Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 9




Edit: Đông Thảo

Ngày hôm sau khi…tỉnh lại mặt trời đã muốn lên cao, Thành mỹ nhân đương nhiên đã sớm ly khai, trên người ta đã được tẩy sạch qua, ta lại miễn cưỡng nằm trong chăn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.

Nếm qua cơm trưa, liền cảm thấy nhàm chán, ta bèn lấy một cái ghế dựa đi ra bên ngoài hành lang gấp khúc ngồi xuống, phơi nắng.

Ta không phải cái gì đó tam trinh liệt cửu, làm thì chính là làm, huống chi lúc đó còn  thực khoái trá, cho nên ta cũng không cảm thấy được chính mình có cái gì tổn hại.

Chuyện phát sinh qua không có nghĩa là ta sẽ tiếp tục, dù sao, đây cũng không phải ta tự nguyện.

Nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn như vậy.

Ai! Vì cái gì ta lại đến một địa phương kỳ quái như vậy?

Thở dài, ta thế nhưng cũng học được cách thở dài của con gái, thật đúng là  hao tổn tinh thần.

“Đào Y?” Một tiếng kêu gọi đem ta đánh tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là Ngưng Vân.

Ta cười cười:“Ngươi hôm nay sao lại rảnh mà đến đây?”

Bởi vì lần đầu tiên đón khách Ngưng Vân đã giúp ta giải vây, ta đối hắn có cảm giác thật tốt, nói sao cũng thân thiết hơn.

“Ta tới thăm ngươi một chút a.” Ngưng Vân ở bên cạnh ta ngồi xuống, thuận tay cầm một khối điểm tâm lót dạ,“Ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi?”

Ta biết lần trước sự kiện của Vương công tử đều làm cho bọn họ sợ hãi, chỉ sợ đêm qua ta cũng làm họ lặp lại chuyện vậy.

Ta lắc đầu, cho hắn một nụ cười trấn an.

Thành mỹ nhân nghe nói là đại nhân vật trên giang hồ, hiện tại ngẫm lại, hoàn hảo tối hôm qua không áp đảo hắn.

“ À, Lãnh Nguyệt sơn trang làm cái gì?” Ngày hôm qua Thành mỹ nhân nói với ta hắn là Lãng Nguyệt sơn trang Thiếu trang chủ, hẳn là…… Rất có thế lực đi?

Ngưng Vân ngẩn ngơ, lập tức không thể tưởng tượng nổi kêu một tiếng:“Ngươi cái này cũng không biết?”

“Ta mất trí nhớ thôi.” Ta cười cười.

Ngưng Vân nghĩ nghĩ, nói:“Nói như thế nào đây, Lãng Nguyệt sơn trang thế lực rất lớn, nghe nói hắc bạch lưỡng đạo đều dùng, hơn nữa bọn sinh ý bọn họ cũng rất lớn, ở nơi nào cũng có phân hào của bọn họ. Ta nghe nói hiện tại đại bộ phận của trang đều để cho thiếu trang chủ đi làm, đúng rồi, hắn không phải khách nhân tối hôm qua của ngươi sao?”

Không, không phải đâu? Nguyên lai Thành mỹ nhân lợi hại như vậy! Chẳng thể trách được gọi là đại nhân vật trên giang hồ, hoàn hảo tối hôm qua ta không có thật sự thượng hắn.

Ta chà xát mồ hôi lạnh, âm thầm kêu may mắn.

“Đúng rồi, Mặc Đường nói hôm nay Tiêu Diễm trở về, đợi lát nữa chúng ta cùng đi gặp hắn đi?” Như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Ngưng Vân nói thêm.

” Tiêu Diễm là ai?”

“Ai nha, ta đã quên ngươi mất trí nhớ, Tiêu Diễm là người đứng nhất trong tứ đại công tử chúng ta, một tháng trước bị Phong tướng quân bao, hôm nay trở về.”

Mặc Đường tựa hồ đã nói với ta về tứ gì đó, nhưng là trừ bỏ Ngưng Vân, hai người khác ta cũng chưa được gặp mặt.

“Đứng nhất? Còn có danh bài?” Ta tò mò hỏi,“Ta đây xếp thứ mấy?”

“Ngươi cuối cùng.” Ngưng Vân nói chuyện thật đúng là thằng thắn.

“……” Ta kém như vậy sao?

“Bởi vì ngươi tuổi nhỏ nhất.”

“……” Hoàn hảo cho điểm ta an ủi.

“Đầu tiên là Tiêu Diễm, sau đó là Thương Tình, hắn dường như tháng sau mới trở về đi, sau đó là ta, cuối cùng là ngươi.”

“ Vậy Tiêu Diễm cùng Thương Tình bao nhiêu tuổi rồi?” Ta biết Ngưng Vân mười sáu, kia hai người bọn họ cái hẳn là mười bảy chứ?

“Đều là mười sáu.” Ngưng Vân cười cười,“Tiêu Diễm so với ta lớn nửa năm, tựa như ca ca giống nhau, ngươi đừng xem bình thường bộ dáng hắn lạnh lùng, kỳ thật làm một người tốt. Hắn đi ra ngoài một tháng, ngươi liền phát sinh chuyện kia, hắn hẳn là không biết đi? Hắn trước kia rất thương ngươi, nếu đã biết chuyện khẳng định thực thương tâm.”

Bỗng nhiên trong lòng có điểm co rút đau đớn,  Đào Y thật sự không biết đã đi nới nào, hiện tại thay thế hắn chỉ là một con người giả tạo, hơn nữa có thể thay thế sẽ cả đời.

Nếu bọn hắn biết chân tướng, sẽ phản ứng như thế nào?

“A, Tiêu Diễm đã trở lại.” Xa xa thấy một người hầu đang hướng nơi Mặc Đường chạy đến, Ngưng Vân kêu vui một tiếng, giống như một tiểu hài tử giữ chặt tay của ta kéo ra bên ngoài.

“Ô……” Động tác kịch liệt làm cho hạ thân ta một trận đau xót, ta nhịn nhẫn, buông tay Ngưng Vân ra,  theo phía sau hắn chậm rãi đi ra ngoài.

Một thân áo choàng bạch y đưa lưng quay về phía bọn ta, người đối diện hắn đại khái chính là Phong Tướng quân đi, thân hình cường tráng cao lớn, một đôi mắt hổ phách sáng ngời, càng làm nổi bật thân thể nho nhỏ đứng bên cạnh.

“Tiêu Diễm!” Ngưng Vân vui mừng kêu một tiếng, không ngại còn có Phong tướng quân đang ở đó, thanh âm không lớn, hoàn hảo vừa lọt vào tai của Tiêu Diễm.

Nghe được tiếng kêu của Ngưng Vân, thân ảnh thon dài chậm rãi xoay người lại, ta đứng ở tại chỗ, lập tức sợ ngây người.

Áo choàng bạch y thanh khiết, hồng y như lửa, đường nét hoa văn uyển chuyển màu đen, cực kỳ giống một đóa mẫu đơn hờn giận trong bóng đêm, một đầu tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản búi lỏng ở sau ót, khuôn mặt tinh xảo như họa, mang theo một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt diễm, đôi môi đỏ thắm hơi nhếch lên, hai mắt mỉm cười nhìn thấy chúng ta, sóng mắt lưu động, lưu quang phát ra, làm cho khuôn mặt càng tăng thêm phần kinh diễm, một chút cũng không cao ngạo.

Tiêu Diễm, Tiêu Diễm, thật sự là người cũng như tên a! (đồ háo sắc, có a lãng ở đây coi e cóa xuống giường đk hok nha…=3=)

Người như vậy, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.

“Ta đã trở về.” Hé mở đôi môi, thanh âm trong suốt như làn suối thoang thoảng bên ta, trong lòng bỗng nhiên một trận rung động.

Rầm!

Ta thực mất mặt nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.