Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 15




Edit: Đông Thảo

Thành mỹ nhân cũng thật là hảo tâm, tựa hồ là xem ta đi suốt đêm đã mệt mỏi, còn tự mình đem ta đem về biệt uyển.

Buông tay nải ra, ta hướng phòng Vương Diễn Thanh đi đến.

Khối ngọc này là do ta ở trong phòng hắn lấy ra, bởi vì lúc ấy để ở ngăn tủ trên, ta liền thuận tay lấy đi, thừa dịp hiện tại Vương Diễn Thanh đã ngủ, vẫn là đem trả về lại chỗ cũ.

Ta lặng lẽ mở cửa, lại bị tình cảnh bên trong làm cho hoảng sợ.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, có thể lờ mờ chứng kiến một bóng người cao lớn ngồi ở mép giường, Vương Diễn Thanh lùi sâu vào trong giường, ngữ khí nghẹn ngào, tựa hồ là đang tranh chấp vần đề gì đó.

Tay của cao to nam nhân đang cầm lấy tay của Vương Diễn Thanh, ngữ khí cũng thực kịch liệt, Vương Diễn Thanh bị nói lắc đầu liên tục, thật sự là nhìn không được, ta một cước đem cửa đá văng, hét lớn một tiếng:“Buông tay!”

Hai người trong phòng giật nảy mình, nam nhân cao lớn đứng lên, đôi mày thanh tú nhìn chằm chằm ta, qua một lúc lâu sau mới hỏi:“Hắn là ai vậy?”

Ánh mắt là nhìn chằm chằm ta, nhưng chính là hướng Vương Diễn Thanh hỏi.

Cư nhiên như thế coi thường ta?

Ta tức giận, vỗ bộ ngực, hào khí vạn trượng trả lời:“Ta là nam nhân của hắn! Ngươi đừng đến gây chuyện!”

Tuy rằng ta hiện tại bộ dáng thoạt nhìn thực yếu đuối, tốt xấu gì trước kia ta cũng là một đại nam nhân to lớn cường tráng, nói gì thì trong lúc ở biệt uyển của Diễn Thanh ở vài ngày, ta cố gắng rèn luyện thân thể, thể chất cũng cải thiện rất nhiều.

Nếu muốn đánh, cho hắn đo đất cũng có thể …… đương nhiên nếu hắn không có võ công a.

Edit: Đông Thảo

“Đào Y……” Vương Diễn Thanh vội vàng kêu tên ta, muốn khuyên can ta, lại bị nam nhân kia đánh gảy.

Hắn hưng trí nhìn ta, khinh thường nhíu mày:“Nga? Chỉ bằng ngươi? Nhìn ngươi thế nào cũng đều là một bộ dáng bị áp!”

“Nhân không nhìn tướng mạo, hiểu hay không?” Ta khoát tay, khiêu khích nhìn lại hắn.

Nói vừa xong, ta liền cảm nhận được trên thân nam nhân phát ra hơi thở âm lãnh, nếu ta không đoán sai, hắn hiện tại phi thường sinh khí.

“Thanh!” Giọng nói đè thấp mang theo sự yên tĩnh trước cơn bão táp, nam nhân sắc mặt âm trầm đáng sợ.

“Đúng vậy!” Vương Diễn Thanh vẫn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng nam nhân, thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại dị thường kiên định,“Ta đã sớm là người của hắn!”

“Ngươi!” Nam nhân nộ khí, vươn tay, tựa hồ mướn hướng đến ngực Vương Diễn Thanh chụp đến, ta một bước đến chắn trước mặt hắn, trừng mắt:“Ngươi dám!”

“Đêm tân hôn, ngươi không ở cùng tân nương tử của ngươi, lại chạy đến chỗ này của ta làm gì, ngươi sao phải khổ vậy chứ?” Vương Diễn Thanh thở dài, thanh âm mỏi mệt cực kỳ.

Đêm tân hôn…… Chẳng lẽ hắn chính là Đào Yết?

Ngẩng đầu liếc mắt đánh giá hắn một cái, người này lớn lên mặt mũi khôi ngô tuấn tú, bất quá nhân phẩm thế nào cũng không tốt.

乔振宇 Kiều Chấn Vũ’s Hoàng cung

(tuyetlam.wordpress.com)

Tay của Đào Yết dừng trên không trung nửa ngày, mới phẫn nộ thu hồi, đôi mắt âm độc nhìn hai ta liếc mắt một cái, xoay người ly khai.

Mồ hôi lạnh trên trán ta từng giọt từng giọt rơi xuống.( đấy, cứ thích làm anh hùng rơm cơ, có ngày bỏ mạng thiệt đóa… J)

“Không có việc gì đi?” Hoãn khẩu khí, ta vội vàng kiểm tra khắp người Vương Diễn Thanh, xác định không có việc gì mới thở phào một cái.

“Cám ơn ngươi.” Vương Diễn Thanh nhìn ta cười cười, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sáng sớm hôm sau, Thành mỹ nhân tới.

Ta đưa ra yêu cầu, mang theo Vương Diễn Thanh, Thành mỹ nhân cũng đáp ứng rồi, Vương Diễn Thanh lại cự tuyệt.

“Không được.” Ta lo lắng giữ chặt tay áo Vương Diễn Thanh,“Nếu cái tên Đào Yết kia lại đến tìm ngươi làm sao bây giờ?”

Vương Diễn Thanh lắc đầu:“Ta đã quyết định đi kinh thành.”

Phải ha, Vương Diễn Thanh là ngoại tôn của quốc cữu gia mà.

“Chính là trên đường làm sao bây giờ?” Ta vẫn là lo lắng.

“ Ta sẽ cẩn thận, ngươi không cần lo lắng, tới kinh thành ta viết tín (thư) cho ngươi thế nào?” Vương Diễn Thanh cười cười.

“Không bằng như vậy, gia đệ vừa lúc muốn đi kinh thành làm việc, không bằng ngươi trước cùng chúng ta hồi sơn trang, ngày mai lại đi như thế nào? Dọc theo đường đi có thể chiếu cố lẫn nhau cũng tốt đó.” Thành mỹ nhân mở miệng giải vây.

“Cũng tốt.” Cúi đầu nghĩ nghĩ, Vương Diễn Thanh gật đầu.

Cứ như vậy, ta lại rời Vũ Điệp phường đến Lãnh Nguyệt sơn trang, thật sự là xuất ra hang hổ, lại nhập lang oa a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.