Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 64: Có đi hay không




Lạc Tiểu Thiến không biết giải thích thể nào.

Mấy đồ này đều là hàng đắt tiền, cô thật sự không phải người có tiền.

“Tức giận?!” Hứa Hạ đụng đụng cánh tay cô, “Mình chỉ đùa thôi, đây là do ký giả viết linh tinh, mình với cậu còn không rõ sao, cậu tuyệt đối không phải loại vì tiền mà bán đứng chình mình, nhưng mà, loại tin tức này không phải chuyện tốt, mình nói cậu nghe, bây giờ khẳng định là đám kí giả đó đang ở bên ngoài chờ cậu như hổ rình mồi, cậu về sau nên chú ý một chút!”

Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng gật đầu.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, cô đột nhiên hiểu được.

Thì ra, mấy ký giả này không phải nhằm vào Lãnh Tử Mặc, mà nhằm vào cô.

Nhìn biểu hiện của anh ta lúc ấy, hắn là đã sớm biết.

Anh ta….Là cố ý tới cứu cô.

Không, không thể, người này sao có thể có lòng tốt như vậy.

“Nghĩ đi đâu vậy, mau ăn cơm đi!”

Hứa Hạ xao xao cái khay của cô.

Lạc Tiểu Thiến hồi phục lại tinh thần, vội há miệng ăn cơm.

Tập luyện, ăn cơm, tập luyện…….

Thoắt cái thời gian trôi rất nhanh, đến khi cô cùng Hứa Hạ tập xong, bên ngoài đường đã lên đèn rực rỡ.

Hai người cũng đi ra cửa lớn, đang thảo luận nên đi đâu mua điện thoại.

Phía trước đài phun nước đột nhiên có một người lao ra chụp ảnh hai người.

“Làm cái gì thế?”

Hứa Hạ phản ứng kịp, xông lên phía trước nói.

Người này để máy ảnh xuống, không có ý tốt, chỉ là hướng Lạc Tiểu Thiến đưa ra một tấm hình, “Tôi là phòng viến của báo giải trí, Tống Hiểu, Lạc tiểu thư, đối với sự việc đêm qua, cô có muốn nói gì không?”

“Không thể trả lời!” Hứa Hạ đẩy hắn ra, kéo Lạc Tiểu Thiến đi.

Phóng viên không cam tâm đuổi theo, “Lạc tiểu thư, cô với người trong ảnh có quan hệ gì, có thể nói vài câu không….”

Hứa Hạ vội vàng đưa tay bắt taxi, kéo Lạc Tiểu Thiến ngồi vào xe, hai người lúc này mới xem như thoát thân.

“Tên phóng viên đó, quả thực như ruồi bọ, phiền chết!” Ngồi ở trong xe, Hứa Hạ còn làm vẻ buồn nôn.

Một lát sau, xe taxi dừng bên ngoài trung tâm thương mại, Hứa Hạ kéo mũ áo che kín đầu cô, lại lấy trong túi ra một cái kính đen đeo lên mặt cô, lúc này mới vừa lòng gật đầu, kéo cô đi mua điện thoại di động.

Tiền của cô còn không nhiều, tuy rằng trong ví có thẻ tín dụng một trăm vạn, nhưng Lạc Tiểu Thiến chỉ dùng tiền của mình mua một cái điện thoại.

Cô đáp ứng Lãnh Tử Mặc nhưng lại chẳng hề vì tiền.

Cho dù tới bây giờ, cô vẫn không có thói quen tiêu tiền của anh.

Mua xong điện thoại di động, hai cô gái liền đi ăn khuya, lúc này mới đi về.

Lạc Tiểu Thiến vốn định đi tàu điện ngầm, Hứa Hạ lại bắt xe, “Cậu không sợ sẽ có người nhận ra sao?”

Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, “Mình đâu có nổi tiếng đến thế.”

“Được, lên xe đi, một ngày như vậy, cậu không mệt mỏi?”

Hứa Hạ không cần phân trần, kéo cô lên xe, sau đó liền bảo địa chỉ, Lạc Tiểu Thiến ngồi lên xe, về nhà, cô tùy ý lấy ra chìa khóa, liền hướng ổ khóa đưa chìa khóa vào, kết quả, không mở được.

Nhìn chìa khóa trong tay, cô đột nhiên nghĩ đến, đây không phải chìa khóa nhà cô, sau đó nhớ đến lời của Lãnh Tử Mặc.

Trong lòng rối bời, lấy chìa khóa nhà ra, mở cửa vào phòng khác suy nghĩ.

Cuối cùng, có nên đi hay không?

Không đi, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Đi?!

Chẳng nhẽ cô thật sự muốn giống tình nhân được bao dưỡng, tắm rửa sạch sẽ đợi anh ta về?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.