Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 77: Không hôn tạm biệt à




Cô vừa liếc mắt nhìn thì thấy Lãnh Tử Mặc nhíu mày, “Không hôn tạm biệt à?”

Con sói háo sắc!

Còn muốn hôn tạm biệt nữa à!

Bũi môi một cái, Lạc Tiểu Thiến quay lại, nở một nụ cười quyến rũ, đầu cứng ngắc tiến tới, đỡ lấy bả vai anh, kiễng chân lên, hôn lên môi anh.

Tuy đã cố gắng để bình tĩnh, nhưng vẫn có chút khẩn trương, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, vừa mới đến gần, tim cô không kiềm chế được liền đập nhanh hơn.

Cúi mặt, không dám nhìn vào anh, cô nhẹ nhàng hôn anh, sợ anh đổi ý, cái hôn này, cô một chút cũng không dám làm qua loa.

Trước kia không để ý tới, hôm nay mới phát hiện, làn môi anh cũng mềm mại.

Mở môi ra, cô hôn lên môi anh, nhẹ nhàng liếm mút.

Cô chưa bao giờ chủ động hôn bất kỳ người nào, chỉ là trong trí nhớ, anh từng làm như vậy, có điều hiện tại côc chỉ học theo cách anh hôn cô mà thôi.

Lạc Tiểu Thiến hôn vụng về đến ngây ngô, lại vô cùng mê người.

Cảm thấy đầu lưỡi cô lơ đãng xoẹt qua môi anh, cổ họng Lãnh Tử Hàn khẽ chuyển động, tay kéo vali xách tay dứt khoát đặt lên ngang lưng cô, một bàn tay khác nâng lên đỡ lấy gáy cô.

Ngay lập tức thân thể cô kề sát vào người anh, Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn muốn né, anh mạnh mẽ hôn cô, chặt chẽ dây dưa môi miệng cô.

Dây dưa chà đạp được một hồi, hôn cho đến khi thân thể cô mềm nhũn dựa vào trong lòng anh, lúc này Lãnh Tử Mặc mới buông cô ra.

Cô thở hổn hển, làn môi bị anh hôn đến đỏ chót khẽ mở ra, anh bá đạo mở miệng.

”Sáng, trưa, tối cô phải gọi điện cho tôi!”

Không phải chứ?

Cô và anh có phải người yêu chính thức của nhau đâu, có cần phải gắn bó keo sơn như vậy không?

Không chờ cô phản ứng, anh đã nói ra mệnh lệnh thứ hai.

”Sau khi lên công ty và lên lớp, thì phải về nhà ngay, không được đi chơi la cà đó!”

”Được rồi!” Lạc Tiểu Thiến thở gấp đồng ý, muốn trốn thoát khỏi lồng ngực anh.

Không phải chỉ gọi điện thôi sao, anh không thể xuyên qua điện thoại tới đây cắn cô, còn về phần không được chạy loạn, khà khà, cô có chân mà.

Tay anh đặt lên eo cô không chịu buông ra, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.

Không biết phải làm sao, cô chỉ có thể học bộ dáng của anh, lúc hôn anh cô đã tính toán, “Tôi đưa anh đến thang máy!”

Nhìn qua chiếc đồng hồ đeo trên tay, biết tài xế đang đợi ở dưới lầu, lúc này anh mới chịu buông cô ra.

Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng mở cửa giúp anh, lại không ngừng giúp anh ấn cầu thang máy, dù sao tầng 19 chỉ có duy nhất một căn penthouse của bọn họ mà thôi, nên chẳng có ai nhìn thấy vì thế cô không cần lo lắng.

Lãnh Tử Mặc đi vào thang máy, cô đứng ngoài thang máy cười với anh rồi nói, “đi đường cẩn thận đó!”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, sau khi nhìn thấy anh biến mất sau cánh cửa của cầu thang máy, trong nháy mắt khuôn mặt cô thay đổi 360 độ, nâng tay phải lên, cô trực tiếp giơ ngón tay giữ về phía cầu thang máy.

Bạo chúa, hỗn đản...

Nào ngờ, cô vừa giơ ngón tay lên thì cửa thang máy mở ra.

Nhìn bên trong thang máy, khi thân hình Lãnh Tử Mặc hiện ra, trong nháy mắt miệng và mắt của Lạc Tiểu Thiến trừng lớn.

Sau hai giây, cô mới phản ứng, rụt tay phải về, cười gượng nói, “cái này... trên thang máy có con muỗi... Muỗi...”

Ánh mắt của Lãnh Tử Mặc nhìn qua cánh tay phải mà cô giấu ở sau lưng, duỗi tay đưa một cái thẻ ra, “Nếu như có việc gấp, cô có thể tìm anh ta, nói tên tôi ra, anh ta nhất định giúp cô làm bất cứ chuyện gì!”

”Vâng!” Lạc Tiểu Thiến nghe lời tiếp nhận cái thẻ đó, nếu đối phương không tức giận, dĩ nhiên cô đã đốt hương lên cao rồi.

Một lần nữa cửa thang máy đã được đóng lại, lần này, cô ngoan ngoãn, nhìn con số đi xuống được biểu hiện trên đỉnh thang máy, ngay lập tức cô vui vẻ đến mức nhảy lên tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.