Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 78: Lúc tắm cũng không được tháo ra




Một lần nữa cửa thang máy đã được đóng lại, lần này, cô ngoan ngoãn, nhìn con số đi xuống được hiện lên trên bảng báo của thang máy, ngay lập tức cô vui vẻ đến mức nhảy lên tại chỗ.

”oh yeah, tự do muôn năm! Yo yo, đã qua đại nạn rồi... tên diêm vương đó đã đi, tiểu quỷ làm đại vương... Tử Mặc, đã đi, bắp cải muối...” hát rap, ca từ tự nghĩ, cô nhảy nhót đi tới cánh cửa, kéo chốt cửa.

Dùng lực, không mở.

Lại dùng lực, vẫn không mở.

Có lầm hay không, cửa đã bị khóa!

Xoay người, cô như kẻ điện chạy xuống cầu thang.

Một đường chạy thẳng xuống tầng 16, thang máy đã đi đến tầng 13.

”Thần thánh phù hộ cho con, đừng để tên đó đi mất!” Bất chấp ánh mắt đầy kinh ngạc của vị đại thúc kia, một lần nữa Lạc Tiểu Thiến chạy xuống thang lầu.

Cuối cùng, đến lúc cô thở hổn hển chạy đến tầng 1 thì cửa thang máy vừa mở ra.

Một đôi vợ chồng già dìu nhau ra khỏi thang máy, Lãnh Tử Mặc nhìn qua đỉnh đầu hai người đó thấy Lạc Tiểu Thiến chạy vọt tới, ánh mắt nhìn qua áo khoác của cô, anh cau mày lại.

”Cái này... Lạnh... Không phải... Tử Mặc...” Lạc Tiểu Thiến chạy tới trước cửa thang máy, thở hồng hộc hỏi, “Mật mã nhà anh là số bao nhiêu vậy?”

Cánh cửa của căn hộ có hai tầng bảo vệ, ngoài việc dùng chìa khóa để mở, còn có thể dùng mật mã để mở nữa.

Lãnh Tử Mặc kéo cô vào thang máy, “Cô đuổi theo tôi chỉ để hỏi cái này thôi sao?”

Sàn thang máy được làm bằng gỗ, chân trần bước lên cũng khá là lạnh, Lạc Tiểu Thiến hơi nhón chân lên, che dấu nụ cười châm biếm, “Tôi tới đưa tiễn anh, thuận tiện hỏi một câu thôi!”

Anh cúi mắt, nhìn cô đang đi chân đất, khẽ nhíu mày.

”090512!”

Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng ghi tạc trong tâm trí mình.

090512?

Giống ngày tháng quá, nhưng không phải sinh nhật anh ra, thì là ngày gì đây?!

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lạc Tiểu Thiến vội xoay người, muốn ấn để cửa cầu thang máy mở ra, nào nghĩ, anh bước lên một bước, đi đến trước người cô, ngón tay thon dài duỗi ra ấn số 1 và số 9.

Lãnh Tử Mặc nâng tay, đè con số 19 xuống, anh bước lên một bước liền đi đến trước mặt cô.

”Này cái, kỳ thật...”

Lạc Tiểu Thiến cho rằng cô bị anh nhìn thấu, khẩn trương muốn giải thích.

Chưa nghĩ đến thì cảm thấy thân thể bỗng trở lên nhẹ hẳn, hóa ra anh ôm ngang người cô lên.

”Anh không đưa tôi lên, chính tôi có...” Cô theo bản năng phản kháng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh, ngay lập tức liền dừng lại động tác giãy giụa, “Thực xin lỗi, tôi quên mang chìa khóa!”

Lãnh Tử Mặc nhìn lông mày dày của cô, vì áy náy mà rũ xuống, anh nhẹ nhàng thở ra.

Lại một lần nữa câu thang máy đến tầng 19, Lãnh Tử Mặc không có nhìn hành lý mà trực tiếp ôm cô đến cánh cửa, Lạc Tiểu Thiến vôi vàng duỗi cánh tay ra để ấn mật mã vào.

Cửa, cạch một tiếng liền mở ra.

Ôm cô đi vào, thả vào cánh cửa trên tủ giày, Lãnh Tử Mặc tháo xuống một cái hộp và cái chìa khóa được treo bên cạnh cửa cửa, xoay người đi vào thư phòng, một lúc sau đi đến trước mặt cô.

Lạc Tiểu Thiến còn chưa hiểu gì, anh đi tới, đem một cái vòng đeo vào cổ cô, ngay sau đó, kéo cổ áo cô ra.

”này!”

Không phải chỉ quên chìa khóa thôi sao, anh có cần tức giận đến mức này không?

Lồng ngực chợt lạnh, Lạc Tiểu Thiến cúi mặt xuống, chỉ nhìn thấy hai con thỏ cùng với một chiếc chìa khóa, chính là cái chìa khóa mà vừa nãy cô quên.

Cho rằng đây là bạn nhỏ của cô sao, có cần phải làm thành một cái vòng rồi đeo lên cổ cô không?

”Không có sự cho phép của tôi, không được tháo ra, kể cả tắm cũng không được tháo ra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.