ấy đành phải nói cho Khương Mộ biết chuyện của mình và Chris. Bà ấy biết Khương Mộ sẽ phản đối, nhưng bà ấy không ngờ cảm xúc của cô lại mãnh liệt đến vậy.

Đối với việc cô thi đại học thất bại, trong lòng Khương Nghênh Hàn cảm thấy áy náy vô cùng, bà ấy biết rõ con gái mình đang lo lắng cái gì, nhưng càng sợ cô biết tỷ lệ sống của mình không tới 50% thì sẽ càng thêm sụp đổ. Thay vì như vậy, bà ấy dứt khoát hạ quyết tâm đưa cô đến bên cạnh Cận Cường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà ấy cũng không hy vọng Khương Mộ và bên kia có bất cứ liên quan gì, nhưng với tình trạng mạng sống của bà ấy đang treo trên ngọn cây, ở trong nước chỉ có Cận Cường dường như là người duy nhất để cô có thể dựa vào, dù sao ông ấy cũng là ba của Khương Mộ.

Có lẽ Khương Mộ sẽ trách bà ấy, trách bà ấy đã bỏ cô ra nước ngoài vào lúc này, trách bà ấy đột nhiên chọn kết hôn với Chris và nhập cư, nhưng Khương Nghênh Hàn không muốn bệnh tật của mình làm ảnh hưởng đến tương lai của con gái mình, thay vì để cho Khương Mộ đối mặt với nguy cơ phẫu thuật có thể sẽ thất bại và làm hao tổn tâm lực của cô thì bà ấy vẫn quyết định lựa chọn tiếp tục giấu diếm chuyện này.

"Ba tháng trước mẹ con đã làm phẫu thuật tim."

Chris ngồi ở bên phải Khương Mộ, khi ông ấy báo tin cho cô, mặc dù thời tiết nóng bừng khắc nghiệt nhưng cảm giác ớn lạnh không thể ngăn cản vẫn ập vào cơ thể cô từng đợt, nước mắt không kìm được chút nào, cứ liên tục trào ra khỏi người cô. Mãi đến tận lúc này, cô mới biết được chuyện mẹ mình bị đau thắt ngực đã nhiều năm, bà ấy cũng dùng thuốc đã lâu, nhưng không ngờ tác dụng của thuốc uống lại càng ngày càng nặng, và nó đã phát triển đến mức phải phẫu thuật, cô lo lắng hỏi thăm tình hình.

Chris cam đoan với cô rằng ca phẫu thuật không tệ, mặc dù vẫn còn một số biện pháp điều trị tiếp theo nhưng tính mạng của bà ấy tạm thời đã được cứu, hiện tại Khương Nghênh Hàn đã được xuất viện. Trước khi ông ấy đến Trung Quốc, con gái lớn của ông ấy đã từ Melton trở về nhà để chăm sóc cho bà ấy và đang đợi cô sang Úc.

Hơn nữa lần này ông ấy đến đây là để hỏi ý kiến ​​của Khương Mộ, nếu cô đồng ý sang Úc du học, ông ấy sẽ giúp cô làm thủ tục du học và bảo lãnh cô sang đó, đương nhiên nếu cô không muốn, ông ấy và Khương Nghênh Hàn sẽ tôn trọng lựa chọn của cô.

Nhưng cuối cùng, Chris vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô và nghiêm túc nói với cô: “Mẹ con cần con.”

Khương Mộ rưng rưng nước mắt nhìn Chris, ông ấy có vẻ già hơn một chút so với lúc gặp cô vào dịp Tết Nguyên Đán, ông ấy và mẹ cô là vợ chồng, và ông ấy sẵn sàng chấp nhận bệnh tật của mẹ cô, cùng bà ấy đi gặp bác sĩ và chăm sóc bà ấy mọi lúc, còn chính mình thì nghi thần nghi quỷ ông ấy là một kẻ lừa đảo, còn vì chuyện không về Tô Châu mừng năm mới mà cãi nhau với mẹ cô, thậm chị còn tranh cãi gay gắt với bà ấy về chuyện bán nhà.

Bây giờ nhìn lại, tất cả những gì cô làm chẳng khác nào là những nhát dao đâm vào tim mẹ mình.

Khương Mộ bật khóc không thành tiếng, sau khi ba mẹ ly hôn, khi đó cô vẫn còn rất nhỏ, luôn phụ thuộc vào mẹ, những năm đó bà ấy cũng không đi tìm người khác, bà ấy luôn tự mình chăm sóc cô, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền cho cô đi học luyện thi và bồi dưỡng cô học đàn tranh, bà ấy đưa cô đi khắp nơi tham gia các cuộc thi và biểu diễn bất chấp gió mưa, từ lúc cô bước vào thế giới này, Khương Nghênh Hàn đã đầu tư tất cả sức lực, tình yêu và thời gian của mình, nhưng vào thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết, lúc bà ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật thì lại không có cô bên cạnh, bà ấy cô đơn đơn độc ở một nơi xa lạ, không có người thân bên cạnh. Bà ấy tuyệt vọng khi nằm trên giường mổ mà không biết sống chết ra sao!

Khương Mộ vùi mặt giữa hai tay, cô có lý do gì từ chối đề nghị của Chris, có lý do gì không trở lại bên cạnh mẹ để chăm sóc bà ấy, có lý do gì để con gái lớn của Chris thay cô làm nghĩa vụ này.

Cô không có lý do gì, khi nghe tin về bệnh tình của Khương Nghênh Hàn, cô lập tức muốn bay đến bên cạnh bà ấy, cảm giác tội lỗi to lớn làm cho Khương Mộ rơi vào sự tự trách vô tận, cô căm ghét bản thân mình vì đã không phát hiện ra bệnh tình của mẹ sớm hơn và cũng ghét chính mình vì không phải lúc nào cô cũng có thể ở bên cạnh mẹ cùng bà ấy vượt qua khó khăn lớn như vậy, cô còn hận bản thân mình vì đã cố ý hết lần này đến lần khác khiến mẹ phải lo lắng.

Cô cứ một mực lặp đi lặp lại “Tôi xin lỗi…”.

Cũng không biết là đang nói với Chris hay là nói với mẹ mình, hoặc là bị tin tức bất thình lình này làm cho hoàn toàn tan nát, chỉ là vô ý thức đem áy náy hóa thành một tiếng lại một tiếng "Không xứng đáng".

Khoảng thời gian tiếp theo, Chris đưa cô đi khắp nơi làm thủ tục xuất cảnh và liên lạc với trường.

Cận Cường chẳng giúp được gì nhiều nên đã mời Chris đến nhà ông ấy ăn tối hai lần để cảm ơn ông ấy vì đã chạy bôn ba khắp nơi để lo cho Mộ Mộ.

Từ tìm hiểu hồ sơ trường đến chương trình giảng dạy, chọn ngành, chuẩn bị hồ sơ, đến đính kèm bằng tốt nghiệp trung học, rồi chuẩn bị các giấy tờ cần thiết theo yêu cầu xét duyệt, đến bệnh viện được chỉ định để khám sức khỏe, đóng phí bảo hiểm, điền vô số mẫu đơn, lấy hồ sơ, nhận dạng khuôn mặt, gần như tất cả Chris đều đi cùng cô để thảo luận cách giải quyết, nếu không có ông ấy, vào lúc này, trong tình hình Cận Triêu còn chưa rõ tung tích và dưới tình huống bệnh tình nghiêm trọng của mẹ mình, Khương Mộ hoàn toàn rối bời căn bản không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng gửi tin nhắn đến điện thoại di động của Cận Triêu, cô kể cho anh nghe về hoàn cảnh của mẹ cô qua tin nhắn, cô nói với anh rằng cô phải sang Úc thăm mẹ, có thể tạm thời ở lại với bà ấy và học tập bên ấy một khoảng thời gian. Những dự định đối với tương lai này cũng mới được quyết định chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đối với con đường tiếp theo cô cũng hoàn toàn mờ mịt và vô cùng hoảng loạn.

Cô không còn mỗi ngày đều có thời gian đến gara ô tô nữa, Tia Chớp tạm thời được gửi nuôi trong cửa hàng của Tam Lại, mà Tam Lại dạo gần đây cũng bề bộn nhiều việc, có vài lần Khương Mộ đi tìm anh ta thì cửa hàng của anh ta đều đóng kín cửa.

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, Chris cũng đã đặt vé máy bay tới Melbourne, mà Khương Mộ và Cận Triêu mất liên lạc cũng đã gần một tháng nay.

Khi cô nhận được thông tin về chuyến bay, cô đang đứng bên cửa sổ căn phòng nhỏ, ngơ ngác nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, cô không còn thời gian nữa, nếu không có thêm tin tức của Cận Triêu, có lẽ cô sẽ không còn thời gian để chờ đợi nữa.

Cô nhấc điện thoại lên, bấm vào ảnh đại diện của Cận Triêu và chỉnh sửa một đoạn văn dài, chẳng hạn như kế hoạch của cô cho tương lai, thời điểm cô dự định quay lại và tương lai của bọn họ.

Nhưng nhìn những lời văn nhợt nhạt đó, Khương Mộ chợt nhận ra những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, tất cả những điều này đều vô nghĩa, Cận Triêu vẫn chưa xuất hiện thì cho dù cô suy nghĩ có hoàn hảo đến đâu cũng sẽ không có ý nghĩa gì.

Cô xóa hết nội dung và chỉ gửi cho anh một tin nhắn ngắn gọn: Em sắp đi rồi, nếu anh thấy được tin nhắn này thì liên hệ với em càng sớm càng tốt nhé, Mộ Mộ nhớ anh.

Cô cứ tưởng tin nhắn này sẽ biến mất như vô số tin nhắn trước đó mà không có hồi âm, tuy nhiên, vào lúc 3h30 sáng, điện thoại di động của Khương Mộ bên gối đột nhiên sáng lên, giống như có cảm biến, hai mắt cô gần như ngay lập tức mở ra. Cô nhìn thấy trần nhà được chiếu sáng, cô thoáng sửng sốt một lúc rồi mới nhớ với tay lấy điện thoại di động để kiểm tra, tài khoản đã hơn một tháng qua chưa hề phản hồi bỗng có một tin nhắn trả lời.

Triêu: Sáng mai anh sẽ nhờ Tam Lại đến đón em, chúng ta cũng nên gặp mặt một lần.

Khương Mộ đột nhiên ngồi thẳng dậy, cô cứ nhìn đi nhìn lại tin nhắn, cô kích động đến mức tưởng mình đang gặp ảo giác, sau đó Khương Mộ cũng không có tâm trạng ngủ nữa, cô vội vàng mặc quần áo sẵn và chờ đến lúc rạng đông lập tức liên lạc với Tam Lại.

Cô vẫn nhớ hôm đó thời tiết không được tốt lắm, sáng sớm trời nhiều mây, thậm chí còn có chút se lạnh, thực sự rất bất thường.

Cô mặc một chiếc váy màu sáng, sớm khoanh tay đứng đợi ở ven đường, Tam Lại ngồi trên chiếc xe hơi màu trắng của anh ta đến đón cô.

Xe chạy rất lâu, lâu đến mức Khương Mộ tưởng rằng mình sắp rời khỏi Đồng Cương, nhưng thực ra chỉ có hơn hai trăm km mà thôi.

Tâm tình của Khương Mộ cứ luôn cảm thấy bất an, cô nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, xe chạy qua khỏi cổng chào và lái đến một thành phố khác, đây là nơi duy nhất có sân bay phụ cận, so với Đồng Cương, nơi này phát triển hơn một chút, nhà cao tầng cũng tương đối nhiều hơn một chút. Xe vừa lái vào nội thành đã có thể thấy được khu quảng trường mua sắm và các khu ký túc xá, địa chỉ Cận Triêu gửi cho Tam Lại là ở trong một ngõ nhỏ, bên trong là đường một chiều, Tam Lại dừng xe ở ven đường.

Anh ta quay sang nói với Khương Mộ: “Địa chỉ của Tửu gửi chính là ở đây.”

Khương Mộ quay đầu nhìn tấm bảng gỗ "Chào mừng" treo trên cửa, cô đột nhiên nói: "Anh đã liên lạc với anh ấy từ lâu rồi phải không?"

Tam Lại không nói chuyện, Khương Mộ quay đầu nhìn anh ta: "Sao anh không nói cho em biết?"

Ánh mắt Tam Lại trống rỗng nhìn về phía trước, anh ta bỗng nhiên nhún nhún vai: "Hữu Tửu bảo anh làm như vậy, em có thể tự mình đi hỏi cậu ta."

Khương Mộ dần dần cau mày, Tam Lại nhắc nhở cô: "Lên đi, cậu ta đang ở lầu hai."

Đây là một quán bar bình dân, có phục vụ các món ăn tráng miệng và các đồ uống cocktail, nhưng đang là khoảng giữa trưa nên trong quán có rất ít người, tầng một là nơi order đồ ăn, tầng hai và tầng ba là khu vực đón khách, Khương Mộ đi lên cầu thang lên tầng hai.

Tầng hai vẫn không có ai, bàn ghế đều trống rỗng, chỉ có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, khi nghe thấy tiếng bước chân của Khương Mộ, ánh mắt anh chậm rãi quay về phía cửa sổ.

Ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu qua khe hở lá cây đồng chiếu vào trên người anh, áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi kia giống như tấm màn phản chiếu những bóng dáng nhỏ vụn hơi lắc lư, dưới đôi mày kiếm chỉnh tề là đôi mắt thâm thúy đen láy như mực, anh nhìn chằm chằm về phía cô, trong đôi mắt đen kịt ẩn chứa những dấu vết của thời gian.

Nhiều năm sau, Khương Mộ vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng này, đó là... ấn tượng cuối cùng của cô về Cận Triêu.

Cô vẫn còn nhớ lần gặp gỡ đó, từ lúc cô ngồi xuống đối diện Cận Triêu, hai người chỉ nhìn nhau mỉm cười và không nói gì, chỉ đơn giản nhìn nhau chăm chú như vậy, cảm nhận được niềm vui sống sót sau đại họa và sự phấn khích khi gặp lại nhau sau một cuộc chia ly dài, đồng thời cũng có nỗi buồn của sự chia ly sắp đến.

Cô cũng nhớ Cận Triêu đã gọi cho cô một tách cà phê, một tách latte vani có vị quế nhẹ.

Anh là người lên tiếng trước: “Trong khoảng thời gian này chắc em lo lắng lắm phải không?”

Không nói còn tốt, ngay khi anh vừa nói ra, bao nhiêu ấm ức trong lòng Khương Mộ cũng nhanh chóng toát ra, cô hỏi anh: "Nhiệm vụ của anh kết thúc rồi sao?"

Cận Triêu nắm chặt tay cầm của ly cà phê, anh thấp giọng nói với cô: “Sắp rồi.”

Áo sơ mi trên người anh là tạm thời mượn của người khác nên có chút không vừa người, vì không để cho Khương Mộ nhìn ra sơ hở, anh xắn tay áo lên tận cổ tay, cố tạo ra cho mình một bộ dạng khoan khoái tự nhiên nhất có thể.

Cô lại hỏi anh: “Đêm đó anh có nhìn thấy pháo sáng không?”

Anh rũ mắt xuống, mỉm cười đáp lại cô: “Anh thấy rồi.”

Khương Mộ hưng phấn nắm tay anh: "Vậy là anh không có ở trong xe, lúc xe nổ tung anh không có ở trong xe phải không?"

Cận Triêu bình tĩnh cầm ly cà phê đưa lên miệng, anh nhẹ nhàng tránh né sự đụng chạm của Khương Mộ cố gắng không để lại dấu vết, động tác này tuy rất nhỏ, nhưng nội tâm Khương Mộ lại vô cớ chìm xuống một chút.

Cô căng thẳng nhìn anh, trong mắt hiện lên một nỗi buồn bực không thể che giấu được, anh nhấp một ngụm cà phê đậm và đắng rồi đặt chiếc cốc trở lại vị trí cũ, anh cúi đầu nói với Khương Mộ: “Anh không phải là thần, thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác."

Hai mắt Khương Mộ bắt đầu chớp chớp đầy bất an, cô lớn tiếng hỏi: "Anh có ý gì?"

Cận Triêu ngước mắt lên nhìn bộ dáng bất an của cô, vốn dĩ khuôn mặt anh không to, nhưng trong khoảng thời gian này anh đã gầy đến mức phần xương gò má cũng hiện lên rõ ràng, lông mày anh hơi nhíu lại, anh vội vàng chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt anh lộ ra cảm xúc khác thường, nhưng anh đã kịp thời giấu nó đi và nói với cô: “Mẹ em thế nào rồi?”

Khương Mộ cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào nức nở: "Ca phẫu thuật đã hoàn thành, tuy rằng rất thành công nhưng vẫn đang trong thời gian hồi phục, tình hình cụ thể phải đợi qua một khoảng thời gian mới biết được."

Cận Triêu trầm mặc một lát rồi cũng gật đầu: "Em cũng nên qua đó sớm đi, người thân có bệnh rất cần người nhà ở bên cạnh để chăm sóc.”

Trong mắt Khương Mộ hiện lên một tầng ẩm ướt: "Trước kia em từng hỏi anh anh có muốn cùng em đi đến Nam Kinh không, nhưng bây giờ ngay cả chính em cũng không thể đi được, anh có trách em không?"

Cận Triêu quay đầu lại, trong đôi mắt đen của anh hiện lên một tia dịu dàng, anh dùng giọng nói trầm thấp và kiên quyết nói với cô: “Em còn trẻ, tương lai chúng ta còn rất nhiều thời gian, nhưng mẹ em thì không đợi được nữa, tâm tình của người vừa trải qua đại phẫu rất quan trọng, có em ở bên cạnh bà ấy bà ấy có thể sẽ cảm thấy thoải mái một chút, đối với việc hồi phục cũng có lợi.”

Khương Mộ mím chặt môi không nói gì, cô yên lặng nghe anh nói tiếp: “Lần đó em cũng từng hỏi anh dự định sau này, anh từng nói em chờ anh vài ngày rồi anh sẽ cho em đáp án.”

“Thực ra trong khoảng thời gian này anh cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, về mối quan hệ của chúng ta, anh cứ cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có chút không phù hợp với luân thường đạo lý.”

“Thời điểm này anh cũng không muốn phát triển tình cảm gì với ai, anh cảm thấy thời cơ không thích hợp, nhưng người này là em chứ không phải là ai khác.”

“Em nói từ nhỏ em đã quen nháo với anh, tuy bên ngoài em vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn nhưng mỗi khi gặp anh thì muốn khóc liền khóc, lúc nào cũng có giở thói nhỏ nhen, em bắt anh phải làm sao bây giờ. Em muốn tiến triển với anh, em thừa biết anh sẽ không từ chối em, từ nhỏ đến bây giờ anh có lần nào từ chối em chưa?”

Khương Mộ chăm chú lắng nghe lời anh, tay cô càng ngày càng siết chặt chiếc cốc, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô rồi mỉm cười, một nụ cười nhìn qua cực kỳ bao dung và độ lượng.

Anh nói với cô ấy: "Nhưng trong này có bao nhiêu là thói quen, có bao nhiêu là cảm giác đối với người khác phái anh thật sự cũng rất khó phân biệt rõ, từ nhỏ bên cạnh em ngoại trừ bạn học thì không còn bạn nam nào khác, có thể lớn như vậy em cũng chỉ tiếp xúc với anh nên việc em lệ thuộc vào anh là một chuyện cũng rất bình thường, giống như lúc em hồi 8, 9 tuổi khi nhìn thấy anh và bạn gái cùng lớp đi cùng một chỗ và giận dỗi anh vì không chịu để ý tới em, khi đó em thật sự thích anh sao?”

Trong lòng Khương Mộ trở nên rối bời, cô không hiểu những lý do thoái thác của Cận Triêu, chỉ biết yên lặng lắng nghe những lời anh nói, cảm xúc cô cũng phập phồng theo từng lời nói của anh.

Cận Triêu nhẹ nhàng thở dài, anh nhấp một ngụm cà phê rồi lại đặt cốc xuống, anh thất thần nhìn chất lỏng hơi lắc lư trong ly rồi nói với cô: “Anh dù sao cũng là đàn ông, ngoài tình cảm ra thì anh còn có những xung động khác, những việc anh làm với em trước đây cứ coi như là anh hồ đồ mạo phạm em đi, thừa dịp lần này em ra nước ngoài cũng là một cơ hội giúp chúng ta bình tĩnh lại.”

“Nếu mẹ em mà biết chuyện của chúng ta thì cũng chẳng giúp ích được gì cho tình trạng của bà ấy, em cũng biết bà ấy... có một số ác cảm về anh, và những ác cảm này không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Em cũng đừng lấy chuyện của anh ra nói kẻo lại chọc cho bà ấy tức giận, em có nghe hiểu lời anh nói không?"

Cảm xúc lúc này của Khương Mộ phải nói là cực kỳ căng thẳng, lông mi cô khẽ run lên.

Cận Triêu rũ mắt xuống, cổ họng anh cũng nghẹn lại, nhưng anh vẫn cứng rắn nói với cô: “Em cũng nên ra ngoài gặp gỡ nhiều người hơn, có thể em sẽ phát hiện ra vẫn còn rất nhiều người xứng đáng với em hơn anh.”

Tầm nhìn của Khương Mộ từ trong trẻo trở nên mơ hồ, cô không khỏi mở to mắt để ngăn nước mắt chảy ra, tuy nhiên, khi cô mở miệng, giọng điệu run rẩy đã hoàn toàn vạch trần tâm trạng của cô lúc này “Anh muốn chia tay với em?"

Cận Triêu mỉm cười, anh bỗng nghiêng người về phía trước và nói với cô: “Lại đây.”

Khương Mộ ghé vào trên bàn kề sát mặt lại gần anh, anh giơ hai tay nâng gò má cô lên, ánh mắt từ đôi mắt chứa đầy nước mắt của cô chuyển đến chóp mũi đỏ bừng, rồi dừng lại trên đôi môi run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh khẽ vuốt ve mặt cô và dịu dàng lau nước mắt giúp cô, anh ân cần nói với cô: "Em biết anh không có ý này mà.”

Khương Mộ không còn nói được lời nào, lông mi đã trở nên ướt đẫm, cô cụp mắt xuống, nghe thấy anh nói tiếp: “Đến nơi rồi thì hãy học cách hòa thuận với nhà ba dượng, nếu không thể hòa hợp thì ít nhất phải cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn một chút để tránh cho mẹ em phải khó xử. Anh nghe nói ở đó có rất nhiều phong cảnh đẹp, khi không có việc gì là nhớ thường xuyên ra ngoài đi dạo, đừng có suốt ngày cứ ngủ nướng ở trong phòng, em phải ra ngoài kết giao thêm nhiều bạn mới, không cần phải tỏ ra ngại ngùng khi chủ động chào hỏi với người khác, nói chuyện qua lại vài ba câu là trở nên thân quen ngay.”

“Nếu gặp được chàng trai thích hợp thì cũng đừng vội về nhà người ta, không có mấy người đàn ông có năng lực kiềm chế như anh trai em đâu.”

Nước mắt Khương Mộ chảy dài trên đầu ngón tay Cận Triêu, anh không ngại phiền toái cứ liên tục lau giúp cô, cô lẩm bẩm nói với anh: "Anh cho rằng em thích đến nhà của người khác lắm sao?”

Từ đầu đến cuối, Cận Triêu đều nhìn cô với ánh mắt và nụ cười rất dịu dàng, sự thoải mái của anh làm cho Khương Mộ có cảm giác lần này bọn họ chỉ chia tay một khoảng thời gian ngắn rồi sẽ sớm gặp lại nhau. Cô chỉ là đi học mà thôi, chờ cô lớn lên thêm một chút, cô có thể quay về nước và đứng trước mặt anh dõng dạc nói: “Nhìn xem, em cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa quên được anh, điều đó chứng tỏ anh chính là chân ái của em”

Nhưng cô cũng rất sợ, sợ cuộc sống của họ nếu rời đi sẽ lại bị đảo lộn, họ không còn là trẻ con nữa, cũng không còn bao nhiêu cái chín năm nữa.

Cô nhướng hàng mi ướt đẫm lên nhìn anh, cô cắn môi nhìn Cận Triêu trước mặt, sau đó hỏi anh:"Nếu sau khi em đi rồi mà anh dám đi tìm người khác thì em sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh, không bao giờ về nước nữa, để anh phải nhớ thương em cả đời, anh biết chưa?"

Cận Triêu bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: "Vậy chẳng phải là quá uổng phí cho gương mặt này sao?"

Khương Mộ tức giận đến mức lập tức ngồi thẳng dậy hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhìn cô có vẻ giống như đang khóc, giống như cả thế giới đều đang phản bội lại cô.

Cận Triêu không đành lòng trêu chọc cô nữa, anh cam đoan với cô: "Trước khi xác định em bắt đầu một đoạn tình cảm mới thì anh sẽ không đi tìm người khác.”

Khương Mộ lúc này mới cảm thấy an tâm, cô sờ vào hạt châu nhỏ màu trắng giữa xương quai xanh của mình: “Vậy, vậy cái này có cần trả lại cho anh không?”

Cận Triêu nhìn bộ dáng luyến tiếc và không nỡ của cô, ánh mắt anh trở nên đầy dịu dàng: “Em cứ giữ lại đi.”

Sau đó bọn họ cũng không ở lại lâu, trong lúc uống cà phê, Cận Triêu nói với cô: “Đỗ xe dưới lầu là trái luật, Tam Lại chắc chờ trên xe cũng đã lâu rồi, em cũng nên đi rồi.”

Khương Mộ nhìn anh hồi lâu, sau đó cô chợt đứng dậy đi về phía anh, vẻ mặt Cận Triêu có chút hoảng sợ khó nhận ra, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại bình tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn nàng, Khương Mộ dừng lại ở bên cạnh anh, giơ tay lên hỏi: "Trước  khi đi có thể ôm nhau một cái được không?"

Các đốt ngón tay của Cận Triêu không ngừng siết chặt như muốn bóp nát ly cà phê, nhưng anh chỉ cười nhạt nói với cô: “Tốt nhất là đừng làm vậy, lần sau gặp nhau anh sẽ cho em ôm đủ, anh còn phải ngồi chờ một người.”

Khương Mộ thất vọng buông tay xuống, giống như người bị đuối nước mất đi sức lực, cuối cùng không còn thiết tha chống cự nữa.

Sau khi âm thanh trên cầu thang biến mất, Cận Triêu vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, Kim Phong Tử từ tầng ba đi xuống, đi tới Cận Triêu và nói với anh: "Cậu cũng có gan lắm đấy, không phải đã nói là chờ bình phục hẳn rồi bắt đầu gắn chân giả sao? Bác sĩ Cốc vừa rồi còn mắng tôi một trận trong điện thoại, nói vết thương của cậu chỉ mới vừa khép lại, nhanh nhất cũng phải nửa năm sau mới có thể lắp chân giả, ngay cả tôi mà cậu cũng qua mặt, bác sĩ Cốc nói nếu cậu còn muốn giữ lại cái chân của mình thì nhanh chóng quay về bệnh viện ngay lập tức.’

Ánh mắt của Cận Triêu vẫn không rời khỏi cửa sổ, trong giọng nói lộ ra vẻ cô đơn khó giấu: "Yên tâm, chờ bọn họ rời đi, chẳng phải là tôi... sợ cô ấy nhìn thấy sao?"

Kim Phong Tử lau mũi một cái: “Cô ấy sắp đi rồi mà cậu vẫn không nói cho cô ấy biết à, cậu không sợ cô ấy sang đó rồi tìm được một tên ngoại quốc nào sao?”

Lời nói này thành công làm cho ánh mắt của Cận Triêu dao động kịch liệt, đã là con người thì ắt có lòng tham, chưa nếm thử thì không sao, nhưng một khi đã nếm được vị ngọt thì làm sao có thể bỏ qua.

Cổ họng anh khẽ cuộn lên, anh chôn sâu những cảm xúc không cam lòng đó vào sâu tận đáy lòng, sau đó mới trầm giọng nói: "Cô ấy mới biết mẹ bị bệnh, khẳng định đã bị đả kích không nhỏ, nếu lại để cho cô ấy biết chuyện của tôi, cậu nói xem cô ấy có ở lại chăm sóc cho tôi không? Hay là đi sang đó chăm sóc cho mẹ cô ấy? Cô bé mới mười mấy tuổi đã trải qua quá đủ khó khăn rồi, sau này còn phải lên đại học, tôi không thể làm chậm trễ cô ấy, thay vì làm cho hai người đều phải cảm thấy thống khổ, chi bằng để cô ấy tự do."

Cận Triêu chịu đựng chân trái đau nhức của mình, anh nhìn Khương Mộ lên xe, hồi lâu vẫn không chớp mắt, sợ rằng cái chớp mắt này sẽ kéo dài cả đời.

Anh mừng vì đêm đó mình chưa chạm vào cô, và sau này cô có thể bắt đầu một cuộc sống từ đầu.

Khương Mộ hạ kính xe xuống, sau đó thò khuôn mặt trắng nõn ra ngoài, níu kéo ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Anh là một người trời sinh không có tuyến lệ, lang bạt giang hồ hơn hai mươi năm qua, trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, không gì có thể làm cho anh cảm thấy tổn thương được nữa, nhưng khoảnh khắc chiếc Honda màu trắng phóng đi, hai mắt anh vẫn không nhịn được liền trở nên đỏ hoe.

Trên đường trở về, Khương Mộ cảm thấy rất bất an, khi còn nhỏ, cô và Cận Triêu chỉ cảm thấy khoảng thời gian hai người chia cách chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, chớp mắt còn có thể nhìn thấy nhau, nhưng khi lớn lên, bọn họ dần nhận ra khoảng cách thật khủng khiếp, cho dù chỉ có cách nhau có mấy tỉnh cũng có thể mất liên lạc,  chưa kể lần này còn là xa cách đến tận nửa Thái bình Dương, cô sợ quan hệ của bọn họ lại rơi vào cảnh hai đường thẳng song song, con đường phía trước xa xôi dằng dặc và dường như không có điểm cuối.

Khi lái xe về Đồng Cương, Tam Lại hỏi cô: “Chừng nào em đi?”

Khương Mộ tỉnh táo lại rồi trả lời anh ta: "Ngày 28."

Tam Lại tiếp tục trầm mặc.

Khương Mộ như nghĩ tới điều gì đó liền nói: "À đúng rồi, em đã hỏi qua về tình trạng của Tia Chớp, vắc xin của nó sắp hết hạn nên nó không thể nhập cảnh cùng em, làm phiền anh tháng sau đưa nó đi tiêm vacxin giúp em rồi em sẽ đưa nó sang sau được không?"

Tam Lại nắm chặt vô lăng không nói gì, một lúc sau anh ta đột nhiên nói: "Mộ Mộ, có lẽ anh phải báo cho em một tin tức không tốt."

Khương Mộ ngồi thẳng dậy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tia chớp bị mất rồi."

Khương Mộ tưởng rằng mình nghe nhầm, cô lập tức kinh ngạc hỏi lại: "Anh vừa nói cái gì? Mất tích? Làm sao có thể?"

Tam Lại liếc cô một cái rồi nói với cô: “Không phải lúc trước anh từng nói với em là nên triệt sản nó sao? Bây giờ đang là thời kì động dục của nó, vừa thả ra là nhanh chóng chạy đi lung tung, tối hôm qua anh tưởng rằng nó chỉ chạy ra ngoài vài vòng rồi quay lại, nhưng nào ngờ đến bây giờ vẫn chưa thấy tung tích của nó.”

Vừa nói, Tam Lại vừa đỗ xe ở nhà Cận Cường ở tầng dưới, anh ta dùng ánh mắt áy náy nhìn Khương Mộ đang buồn bã, sau đó nói với cô: “Là anh không trông chừng nó cẩn thận, em đừng quá nóng vội, con chó này đang trong thời kì động dục, anh rất có kinh nghiệm trong chuyện này, nói không chừng có con chó cái xinh đẹp của nhà nào đó hấp dẫn ánh mắt của nó, vài ngày sau là nó quay về thôi, chó vốn quen nhà, nói không chừng đến lúc đó nó còn dẫn thêm một cô vợ về nhà, nếu nó có trở về anh sẽ thông báo cho em biết ngay lập tức.”

“Lỡ như nó không quay lại thì sau này anh bảo Tây Thi gửi cho em một con chó đẹp trai hơn cả Tia Chớp được không?"

Khương Mộ lau mắt, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã nuôi nó lâu như vậy, cũng có tình cảm với nó, ngay lúc cô đang muốn mang nó đi cùng thì ngoài ý muốn lại để nó đi lạc, bảo cô sao không sốt ruột được chứ, chỉ là việc này cũng không thể trách Tam Lại được.

Khương Mộ khụt khịt mũi nói: "Vậy phiền anh chú ý đến nó giúp em, nếu nó có trở về thì anh báo cho em biết một tiếng nhé."

Tam Lại nhìn đầu xe, sau đó mơ hồ gật đầu.

Khương Mộ quay đầu liếc nhìn mái tóc dài xoăn bồng bềnh của Tam Lại, cô không khỏi hỏi: "Quen biết lâu như vậy, đến bây giờ em vẫn chưa biết được tên đầy đủ của anh.”

Tam Lại muốn nói lại thôi, anh ta dứt khoát thuận tay ném giấy phép lái xe cho cô, Khương Mộ mở ra liền nhìn thấy chỗ tên có viết một cái tên "Lại Cáp Mạc".

Tam Lại nhanh chóng giật lấy giấy phép lái xe và ném sang một bên.

Nhắc mới nhớ, mối thù dai dẳng giữa anh ta và lão Lại có lẽ đã được đặt từ lúc mới sinh ra, cho nên anh ta chưa bao giờ cho người ta gọi tên thật của anh ta.

Khương Mộ chào tạm biệt anh ta rồi xuống xe, Tam Lại đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống hét lên với bóng lưng cô: "Khương Mộ.”

Cô quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp hướng về phía ánh sáng, hiện tại là độ tuổi đẹp nhất của cô, cô đã từng tới nơi này và lưu lại bóng hình xinh đẹp nhất của mình.

Tam Lại nhìn cô, giọng điệu không đứng đắn lên tiếng: "Sau này nếu Hữu Tửu không cần em, em ra nước ngoài cảm thấy không vui và muốn trở về thì anh Tam Lại vẫn muốn em, anh cam đoan mỗi ngày đều sẽ cho em ăn đùi gà, nuôi em trở nên trắng trẻo mập mạp.”

Từ ban công bệnh viện có thể nhìn thấy cây hợp hoan ở tầng dưới, vào mùa hè hoa hoa hợp ban nở rộ, từng chùm hoa màu hồng nhạt đung đưa dưới gió nhẹ tạo ra cảm giác mềm mại như nhung, Cận Triêu đang ngồi trên xe lăn, vừa nhìn đã biết anh đã ngồi đây mấy tiếng đồng hồ, anh vẫn nhớ mãi tới đêm Mộ Mộ ngủ bên cạnh anh, đuôi tóc ngắn của cô cứ chọc vào mặt anh làm anh cả đêm không thể ngủ được, nhưng tôi nhưng không hiểu sao lại có cảm giác bình yên lạ kỳ, nhưng từ giờ trở đi sẽ không bao giờ có cảm giác đó nữa.

Khi cánh cửa phát ra âm thanh nho nhỏ, Cận Triêu không hề quay đầu lại hay di chuyển, kể từ ngày hôm đó đi gặp Khương Mộ, dường như anh đã từ bỏ hết mọi hứng thú với thế giới này.

Tam Lại đi đến ban công, anh ta nghiêng người sang một bên, nhìn đồ ăn còn nguyên, lại khe khẽ thở dài.

Cận Triêu không hề ngước mắt lên, chỉ hỏi: “Cô ấy đi rồi à?”

Tam Lại nghịch chiếc bật lửa đang cầm trong tay, ủ rủ đáp: “Không đi thì chẳng lẽ ở lại đón Năm mới luôn sao?”

Cận Triêu không lên tiếng, toàn thân dường như bất động.

"Nghe nói lúc gặp Khương Mộ cậu đã nhờ người lắp chân giả? Cậu đừng làm bậy, đợi vết thương hồi phục hẳn rồi tính sau.”

“Không vội, cô ấy đi rồi tôi cũng không còn gì để vội nữa.”

Hồi lâu, Tam Lại đột nhiên nói: “Gà trống sắt đã bị bắt rồi.”

Gà trống sắt tên thật là Vương Mục, thời điểm tháng ba, có một đêm Kim Phong Tử và các anh em vừa uống rượu xong liền trở ra xe để lấy đồ, tình cờ thấy được chiếc Audi của ông chủ Vạn chạy ngang qua, khi chiếc xe chạy ngang qua trước mặt anh ta, anh ta nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế sau trông rất giống Gà trống sắt, nhưng anh ta không đem sự việc này nói ra, dù sao đêm hôm đó anh ta cũng uống rất nhiều, cũng không chắc có phải là do mình nhìn lần hay không, lỡ như chỉ vì chuyện mình say rượu nói bậy lại làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em của bọn họ.

Cho đến ngày thi đấu, Kim Phong Tử thấy Gà trống sắt đột nhiên rời đi liền gọi điện hỏi anh đi đâu, vẻ mặt anh ta có vẻ hoảng hốt nói muốn quay lại gara để lấy đồ, Khương Mộ và Tam Lại đến sau đều nói Thiết Công Cơ căn bản không có ở gara ô tô, Kim Phong Tử lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng đến lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi.

Năm đó Cận Triêu bị kiện, người nhà của anh đều lo bận rộn với bệnh tình của em gái anh, đều là anh em tốt bên cạnh đứng ra giúp đỡ anh, ngay cả thuốc lá cũng là các anh em gom tiền đưa vào trong.

Sau đó, anh náo loạn với ông chủ Vạn một trận long trời lở đất, nhiều anh em vì công lý cũng lần lượt rời đi, thời điểm Cận Triêu một mình rời đi, Vương Mục biết anh đang cực kỳ thiếu tiền, anh ta không nói một lời liền góp tiền bảo muốn hợp tác với anh.

Rời xa Vạn Ký là một chuyện, nhưng cùng Cận Triêu điều hành gara ô tô chẳng khác nào công khai trở thành đối thủ của ông chủ Vạn, và vào thời điểm khó khăn nhất Vương Mục vẫn ‘xiêu lòng’.

Cận Triêu là một người sống tình cảm, nhiều năm qua luôn coi trọng anh em bên cạnh, nhưng anh không phải là thần, cũng có tình cảm và điểm yếu như người thường.

Anh đã gặp Vương Mục ở Vạn Ký khi còn học trung học, bọn họ đã làm việc cùng nhau nhiều năm và có sự hiểu ngầm ăn ý chẳng khác nào anh em chí cốt, cũng bởi vì quá hiểu nhau nên anh ta biết rõ Cận Triêu cẩn thận đến nhường nào, cũng biết rõ anh có bao nhiêu tâm đắc và chuyên chú đối với một chiếc xe, anh ta và Cận Triêu đã đồng hành bên cạnh nhau nhiều năm nay, sẽ không có cái gọi là Gà trống sắt thứ 2.

Ở trên sân thi đấu, anh ta là đối tác mà Cận Triêu tín nhiệm nhất, ăn cơm hút thuốc đi WC đều là thay phiên nhau đi, chính là vì để bảo đảm chiếc xe không có người ngoài động vào.

Vì vậy, cho đến phút cuối cùng, Vương Mục mới có cơ hội để động thủ, lúc đó Cận Triêu chưa kịp chạy thử xe, khi mô-men xoắn đầu ra của động cơ đạt mức tối đa, xe sẽ gặp sự cố, đây là kết quả khó tránh khỏi.

Nhưng giữa gia đình và anh em, Vương Mục đã chọn gia đình của mình, và lần này, Cận Triêu đã bị người anh em thân tín nhất của mình phản bội, đây là một đòn chí mạng mà anh không thể tránh né.

Vương Mục đã phải trả giá xứng đáng cho sự lựa chọn của mình, nhưng đổi lại thứ anh ta nhận được là sự an toàn của gia đình mình, trên thế giới này có rất nhiều quyết định mà bạn không thể tự mình lựa chọn, và có rất nhiều quyết định tưởng chừng như để bạn lựa chọn nhưng thực ra lại chẳng có sự lựa chọn nào cả.

Cuối cùng là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà*.

*"Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" - Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.

Sau khi Cận Triêu gặp chuyện không may thì ngược lại lại giúp bài trừ hiềm nghi, người về đích thứ hai lại trở thành đối tượng bị tình nghi nhiều nhất, bọn người cảnh sát Lư trước tiên bắt người này, sau khi trải qua một đêm bí mật thẩm vấn ngày hôm sau liền thả người này ra, sau đó người này có lui tới mật thiết với ông chủ Vạn vài lần và cũng thả ra một ít tin tức, dẫn tới cấp trên nổi lên lòng nghi ngờ đối với ông chủ Vạn.

Một khi nguồn cung cấp hàng hóa từ ông chủ Vạn bị gián đoạn, con đường vận chuyển hàng hóa bên phía Cận Triêu sẽ được lưu thông, nhờ đó anh sẽ có được danh sách lớn hơn, đóng vai trò quyết định đến diễn biến của vụ án nhưng vĩnh viễn không thể bù lại được chân trái bị mất của anh.

Pháo hoa do Khương Mộ đốt đã cứu mạng Cận Triêu và cho anh hai giây để nhanh chóng tháo dây an toàn.

Khi cảnh sát Lư và những người khác đến, Cận Triêu đã bất tỉnh, cơ sở y tế ở Đồng Cương không tốt nên bọn họ phải chuyển anh đến một bệnh viện ở thành phố lớn hơn ngay trong đêm, trải qua hai lần phẫu thuật anh đều rơi vào trạng thái hôn mê và bàn chân trái cũng bắt đầu có dấu hiệu hoại tử, vì bảo vệ tính mạng của anh nên các bác sĩ bắt buộc phải cắt bỏ chân trái của anh.

Anh không phải là thần, không có kim cang hộ thể và cũng không thể đoán trước được sự việc như thần, mỗi bước đi của anh chẳng khác nào là đang đi trên một lớp băng mỏng.

Có thu hoạch, nhưng đổi lại cũng phải trả một cái giá thật lớn.

Tam Lại nhìn Cận Triêu hỏi: “Muốn khởi tố không?”

Đôi mắt luôn bình tĩnh của anh cuối cùng cũng có vết nứt, vẻ mặt anh cứng đờ nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, Tam Lại cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng anh chỉ nói ra hai chữ: “Quên đi.”

Tam Lại biết anh nhất định đang cảm thấy khó chịu, sao có thể không cảm thấy khó chịu được chứ.

Anh ta đập bật lửa vào mép ban công rồi nói: “Đêm qua Kim Phong Tử gọi tôi đi uống rượu, tên đó khóc như điên, nói mình có lỗi với cậu, là do cậu ta bất cẩn nên mới để sự việc diễn ra đến mức này, vậy nên hôm nay anh ta không có mặt mũi đi gặp cậu."

Cận Triêu cụp mắt xuống rồi lắc đầu: "Cậu nói cho cậu ta biết sau này tôi còn có rất nhiều chuyện muốn gây phiền toái cho cậu ta, cậu ta tuyệt đối không được tránh mặt tôi."

Tam Lại gật gật đầu, anh ta đột nhiên nói một câu: “Trước khi Mộ Mộ rời đi tôi đã nói với cô ấy, nếu sau này cậu không muốn cô ấy nữa, hoặc sau khi sang bên đó cảm thấy không dễ chịu và muốn về nước thì tôi vẫn luôn sẵn sàng chào đón em ấy, cậu nghĩ cô ấy đáp lại tôi như thế nào?"

Cận Triêu cuối cùng hơi dời mắt, anh quay đầu nhìn anh ta, Tam Lại cong môi nói: "Cô ấy nói sẽ không có chuyện cậu không cần cô ấy."

Nói xong, cả hai đều im lặng, không biết qua bao lâu, Tam Lại bỗng hạ sắc mặt, anh ta nghiêm túc hỏi: “Chắc chắn quyết định vậy rồi à?”

Cận Triêu nhìn bầu trời xanh ngoài ban công, chợt rơi vào một hồi ký ức nào đó: “Lúc mang thai sức khỏe của mẹ cô ấy vốn đã không tốt, lúc mới sinh ra cô ấy chỉ nặng hơn bốn cân, tôi và ba cô ấy cách một cửa kính nhìn thấy cô ấy yếu ớt nằm trong lồng kính, khi đó tôi còn đang suy nghĩ, cô ấy nhỏ bé như vậy liệu có thể nuôi sống được không?”

“Cho nên từ nhỏ việc gì có thể nhường cô ấy là tôi đều nhường tất, tôi luôn cảm thấy việc nuôi dưỡng cô ấy chẳng hề dễ dàng gì cả, cái gì cũng kén ăn, ăn cái gì cũng ít, còn thường xuyên phát sốt cảm mạo, vừa đến mùa là phải chạy đến bệnh viện, hơn nữa còn đặc biệt thích khóc, nhìn thấy một vài con sâu cũng muốn đưa tay đòi tôi ôm, chưa kể còn có thể bị dọa khóc gần cả nửa ngày trời.”

Tam Lại dựa vào ban công lặng lẽ lắng nghe, nghĩ tới cảnh tượng đó, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, khi nhớ tới bộ dạng lúc nhỏ của Mộ Mộ, ánh mắt Cận Triêu mới lấy lại được chút tia sáng: "Nhưng bù lại cũng rất dễ dỗ, chỉ cần nói chuyện khác một chút là cô ấy liền nở nụ cười. Khi còn bé tôi cũng đã từng nghĩ, sau này nếu cô ấy lập gia đình thì nhất định cũng phải tìm một người biết cách dỗ dành cô ấy, biết rõ tính tình cô ấy, biết cô ấy thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sợ cái gì, ghét cái gì, lỡ như tìm sai người làm cho cô ấy chịu khổ, tôi thề nhất định phải đánh chết người nọ.”

Vẻ mặt Cận Triêu dần tối sầm lại, cả người bị bao phủ trong bóng tối, toát lên vẻ cô đơn tịch mịch, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười gượng gạo: "Cậu nói xem... tôi có nên tự đánh chính mình hay không, giữ cô ấy lại bên người, để sau này cô ấy theo tôi sinh sống bằng trợ cấp cho người tàn tật sao?"

"Tam Lại, tôi là một kẻ vô dụng..."

Anh từ từ ngẩng đầu lên, làn gió nhẹ thổi qua làm những chùm hoa hợp hoan hơi đung đưa nhẹ, ánh sáng rực rỡ của ánh hoàng hôn nơi xa dần dần biến mất và trở nên mờ nhạt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.