Đường Lên Núi

Chương 10: Gợn sóng mặt nước có đẹp không?




Du Lượng đã quen dậy sớm, phòng khách sạn nằm cạnh con sông nhỏ cắt ngang cổ trấn, làn gió tảng sáng lướt qua mặt nước luồng vào ban công mang theo se lạnh làm đầu óc tỉnh táo đôi phần.

Dòng sông thẳm xanh như ngọc nhẹ nhàng lưu chuyển tưởng chừng như không thể nhìn thấy. Du Lượng không hiểu vì sao lại nghĩ đến chữ viết trên tường phòng cờ ở nhà.

Tĩnh thủy lưu thâm.

Lúc nhỏ, cậu nhận biết được mấy chữ này, cậu liền hỏi bố mình chúng có nghĩa là gì, nước này bị làm sao vậy?

Bố nói, đó không phải là nước, mà là người.

Dưới mặt nước phẳng lặng ôn hòa, có những dòng nước chảy xiết, ẩn sâu vạn điều toan tính.

Lúc đó, cậu không hiểu lời giải thích này, nhưng khi lớn lên, thỉnh thoảng cậu vẫn luôn nhớ đến. Ví như khi một người đến nơi đất lạ quê người, khi một mình đối mặt với những lời người đời đồn đãi, một mình thắng, cũng một mình thua.

Gió lớn mưa rào đập xuống mặt nước, cuối cùng sẽ hòa vào dòng nước, trở lại bình lặng.

Phía đối diện ban công, hai cậu bé cắp sách đi bộ dọc con đường đá cổ bên bờ sông. Cả hai nói cười rôm rả thì một cậu bé nhặt hòn đá ném xuống sông.

Mặt nước nở đóa hoa sóng trắng, dòng nước tĩnh lặng lăn tăn gợn sóng.

Cậu bé còn lại cũng ném, viên đá bay trên mặt nước, sóng hoa loang lổ. Hai cậu bé tiếp tục cười nói, chạy đi xa dần.

Gợn sóng lăn tăn, ngày càng lan rộng, không thể dừng lại.

“Nhìn gì ngây ra dữ vậy?” Thời Quang dụi dụi đôi mắt mới tỉnh, bước ra duỗi eo trên ban công “Tôi thấy cậu đứng đây cũng mười phút rồi đó.”

Du Lượng dời tầm mắt nhìn cậu “Nhìn gợn sóng trên mặt nước.”

Thời Quang nhìn tới nhìn lui mặt sông, vẻ mặt khó hiểu “Có đẹp không?”

Du Lượng bất đắc dĩ “Cậu tắm rửa xong chưa, mau đi ăn sáng, lát nữa một mình cậu đến phòng xem đấu cờ, có biết đường đi không?”

“Haizz!” Thời Quang nhoẻn miệng cười “Hôm nay là ngày cậu thi đấu, tôi có thể ngủ nướng được sao, làm xong hết rồi!”

Lần này tiễn Du Lượng vào phòng đấu cờ, hai người cụng tay nhau ngoài cửa, tạm biệt.

Cúp Thu Lan chơi ba tiếng mỗi trận, một tiếng rưỡi sau đến mười hai giờ sẽ tạm dừng thi đấu, nghỉ ngơi hai tiếng rồi tiếp tục. Hiện nay trên thế giới giải đấu nào cũng chơi cờ nhanh, cúp Thu Lan vẫn theo quy tắc này đúng thật là bền bỉ.

Nghe nói Thời Quang cũng đến, Kỳ thánh Tang Nguyên đặc biệt gọi cậu đến phòng xem đấu cờ của đoàn đại diện Trung Quốc.

Trên màn hình, Du Lượng và Ko Young Ha đã ngồi đối diện nhau, Du Lượng cầm quân trắng. Du Lượng quần áo chỉnh tề, còn Ko Young Ha không đeo cà vạt, áo sơ mi cũng mở cúc, thản nhiên ngồi.

Kể từ khi Ko Young Ha trở nên nổi tiếng, Thời Quang biết cờ vây của anh ta có đặc điểm giống với tính cách của anh ta.

Cờ vây của Ko Young Ha không gò bó theo thông lệ, luôn đánh hết mình, một khi bị anh ta nắm được điểm yếu, nhất định sẽ đuổi theo giết chết khiến đối thủ gục ngã. Anh ta sẽ không dễ dàng nhận thua, thường tìm kiếm khắp nơi để tìm cơ hội. Một số đối thủ rõ ràng ở thế thắng, nhưng đột nhiên phát hiện họ bị Ko Young Ha quấy nhiễu, vô tình để mất vài quân cờ, họ trở nên lo lắng và đi đến thất bại.

“Trước đây, một phóng viên của Giải cờ vây hạng nhất đã hỏi Ko Young Ha, có kỳ thủ nào mà cậu ta ngưỡng mộ ngoài Lee Hoon cửu đẳng không, cậu ta nói không. Ha ha, trong lòng cậu ta không hề xem trọng chúng ta.” Tang Nguyên cười và trò chuyện với những người khác.

Có người bên cạnh đáp lại “Lần trước thua trước Du Lượng, trong lòng anh ta cảm thấy không phục. Mọi người xem, vừa khai cuộc đã sử dụng chiêu bài của mình. Du Lượng tốt nhất là đừng nên bị tiết tấu của anh ta dẫn dắt. Một cao thủ chơi cờ không chỉ làm loạn cục diện mà còn cả tâm lý.”

Một người khác nói “Tôi đã xem cờ của Du Lượng rất nhiều. Cậu ấy thường thay đổi chiến thuật của mình theo phong cách của đối thủ. Cậu ấy thường thích chủ động tấn công và tiêu diệt, lần này luôn kìm lại, không đi theo quân đen.”

Tang Nguyên gật đầu “Binh vô thường thế, thủy vô thường hình*.”

*Binh vô thường thế, thủy vô thường hình (Binh pháp Tôn Tử): Người dụng binh cũng giống như thế nước chảy, luôn vô định, vô hình tuỳ cơ ứng biến, không có quy mô làm mẫu. Nếu như có thể tùy theo tình hình biến hóa của địch mà biến đổi theo đó giành thắng lợi.

Thời Quang im lặng nghe cuộc đối thoại của các tiền bối, giúp bày lại ván cờ trên bàn. Cậu nhìn nước cờ của Du Lượng, nếu quân đen là cơn mưa rào, thì quân trắng là vực sâu, nhưng không bị quân đen cuộn trào thành sóng, mà thành hình một cách tự nhiên, bao vây cục diện.

Tang Nguyên cười hỏi người bên cạnh “Mọi người có biết giống với gì không?”

Mọi người khó hiểu.

Thời Quang nghĩ ngợi do dự nói “Mưa rơi hòa vào nước, không hình cũng không bóng.”

Tang Nguyên cười nhẹ.

Ko Young Ha cũng nhận thấy chiến lược khai cuộc của mình không hiệu quả. Sau một thời gian, anh đã tụt lại phía sau.

“Anh ta đổi chiến lược rồi, dự định bắt đầu vây quét. Một nước cờ hay trù tính các mặt, không dễ hóa giải.” Tang Nguyên khẽ cau mày.

Du Lượng hồi lâu vẫn chưa đáp trả.

Phòng xem đấu cờ im lặng một lúc, mọi người đều đang suy nghĩ.

“Em nghĩ …” Thời Quang cắn môi dưới.

Tang Nguyên nhìn Thời Quang “Em nghĩ thế nào?”

Thời Quang cầm quân cờ trắng, một nước bay gần “Thế này … có phải hóa giải được chút ít không.”

Những kỳ thủ bên cạnh đều giật mình, rồi lần lượt gật đầu. Cùng lúc đó, Du Lượng trên màn hình đặt cùng một chỗ. Đôi mắt Thời Quang cong lên.

Tang Nguyên cười ha ha “Chờ xem, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị sốc thôi.”

Xét cho cùng, Ko Young Ha không phải là một đối thủ dễ đối phó, cho đến lúc trận đấu tạm dừng vào giờ trưa, không ai có thể nhìn ra bên nào sẽ chiếm phần thắng.

Trong phòng xem đấu cờ, Du Lượng và Thời Quang cùng nhìn ra cửa sổ.

Thời Quang nhìn Du Lượng, rồi nhìn dòng sông Du Lượng đang nhìn “Con sông này đẹp đến thế luôn à?”

Du Lượng cười tủm tỉm “Không đẹp bằng cậu.”

“Cậu thôi đi.” Thời Quang lại nhìn Du Lượng, vươn tay vuốt ve hàng lông mày của Du Lượng “Thoải mái đi, đừng nghĩ nhiều.”

“Biết rồi.” Du Lượng hơi nhếch môi.

Có kỳ thủ sau khi ăn trưa xong đã nhanh chóng quay lại phòng xem đấu cờ, họ vẫn đang thảo luận thế cờ “Sở trường của Ko Young Ha là làm loạn cục diện vào giai đoạn thu quan.”

“Du Lượng, lúc thu quan phải cực kỳ cẩn thận.”

“Tốt nhất đừng để anh ta kéo vào việc cướp cờ, lúc đó sẽ rất khó tìm ra nước dọa cướp.”

Mọi người vừa nói vừa tìm chỗ ngồi.

Du Lượng lễ phép đáp lại “Em sẽ không để ván cờ vào giai đoạn thu quan.”

Hiệp hai bắt đầu.

Quân đen quân trắng lần lượt đặt cờ, những người trong phòng xem đấu cờ dần phát hiện thời gian Ko Young Ha suy nghĩ ngày càng lâu hơn.

Hình cờ quân trắng tích lũy vào nửa ván đầu bỗng chốc hóa thành cơn lũ, sát khí và cạm bẫy khắp nơi. Quân đen không cam chịu làm một con thú mắc bẫy, nó gào thét vùng vẫy, cấu xé xung quanh.

Nhưng tiếc là vẫn bị dòng nước cuốn trôi, không thể chạy thoát.

“Ko Young Ha chắc đang nghĩ cách kéo vào giai đoạn thu quan.” một kỳ thủ thở dài.

Không ngờ, khi vừa dứt lời, Ko Young Ha tự giễu cợt mình, đặt hai quân đen lên bàn cờ.

Mọi người đều sửng sốt.

“Anh ta nhìn không thấy hy vọng đã dứt khoát nhận thua, phù hợp với tính cách của anh ta.” Tang Nguyên thở phào nhẹ nhõm “Ván cờ này đủ để lưu lại tiếng thơm.”

Thời Quang còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy danh sách đối đầu tiếp theo.

Trận chung kết Giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Thu Lan lần thứ 7: Lee Hoon vs Du Lượng.

Đôi mắt cậu bỗng nóng rực.

“Vòng chung kết một tháng sau có còn được tổ chức ở khách sạn này không?” Thời Quang hỏi. Buổi tối, cậu và Du Lượng trở về phòng, ngày mai đoàn đại diện Trung Quốc sẽ trở về Bắc Kinh.

“Đúng vậy, cậu có đến xem không?” Du Lượng hỏi xong còn nói thêm “Thầy Tang bây giờ vẫn rất thích cậu.”

“Nghe họ giảng giải quả thật rất bổ ích, nhưng …” Thời Quang lại do dự “Tinh Long Chiến sắp bắt đầu rồi, đấu trường ở Sơn Thành.”

Du Lượng cau mày, cầm xem lịch thi đấu tháng sau do viện cờ cấp trong tập tài liệu trên bàn, ánh mắt ảm đạm vài phần “Trùng lịch với giải Tinh Long Chiến rồi.”

“Nhưng mà …” Thời Quang bật cười “Nếu cậu đánh tới ván thứ ba với Lee Hoon, tôi có thể kịp tới xem trận cuối sau khi giải đấu kết thúc. Cậu nhất định phải trụ vững đó, nếu cậu để thua Lee Hoon hai trận, tôi chỉ có thể xem phục bàn thôi.” Thời Quang nghĩ ngợi một lát “Không thể nói như vậy, lỡ như cậu có thể thắng tuyệt đối Lee Hoon thì sao hahahaha.”

Du Lượng chế nhạo nhìn qua “Cậu chờ đó, tôi sẽ thắng tuyệt đối anh ta cho cậu xem.”

“Vậy thì hai người họ phải tức đến mức nào đây.” Thời Quang nhắc đến hai sư đồ Lee Hoon và Ko Young Ha. Nghĩ đến trận đấu hôm nay, cậu nghiêm túc nói “Hôm nay, cậu chơi rất tốt.”

Du Lượng không giấu được nụ cười “Cậu xem cậu cổ vũ có tác dụng rồi nè, sau này thường đến đi.”

“Cậu mơ đi.”

Thời Quang không dám buông lỏng và có một chút khinh suất nào trong giải Tinh Long Chiến. Đây là cơ hội cộng điểm cuối cùng trước tháng Bảy. Thế nên cậu coi mỗi vòng đấu là vòng quan trọng nhất và cố gắng hết sức mình.

Kết thúc mỗi ván, khi nghe đối thủ bại trận nói, thực lực của cậu không chỉ dừng ở tứ đẳng, Thời Quang cũng chỉ mỉm cười, không quá để tâm.

Cả đoạn đường ôm lấy sự kính nể tiến bước, vận mệnh cũng tặng đáp lễ cho Thời Quang.

“Đã nhường.” Thời Quang siết quạt trong tay, kính lễ đối thủ. Đối phương chán nản đáp lễ. Trọng tài bước lên bảng ghi kết quả của hiệp cuối cùng giải Tinh Long Chiến.

Thời Quang nhẹ nhõm được một chút.

Nhưng vẫn còn vòng bán kết và chung kết, không được xem nhẹ.

Cửa lớn khách sạn ven sông lúc nửa đêm, Du Lượng đã đợi được Thời Quang vội vã xông pha gió bụi đến đây.

Cậu nhìn Thời Quang kéo vali bước tới “Không phải nói là thắng tuyệt đối Lee Hoon à, toàn chém gió, làm tôi phải ngàn dặm xa xôi bay tới đây.” Thời Quang đấm Du Lượng một cái “Mệt chết tôi rồi.”

Du Lượng trợn tròn mắt “Cậu nghĩ ai cũng có thể hòa 1: 1 với Lee Hoon à.”

“Du Lượng là tuyệt nhất.” Thời Quang kéo vali đi thẳng vào sảnh, ngáp một cái “Đi thôi, vào nhanh, để tôi nghỉ một chút.” vì tổ chức giải đấu, khách sạn đã không còn phòng trống, lần trước cậu đến bất thình lình cũng là ở cùng phòng với Du Lượng.

Du Lượng biết Thời Quang rất mệt, vì cậu biết Thời Quang rất nghiêm túc và dốc hết sức mình trong giải Tinh Long Chiến. Chẳng mấy chốc, Thời Quang đã chìm vào giấc ngủ sâu, trước khi ngủ  còn nói ngày mai sẽ dậy sớm cổ vũ cậu.

Du Lượng cũng biết trận đấu cuối cùng diễn ra vào ngày mai quan trọng thế nào với bản thân, với cúp Thu Lan và với cả viện cờ. Dù trong lòng bình tĩnh nhưng không tránh khỏi lo lắng.

Cậu nhìn Thời Quang rất lâu, mỗi lần phải cách một khoảng thời gian rất dài mới có thể nhìn thấy người này. Màn đêm vây quanh căn phòng không ánh đèn, tiếng hít thở càng thêm rõ ràng. Sự kìm chế và thôi thúc bủa vây trong lòng, lí trí thường ngày có đứng đắn đến mấy, cuối cùng cũng gục ngã dưới bóng tối.

Du Lượng nghiêng người ngậm lấy môi Thời Quang. Tim cậu đập liên hồi, cậu muốn nán lại lâu hơn, nhưng cậu nhanh chóng buông ra rồi trở về phía còn lại chiếc giường, yên giấc mơ đẹp.

Thời Quang nhớ lời hứa của cậu, nên hôm sau dậy rất sớm, sớm hơn cả Du Lượng. Khi đứng dậy quay đầu lại, cậu nhìn Du Lượng đang ngủ thật yên bình. Ánh ban mai phảng phất trên gương mặt cậu ấy, bóng đen đổ xuống nơi cổ áo bị đồ ngủ chặn lại.

Cổ áo … ánh mắt Thời Quang bị khóa chặt ở đó.

Nốt ruồi trên xương quai xanh mà cậu luôn thấy trong mơ chưa từng thấy ở thực tại bao giờ.

Thời Quang lặng đi, như ma đưa lối quỷ dẫn đường, cậu nghiêng người vươn tay nhẹ nhàng vén cổ áo Du Lượng.

Khi nốt ruồi trên xương quai xanh đó rơi vào tầm mắt, Thời Quang tỉnh táo trở lại.

Cậu đang làm cái quỷ gì vậy nè!!!!

Cậu nhanh chóng buông tay, còn chưa kịp rút về thì Du Lượng đã thức.

Đây quả là hai giây dài nhất trong cuộc đời Thời Quang. Cậu cố gắng dùng tuyệt học diễn xuất cả đời mình để che đậy sự bối rối sắp bùng nổ, cậu bình tĩnh nhìn Du Lượng hai giây.

“Cậu đang làm gì vậy?” hai giây sau, Du Lượng bắt đầu hỏi.

Thời Quang quên mất rằng trong hai giây này, tay cậu vẫn nắm chặt cổ áo Du Lượng.

“Tôi …” Thời Quang hắn giọng vài tiếng “Tôi thấy một sợi tóc dính trên cổ áo cậu. Tôi giúp cậu lấy nó ra.” cậu nhanh chóng rút tay về, xuống giường chạy vào phòng tắm rửa mặt.

“Có hả?” Du Lượng nhíu mày nghi ngờ, đưa tay sờ cổ áo.

Thời Quang đáp lại “Tôi lấy ra rồi!”

Du Lượng trầm ngâm, xuống giường đi vào phòng tắm, chậm rãi nặn kem đánh răng, cầm cốc nước, ung dung hỏi “Mắt cậu tốt quá nhỉ, có thể thấy cả sợi tóc trên cổ áo tôi luôn?”

Thời Quang rửa mặt thật nhanh, sau đó nghiêm túc nói “Tôi thấy thật mà, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi không chịu được, chỉ muốn lấy nó đi.”

Đợi Thời Quang ra khỏi phòng tắm, Du Lượng soi gương, lật lật cổ áo nhìn đi nhìn lại. Quần áo rất bình thường, không có gì hết.

Phù … Thời Quang ra khỏi phòng tắm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Aizz, Lee Hoon cũng là người thôi, nhiều người vừa đứng trước mặt anh ta, chưa gì đã sợ hãi rồi, thế làm sao mà thắng được, tôi nghĩ cậu khá bình tĩnh đó.” Họ cùng nhau bước tới phòng thi đấu, Thời Quang suy nghĩ một hồi “Lần này phải cổ vũ làm sao đây, muốn tôi nghĩ ra từ mới hả?”

Du Lượng cười đắc ý “Bỏ đi, xem như cậu đã cổ vũ tôi rồi.”

“Chà, sao lần này dễ dàng thế.” Thời Quang giơ tay đấm nhẹ Du Lượng “Cố lên nào, tôi về phòng xem đấu cờ đây.”

Trận chung kết Giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Thu Lan lần thứ 7.

Trận chiến thứ ba của vòng chung kết bắt đầu.

Lee Hoon quả là đối thủ khó nhất trên thế giới. Nhiều kỳ thủ sau khi thi đấu với Lee Hoon cảm thấy anh ta không có chiêu bài lợi hại gì, bản thân cũng không đánh ra nước cờ hiểm nào, nhưng càng đánh thì lại càng thấy không đúng, thua cũng không biết thua ra sao. Anh ta như một đám mây đen chạy khắp thế cờ, không thể phân tán, không thể phá vỡ.

Thân là đệ tử xuất sắc nhất của Lee Hoon, Ko Young Ha đã học được những kỹ năng thu quan tuyệt diệu của Lee Hoon, biến nó thành của riêng. Nhưng so với Lee Hoon vẫn còn một khoảng cách lớn.

Giai đoạn thu quan bước vào đếm ngược, cuộc đọ sức của các kỳ thủ hàng đầu thường chỉ cách vài giây, kỳ thủ phải nhanh chóng tính toán các biến hóa, tranh giành từng tấc đất dưới sự đếm ngược của kim giây.

Và Lee Hoon không bao giờ phạm phải sai lầm.

Thời Quang lắng nghe cuộc thảo luận của những kỳ thủ trong phòng xem đấu cờ, mới nhận ra Du Lượng đã khó khăn thế nào để thắng ván thứ hai khi cậu ấy thua ván đầu tiên.

“Nghe Du Lượng nói, cậu ấy sẽ không để Lee Hoon kéo vào giai đoạn thu quan.”

“Nhưng khó lắm, chỉ cần hai người họ cắn chết nhau, anh ta cũng không thể kiểm soát thế cờ nữa.”

“Aizz.”

Mọi người ai cũng căng thẳng, cau mày nhìn chằm chằm màn hình, cũng bớt lời bàn tán.

“Em tin Du Lượng.” cuối cùng thì Thời Quang cũng chèn câu nói đầu tiên của cậu sau khi vào phòng xem đấu cờ.

Tuy là nói vậy, nhưng cậu vẫn bị kéo đi trong lo lắng hồi hộp. Tuy Du Lượng cầm quân đen được đi trước nhưng vẫn bị quân trắng ép chặt, quân đen phải vùng vẫy vô cùng khó khăn.

Khi ván đấu sắp tạm dừng, quân đen bất ngờ bay lên.

“Du Lượng đang làm gì vậy!” các kỳ thủ trong phòng xem đấu cờ đều sửng sốt “Phía dưới bên trái sắp không thủ được nữa, sao lại kích động như vậy!

“Cậu ấy không muốn cứ mãi bị quân trắng dẫn dắt, chỉ chờ thời cơ.” Thời Quang lại chen vào một câu, lẽ nào ý đồ của Du Lượng khó hiểu như vậy sao? Cậu vừa thấy là hiểu ngay mà.

Một kỳ thủ khác lại nói “Tình hình quân đen quá tệ, chỉ sợ muốn thua cũng phải thua cho thật đặc sắc nên thử liều xem sao.”

Cái rắm … Thời Quang thầm chửi trong lòng, cậu không muốn xen vào nữa, cậu chỉ là một hậu bối mà còn muốn đứng trước mặt tiền bối bàn chuyện nước nhà gì chứ, nhưng cậu thật sự không chịu nổi việc Du Lượng bị hiểu lầm nên một lúc sau lại nói “Thật ra … các thầy có cần xem lại một chút không, nước cờ chẹt quân lúc nãy của quân đen, quân trắng chỉ có thể đáp lại, nếu Du Lượng tiếp tục đặt ở đây, quân trắng chỉ có thể đáp lại chỗ này, quân đen tiếp tục nhảy, có lẽ tình hình vẫn có thể xoay chuyển … Lee Hoon quá thận trọng, cơ hội này rất khó nắm bắt, đợi lâu như thế mới đợi được.”

Kỳ thủ bị Thời Quang phản bác, suy nghĩ một chút “Nhưng hai nước cờ vừa rồi của cậu, Du Lượng có thể không nghĩ như …”

Chưa kịp dứt lời, Du Lượng đã đặt cờ vào vị trí Thời Quang đã nói.

Kỳ thủ im bặt.

Tang Nguyên nãy giờ vẫn không nói gì, mãi đến lúc này, ông nhìn thiếu niên trước mặt, không khỏi hỏi “Thời Quang, điểm tích lũy của em đạt 2400 điểm chưa?”

Ánh mắt Thời Quang tối sầm lại “Còn thiếu một chút, em đang cố gắng.”

Tang Nguyên không nói nữa, Thời Quang lại đặt sự chú ý của mình lên màn hình.

Mọi người trong giới cờ vây đều biết Lee Hoon luôn không cảm xúc khi chơi cờ. Thời Quang nhìn chằm chằm một lúc lâu, phát hiện Lee Hoon có một chút biểu cảm, mặc dù không rõ ràng.

Sau hai nước cờ thay đổi đó của Du Lượng, Lee Hoon cau mày.

Đã đến lúc tạm dừng trận đấu, Du Lượng lại đứng cạnh cửa sổ trong phòng xem đấu cờ, Thời Quang nằm dài bên cạnh cậu ấy trên bệ cửa sổ, không khỏi dùng ngón tay gõ gõ cửa sổ “Các tiền bối tuy là kỳ thủ rất giàu kinh nghiệm, nhưng họ không theo kịp ý nghĩ của cậu.”

“Họ sợ tôi áp lực, cả buổi trưa đều an ủi tôi.” Du Lượng cười nhẹ.

“Cậu biết không? Cậu dọa cho Lee Hoon sợ rồi đó.”

“Có cần khoa trương vậy không?”

“Thật đấy! Tôi thấy anh ta cau mày bốn lần, xoa ngón tay hai lần, và cong miệng một lần.”

“Vậy cũng tính là dọa sợ hả?”

“Cậu thấy anh ta chơi với người khác có thế này không. Lee Hoon cũng là người, anh ta cũng sẽ  căng thẳng.”

“Đương nhiên rồi, tôi cũng xem anh ta như người mà.”

“Ha ha.”

Hai người tiếp tục nhìn về phía dòng sông ngoài cửa sổ, Thời Quang đột nhiên nói “Tôi phát hiện  ra rồi, thì ra nhìn mặt nước hồi lâu, trong lòng sẽ bình tĩnh trở lại.”

Du Lượng nhìn Thời Quang rồi “Ừ” một tiếng.

Hiệp hai bắt đầu.

Thế cờ trắng đen bắt đầu thay đổi.

Thời Quang nhận thấy quân trắng hơi tức giận vì quân đen không bị kiểm soát, lại còn tăng tốc  tiến độ. Bằng cách này, tuy quân đen phải chật vật chống chọi với sức ép dồn dập của quân trắng, nhưng đồng thời quân đen cũng có nhiều cơ hội hơn.

Dù rất lâu mới xuất hiện một lần nhưng dù sao thì cũng xuất hiện nhiều hơn nửa ván đầu.

Cậu lần nữa tin chắc vào phán đoán của mình, Lee Hoon cũng là người, tiết tấu của anh ta cũng sẽ bị rối loạn, anh ta cũng sẽ lo lắng.

Tình thế căng thẳng, quân đen dần bắt kịp quân trắng, cùng quân trắng ngang tài ngang sức.

Thời Quang siết chặt tay, ép gần thêm nữa! Cố ép thêm một bước nữa!

“Cạch!” Lee Hoon sửng sốt khi quân trắng rời khỏi tay.

Thậm chí có người trong phòng xem đấu cờ vỗ đùi đen đét “Nước cờ này của Lee Hoon hỏng rồi! Ít nhất sẽ mất 3/4 ưu thế!”

Mặc dù chính Lee Hoon tự đánh ra một nước cờ hiểm, nhưng Thời Quang biết chuyện này là do Du Lượng ép.

Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Du Lượng đã tận dụng cơ hội này đến mức tối đa, cờ vây là như vậy, thế cờ thay đổi trong chớp mắt. Lúc nãy, quân trắng còn ngang tài ngang sức với quân đen, nay đã có dấu hiệu giảm sút.

Khi quân đen khai chiến hỏa khắp bàn cờ, quân trắng bắt đầu tan rã.

Thời gian trôi qua, Lee Hoon suy nghĩ rất lâu, anh ta im lặng nhìn bàn cờ.

Mười lăm phút sau, Lee Hoon nhận thua.

Du Lượng đã thắng!!!

Phòng xem đấu cờ lập tức xôn xao, mọi người đứng dậy, nhảy lên, đập tay ăn mừng, thắng rồi!

Du Lượng đã thắng Lee Hoon!

Thời Quang kìm lại ướt át trong mắt, cười nói “Mọi người xem, cậu ấy nói được làm được, không  ván nào kéo đến giai đoạn thu quan.”

Dù không ai nghe nhưng mọi người đều hân hoan, ôm nhau và chúc mừng.

Phòng đấu cờ rộng mở, mọi người xông vào, vây quanh kể lể tâm tình kích động. Du Lượng mỉm cười đáp lại. Giữa dòng người đông đúc, cậu nhìn Thời Quang đang dựa vào cửa sổ hành lang, mỉm cười giơ ngón cái lên.

Trên trang bìa <Thiên hạ cờ vây> xuất bản vào tháng tới với hai tiêu đề được liệt kê.

Thu Lan cuối cùng đã nở rộ trên đất mẹ, quán quân Thế giới trẻ nhất Trung Quốc – Du Lượng cửu đẳng.

Giải quán quân cúp Trân Châu – Tinh Long Chiến, quán quân Quốc gia trẻ nhất Trung Quốc – Thời Quang ngũ đẳng.

Tang Nguyên đặt tờ báo <Thiên hạ cờ vây> xuống và hỏi nhân viên viện cờ “Phiếu báo danh vòng thi tuyển vào đội tuyển Quốc gia đã gửi cho Thời Quang chưa?”

Đối phương cung kính mỉm cười “Thầy Tang, thầy đã hỏi hai lần rồi, lần này gửi đi rồi.”

Tang Nguyên cười vui vẻ mở quạt, đứng dậy xuống lầu “Nắng trời gay gắt, mây tan, sáng rọi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.