Đường Lên Núi

Chương 17: Chi bằng để tôi giúp ông ấy một tay




Thời Quang cuối cùng đã nhận ra cái gì gọi là người tính không bằng trời tính, một quy luật không thể phá vỡ trong cuộc sống.

Cậu và Du Lượng đã sắp lên máy bay nhưng điện thoại vang lên, lãnh đạo viện cờ vẫn đang ở Phương Viên nói là có một nhà tài trợ ngàn dặm xa xôi đến Phương Viên, muốn mời Du Lượng cửu đẳng tham dự một buổi diễn thi đấu, còn định mời các ngôi sao đang lên từ ba nước Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Những người khác đều ở đây, thái độ rất chân thành, thật khó để từ chối. Gì chứ, Tiểu Du sao lại ở sân bay? Hay là đổi vé ngày hôm sau đi.

Thời Quang về Bắc Kinh một mình. Ngay từ lúc cậu khiêu chiến danh hiệu thành công, huấn luyện viên trưởng đã yêu cầu cậu phải nhanh chóng trở về để chuẩn bị cho giải đấu Danh Nhân Trung – Hàn vào hai hay ba tuần sau. Quả nhiên, vừa về đến viện cờ, huấn luyện viên trưởng đã thông báo đích thân thầy sẽ huấn luyện kín cho Thời Quang. Xét cho cùng, vị Danh Nhân Hàn Quốc đó là một cao thủ có thâm niên hơn Lee Hoon. Huấn luyện viên trưởng đã vất vả chống Hàn trong sự nghiệp mười năm của thầy, đấu với thầy càng nhiều trận, thì càng học hỏi được nhiều.

Ngày hôm sau, Du Lượng vẫn chưa thể về Bắc Kinh. Thầy Bạch mời cậu ấy làm đại diện cho Weida G.C trong buổi họp báo của câu lạc bộ Giải cờ vây hạng nhất trong hai ngày, vốn dĩ chuyện này do sư huynh cậu ấy đảm nhận, nhưng gần đây sư huynh cậu ấy không muốn xuất hiện trước truyền thông. Du Lượng đương nhiên đồng ý.

Cứ thế, Du Lượng không thể về Bắc Kinh nữa. Vì vòng cuối cúp cờ nhanh của đài truyền hình tổ chức ở Sơn Thành sắp diễn ra. Cậu ấy dự dịnh về Bắc Kinh vài ngày trước khi trận đấu bắt đầu, nhưng hiện tại cậu ấy chỉ có thể bay thẳng từ Phương Viên đến Sơn Thành.

Thời Quang dùng đầu ngón tay tính toán, cho đến lúc giải đấu ở Hàn Quốc bắt đầu, cậu và Du Lượng cũng không gặp được nhau rồi.

Chỉ có thể chờ đến tối mới gọi điện thoại được.

“Thật điên quá mà. Huấn luyện viên trưởng lấy kỳ phổ kinh điển trong mười năm qua của Danh Nhân Jo, bắt tôi phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Sáng mai, tôi còn phải tường trình chi tiết những gì đã chiêm nghiệm được.” Thời Quang ngồi trên giường trong ký túc xá với bàn cờ bên cạnh, cổ thì nghiêng một bên kẹp điện thoại, vừa bày cờ, vừa ăn bánh quy “A …”

“Sao vậy?” Du Lượng hỏi qua điện thoại.

“Vụn bánh quy rơi lên giường rồi.”

“Sao cậu cứ thích ăn vặt trên giường miết vậy.” Du Lượng bất lực.

“Không sao, dù gì cũng không phải giường của tôi …” Thời Quang buộc miệng nói ra rồi đột ngột dừng lại.

“Cậu ăn bánh quy trên giường của tôi lại còn làm rơi vụn?” giọng Du Lượng vừa nghe đã đanh lại “Cậu không có giường à?”

Thời Quang biết, cậu lại chơi đùa trên dây thần kinh của Du Lượng rồi. Nhưng mà nếu muốn cậu nói cậu không thể ngủ được vì chỉ có một mình, bò sang giường của cậu ấy vì có mùi hương thoang thoảng còn vương trên gối, kết quả là càng không thể ngủ được, chỉ đành lôi kỳ phổ ra nghiên cứu. Mấy cái lời sến sẩm này cậu không nói ra được “Dù sao ở đây cũng chỉ có mình tôi, tôi muốn ngồi đâu thì ngồi.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Thời Quang vội vàng bổ sung, nhẹ giọng nói “Ông chủ nhỏ ơi ~ tôi sai rồi ~ giường của ngài bây giờ cũng đâu có bừa bộn.”

Một tiếng ‘ừm’ nhỏ phát ra từ cổ họng Du Lượng.

Thời Quang tiếp tục “Đừng lo gì hết, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp giường cho ông chủ, lúc về ngài có thể kiểm tra.”

“Tôi bây giờ muốn lập tức quay về kiểm tra.” Du Lượng hạ giọng.

Hơi thở Thời Quang như ngưng trệ, chỉ là nghe thấy một câu rất bình thường nhưng ý nghĩ không tự chủ được đột nhiên ập đến, làm tim cậu quặn thắt. Sợ mình lộ ra điều gì lạ thường, Thời Quang nhanh chóng cười nói “Không cần phải thế đâu mà, sáng ngày mai bay về hả? Một chuyến đi mất tận ba tiếng, cậu về thăm tôi chỉ có nửa tiếng, chỉ có chút thời gian như vậy, tôi mệt thay cho cậu luôn đó.”

Du Lượng hít sâu một hơi “Nói vậy thôi. Mau ngủ đi, ngày mai xem sau, tôi cúp máy đây.”

Tiếng tút tút tút truyền ra từ điện thoại, Thời Quang cảm thấy hơi thất vọng. Lẽ nào lại giận rồi? Giống như chỉ cần nghe thêm hai câu nữa sẽ không chịu nổi nữa vậy, cũng không chịu nói thêm vài câu.

Khoảng thời gian, ban ngày tập huấn, ban đêm gọi điện đã qua rồi. Du Lượng lần lượt nói với Thời Quang tất cả các chi tiết về Danh Nhân Jo mà cậu ấy đã tiếp xúc khi đào tạo ở Hàn Quốc.

Thời Quang phát hiện gọi điện không làm giảm bớt nỗi nhớ về cậu ấy. Giọng Du Lượng vốn đã trầm ấm, lại càng có sức hút hơn khi truyền qua điện thoại. Càng nhớ giọng nói đó, mỗi đêm sau khi gác máy, cậu lại càng nhớ cậu ấy thêm da diết.

May mắn là thời gian như thoi đưa. Đội tuyển của viện cờ cuối cùng đã lên đường đến Hàn Quốc.

Giải đấu đối kháng giữa Danh Nhân hai nước Trung – Hàn lần đầu tiên được tổ chức cũng được khởi xướng từ viện cờ Hàn Quốc, thế nên trước một ngày giải đấu diễn ra, viện cờ Hàn Quốc đặc biệt tổ chức buổi họp báo ra mắt giới truyền thông.

So với một người trẻ tuổi chỉ ở bậc ngũ đẳng, cũng không phải thuộc hàng đầu nổi tiếng ở Trung Quốc, thì sự chú ý của các ký giả đều tập trung vào Danh Nhân Jo. Xét cho cùng, địa vị của Danh Nhân Jo chỉ đứng sau Lee Hoon tại Hàn Quốc. Hơn nữa, nguyên nhân khiến Lee Hoon nổi tiếng hơn trong những năm qua cũng chỉ vì Lee Hoon trẻ hơn vài tuổi.

Buổi họp báo sẽ có thông dịch song ngữ Trung – Hàn. Vì không ai quan tâm đến mình nên Thời Quang đành kính cẩn lắng nghe.

Danh Nhân Jo nói ông ấy rất vui khi thấy thành tích xuất sắc của đội Lee Hoon. Ông ấy cảm thấy bây giờ không còn năng nổ như trước, ông luôn tự hỏi liệu mình có thể giải nghệ hay không. Tuy nhiên, ông vẫn sẵn sàng tham dự những buổi giao lưu cờ vây quốc tế.

Các phóng viên vỗ tay bày tỏ sự kính trọng trước tinh thần quên mình của các bậc tiền bối.

Danh Nhân Jo mỉm cười nói chơi cờ với những người trẻ tuổi vẫn có ý nghĩa lắm, vì cảm thấy mình cũng trở nên trẻ trung hơn.

Các phóng viên dưới khán đài đồng ý và cười tự hào.

Danh Nhân Jo còn nói ông ấy muốn thử bố cục mới mà ông ấy không dám thử trong các giải đấu trước đây, nói không chừng sẽ nhận ra vài điều thú vị.

Các phóng viên dưới khán đài gật đầu và mong chờ nó.

Người dẫn đội của viện cờ bên cạnh nghe đến sắc mặt lạnh băng. Thời Quang càng nghe máu càng lên não. Mặc dù giọng điệu của đối phương vẫn lịch sự, nhưng không ai coi trọng cái danh hiệu Danh Nhân này của cậu.

Cuối cùng, một phóng viên lịch sự hỏi cảm nghĩ của Thời Quang.

Thời Quang cười rạng rỡ, thẳng thắn nói “Nếu Danh Nhân Jo đã muốn giải nghệ, tôi nhất định sẽ giúp ông ấy một tay!”

Lông mày của người dẫn đội nhướng lên, anh quay đầu nhìn Thời Quang. Khóe miệng cũng bắt đầu co giật, anh nhanh chóng kìm nén, lấy lại vẻ mặt không cảm xúc.

Người phiên dịch bên cạnh mở to mắt. Người phóng viên có thể hiểu tiếng Trung cũng ngây ra. Nhìn bầu không khí tế nhị của hội trường, Danh Nhân Jo cau mày nhìn người phiên dịch.

Người phiên dịch ngập ngừng dịch xong câu nói.

Hội trường phút chốc bùng nổ, phóng viên đặt bút ghi chép. Danh Nhân Jo cuối cùng cũng liếc nhìn Thời Quang một cái, sau đó quay lại nhìn phóng viên, mỉm cười đầy ẩn ý.

Đó là câu đầu tiên, cũng là câu cuối cùng mà Thời Quang nói trong buổi họp báo.

Trong thời đại thông tin cực kỳ phát triển, chỉ trong vòng một giờ đồng hồ sau cuộc họp báo, câu nói của Thời Quang đã lan rộng khắp giới cờ vây.

Ví như, sau khi đọc bản tin cờ vây vừa được tung ra, Hồng Hà cười vỗ đùi, quả không hổ là Thời trưởng lão ngây ngô, lù khù vác cái lu mà chạy hahaha.

Ví như, người của viện cờ vừa đặt điện thoại xuống, cau mày hỏi Kỳ thánh Tang Nguyên trước mặt, nói thế này ở viện cờ người ta có thích hợp không? Tang Nguyên lắc đầu cười cảm thán, thằng nhóc này thú vị thật.

Trong phòng khách sạn về đêm, Thời Quang đang cầm điện thoại, ngón tay gõ gõ trên cửa sổ “Cậu không nhìn thấy sắc mặt của đám người đó nhìn chằm chằm tôi lúc tôi rời khỏi đâu, làm tôi sởn cả tóc gáy. Lần này hay rồi, họ sẽ cố hết sức để tôi thua.”

Du Lượng ở đầu bên kia mỉm cười “Được rồi, xem như mọi người đã biết cậu là ai.”

“Bỏ đi, nói cũng nói rồi, dù sao tôi cũng không muốn nói gì khác, như viên đạn bắn về phía trước thôi.”

“Ừm, thực lực của cậu, không vấn đề gì.”

Cuộc trò chuyện đột nhiên bước vào khoảng không im lặng, cả hai người nhận ra không còn gì để nói. Làn gió mát đầu thu hất tung mái tóc cậu, trong tai nghe truyền đến dòng điện. Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, tiếng tim đập dồn dập.

“Thời Quang” “Du Lượng”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Nhịp tim càng nhanh hơn.

Ngoài cửa sổ là khung cảnh đường xá về đêm của thành phố, nhưng gương mặt Du Lượng lại hiện lên giữa bầu trời xanh thẫm. Trong đầu Thời Quang viết ba chữ rất rõ ràng, nhớ cậu ấy.

Thật muốn ngay lập tức được gặp cậu ấy.

Nhưng bây giờ không cách nào gặp được, nếu còn nghĩ nữa chỉ sẽ ảnh hưởng đến giải đấu mà thôi. Thời Quang vội vàng nói “Biết rồi, tôi sẽ cố gắng! Ngày mai phải thi đấu, tôi cúp máy trước đây.”

Thời Quang nhẹ nhõm thở một hơi dài nhìn mặt trăng trên đầu, cố gắng bình tĩnh. Nếu còn tiếp tục nói nữa, cậu sợ sẽ không chịu đựng được mất.

Ba ván đấu của giải đấu đối kháng Danh Nhân Trung – Hàn, ván đầu tiên.

Sau khi đoán, Danh Nhân Jo quân đen, Thời Quang quân trắng.

Thời Quang không thấy cái gì gọi là bố cục mới, Danh Nhân Jo khai cuộc với bố cục mà ông thành thạo hơn mười năm qua.

Ông ấy nói muốn trải nghiệm bố cục mới, nhưng cơ thể của ông ấy vẫn rất thành thật. Thời Quang thở dài trong lòng.

Lối chơi cờ của Danh Nhân Jo rất có sức mạnh, thường dùng đao lớn chém giết. Đen trắng đan xen kéo dài, trong nháy mắt thành hình một con rồng vây quét Thiên Nguyên, quân đen thề không bỏ cuộc, nhất định phải bóp chết quân trắng.

Vì đối phương chơi cứng nên Thời Quang cũng chơi cứng với ông. Người trẻ tuổi mà, cũng muốn thể hiện bản lĩnh của người trẻ, để tiền bối trải nghiệm được sức xuân.

Quân trắng càng vùng vẫy thì quân đen càng tấn công. Nhìn thấy mọi chuyện sẽ thành công sau hai nước cờ nữa, Danh Nhân Jo liếc mắt nhìn toàn bộ cục diện mới ngây người.

Ở vùng biên giới cách xa thuộc địa của rồng lớn, quân trắng đã quét sạch rất nhiều quyền lực trong âm thầm! Lúc này nhận ra, e rằng đã quá muộn.

Kết thúc một hiệp đấu.

“Đã nhường.” Thời Quang cúi đầu, mở chiếc quạt gấp trên tay, vung vẩy một cách tùy ý. Sau đó, cậu đứng dậy, mỉm cười gật đầu trước ánh mắt đổ về phía mình từ mọi hướng, phẩy mạnh chiếc quạt gấp rồi bước ra cửa.

Ba ván đấu của giải đấu đối kháng Danh Nhân Trung – Hàn, ván thứ hai.

Lần này, Danh Nhân Jo cầm quân trắng, nếu ván trước ông đã phải trả giá cho sự khinh địch của mình, thì ván này cả hai đều không dám khinh xuất. Danh Nhân Jo ngồi ngay ngắn.

Dù sao ông ấy cũng là cao thủ thành danh hơn mười mấy năm, thành tích xuất chúng trước đây cũng không phải hư danh, biệt danh ‘Kẻ diệt rồng’ không chỉ để gọi cho vui. Cùng một kỳ thủ như vậy đấu cờ, từng đao thấy thịt, tim đập liên hồi nhưng lại rất vui sướng dễ chịu, ý lời nói thẳng.

Thời Quang có thể làm gì nữa, đao lớn đã kề cổ rồi, vậy thì chiến thôi!

Đen trắng đan xen vẫn thành hình một con rồng. Nhưng lần này, quân trắng của Danh Nhân Jo đã chú ý đến toàn bộ cục diện, tránh tập trung vào diệt rồng, đến cuối cùng lại lật xe.

Quân trắng không dễ bị lừa, Thời Quang một mặt phải khống chế áp lực khi thi đấu, một mặt ổn định tâm trí, từ từ hướng dẫn phương hướng của con rồng. Từ khi con rồng mới lớn, cậu đã có một ý tưởng táo bạo.

Dù có thành công hay không, cứ thử xem!

Có thể chém giết, có thể giao tranh, nhưng vùng quyết chiến cuối cùng phải do quân đen chọn.

Trước đó, cậu không được để lộ bất kỳ sai sót nào để quân trắng chú ý.

Đến đây một chút …

Gần thêm chút nữa …

Nước cuối cùng …

Được rồi!

Mảnh đất này đã được bố trí ngay từ khi quân đen khai cuộc, ba quân đen cách xa nhau giống như những ngôi sao đơn độc lấp lánh trong đêm tối, khi không chú ý thì nó sẽ không hiện rõ ràng.

Nhưng …

Khi con rồng bị dẫn dụ vào mảnh đất này, ba quân đen này sẽ biến thành một mái vòm bọc lấy đầu rồng, bóp nghẹt mọi hướng chạy thoát của rồng trắng! Đâm đầu vào cũng không thể phá vỡ!

Quân trắng không còn lối thoát.

Danh Nhân Jo siết chặt tay.

Lại một hiệp đấu kết thúc.

Danh Nhân Jo cắn môi, thất thần ngồi trên sô pha.

“Đã nhường.” Thời Quang lại mở chiếc quạt gấp với tiếng ‘phành phạch’. Trước khi ra ngoài, cậu phẩy quạt, quay người bày ra mặt chiếc quạt cho ký giả xem. Cậu cười rạng rỡ, chân thành nói “Quân cờ tròn ví như trời, thế cờ vuông ví như đất. Văn hóa cờ vây thật sâu sắc, có thể tham gia giao lưu quốc tế như vậy thật có ý nghĩa.” sau đó, cậu quay lại, tiếp tục phẩy quạt đi về phía cửa.

Vừa bước ra khỏi phòng đấu cờ, cửa phòng xem đấu cờ cách đó không xa cũng mở. Một nhóm người đang bàn luận sôi nổi ra ngoài. Thời Quang nhìn thoáng qua thì thấy, Lee Hoon đi phía trước, kế đến là Ko Young Ha, ngay cả Hong Su Yeong cũng đi phía sau.

Họ nhanh chóng đi về phía này. Lee Hoon ngẩng đầu nhìn Thời Quang, bước chân dừng lại, đánh giá Thời Quang từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ gật đầu kính lễ. Thời Quang không khỏi thẳng lưng, cất cây quạt đi, chân thành gật đầu đáp lại.

Dòng người bước ngang qua nhau, Ko Young Ha và những kỳ thủ khác cũng gật đầu kính lễ với Thời Quang, cậu cũng chào từng người một. Hong Su Yeong đi sau cùng tới trước mặt Thời Quang, nhướng mày cười, vươn tay vỗ vai cậu, nói một câu tiếng Anh “See you again.”

Thời Quang xoay người mỉm cười đáp lại Hong Su Yeong đang đi xa “See you again.”

Đoàn người xa dần rồi khuất dạng ở ngã rẽ cầu thang.

Ba hiệp giải đấu đối kháng Danh Nhân Trung – Hàn, Danh Nhân Thời vs Danh Nhân Jo, 2: 0, kết thúc trước thời hạn.

Mặc dù chỉ là giải đối kháng giữa Trung – Hàn, trong chuyện Hàn Quốc đã xưng bá thế giới cờ vây hơn mười năm qua, lại có một tin thú vị như thế.

Thời Quang phát hiện ra có người gửi hoa cho mình nữa!

Tận mấy bó luôn! Một số được tặng từ những người hâm mộ cờ vây đã theo dõi trận đấu, còn có hoa được gửi từ người đại diện đón máy bay của viện cờ, thậm chí còn có của phóng viên tạp chí <Thiên hạ cờ vây>.

“Đầu tiên, xin chúc mừng Danh Nhân Thời Quang đã giành chiến thắng trong giải đấu! Sau khi thẳng tiến đến thất đẳng, cậu có dự định tham gia vào vòng tuyển chọn nội bộ cho cúp Nongshim vào tháng tới không?” phóng viên gửi hoa xong và đặt câu hỏi.

“Hỏi gì mà nh…. Tất nhiên là tôi sẽ tham gia.” Thời Quang cười lịch sự.

[đang định nói ‘hỏi gì mà nhảm vậy’ đó, cơ mà chợt nhớ ra mình là Danh Nhân rồi nên phải thảo mai lên:)))))]

“Danh Nhân Thời Quang, cậu có thể ký tên cho tôi không! Tôi rất thích phong cách chơi cờ của cậu!” một anh bạn đưa ra một chiếc quạt gấp.

Thời Quang cầm lấy xem một chút, ồ! Cùng loại với của cậu luôn kìa. Tuy nhiên, bút lông viết trên bề mặt quạt hơi kém. Cậu cầm lấy cây bút nét lớn vẽ vài chữ.

“Xin hỏi Danh Nhân Thời …”

“Danh Nhân Thời có thể chụp hình với tôi không …”

Thời Quang vừa trả lời vừa kéo vali ra ngoài.

Ở cổng ra nơi đám đông chen chúc, một bóng cao lớn đang dựa vào tường.

Thời Quang dừng bước.

Người đó nhìn cậu mỉm cười.

Cuối cùng, cuối cùng, đã gặp lại cậu ấy rồi.

Thời Quang mỉm cười lao tới, nhào vào vòng tay Du Lượng.

Một cái ôm thật chặt, hít sâu mùi hương của người thật trước mắt để nó vây lấy bản thân rồi từ từ buông ra.

“Xin chúc mừng, Danh Nhân Thời Quang.” Lời chúc mừng của Du Lượng không bao giờ thiếu.

Thời Quang muốn nói cậu ấy biết tất cả tình cảm của cậu ngay lúc này, nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều người.

“Wa! Du Lượng cửu đẳng cũng đến đón kìa!”

“Họ cùng luyện cờ ở một nơi, mối quan hệ của họ tốt thật đó!”

“Xem ra, chúng ta rõ ràng có nhiều cao thủ không thua Hàn Quốc mà!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Họ lên xe do viện cờ phái đến đón. Người đại diện đón máy bay đang lái xe, người dẫn đội cùng Thời Quang đến Hàn Quốc là phó lái. Du Lượng và Thời Quang ngồi ghế sau.

Người dẫn đội nói về trải nghiệm đi Hàn Quốc lần này. Bao gồm cả cách Danh Nhân Jo đã phát biểu trong buổi họp báo, sau khi Thời Quang nói xong, đám người đó đã cười nhạo thế nào. Sau trận đấu đầu tiên, những người đi ngang đã ngạc nhiên ra sao. Sau trận thứ hai, mọi người đã lịch sự thế nào.

Thời Quang và Du Lượng thỉnh thoảng nhìn nhau. Không thể làm những việc khác, Du Lượng đưa tay chạm nhẹ vào ngón út của Thời Quang. Thời Quang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười.

Người dẫn đội đột nhiên quay đầu.

Tay của cả hai phút chốc cách nhau một tấc.

Tuy nhiên, người dẫn đội không để ý đến sự thay đổi nhỏ này, vẫn đang kết luận “Aizz, người mà, đi đến đâu, người khác đánh giá thế nào, thật sự phải dựa vào thực lực mà nói chuyện!”

Thời Quang nghiêm túc gật đầu.

Du Lượng cũng thành thật ‘ừm’ một tiếng.

Trở về viện cờ, Thời Quang đang cầm hai bó hoa, Du Lượng giúp cậu cầm một bó, còn kéo cả vali, cuối cùng cũng về được ký túc xá.

Ngay khi cửa ký túc xá đóng lại, Thời Quang chưa kịp đặt bó hoa xuống, Du Lượng đã ấn cậu vào cửa.

Hơi ấm vây lấy người cậu, môi bị cắn mút có chút đau. Thời Quang vẫn đang cầm bó hoa trong tay, cầm cũng không được mà để xuống cũng không xong, đành phải để cho mình bị cậu ấy ôm chặt.

Cầm hoa mỏi cả tay, lúc này Thời Quang mới được thả ra, cậu nhanh chóng đặt bó hoa lên bàn. Vừa xoay người, Du Lượng đã chống tay lên bàn, vây chặt Thời Quang trong lòng rồi cúi người lại gần.

Thời Quang biết, bị vùi lấp trong sự nhớ nhung, muốn ôm chặt người trong lòng, không chỉ có mình cậu.

“Thời Quang.” Du Lượng vừa gọi tên cậu. Hành lang ký túc xá sau cánh cửa, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Thời Quang không trả lời, cho đến khi tiếng bước chân và tiếng nói ngoài cửa nhỏ dần.

Du Lượng tựa đầu vào vai Thời Quang “Qua một thời gian nữa, chúng ta dọn ra ngoài sống đi.” Du Lượng nói bên tai cậu.

“Ừ.” Thời Quang nhẹ nhàng đáp.

Nửa tháng sau, vòng tuyển chọn nội bộ cúp Nongshim cho đội tuyển Trung Quốc bắt đầu. Sau những ngày tranh tài căng thẳng, năm kỳ thủ Trung Quốc tranh cúp Nongshim lần thứ 10 đã chính thức ra quân.

Người miễn thi tuyển: Du Lượng.

Còn lại bốn thành viên: Thời Quang, Dương Hải, Phương Tự, Hứa Hậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.