Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 56




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Để cảm ơn bọn họ về chiếc bánh, con trai út của bà chủ trước khi rời đi còn đưa cho bọn họ một nắm pháo hoa gọi là Dạ minh châu, thứ này ở miền Nam cũng có, hồi nhỏ Khương Mộ cũng từng chơi với nó, nhưng nó lâu lắm rồi cô mới thấy nó lại.

Cô cầm nắm pháo hoa như nhặt được bảo bối, thấy cô háo hức muốn thử, Cận Triêu liền lái xe đến bờ kè cạnh cánh đồng.

Trước đây pháo hoa còn chưa bị cấm hoàn toàn, lúc tết Cận Triêu luôn cầm tiền mừng tuổi cùng các bạn học của mình bắn pháo trước cửa nhà, những pháo nhỏ mà con trai thích chơi rất vang, Khương Mộ vừa sợ hãi lại muốn chơi cùng anh, mỗi lần đều cả kinh chạy trốn ở phía sau anh, nhưng cá cậu bé càng thấy cô sợ hãi thì càng thích ném pháo sát vào dưới chân cô, lần nào Cận Triêu đều quát những người bạn nhỏ kia: "Đừng dọa em gái tôi, dọa em ấy khóc cậu có bản lĩnh dỗ à?”

Khương Mộ không dám chơi mấy trò đốt pháo, thay vào đó Cận Triêu sẽ mua cho cô mấy cây pháo hoa cây cỡ nhỏ, tuy cô thích chơi pháo hoa hưng lại không dám đốt.

Vẫn không có gì thay đổi, Khương Mộ vừa xuống xe liền cầm cây pháo vây quanh Cận Triêu thúc giục anh đốt nó lên, Cận Triêu lấy ra bật lửa châm lửa giúp cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, hai tay cô cầm chiếc ống đủ màu sắc, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích, khóe miệng hiện ra ý cười không thể che giấu.

Trong quá trình chờ đợi, Khương Mộ luôn rất im lặng, Cận Triêu biết cô không phải là bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn, viên pháo đầu tiên bắn ra sẽ dọa cô sợ hãi nên cô mới đứng yên như vậy.

Quả nhiên, khi những hạt màu bắt đầu bung ra khỏi ống màu, cánh tay của Khương Mộ run lên vì kinh sợ, phải đến lần thứ ba và thứ tư thì cô mới có thể thích ứng được, sau đó cô còn quay đầu mỉm cười với Cận Triêu. 

Cận Triêu quay lại nhìn cô với ánh mắt lấp lánh: “Anh còn tưởng em sẽ bỏ cuộc.”

"Cái gì?"

Khương Mộ hỏi xong mới biết Cận Triêu đang nhắc đến chuyện đàn tranh, cô bật cười khi nghĩ đến hồi nhỏ cô đã từng khóc rất nhiều mỗi khi khi luyện đàn: “Em cũng vốn tưởng rằng mình sẽ bỏ cuộc, suýt chút nữa không thể lay chuyển được mình, mới học lớp 4 mà em đã muốn từ bỏ hết các ngón tay của mình, sau đó lúc thi tăng bậc từ cấp sáu D chuyển sang cấp G em luôn mắc phải sai lầm, mẹ nói nếu em thật sự đàn không được thì sẽ không ép em nữa, còn bảo em ngừng ba tháng rồi hẵng luyện lại, sau đó em kiên trì luyện rất nhiều năm, cuối cùng cũng có thể đàn một bài hoàn chỉnh cho mẹ em nghe......”

Những hạt nhỏ nhiều màu sắc bắn lên bầu trời đêm và nổ tung thành những hình thù sặc sỡ, tô điểm thêm màu sắc rực rỡ cho màn đêm đen tối, ánh sáng và bóng tối lóe lên trên khuôn mặt trắng nõn và điềm tĩnh của Khương Mộ, quả là một vẻ đẹp gần như lý tưởng.

Cô nhìn bầu trời đêm, còn anh thì nhìn cô, dù sao cô cũng trẻ con hơn, một ống pháo hoa nhỏ đầy màu sắc cũng có thể thỏa mãn cô.

Những ngày sau khi rời khỏi Tô Châu, anh luôn nghĩ, nếu như Mộ Mộ bị bắt nạt thì sao? Cô có vóc dáng thấp bé và tính tình cũng rất yếu đuối, không có anh làm chỗ dựa, mỗi khi bị đối xử tệ chắc cô chỉ biết khóc thầm mà thôi.

Anh thỉnh thoảng sẽ nghĩ về tương lai mình muốn sống như thế nào, anh không có khái niệm cụ thể, nhưng bóng dáng nhỏ bé của cô sẽ luôn xuất hiện trong suy nghĩ của anh nhưng khi cô thực sự đến bên anh, mọi thứ đều thoải mái và êm ái đến mức làm cho anh cảm thấy giống như không có thật, giống như pháo hoa bay lên bầu trời đêm, tuy rất đẹp đẽ lộng lẫy nhưng giây tiếp theo sẽ ngay lập tức biến mất.

Pháo hoa đã không còn, nhưng Khương Mộ vẫn đứng yên nhìn lên bầu trời một hồi lâu, đến khi chắc chắn sẽ không còn pháo hoa nữa thì cô mới buông tay xuống, còn chưa kịp quay người thì cô đã rơi vào trong vòng tay của Cận Triêu. Anh ôm cô từ phía sau, xoay mặt cô đến trước người mình rồi đưa cho cô một cái hộp vuông màu đen: "Sinh nhật vui vẻ."

Khương Mộ nhìn chiếc hộp vuông sang trọng và đơn giản trước mặt, cô cầm lên và mở nó ra, bên trong là một cây bút Parker màu bạc sáng bóng trang nhã, có kẹp bút hình mũi tên và còn được khảm màu vàng. Sự khéo léo tinh xảo của thân bút giống như một tác phẩm nghệ thuật làm cho cô không muốn lấy ra sử dụng.

Giọng nói chậm rãi trầm thấp của Cận Triêu vang lên: "Cái trước đã quá cũ, từ nay em dùng cái mới này đi."

Anh tặng cô hai cây bút ở hai giai đoạn trong cuộc đời, chiếc đầu tiên đồng hành cùng cô trong suốt hành trình học tập, và chiếc thứ hai là trước khi cô bước vào con đường đầu tiên để bước vào xã hội, hai cây bút này đối với Khương Mộ mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn lao.

Cô xoay người trong vòng tay anh, sau đó liền ngước mắt nhìn anh: “Cái em tặng anh năm ngoái là mua bằng tiền thưởng sau khi biểu diễn, không phải mua bằng tiền của mẹ.”

Cô cúi đầu, giọng nói dần dần trở nên yếu ớt: “Nhưng hình như không thấy anh dùng nó.”

“Sao em biết sau này anh sẽ không dùng nó?”

Gió đêm lay động nhẹ và những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Khương Mộ ngẩng đầu, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh pháo hoa rực rỡ, đó là màu sắc đẹp nhất mà Khương Mộ từng thấy.

Khi xe chạy về tới cửa gara, Tam Lại đang ngồi phịch xuống ghế salon trước cửa hàng thú cưng tận hưởng sự mát mẻ, nhìn thấy hai người quay lại, anh ta lười biếng nhướng mi, giọng điệu cũng có phần chua chát: "Hai người còn là con người à? Đi lang thang muộn đến giờ mày mới về."

Khương Mộ ôm lấy hộp pháo còn còn lại và mỉm cười nhìn anh ta chằm chằm, Cận Triêu thì ôm hộp quà cô tặng mình, cái hộp lớn đến mức che khuất gần cả nửa gương mặt anh, Tam Lại tò mò hỏi: "Cái gì lớn thế? Giường gấp à?”

"..."

Khương Mộ mở to mắt nhìn anh ta: "Đây là quà em tặng cho Cận Triêu. Giường gấp gì chứ? Anh từng thấy ai tặng giường gấp làm quà sinh nhật chưa? Suy nghĩ của anh cũng phong phú thật đấy."

Tam Lại chậm rãi nói: "Cũng khó nói, chẳng phải hai người đang thiếu giường sao?"

Sau đó anh ta nhìn thấy hộp pháo Khương Mộ đang ôm trong tay, anh ta không chút khách khí giật đi: "Đưa cái này cho anh, nó sẽ giúp bù đắp sự cô đơn trong anh."

Khương Mộ cũng hỏi: "Anh muốn cái này để làm gì?"

Tam Lại lười biếng đứng dậy nói: “Em quan tâm tới anh à, đương nhiên là dùng nó để đi “lừa gạt” mấy cô gái nhỏ rồi.”

Nói xong anh ta liền bỏ hộp pháo vào trong cốp xe của mình mà không hề cảm thấy ngại ngùng.

Khương Mộ không nói gì chỉ nhìn anh ta một cái rồi xoay người đi theo Cận Triêu trở lại gara ô tô.

Bước vào phòng khách, Khương Mộ đầy mong đợi nhìn Cận Triêu, Cận Triêu để đồ đạc xuống, anh mở quà ra, sau khi xé giấy gói ra, bên trong là một bộ Lego cỡ lớn, ở phía trên còn có tên lửa khắc dòng chữ “hàng không vũ trụ Trung Quốc", nếu có thể ghép lại với nhau thì nó sẽ là một mô hình hàng không vũ trụ quy mô lớn có trung tâm phóng và còn có cả phòng điều khiển mặt đất.

Món quà này thật sự làm cho Cận Triêu cảm thấy hứng thú, anh lập tức lấy bản hướng dẫn lắp ráp ra nghiên cứu hồi lâu, sau đó anh ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày nhìn cô: “Em có biết bộ công trình này lớn đến bao nhiêu không? Anh nghi ngờ em đang tìm việc cho anh."

Khương Mộ nhìn những túi đựng các mảnh lego và cười lớn.

Trước đây, sau giờ học, bọn họ thường đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, có đôi khi còn ghé lại trước cửa kính nhìn ngắm các mô hình Lego được trưng bày bên trong một hồi lâu. Tuy khối lượng công việc của bộ đồ chơi này rất lớn, nhưng Khương Mộ nghĩ sau này bọn họ còn có rất nhiều thời gian, khi không có việc gì làm thì có thể từ từ xây dựng, một ngày nào đó, bọn họ có thể hoàn thành bộ đồ chơi vĩ đại này, và tất nhiên sẽ không phải là tối nay.

Cận Triêu cất bảng chỉ dẫn đi, anh trầm tư nhìn Tia chớp chạy quanh, sau đó kêu nó vào nhà kho rồi xả nước tắm cho nó.

Khương Mộ cũng kỳ quái hỏi: “Tại sao buổi tối lại cho Tia Chớp tắm?”

Cận Triêu cúi thấp tầm mắt làm ướt lông Tia Chớp rồi nói với cô: "Gần đây anh rất bận nên không có thời gian tắm rửa cho nó.”

Trước đây đều là Tam Lại tắm cho Tia Chớp, nhưng từ sau sự kiện lần đó, tính cách của nó trở nên có chút thu mình, bình thường đều là Cận Triêu giúp nó tắm thì nó mới chịu phối hợp đứng yên, những người khác cũng không thể động vào một cọng lông của nó.

Khương Mộ đi tới hỏi: "Xe của anh đã sửa chữa xong, ngày mai anh còn muốn đến nhà kho sao?"

"Không đi."

Khương Mộ đưa sữa tắm dành cho Tia Chớp cho anh: "Vậy sao không để ngày mai rồi tắm?’

Cận Triêu cầm lấy chai sữa tắm và nói: “Ban ngày thì nóng quá, nhưng ban đêm thì mát hơn.”

Khương Mộ cũng đi tới giúp đỡ một tay, Tia Chớp ngước mắt lên, nó dùng đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí còn dùng đôi tai to cọ vào người cô, Khương Mộ trốn đông trốn tây, còn Cận Triêu thì mỉm cười rửa sạch bọt trên người của Tia Chớp, sau đó anh đưa một chiếc khăn lớn cho Khương Mộ và nhờ cô giúp Tia Chớp lau nước trước còn anh thì đi lấy máy sấy tóc.

Tuy nhiên, ngay khi Cận Triêu rời đi, Tia Chớp bắt đầu lắc mạnh toàn thân để giũ nước trên người mình, Khương Mộ không kịp né tránh nên cả người cô thoáng chốc cũng trở nên ướt đẫm.

Lúc Cận Triêu trở về, khăn không những không được đắp lên người Tia Chớp mà còn bị Khương Mộ ôm chạy vòng vòng trong sân, Tia Chớp thì đang đuổi theo cô đằng sau, thỉnh thoảng còn vung nước như muốn trêu chọc cô, cảnh tượng vui vẻ này làm cho hai hàng lông mày của Cận Triêu nhuộm đầy ý cười..

Anh hét lớn với Tia Chớp: "Được rồi, lại đây."

Tia chớp ngoan ngoãn quay lại với Cận Triêu, nó thích thú vẫy đuôi liên tục, ngoan ngoãn đứng chờ Cận Triêu sấy khô lông cho nó, Khương Mộ quay người, không phục nói: “Rõ ràng là chó của em nhưng sao nó lại nghe lời anh chứ?”

Cận Triêu cầm máy sấy, mí mắt anh hơi nâng lên: "Chẳng phải em cũng nghe lời anh sao? người ta nói chó thường theo chủ nhân mà.”

Khương Mộ không nói nên lời.

Lông của Tia Chớp đã khô, nhưng khi Cận Triêu ngước mắt lên, anh thấy phần lớn chiếc váy trắng của Khương Mộ đã bị ướt, khung cảnh bên trong váy cứ ẩn ẩn hiện hiện nhưng cô dường như vẫn chưa nhận ra, Cận Triêu cúi đầu nói với cô: "Mộ Mộ, em đi tắm đi."

Khương Mộ còn đang chải lông cho Tia Chớp, cô nghe vậy liền ngẩng đầu lên nói: “Hả?”

Cận Triêu cụp mắt xuống tránh lại làm cho cô cảm thấy ngại ngùng, anh chỉ nói: "Tắm rửa thay quần áo khô đi, đừng để bị lạnh.”

Khương Mộ không cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô gật đầu rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng sửa chữa, nhưng khi cô vừa vào phòng, cô liền mở cửa sổ ra và hét lớn với Cận Triêu: “Em không có quần áo để thay.”

Cận Triêu cũng đứng dậy đi vào phòng, khi anh đang mở tủ tìm quần áo cho Khương Mộ, cô dựa vào tủ không ngừng nói: “Chẳng phải chỉ số IQ của Tia Chớp chỉ gần bằng đứa trẻ bốn năm tuổi thôi sao? Sao em có cảm giác anh nói gì nó cũng hiểu, anh huấn luyện nó như thế nào vậy? Em cũng không thấy anh huấn luyện nó nha, hôm đó anh Tam Lại hỏi em có chuẩn bị triệt sản cho nó không, anh xem có nên mang nó đi triệt sản không? Nếu không triệt sản sau này nó còn có thể giao phối và sinh ra một đàn chó con…”

Cận Triêu không biết tại sao lúc này cô lại bàn tới vấn đề triệt sản với anh, ánh mắt anh không khỏi rơi vào trên người cô, dưới chiếc váy trắng ướt đẫm để lộ ra những đường cong quyến rũ của cơ thể cô, thậm chí cả vòng eo của cô. Những đường cong duyên dáng đều hiện rõ mồn một, giọng nói nhẹ nhàng gợn sóng khắp không gian, dục vọng càng thuần khiết, cám dỗ càng cấm kỵ, rõ ràng là đã tìm được quần áo nhưng động tác trên tay của Cận Triêu chợt khựng lại, khóe miệng của anh hơi nhếch lên, giọng điệu đầy tự giễu, dù sao anh cũng đâu phải là thánh nhân, không thể nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy, hô hấp của anh đang cực lực khắc chế vô cùng: "Mộ Mộ."

Khương Mộ ngừng nói nữa, cô thấy anh lại đóng tủ lại, sau đó anh đảo mắt, kéo cô lại rồi ép cô vào cửa tủ, khi môi anh áp vào môi cô, nhịp tim của Khương Mộ gần như xé nát lồng ngực cô.

Nhiệt độ cơ thể của cô, sự mềm mại của cô và những lời nỉ non của cô đều có thể làm cho Cận Triêu mất kiểm soát, trước đây anh chưa bao giờ hôn cô như thế này. Một hơi thở cũng có thể phá hủy tất cả, anh giải phóng con người chân thật nhất của mình với mong muốn chinh phục nguyên thủy nhất.

Khương Mộ cũng bất giác vào cảm xúc mãnh liệt của anh, cô cảm thấy càng lúc càng choáng váng, toàn thân cũng bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, cô thấp giọng nói: "Anh trai..."

Cận Triêu cắn nhẹ môi cô, hơi thở phả ra tràn đầy dục vọng không thể kiềm chế: “Lúc này đừng gọi anh là anh trai, giống như là anh đang phạm tội vậy.”

Khương Mộ đứng không được nên liền bám vào vai anh, thân thể yếu ớt như mất hết xương cốt, cô hờn dỗi gọi anh: "Triêu Triêu..."

Nhưng âm thanh này lại càng khiến cho Cận Triêu trở nên mất khống chế, Khương Mộ chưa bao giờ nhìn thấy anh trở nên như thế này, ánh mắt hoang dại, hơi thể bị bao trùm bởi dục vọng, toàn thân tràn ngập một cỗ lực lượng mãnh liệt, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Cô nghe thấy tiếng khóa kéo trượt xuống, chiếc váy bắt đầu trượt xuống từ vai cô, những vết chai sạn mỏng manh trên lòng bàn tay anh lướt qua làn da mềm mại của cô làm cho toàn thân cô trở nên run rẩy không thể khống chế.

Dù ngây thơ đến đâu, cô cũng biết Cận Triêu đang muốn làm gì, cô sợ hãi nhắm mắt lại, sẵn sàng chịu đựng mọi chuyện, nhưng bộ quần áo vừa cởi ra lại bị Cận Triêu mặc vào, anh đưa tay ra sau lưng cô và kéo khóa váy lại.

Khương Mộ mở mắt ra, nghi hoặc nhìn anh, trong mắt cô hiện lên một tia lửa kiên cường, nhưng anh chỉ cười và nói với cô: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Nói xong, anh lại mở tủ, đưa quần áo cho cô rồi đi ra ngoài.

Khương Mộ lao vào phòng tắm, mặt cô lúc này đỏ bừng như táo chín, cô đứng đó rất lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, cảnh tượng vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cô, có lẽ là do tâm tình quá phấn khởi nên cô vội vàng lao ra ngoài rồi bị cánh cửa phòng tắm kẹp trúng, cô lớn tiếng gọi anh: “Triêu Triêu.’

Cận Triêu từ bên ngoài đi vào, nhìn mái tóc ngắn ướt đẫm dính vào má cô, anh th8a1c mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cô giơ ngón tay vừa bị cửa kẹp trúng lên và phàn nàn: “Cửa của anh đang bắt nạt em.”

Cận Triêu mỉm cười không nói gì, dáng vẻ của cô làm cho anh nhớ lại một chuyện đã lâu lắm rồi.

Khi Khương Mộ còn học mẫu giáo, mỗi lần bị ngã cô đều cố gắng không khóc, nhưng khi về đến nhà vừa nhìn thấy anh, cô lại bắt đầu khóc, cô thường trèo lên đùi anh và ôm mặt khóc lóc kể lể rất lâu. Có lần Cận Triêu phải đi tham gia huấn luyện quân sự, vài ngày không có ở nhà, đầu gối Khương Mộ bị cọ rách, kết vảy cũng sắp khỏi rồi, sợ không đợi được đến khi anh trở về nên mỗi ngày sau khi tắm xong cô còn đặc biệt dùng bút bi vẽ một vòng tròn lên đó để nhắc nhở mình.

Sau khi Cận Triêu huấn luyện quân sự trở về, cô lại quấn lấy anh rất lâu, nhưng khi anh hỏi cô tại sao lại phải vẽ một vòng tròn lên đùi, nước mắt to như hạt đậu trong mắt cô đột nhiên bắt đầu chảy ra bên ngoài, sau khi Cận Cường nói cho anh biết câu trả lời, anh cười đến nửa ngày cũng không ngậm miệng lại được.

Khi đó tiểu Khương Mộ cũng giống hệt bây giờ, cô tức giận hỏi: “Anh cười cái gì?”

Cận Triêu xoay người đi đến bên giường mở ngăn kéo ra, đồ đạc trong ngăn kéo của anh đã được sắp xếp gọn gàng và cất vào mấy chiếc hộp sắt, Khương Mộ nhìn anh tìm được hai chiếc hộp sắt, anh lấy nó ra rồi đặt nó sang một bên, sau đó anh tiếp tục đưa tay mò mẫm chiếc hộp gỗ ở tận trong cùng tủ.

Cô âm thầm sợ hãi, liền chạy tới nắm lấy tay anh và hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Cận Triêu đã cầm hộp gỗ định lấy ra, anh quay người lại nói: “Tìm băng cá nhân.”

Khương Mộ có chút kích động nói: “Không phải anh hay bỏ đồ trong tủ đựng quần áo sao?”

Cận Triêu nheo mắt nhìn cô: "Ở đầu giường có sao lại phải lục tủ quần áo làm gì? Bộ có vấn đề gì sao?"

Tay Khương Mộ cũng cầm cái hộp gỗ kia, hơn nữa còn lặng lẽ kéo về phía mình, cô hơi chột dạ trả lời: "Không có gì không có gì, để em tự tìm.”

Nhưng Cận Triêu vẫn còn đang nhìn chằm chằm hành vi dị thường của cô, anh dùng ánh mắt có chút dò xét nhìn cô, bàn tay anh không hề nhúc nhích, Khương Mộ cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nghe thấy anh không nhanh không chậm nói với cô: “Chẳng phải tay em còn đang bị thương sao? Em không sợ đụng trúng vết thương à?”

Khương Mộ lấy khăn giấy lau máu trên ngón tay, cô lập tức mở to mắt, bày ra vẻ mặt tươi tắn không có chuyện gì rồi trả lời: "Không sao đâu, nhìn này, em ổn rồi, không cần dán băng cá nhân nữa đâu."

Cô giơ ngón tay lên trước mặt Cận Triêu, nhưng ngón tay của cô đúng là ngu ngốc, dưới mi mắt của Cận Triêu, nó chỉ đứng yên được một lát rồi sau đó máu lại chảy ra.

Cận Triêu nheo mắt “chậc chậc” hai tiếng, anh chậm rãi nói: “Anh thấy cứ dán đi, anh sợ em mất quá nhiều máu.”

Ngay lúc anh định mở hộp gỗ ra, Khương Mộ liền nhanh chóng lao tới.

Cô lao về phía trước mạnh đến mức làm cho toàn thân Cận Triêu khẽ choáng váng, anh sợ cô sẽ bị ngã ở đâu đó nên anh không dám nhúc nhích và dùng cả thân mình để bảo vệ cô, kết quả là cô đánh vào ngực anh một tiếng nặng nề, Cận Triêu khẽ rên rỉ, anh thắc mắc lên tiếng: "Trong hộp này rốt cuộc có cái gì vậy? Là vật gia truyền của tổ tiên em sao?"

Nói xong, ngón tay anh cũng nhanh chóng cạy mở hộp gỗ ra, khoảnh khắc hộp gỗ được mở ra, bầu không khí lập tức ngưng tụ mấy giây, chính là bởi vì một chiếc hộp lớn có màu đỏ nằm giữa băng cá nhân, tăm bông, nhiệt kế nhìn quá bắt mắt, muốn không chú ý đến nó cũng khó.

Động tác của Khương Mộ cũng dừng lại, cô ngơ ngác nhìn cái hộp đỏ đó, Cận Triêu im lặng một lát, sau đó anh quay đầu nhìn cô đầy ẩn ý: “Bảo vật gia truyền của em à?”

Khương Mộ vội vàng lùi lại một bước, cô xấu hổ đến mức ước gì có ngay một cái hố để cô có thể chui tuột xuống.

Cận Triêu lấy đồ bên trong ra, anh mỉm cười đầy ngả ngớn nhìn cô: "Em thật sự... có thể giấu thứ này ở đầu giường của anh?"

Khương Mộ đương nhiên không nhịn được lời này của anh, cô lập tức phản bác: "Cái này không phải là anh đưa cho em sao?"

Cận Triêu cau mày: “Anh đưa cho em sao?”

Hai má Khương Mộ trở nên nóng bừng, cô quay người đi rồi ngượng ngùng gật đầu.

Cận Triêu khó hiểu nói: “Sao anh phải đưa cho em thứ này?”

Khương Mộ ngượng ngùng quay đầu lại nhìn anh, giọng nói của cô lúc này nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: "Làm sao em biết được..."

Nói xong cô liền bò lên giường, sau đó dùng chăn mỏng che kín mình và nằm yên bất động.

Cận Triêu hồi lâu vẫn không động đậy và cũng không phát ra âm thanh, sau đó cô có cảm giác tay mình bị nhấc ra, Cận Triêu kéo tay cô ra để dán băng cá nhân lên tay cho cô.

Khương Mộ lặng lẽ kéo góc chăn xuống nhìn anh, ánh mắt anh nhẹ nhàng rơi vào cô, Khương Mộ giật mình và lại kéo góc chăn lên chỉ để lộ ra một đôi mắt, cô xấu hổ hỏi anh: "Anh đang nghĩ gì đó?”

Cận Triêu cứ như vậy nhìn cô, khóe môi anh vẫn cong lên từ nãy đến giờ, cái hộp đó thì đang nằm lăn lóc ở đầu giường, Cận Triêu đứng thẳng dậy định đi ra ngoài, nhưng Khương Mộ nhanh chóng đưa tay ôm lấy anh.

Cận Triêu dừng lại, ung dung nhìn cô: “Em không sợ anh làm gì em sao?”

Tuy Khương Mộ vẫn còn sợ nhưng cô không muốn buông tay, Cận Triêu chậm rãi nói với cô: "Anh đi tắm một lát.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.