Đường Lên Núi

Chương 11: Muốn tôi tặng nội thất cho cậu sao?




Chớp mắt đã đến mùa nóng nhất trong năm, Thời Quang đã hai tháng chưa gặp Du Lượng.

Nhớ đến ngày đoạt quán quân cúp Thu Lan, thầy Tang đặc biệt muốn giữ Thời Quang ở lại tham gia bữa tiệc chúc mừng. Trong bữa tiệc, người đến chúc mừng Du Lượng không chỉ có người từ viện cờ, mà cả ban tổ chức, nhà tài trợ và đồng tổ chức của chính quyền địa phương cũng xếp hàng để nâng ly chúc mừng Du Lượng. Du Lượng lại đẹp trai nên có rất nhiều cô gái trẻ muốn chụp hình chung. Dù sao chiến thắng tại giải Thu Lan là sự kiện vui mừng làm sôi động cả giới cờ vây, Du Lượng nhẹ nhàng lịch sự đáp lại từng người, kết quả là cậu ấy bận rộn cả buổi tối.

Thời Quang gần như không có cơ hội nói chuyện với cậu. Ngoại trừ Du Lượng, tuy rằng đều biết tên những kỳ thủ khác nhưng dù sao cũng không quen thân, không có gì để nói, chỉ có một mình ở nơi này thật khó chịu. Ngoài ra, ngày hôm sau đoàn đại diện cũng chuẩn bị quay lại Bắc Kinh, Thời Quang nghĩ Du Lượng đến trước lúc rời khỏi cũng có thể sẽ không rảnh được, nên đã tranh thủ lúc người khác vẫn chưa tới chúc rượu, nói với Du lượng rằng mình về trước.

Lúc đó, Du Lượng hiển nhiên rất kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì thì có người bên cạnh cầm ly rượu bước tới chào hỏi, Du Lượng phải quay đầu đáp lại.

Thời Quang nói ngày khác sẽ chúc mừng bù cho cậu, bữa tiệc ồn ào, không biết Du Lượng có nghe thấy không. Cậu đợi một hồi vẫn là đi tìm thầy Tang lịch sự nói lời tạm biệt rồi rời khỏi buổi tiệc.

Cậu kéo vali từ cổ trấn về thành phố Phương Viên. Đêm đó, cậu nhận được tin nhắn từ Du Lượng.

– Đừng quên những gì cậu nói, ngày khác chúc mừng bù cho tôi đó.

– Bù, bù, bù, nhất định sẽ bù.

Kết quả là hai tháng sau, Giải cờ vây hạng nhất mùa mới sôi nổi bắt đầu, khi Du Lượng quay về thi đấu, Thời Quang lại phải đến Bắc Kinh tham gia vòng thi tuyển vào đội tuyển Quốc gia. Trớ trêu thay, họ thậm chí một lần cũng không được gặp.

Mặc dù Thời Quang luôn nghĩ nên tặng quà gì cho Du Lượng nhưng lại không biết nên tặng gì, dường như Du Lượng chả thiếu gì cả. Nói không chừng mua thứ bình thường quá, tặng rồi cũng sẽ bị bỏ xó một góc, có thể sẽ bị tặng cho người khác … Sau đó, Du Lượng không nhắc đến chuyện chúc mừng qua tin nhắn nữa. Thời Quang nghĩ có lẽ cậu đã quên rồi.

Tuy nhiên, Thời Quang vẫn thấy nghi ngờ khi nhận được phiếu báo danh. Yêu cầu đầu tiên được in trên phiếu chính là kỳ thủ chuyên nghiệp với điểm tích lũy đạt 2360 điểm.

Đợi đã! 2360 điểm? Tứ đẳng?

Du Lượng lúc đầu nói 2400 điểm mà! Sau đó, thầy Tang muốn cậu báo danh tham gia thi tuyển cũng nói cần 2400 điểm. Cho nên chắc là họ sẽ không nói sai đâu.

Vậy phiếu báo danh này là sao đây? Chuyện này cũng in sai được hả?

Lúc Thời Quang đến viện cờ ký tên báo danh, vẫn là nhịn không được hỏi nhân viên tại sao điều kiện in trên phiếu lại là 2360. Có phải nhầm lẫn gì không?

“Dĩ nhiên không in sai, là 2360.” người kia đáp.

Trong lòng Thời Quang đột ngột phiền muộn. Vì sợ không đủ điều kiện nên cậu đã cố hết sức để kiếm điểm. Thật lòng mà nói, từ tận đáy lòng cậu rất biết ơn trải nghiệm này, nhưng mà … bây giờ lại nói với cậu không cần nhiều điểm như vậy, cậu vẫn muốn chửi một câu ‘Mịa chứ.’

“Lúc trước không phải cần 2400 điểm sao?”Thời Quang hỏi.

“Thầy Tang là người đã đấu tranh với viện cờ, thầy đã tranh luận nhiều lần với ban huấn luyện. Ban huấn luyện nói nên tuyển những người có trình độ xuất sắc, nhưng thầy Tang nói nên cho các kỳ thủ trẻ thêm nhiều cơ hội. Nhiều kỳ thủ vừa phân hạng có thực lực rất tốt, nhưng vì không đủ điểm tích lũy nên không thể tham gia những giải đấu quan trọng, những năm đầu đều rất khó khăn, chúng ta không thể vùi dập tài năng. Hơn nữa chỉ là mở rộng phạm vi, không phải hạ thấp tiêu chuẩn tuyển chọn, vẫn phải vượt qua vòng tuyển chọn mới được. Dù sao tài năng trẻ mới là tương lai của cờ vây. Cuối cùng, ban huấn luyện cũng bị thầy Tang tác động nên những kỳ thủ trên 17 tuổi và đội thiếu niên đều được giảm điều kiện đầu vào.”

“Thì ra là vậy, cảm ơn.” Thời Quang xúc động, chợt nhớ tới lúc trước thầy Tang có hỏi cậu đã đạt tới 2400 điểm chưa, cậu nói còn thiếu một chút, vẫn đang cố gắng. Lúc đó, thầy Tang không nói gì nữa, nhưng có lẽ… trong lòng thầy đã quyết định rồi.

Như vậy dù đến cuối cùng Thời Quang không đạt 2400 điểm, cậu vẫn có thể tham gia vòng thi tuyển. Sau khi điều kiện được thay đổi đã có lợi với rất nhiều người, vì cậu nhìn thấy trên phiếu báo danh có một số tài năng chỉ mới 11 tuổi.

Các tài năng trẻ là tương lai của cờ vây.

Trong lòng Thời Quang đột nhiên càng thêm kính trọng với vị lão tiền bối này.

Các tiền bối lúc còn trẻ, họ cũng đã nỗ lực phấn đấu leo lên ngọn núi cao, chính họ đã đạp bằng con đường đầy chông gai hoang dại. Nay họ tuổi cũng đã cao, họ sẽ đợi bên đường, giúp những người đến sau trở thành người dẫn đầu.

Thế hệ này tiếp nối thế hệ khác, truyền lửa mai sau, vươn lên đỉnh cao.

Thời Quang không phụ sự kỳ vọng của thầy Tang, cậu bộc lộ tài năng trong cuộc thi tuyển, trở thành một trong ba thành viên mới của đội tuyển Quốc gia.

Cuối cùng!

Lúc nghe kết quả được công bố, cậu không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Vui sướng, phấn khích, nhẹ nhõm, có tất cả. Ngoài điều đó, cậu rất mong được thử sức.

Cậu sẽ đứng trên bục cao hơn để nhìn ra thế giới rộng lớn.

Cùng với Du Lượng.

Cậu không thể chờ đợi mà gửi tin nhắn.

– Tôi vượt qua rồi!

– Ngày mai, tôi sẽ quay về Bắc Kinh, chờ tôi về.

Thời Quang cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.

Ngày hôm sau, một thành viên cũ trong đội đến đón Thời Quang, đưa cậu đi làm quen với môi trường ký túc xá.

“Thời Quang, lại gặp nhau rồi.” Dương Hải nhiệt tình vươn tay.

“Lại gặp rồi, Dương Hải bát đẳng.” Thời Quang bắt tay anh.

Trong phòng xem đấu cờ trận cuối cùng vòng chung kết cúp Thu Lan, Thời Quang đã khéo léo bác bỏ nhận xét của anh. Dương Hải hơn Thời Quang năm sáu tuổi, vừa ngạc nhiên vừa có chút xấu hổ, rõ là nhìn không thấu bằng cậu em này. Sau này biết được cậu ấy tên Thời Quang, là bạn tốt cùng quê của Du Lượng, không khỏi nhìn hai người với cặp mắt khác xưa mà còn cảm thán đúng là tuổi trẻ tài cao. Anh lập tức cảm thấy Thời Quang sẽ không mãi vô danh như thế, quả nhiên sau đó anh nhìn thấy tin cậu ấy đoạt quán quân giải Tinh Long Chiến, và cả thành tích thi thuyển vào đội tuyển Quốc gia.

“Đây là ký túc xá của chúng ta! Đây là giường của cậu.” Dương Hải rất nhiệt tình, chủ động giúp Thời Quang xếp vali.

“Cảm ơn! Ký túc xá của chúng ta?” Thời Quang nhìn quanh, thấy ký túc xá chỉ có hai cái giường. Một cái là giường trống, cái kia đã có người ở, bên cạnh có một cái máy tính.

“Ký túc xá này, một phòng hai người. Sau khi tôi đến thì ở phòng này, cũng không có bạn cùng phòng. Vừa hay cậu đến đây, họ đã sắp xếp cho cậu ở đây.”

“Du Lượng ở đâu?”

“Cậu ấy ở phòng bên cạnh. Bạn cùng phòng của cậu ấy là Vương Tinh, nhưng cậu ấy hiếm khi ở ký túc xá. Vương Tinh như sống phòng đơn, thật hạnh phúc.”

“Ồ.” Thời Quang có chút mất mát khi không được ở cùng Du Lượng.

Thu dọn hành lý xong, Thời Quang ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Dương Hải. Nhìn thấy máy tính,Thời Quang không tránh khỏi nhắc tới cờ vây online. Khi nói đến chủ đề này, Dương Hải hào hứng nói quan điểm của mình.

Vương Tinh phòng bên cạnh đến chào đồng đội mới, thấy Dương Hải để Thời Quang ngồi trước máy tính xem phần mềm cờ vây mà anh đã viết.

Vương Tinh cười nói “Mỗi lần có người mới đến cậu đều nói chuyện này. Xin chào, Thời Quang, chào mừng đến đây.”

“Xin chào.” Thời Quang lịch sự trả lời.

“Cậu ta từng nói với mọi người, trong tương lai nước cờ thần thánh sẽ xuất hiện trên máy tính.”

Thời Quang mở to mắt, kìm nén sự bàng hoàng trong lòng.

Dương Hải cười nói “Mấy năm trước, trên mạng xuất hiện một tài khoản tên Chử Doanh, rất bí ẩn, không ai thấy mặt thật, tụi anh cũng chưa từng đánh thắng, qua một thời gian sau, tài khoản đã bị xóa. Lúc đó tôi nghĩ, đó có thể là phần mềm cờ vây.”

“Anh ấy không phải!” Thời Quang thốt lên.

Vương Tinh và Dương Hải sửng sốt, Dương Hải lập tức gật đầu “Đúng vậy, phần mềm hiện tại còn lâu mới đạt đến trình độ của kỳ thủ chuyên nghiệp.”

“Thôi, hai người nói chuyện đi, tôi về nghỉ một lát.” Vương Tinh mỉm cười chào tạm biệt bọn họ.

Dương Hải vươn tay vỗ vai Thời Quang “Sau này thì tôi cảm thấy, nhất định là một cao thủ ẩn danh. Nhưng tôi tin trong tương lai trình độ phần mềm cờ vây nhất định sẽ ngày càng mạnh, thậm chí còn có thể huấn luyện cờ vây. Đây có thể là một xu hướng.”

Thời Quang gật đầu, nhưng cậu bắt đầu quan tâm đến phần mềm cờ vây mà Dương Hải nói, cậu hỏi nó được viết như thế nào. Dương Hải đứng bên cạnh, chỉ vào màn hình máy tính giảng giải.

“Thời Quang.” Một giọng nói quen thuộc vang lên trước cửa phòng.

Thời Quang và Dương Hải đồng thời quay đầu lại, Du Lượng mặt không chút cảm xúc đút hai tay vào túi đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào tay của Dương Hải đặt trên vai Thời Quang.

“Du Lượng!” hai mắt Thời Quang sáng lên.

“Yo, Du Lượng quay lại đấy à, lại đây, hai người là bạn cũ rồi nhỉ.” Dương Hải khoác vai Du Lượng đang đi tới.

Khóe miệng Du Lượng kéo một nụ cười “Đúng vậy.” mặc dù đang cười, nhưng Dương Hải luôn cảm thấy có thứ áp lực tỏa ra từ cậu.

“Dương Hải, gần đây em sẽ chuyển về ký túc xá một thời gian.” Du Lượng nhìn Dương Hải.

“Sao vậy?” Dương Hải hỏi.

“Căn hộ đang thuê bị chủ nhà lấy lại rồi. Em định mua một căn mới, trước khi chọn được, em về ký túc xá trước.”

“Mấy ông chủ nhà bây giờ sao không nói lý lẽ gì hết vậy?” Dương Hải có chút tức giận.

“Đúng vậy, em cũng rầu lắm.” Du Lượng mặt không chút thay đổi.

“Vậy thì về ký túc xá ở vậy.” Dương Hải gật đầu.

“Dương Hải, anh có thể ở cùng phòng với Vương Tinh được không? Chúng ta đổi phòng đi.” Du Lượng nói tiếp.

“Hả? Tại sao?” Dương Hải lại hỏi.

Du Lượng chỉ chỉ Thời Quang, tiếp tục mặt không chút thay đổi nói “Em với cậu ấy cùng lớn lên, thói quen cũng giống nhau. Có được không? Em mời anh ăn cơm.”

“Vậy thì có gì không được! Được thôi!” Dương Hải nhiệt tình đáp lại.

Du Lượng cười rạng rỡ, ôn hòa nói “Cảm ơn, em giúp anh chuyển.”

Đêm hôm đó, Du Lượng đổi xong ký túc xá.

Giờ phút này, Du Lượng đang ngồi trên giường dựa vào tường, nhìn Thời Quang ngồi xếp bằng trên giường đối diện, mặt mày hớn hở nói về việc mình đã vượt qua vòng thi tuyển của đội tuyển Quốc gia.

“Gần đây tôi thắng nhiều quá, dễ lơ lửng lắm, Du Lượng, hay cậu nói mấy câu đả kích tôi đi, để tôi không tự phụ nữa.” Thời Quang áp tay má lên, trông đáng yêu làm sao.

“Nếu hôm nay cậu thấy vui thì cứ vui một chút đi, tôi sẽ không đả kích cậu.” Du Lượng cười nói.

“Mặt trời mọc phía Tây rồi à!” Thời Quang kinh ngạc.

Du Lượng mỉm cười, đột nhiên chuyển chủ đề “Cậu làm thế nào để chúc mừng tôi đây?”

Thời Quang như đông cứng lại “Tôi còn chưa nghĩ ra phải tặng cậu thứ gì …” cũng phải, tên Du Lượng này, sao có thể quên chuyện gì được chứ, thậm chí còn nhớ chính xác tám năm sáu tháng lẻ mười một ngày luôn mà … muốn cậu ấy quên, tốt hơn là nên tin vào bản thân sẽ giành được quán quân thế giới.

“Vậy …” Du Lượng trầm mặc một lát, nhướng mắt nói “Tôi cũng chuẩn bị mua nhà, nếu cậu rảnh thì cậu đi xem đồ nội thất với tôi.”

“Cái gì!” Thời Quang lại chấn động “Ác quá zị! Muốn tôi tặng nội thất cho cậu hả? A ~~~~ …… cậu lập công lớn như vậy …. quan hệ của hai chúng ta cũng tốt như thế, cũng không phải không thể ….” Thời Quang cảm thấy đau xót cho tiền thưởng của mình, hình như trên hai trăm ngàn một chút, mua nội thất  … được thôi! Dù gì Du Lượng cũng đã giúp cậu rất nhiều. Chỉ là … cậu mua nội thất, sau khi Du Lượng kết hôn sẽ sống trong căn nhà đó, nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy chua xót “Vậy cậu muốn phong cách nào?”

Du Lượng cười nhẹ “Tùy cậu, chọn những thứ cậu thích là được.”

Tiếp theo, Thời Quang nhanh chóng hiểu tại sao đêm đó Du Lượng không đả kích cậu. Vì không cần nói, Thời Quang sẽ tự mình cảm nhận được.

Đội tuyển Quốc gia quy tụ nhóm kỳ thủ hàng đầu trong giới cờ vây chuyên nghiệp của Trung Quốc. Ngoại trừ Du Lượng, kỳ thủ duy nhất mà cậu biết là Phương Tự, anh ấy là trưởng nhóm, phải quản lý, hàng ngày cũng không luyện tập gì nhiều. Số kỳ thủ còn lại đã từng gặp tại cúp Thu Lan, ví như Dương Hải, còn lại không quen ai. Nhưng không có ngoại lệ, họ đều là những người xuất sắc nhất, ai cũng từng giành được giải quán quân trong nước.

Dù Thời Quang từng trải qua cuộc sống tập huấn vừa buồn tẻ vừa tàn nhẫn ở viện cờ, nhưng tập huấn của đội tuyển Quốc gia rõ ràng đã nâng lên một tầm cao mới.

Hơn hai mươi kỳ thủ chuyên nghiệp được chia thành ba nhóm theo cấp bậc, nhóm A gồm bát đẳng cửu đẳng, lục đẳng thất đẳng thuộc nhóm B, tứ đẳng ngũ đẳng vào nhóm C. Buổi sáng các ngày thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu chia thành các nhóm nghiên cứu, buổi chiều sẽ tổ chức thi cờ nhanh kéo dài một tiếng dựa trên cúp Nongshim, thứ Ba sẽ tổ chức thi đấu ba tiếng, thứ Năm rèn luyện thể chất và nghiên cứu nhóm.

Cả ba nhóm đều ở trong một phòng luyện tập lớn, trong lúc luyện tập, Thời Quang có thể nhìn lên nhóm A phía xa để tìm kiếm bóng dáng Du Lượng. Có lúc cậu sẽ nhận được ánh mắt và nụ cười khích lệ của cậu ấy.

Kết quả của mỗi lần thi đấu sẽ được treo trên tường. Nếu thành tích kém phải rời đội tuyển Quốc gia.

Các môn thể thao cạnh tranh, thắng hoặc thua, nếu không tiến lên thì rút lui.

Một tuần sau, khi Thời Quang vừa mới thích ứng được thấy mình xếp thứ ba trong bảng C, còn Du Lượng xếp đầu tiên ở bảng A, cậu cảm nhận được khoảng cách bằng trực giác của mình.

Thánh thần ơi, cậu cũng tự thấy mệt thay cho mình. Cứ đuổi theo miết như vậy, không biết từ lúc nào đã trôi qua nhiều năm như thế.

Nhưng dù gì thì lần này tên cậu cũng được in trên cùng danh sách với Du Lượng.

Sáng sớm buổi tự học, Thời Quang đang bày kỳ phổ.

Ghế đối diện bị kéo ra, Vương Tinh ngồi xuống thở dài “Cậu đến sớm thật, Du Lượng đâu?”

“Đi lấy bữa sáng cho em rồi.”

“Đều cùng là bạn chung phòng, sao cậu ấy không lấy bữa sáng cho tôi chứ.” Vương Tinh mỉm cười “Thời Quang, lần đầu tiên đến mà cậu đã đứng vị trí thứ ba, được lắm nha, còn rất siêng năng nữa. Cậu nhìn tôi này, vẫn là người kém nhất nhóm B, chơi cờ cũng chơi không xong. Aizz, ngày nào cũng liều mạng chơi cờ, ngày nào cũng phải dậy sớm, cũng không biết là vì cái gì nữa.” Vương Tinh nói xong, lắc đầu tự cười nhạo bản thân rồi đứng dậy đi về phía nhóm B.

Thời Quang cầm quân cờ, nghĩ đến mất hồn, dường như cậu đã quen với việc tiến về phía trước. Vì gì chứ?

Để bắt kịp Du Lượng? Để đạt quán quân thế giới? Hay chỉ là vì bản thân thích mà thôi?

Liên tục chơi cờ, liên tục bước đi, cuộc sống dần dần chỉ còn cờ vây, chơi với một nhóm người có chỉ số IQ dị thường, nhìn Du Lượng không ngừng chạy về phía trước.

Trong lòng cậu phút chốc bỗng có chút mệt mỏi.

“Thời Quang, ra ăn sáng đi.” Du Lượng đứng ở cửa.

Không được phép mang thức ăn vào phòng tập.

Thời Quang vui vẻ đứng lên, tạm thời quên đi mệt mỏi.

Viện cờ cũng sẽ mở cửa với xã hội, tổ chức các giải đấu nghiệp dư ở nhà thi đấu. Qua mấy ngày, cậu nhận được cuộc gọi từ thầy Bạch Xuyên.

“Thời Quang, thầy từng có một học sinh sắp tới viện cờ tham gia thi đấu giải nghiệp dư toàn quốc. Em ấy rất thích em và Du Lượng, đến lúc đó, thầy có thể đưa em ấy đến gặp hai em không? Hai em hãy động viên em ấy.”

“Được chứ!”

Cúp điện thoại, Thời Quang vui mừng khôn xiết. Nhớ đến lúc Du Lượng bị mấy cô gái trẻ vây quanh trong bữa tiệc, cậu khịt mũi, bây giờ cũng có người thích cậu rồi! Mặc dù là cùng với Du Lượng.

Giải đấu nghiệp dư tình cờ diễn ra vào cuối tuần, Thời Quang vừa nhận được cuộc gọi từ thầy Bạch, cậu đã kéo Du Lượng đến lối vào của nhà thi đấu.

Nhìn thấy những người đang đứng đợi từ xa, Thời Quang ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời.

Bên cạnh thầy Bạch Xuyên, một người mẹ trung niên đang đẩy chiếc xe lăn. Trên xe lăn là một cậu bé trạc tuổi cậu và Du Lượng. Chỉ là cậu bé trông hơi khác người bình thường. Khi thấy Du Lượng và Thời Quang đi tới, cậu ấy cười vui vẻ, trên tay đưa ra một chiếc quạt gấp “Xin hãy ký tên cho em…”

Thầy Bạch Xuyên nhìn cậu bé và nói “Đây là học sinh cũ của thầy.”

Người mẹ trung niên hơi ngượng ngùng nói “Du Lượng cửu đẳng, Thời Quang ngũ đẳng, con của dì rất thích hai cháu, thằng bé nói hai cháu cũng trạc tuổi nó, mà đã chơi cờ giỏi như vậy. Du Lượng cửu đẳng giành được cúp Thu Lan, là niềm tự hào của người Trung Quốc. Thằng bé vô cùng thích lối đánh cờ của Thời Quang ngũ đẳng, thằng bé nói lối đánh cờ của cháu rất tự do, thằng bé rất ngưỡng mộ.”

Trong lòng Thời Quang chợt cảm thấy nhói đau.

“Con của dì bị bại não khi còn nhỏ, không tự chăm sóc bản thân được, sau đó dì cho thằng bé học cờ vây, chỉ một lúc thì đã yêu cờ vây rồi, ngày càng vui vẻ hơn, lúc còn nhỏ, dì đưa thằng bé đến chỗ thầy Bạch học cờ, thằng bé không thể cầm được quân cờ, đều là do thằng bé nói chỗ nào, dì giúp thằng bé đặt cờ.  Bây giờ ra ngoài thi đấu vẫn như vậy. Những năm gần đây, thật may vì có cờ vây online, dì đã mua cho thằng bé một chiếc máy tính, thằng bé chơi cờ online mỗi ngày.”

Thầy Bạch Xuyên nói “Em ấy bây giờ là nghiệp dư tứ đẳng rồi.”

Thời Quang và Du Lượng nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc. Cậu không biết nên nói gì, chỉ ngồi xổm xuống cầm lấy chiếc quạt của cậu bé, nắm chặt tay cậu nói “Em giỏi quá!”

Du Lượng cũng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói “Cố lên! Sau này nhớ vẫn phải tiếp tục chơi cờ!”

Cậu bé gật đầu lia lịa “Em sẽ không từ bỏ cờ vây!”

Thời Quang luôn cho rằng cờ vây là một trò mà chỉ những người thông minh mới có thể chơi được.

Thì ra không phải như vậy. Cờ vây là một thế giới, một cách sống. Tất cả những kỳ thủ đang leo núi của riêng mình.

Mắt cậu không biết đã ướt từ lúc nào, cậu vội đứng dậy mở quạt, lấy cây bút từ tay mẹ cậu bé. Quạt có mặt chữ và mặt trống. Thời Quang định quay sang mặt trống để ký, nhưng đã bị những chữ phía trên thu hút.

Chiếc quạt có dòng chữ:

Người nơi đâu, cờ tại nơi đó

Khí nơi đâu, đường lại tiếp đoạn

Người nơi đâu, cảnh tại đó hoạt

Mắt nơi đâu, nhân sinh đó đợi chờ

Thấy Thời Quang nhìn hồi lâu, mẹ cậu bé cười bảo đây là lời bình mà dì xem trong phim tài liệu <Cờ vây>, dì rất thích nên đã nhờ người viết lên quạt tặng con trai.

Thời Quang gật đầu, im lặng ký tên rồi đưa cây quạt cho Du Lượng.

Du Lượng cũng đọc dòng chữ trên chiếc quạt một lúc, sau đó ký tên và gửi lại cho mẹ cậu bé.

Người mẹ chắp tay, gật đầu cảm ơn rồi đẩy xe lăn của cậu bé vào sảnh thi đấu. Thầy Bạch Xuyên vỗ vai Thời Quang và Du Lượng, nói cảm ơn hai người rồi theo họ vào trong.

Nhìn bóng dáng họ đi xa, Thời Quang đột nhiên đặt tay lên vai Du Lượng “Tôi hình như đột nhiên tìm ra nguyên nhân khiến tôi chơi cờ vây rồi.”

“Tại sao?”

“Người trong quân cờ, con đường phía trước.”

Du Lượng dừng lại một lúc lâu, cậu nghiêng đầu nhìn Thời Quang, cười hỏi “Người này là ai?”

Cả người Thời Quang phút chốc cứng ngắc, cậu chậm rãi quay đầu nhìn vào mắt Du Lượng, cắn chặt môi dưới “Đúng, đúng nhỉ … người này là ai ta?”

Lúc này, cậu chỉ muốn hỏi ông trời, con người này vì sao có khả năng nắm bắt trọng tâm như vậy?

Nhưng Du Lượng chỉ vui vẻ cười “Đi thôi, đi tập luyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.