Đường Lên Núi

Chương 19: Lòng tin, làm sao mới cho được đây?




Du Lượng đã mất một tuần để tìm từng người một, chân thành, thẳng thắn trao đổi.

Sư huynh nói, anh ấy đồng ý rằng chiến lược tổng thể không thể cứ mãi bảo thủ, một số chiến lược kỳ lạ lại có tác dụng bất ngờ. Chiến thắng của bất kỳ ai cũng là chiến thắng của cả đội, anh ấy không quan tâm đến thứ tự ra trận của mình.

Du Lượng biết sư huynh luôn là người có tầm nhìn xa, tầm nhìn của anh ấy không chỉ giới hạn trong một ván cờ.

Hứa Hậu nói, từ lúc Thời Quang phân hạng nhất đẳng, sau khi xem ván cờ trong cửa hàng cờ vây, anh ấy đã rất kinh ngạc. Sau đó xảy ra chuyện Thời Quang không muốn chơi cờ, hơn nửa năm sau mới quay lại, thực lực của cậu ấy không giảm đi bao nhiêu, anh ấy lại càng thêm kinh ngạc. Trong sáu tháng qua, anh lại bàng hoàng khi thấy những nước cờ của Thời Quang đã bớt đi sự khinh suất, có thể nói là lột xác hoàn toàn. Đôi khi anh ấy vẫn tự hỏi liệu Thời Quang có phải đại diện cho hai từ ‘kỳ tích’ không. Miễn là trạng thái cảm xúc của Thời Quang bình thường, anh ấy sẵn sàng tin vào Thời Quang.

Du Lượng từ lâu đã nghe Thời Quang nói, vị Hứa sư huynh của viện cờ này rất nhân hậu, sau khi trò chuyện thì đúng là như vậy. Đối với trạng thái cảm xúc của Thời Quang, Du Lượng phải đảm bảo từ tận đáy lòng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì hết.

Dương Hải nói, từ ván cờ trong trận chung kết cúp Thu Lan, anh đã nhìn ra tiềm năng của Thời Quang. Những nước cờ làm Lee Hoon thay đổi, Du Lượng đánh ra, Thời Quang cũng đồng thời nhìn thấy, anh ấy tự hỏi bản thân và thừa nhận rằng mình không thể nghĩ ra được. Anh đoán lý do huấn luyện viên trưởng chọn Du Lượng là chủ soái vì Du Lượng có thể nhìn thấy cách đánh bại Lee Hoon. Lần đó huấn luyện viên trưởng không có trong phòng xem đấu cờ, anh ấy sẽ tìm huấn luyện viên trưởng nói chuyện này vào ngày khác, nếu Thời Quang đã là tiềm năng thì không nên lãng phí như vậy.

Du Lượng rất ngưỡng mộ, một người ca ngợi sự xuất sắc của người khác cũng thừa nhận mình không làm được, là một điều rất phi thường. Tầm nhìn của Dương Hải về cờ vây cũng không giới hạn trong một khoảnh khắc, anh ấy có thể nhìn ra giá trị của tiềm năng.

Khi Du Lượng nói hết với Thời Quang, cậu đang ăn mì một cách im lặng, cho đến khi kết thúc bữa ăn.

Đến tối, cả hai đều đã chìm vào giấc ngủ. Thời Quang đột nhiên chui vào trong chăn, bò đến bên người Du Lượng rồi thò đầu ra khỏi chăn, cằm đặt trên cánh tay Du Lượng “Du Lượng, tôi nghĩ hết một ngày …”

Du Lượng gần như đã ngủ “Hả?”

“Tôi nên đến gặp huấn luyện viên trưởng chủ động đề xuất.”

“Ừm.”

“Tôi thật là may mắn, có thể gặp được một nhóm đồng đội tốt như vậy, còn tin tưởng tôi nhiều như thế, tôi còn không chủ động thì xem là gì chứ?”

Du Lượng mỉm cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thời Quang “Còn gì nữa?”

Thời Quang nghĩ một hồi “Còn có, cậu từng nói phải tin tưởng cậu như tin vào chính mình, nhưng trước đó tôi không tin bản thân mình cũng không tin tưởng cậu, xin lỗi.”

“Thế thôi à? Hết rồi hả?”

Thời Quang nghiêng đầu, rút sâu vào bên cổ Du Lượng, mút nhẹ nhàng mà kéo dài, xoa từ bên cổ đến môi cậu ấy. Dây dưa một hồi lâu mới rời khỏi, Thời Quang nói thêm một lần “Xin lỗi mà ~”

Cơn buồn ngủ của Du Lượng hoàn toàn biến mất, cậu nhìn vào ánh mắt Thời Quang, khẽ nói “Không sao, bây giờ chủ động cũng không muộn.”

…..………….

Thật ra, Thời Quang có chút sợ huấn luyện viên trưởng, thậm chí cậu còn cảm thấy thiếu tự tin khi đứng trước thầy ấy.

Trước đây, cậu cũng từng thiếu tự tin khi gặp thầy Đại, nhưng sau khi vượt qua được, thì cậu không còn sợ nữa.

Trước đây, cậu cũng thiếu tự tin khi gặp thầy Du, vì khí thế mạnh mẽ oai phong của thầy, nhưng bây giờ là vì đã ủi con trai của thầy đi mất, cậu không thể nghĩ đến phản ứng của thầy Du một khi biết chuyện.

Nhưng huấn luyện viên trưởng thì khác với họ, huấn luyện viên trưởng rất ít khi cười, tính tình y như tấm sắt, trong mắt chỉ có thành tích, không nói tình người. Nếu thành tích tốt, huấn luyện viên trưởng sẽ khen vài lời nếu tâm trạng tốt, gật đầu nếu tâm trạng không tốt. Nếu thành tích không tốt thì xin lỗi rồi, có gì nói đó, đám thanh niên trong đội bị mắng tới phát khóc là chuyện thường ngày.

Cậu triệu hồi hết tất cả can đảm, đứng trước mặt một huấn luyện viên trưởng như vậy, nhìn chằm chằm thầy ấy như chim ưng, nói xong ý nghĩ của mình.

Sau một lúc lâu im lặng, nhịp tim của cậu như trống đập liên hồi.

Cuối cùng, huấn luyện viên trưởng nói “Không được.”

Thời Quang thở dài.

“Du Lượng, Dương Hải, Hứa Hậu đều đã nói chuyện này rồi, nghe họ nói xong, thầy cũng đang nghĩ thời gian em vào đội chưa lâu, thầy cũng không đích thân dẫn dắt các em, thầy có nên tìm hiểu sâu hơn, rồi mới đưa ra phán đoán không. Việc em làm tiên phong, quả thật có thể bàn bạc lại, nhưng …” huấn luyện viên trưởng nói chắc như đinh đóng cột “Em muốn đấu trực tiếp với Lee Hoon, không được.”

Đây là lần đầu tiên huấn luyện viên trưởng nói dài như vậy “Nói cho cùng, đây là lần thử đầu tiên của các em. Các em có áp lực, thầy cũng có áp lực, viện cờ cũng có áp lực. Đã là lần thứ 10 rồi, thầy không thể đồng ý, lấy cúp Nongshim ra thử. Thời Quang, em bây giờ, vẫn không cho thầy đủ lòng tin.”

Lời nói của huấn luyện viên trưởng tuy bình tĩnh nhưng lại như có động lực sấm sét, khiến trái tim Thời Quang không ngừng trào dâng.

Thật ra, những gì huấn luyện viên trưởng nói … không phải không có lý.

Hầu hết mọi người trên thế giới này không thể hiểu được mình như những người bên cạnh. Tiềm năng là một từ vựng mơ hồ. Hàng nghìn người đều có những ý kiến khác nhau, không thể kiểm soát họ được.

Thời Quang thở dài.

Lòng tin … làm sao để cho được đây?

“Thời Quang!” Dương Hải ngồi đối diện gõ bàn cờ nhắc nhở.

Thời Quang nhanh chóng thu lại ý nghĩ, tiếp tục nghiêm túc chơi cờ.

Còn một tháng rưỡi nữa mới chính thức khởi tranh cúp Nongshim, ban huấn luyện tăng cường huấn luyện đấu nhóm cờ nhanh. Ngay cả Phương Tự và Hứa Hậu, những người thường tập trung làm việc ở câu lạc bộ địa phương, cũng quay lại tham gia.

Lòng tin? Không phải chỉ là thành tích thôi sao? Huấn luyện viên trưởng muốn thấy thành tích thì cậu sẽ đưa ra thành tích!

Thời Quang nhặt từng quân đặt lên bàn cờ.

Tiềm năng của con người giống như nước trong bọt biển, tưởng đã vắt kiệt rồi nhưng nếu bóp mạnh thì vẫn có thế vắt thêm được chút ít.

Thời Quang như trở lại những ngày tháng lúc thăng hạng, thức dậy trước bình minh, đến nửa đêm vẫn chưa ngủ. Luyện cờ nhanh để tìm tiết tấu, điều chỉnh phân bổ thời gian, rèn luyện tốc độ phản ứng. Xem kỳ phổ của các đối thủ và tìm kiếm điểm yếu của họ.

Điều khác biệt là khi cậu leo lên từ vị trí cuối cùng ở viện cờ, phòng huấn luyện yên tĩnh trong màn đêm, thường chỉ có cậu và Chử Doanh.

Còn bây giờ, ngồi đối diện bàn cờ là Du Lượng.

Và cả, hơi ấm mùa đông ở Bắc Kinh.

Thời Quang cảm động muốn rơi nước mắt.

“Du Lượng, xếp hạng cả tuần này, tôi đều đứng nhất bảng B, cũng là ba người đứng đầu toàn đội. Cậu nói … tuần sau, tôi đi tìm huấn luyện viên trưởng, thầy ấy có đồng ý không?” Thời Quang vừa nói vừa bày kỳ phổ.

“Thử lần nữa xem.”

“Ừm, vậy cậu ngủ trước đi, tôi xem thêm một lát.” Thời Quang vừa ngáp vừa xoa mặt.

“Không sao, tôi ở cùng cậu.”

Ngọn đèn huỳnh quang dịu nhẹ chiếu sáng phòng ngủ, bàn cờ đặt trên đất bên cạnh giường, Thời Quang và Du Lượng ngồi trên sàn. Bên ngoài màn đêm u tối, sương trắng lạnh lẽo bám trên cửa sổ, bên trong hơi ấm lan tỏa, chỉ còn lại tiếng những quân cờ đan xen đặt xuống.

Với kết quả ba tuần vừa qua, Thời Quang lại hồi hộp gõ cửa phòng huấn luyện viên trưởng.

Liên tục ổn định tâm tình, Thời Quang lại mở lời.

Trong lúc chờ huấn luyện viên trưởng xem qua bảng thành tích, Thời Quang lần nữa đầy lo lắng.

“Thắng 21 trận liên tiếp … rất tốt.” Huấn luyện viên trưởng gật đầu “Xem ra lần này đội chúng ta rất có hi vọng đạt quán quân.”

Hi vọng nảy sinh trong lòng Thời Quang.

“Có lẽ, em có thể thử làm phó tướng.” Huấn luyện viên trưởng đóng lại bảng thành tích.

Thời Quang lại thở dài.

Cậu thậm chí có chút dao động, làm phó tướng cũng rất tốt mà, cậu đi trước, Du Lượng đi sau, cũng xem như là kề vai tác chiến rồi.

Nhưng nếu vậy, Ko Young Ha cũng rất có thể ra trận cuối cùng. Không ai dám chắc đồng đội phía trước sẽ dọn sạch đối thủ. Có khả năng một mình Du Lượng phải đối mặt với Ko Young Ha và Lee Hoon, theo thể chế, hai tuyển thủ Hàn Quốc sẽ không ra trận liên tiếp, nếu đội Nhật Bản không bị loại, một tuyển thủ Nhật Bản sẽ được đưa vào giữa. Để giành chiến thắng, Du Lượng sẽ phải thắng ba ván liên tiếp trong ba ngày, đối thủ của cậu ấy vẫn là ba kỳ thủ hàng đầu thế giới.

Quá khó rồi.

Đúng vậy, đây là trường hợp xấu nhất. Cũng có khả năng đồng đội ra trận trước phát huy tốt, Du Lượng sẽ không có quá nhiều áp lực. Chỉ cần không biết thứ tự xuất hiện của đối thủ, không đủ thời gian để suy nghĩ trong cờ nhanh một tiếng, mọi thứ đều đầy rẫy những biến số và ẩn số. Là một kỳ thủ chuyên nghiệp, phải luôn đề phòng trường hợp xấu nhất, và cố gắng tránh nó.

Trước đây, Ko Young Ha muốn đấu với Du Lượng trong Giải cờ vây hạng nhất. Khi đến lượt đội chứng khoán Đông Hồ đấu với đội Weida G.C, thì vòng tuyển chọn cúp Nongshim trong nước diễn ra. Ko Young Ha chỉ có thể xin nghỉ phép, bỏ lỡ mất. Nếu như vậy, anh ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội đấu với Du Lượng.

Cho nên Du Lượng muốn chủ động dụ Ko Young Ha ra trận rồi đánh bại, giữ Thời Quang ở cuối cùng, đây là cách an toàn nhất lúc này.

Tuy nhiên, điều này đòi hỏi phải thiết lập một sự tin tưởng tuyệt đối.

“Nhưng …” Thời Quang muốn đấu tranh thêm lần nữa.

“Cứ như vậy đi, tiếp tục cố gắng.” Huấn luyện viên trưởng trao lại bảng thành tích.

Tấm sắt vẫn là tấm sắt, chặn lại những lời Thời Quang muốn nói.

Vẫn chưa đủ lòng tin nữa sao …

Thời Quang có chút khó hiểu, lòng tin, rốt cuộc phải cho như thế nào đây?

Thấy Thời Quang suy nghĩ lung tung, Dương Hải lại gõ bàn cờ “Sao thế, bình thường nghiên cứu kỳ phổ với Du Lượng thấy hưng phấn lắm mà, hôm nay đổi thành tôi nên nín thinh vậy luôn hả.”

Mấy ngày nay là giai đoạn cuối của Giải cờ vây hạng nhất năm nay, Du Lượng, Phương Tự và Hứa Hậu đều đã trở lại câu lạc bộ. Đội Weida G.C đã giành giải quán quân, mấy ngày nay tâm trạng của anh Tự rất tốt. Thời Quang xin Hứa Hậu nghỉ phép, về cúp Nongshim lần này, cậu luôn cảm thấy có điều gì đó mà cậu chưa tìm ra, cậu muốn bình tĩnh suy nghĩ lại.

“Aizz, Dương Hải, anh ở đội tuyển quốc gia mấy năm rồi, anh biết huấn luyện viên trưởng là người thế nào không?” Thời Quang đột nhiên hỏi.

Dương Hải thở dài “Cậu đừng nghĩ huấn luyện viên trưởng máu lạnh, không tình người, nhưng thật ra thầy ấy là anh hùng có quá khứ đau lòng lắm.”

“Sao lại nói vậy?”

“Năm đó, quán quân thế giới đầu tiên của chúng ta là Du Hiểu Dương, dựa vào sức mình mà đẩy lui các kỳ thủ Nhật – Hàn, tức là thế hệ của sư phụ Lee Hoon.”

“Em biết, bố của Du Lượng mà, địa vị rất vững chãi.”

“Sau đó, huấn luyện viên trưởng của chúng ta theo sau, cũng đạt quán quân thế giới, tưởng chừng như ánh sáng tiếp tục soi rọi, thế hệ nối tiếp thế hệ, nhưng không ngờ …”

“Dương Hải, anh có thể một lần nói hết luôn được không?”

“Aizz, không ngờ là giới cờ vây xuất hiện một Lee Hoon! Sự xuất hiện của Lee Hoon nhanh chóng làm lu mờ sự chói sáng của huấn luyện viên trưởng. Chín năm trước, huấn luyện viên trưởng đã thua Lee Hoon trong trận chung kết cúp LP với tỉ số 2: 3. Từ đó, Lee Hoon bắt đầu hành trình phong thần trong giới cờ vây. Sau này cũng gặp nhau mấy lần tại giải đấu, thầy ấy chưa từng thắng Lee Hoon. Cậu xem, thiên hạ đệ nhất cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp luôn một trận thành danh, không ai nhớ tên người bị đánh bại. Thật ra, họ cũng cố gắng nỗ lực để trở thành đệ nhất. Huấn luyện viên trưởng của chúng ta là người như vậy đó. Sau này, thầy ấy ngừng thi đấu, chuyên tâm làm huấn luyện viên. Thầy ấy hiếm khi nhắc đến những thành tích lúc trước. Tôi chỉ nghe lỏm được khi các huấn luyện viên trò chuyện. Huấn luyện viên trưởng nói trận đấu đáng tiếc nhất trong đời thầy ấy là trận cuối cùng của cúp LP cách đây chín năm.”

Đêm khuya tại căn hộ, Thời Quang mở xem kỳ phổ của Lee Hoon.

Thật ra, cậu đã từng xem kỳ phổ này, là một trang trong cuốn kỳ phổ thật dày, nhưng mỗi lần cậu đều lướt qua tên của kỳ thủ.

Ván thứ năm của trận chung kết cúp LP năm 1999, Lee Hoon vs Trương Lập Đông.

Lee Hoon quân đen, Trương Lập Đông quân trắng.

Đây là ván đấu quyết định. Quân trắng hoàn toàn bị quân đen áp đảo, quân trắng vất vả chống đỡ, khoảng cách cũng không quá lớn. Nhưng sau khi bước vào giai đoạn thu quan, năng lực mạnh mẽ của quân đen bắt đầu triển khai, quân trắng tan rã, cuối cùng thua hai mục.

Bày kỳ phổ, Thời Quang cảm nhận được tâm trạng của quân trắng khi bước theo từng nước cờ, đó là đau đớn, buồn bã khi thấy mình vẫn không thể vượt qua ngọn núi hùng vĩ sau một chặng đường gian khổ.

Nhìn chằm chằm vào ván cờ trước mặt hồi lâu, cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó dần dần thành hình.

Năm ngày sau, Thời Quang lại gõ cửa văn phòng huấn luyện viên trưởng.

“Thời Quang, em thật sự kiên trì không biết mệt mỏi nhỉ.” Ngay cả huấn luyện viên trưởng luôn nghiêm túc cũng phải lắc đầu cười.

“Huấn luyện viên, em muốn cùng thầy thảo luận một kỳ phổ.” phút chốc tim Thời Quang lại đập nhanh.

“Ồ? Kỳ phổ nào?”

Thời Quang hít thở sâu. Không thành công thì cũng thành nhân, muốn trị tâm bệnh phải dùng thuốc thật mạnh, hôm nay cậu quyết liều đánh mông hổ, mặc kệ sống chết. Cậu mở hộp cờ, rồi bày kỳ phổ lên bàn cờ trên bàn làm việc.

Khi hình cờ dần hiện ra, huấn luyện viên trưởng bối rối nở nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng.

Khi đặt hơn một trăm mấy nước cờ, sắp vào giai đoạn thu quan thì Thời Quang ngừng lại.

“Ván cờ này hẳn là thầy biết rất rõ. Thầy đã nghiên cứu Lee Hoon nhiều năm như vậy, nhất định nắm rõ lối suy nghĩ đánh cờ của anh ta. Nếu từ bây giờ, em chơi quân trắng, thầy chơi quân đen theo phong cách của Lee Hoon. Chơi lại lần nữa ván cờ này, có được không?” Thời Quang đứng đối diện nhìn huấn luyện viên trưởng.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng dường như đang thăm dò Thời Quang quyết tâm đến nhường nào.

Một lúc sau, huấn luyện viên trưởng đặt hộp cờ trắng đối diện “Ngồi đi.”

Trong phòng làm việc im lặng, tiếng quân cờ trong trẻo vang vọng.

Trong ván cờ này cách đây chín năm, tất cả những khả năng còn lại của quân đen và trắng đã được Thời Quang nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần. Trong những ngày qua, cậu đã lật rất nhiều tài liệu tin tức về trận đấu này. Cho đến tận bây giờ, vẫn nhiều ý kiến cho rằng Lee Hoon năm đó vượt trội hơn người là do sự hoàn mỹ và chấn động của ván cờ này, quân trắng hoàn toàn bị áp đảo, không thể trở mình.

Thời Quang khổ não suy nghĩ bốn năm ngày, trực giác của cậu lờ mờ cảm thấy quân trắng vẫn còn cơ hội chiến thắng.

Nó ở đâu? Nó ở đâu? Nhưng tìm mãi không thấy.

Lẽ nào thu quan của Lee Hoon lại hoàn hảo đến vậy?

Tối qua gọi cho Du Lượng, Thời Quang lẩm bẩm suy nghĩ và tự hỏi liệu mình có nhầm không.

Du Lượng im lặng rồi nói trên đời không có đường cờ nào là hoàn hảo cả, ngày mai cậu ấy sẽ về Bắc Kinh, cùng Thời Quang tìm cách hóa giải.

Đặt điện thoại xuống, Thời Quang ngồi trước bàn cờ đến nửa đêm.

Cậu dụi dụi đôi mắt có chút mỏi, nhìn lại bàn cờ một lần nữa.

Trên, dưới, trái, phải … nhìn từng chỗ một.

Chợt ánh mắt Thời Quang bắt được một vị trí.

Ngay lúc đó, vị trí đó như bừng sáng.

Nửa ván cờ đấu với huấn luyện viên trưởng cuối cùng cũng kết thúc.

Đếm mục xong, theo quy tắc của Hàn Quốc ở cúp LP, quân trắng thắng nửa mục.

Huấn luyện viên trưởng ngồi trên ghế, không lên tiếng, một lúc sau mới nói “Mấy ngày nay, em đều nghĩ cái này sao?”

Hoàn toàn không thể nhìn ra huấn luyện viên trưởng tâm trạng như thế nào, Thời Quang chỉ đành ‘ừm’ một tiếng.

“Hôm nay đã là ngày 14 rồi, em còn có thời gian nghĩ cái này à, Thời Quang, thầy phải nói sao với em mới được đây.” Huấn luyện viên trưởng lắc đầu liên tục.

Thời Quang thành thật lắng nghe, đột nhiên chợt nhớ “Gì cơ! Ngày 14 rồi?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Huấn luyện viên trưởng cũng hoang mang theo Thời Quang.

“Chết …” trước mặt huấn luyện viên trưởng, Thời Quang nuốt lời nói ngược vào trong, vội vàng lắc đầu “Không … không … không có gì, vậy em ra ngoài trước.”

Nhìn Thời Quang hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi văn phòng, huấn luyện viên trưởng lắc đầu, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt.

Bước ra khỏi tòa nhà, Thời Quang ngẩng đầu nhìn trời, chuyến bay của Du Lượng có lẽ đã đến Bắc Kinh từ lâu. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại, cuộc gọi được kết nối. Cậu chột dạ hỏi “Alo, cậu đến đâu rồi?”

“Gần đến căn hộ rồi.” Du Lượng nói nhẹ nhàng qua điện thoại.

“Tôi cũng sắp đến rồi!”

Thời Quang cúp máy, chạy suốt một chặng đường. Một số người đi đường đã lấy dù ra che cơn tuyết đang rơi lả tả.

Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay ở Bắc Kinh, cũng là trận tuyết đầu mùa mà Thời Quang lần đầu nhìn thấy. Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, tăng tốc bước chạy.

Dưới căn hộ, Du Lượng đang lấy vali từ cốp xe, cậu ấy vẫn còn mặc bộ vest phẳng phiu với chiếc cà vạt xanh lam khi tham gia Giải cờ vây hạng nhất.

Xe taxi rời đi. Du Lượng kéo vali lên, quay đầu nhìn thấy Thời Quang chạy hết một đường trở về.

“Du Lượng!” Thời Quang chạy tới phía trước thở dốc, nắm lấy cánh tay Du Lượng cười hề hề “Tôi tìm thấy rồi! Tôi cũng nói với huấn luyện viên trưởng rồi! Cũng không biết thầy ấy nghĩ gì, aizz, kệ đi!”

Nhìn gương mặt Thời Quang hằn quầng thâm còn cả vài tia đỏ trong mắt, cảm xúc phức tạp dấy lên trong lòng Du Lượng, cậu hít một hơi thật sâu, cười nói “Cậu vất vả rồi.”

“Này! Đừng nhúc nhích!”

Du Lượng sửng sốt.

“Có bông tuyết rơi trên lông mi của cậu nè.”

Du Lượng đang định đưa tay lên, nhưng đã bị Thời Quang giữ lại.

“Cậu chạm vào nó sẽ tan mất! Để tôi xem chút, wow, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy bông tuyết gần như vậy!” Thời Quang ghé sát mắt Du Lượng nhìn một hồi “Đẹp thật đó.”

Du Lượng cụp mi, cũng không nhúc nhích “Xem xong chưa?”

Thời Quang nắm lấy cà vạt Du Lượng kéo xuống, nhẹ nhàng hôn lên lông mi của cậu ấy, sau đó buông ra “Có chút lạnh, không có vị gì hết.”

“Cậu …”

“Sinh nhật vui vẻ, Du Lượng, tôi lại quên mất ngày tháng rồi.” Thời Quang chột dạ cười, nới lỏng cà vạt của Du Lượng, vuốt lại liên tục.

Du Lượng nhìn Thời Quang, vươn tay bắt lấy một bông tuyết, đặt lên trán Thời Quang rồi dịu dàng cười.

Hai ngày sau, ban huấn luyện đưa ra thông báo: Sau khi toàn thể ban huấn luyện bàn bạc, thứ tự thi đấu cúp Nongshim lần này do các kỳ thủ tự thảo luận, người dẫn đội có thể quyết định tùy theo tình hình hiện trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.