Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 359: Em bảo anh phải làm sao bây giờ




“Được!” Tiêu Dương ngồi ở ghế phụ lái đáp lời, tài xế đã lái xe chạy ra khỏi cửa bệnh viện.

Lúc xe chạy đến khách sạn, Lạc Tiểu Thiến ngồi ở ghế sau đã giúp Lãnh Tử Mặc xử lý xong vết thương trên tay, dán băng gạc lên.

Bọn họ cùng nhau xuống xe, tài xế đã đem hành lý trong cốp sau vào sảnh chính.

Vừa lúc Chu Đồng vội vã đi từ trong ra, nhìn thấy bọn họ, cô mừng rỡ tiến đến.

“Tiểu Thiến, Lãnh tổng, Tiêu Dương, các người đã trở về thật tốt quá!”

“Tiểu Chu cùng trường tiểu hoc đều không sao, không cần lo lắng!” Lạc Tiểu Thiến dừng bước lại, “Tiểu Mỹ thế nào rồi?”

“Vữa nãy đã tỉnh lại, bây giờ đang ngủ, tôi vừa mới đưa tài xế bị thương về nhà, lúc này về để thay quần áo để qua thay cho bác sĩ Tống về nghỉ ngơi!” Chu Đồng liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc cùng Tiêu Dương phía sau cô, xoay người đi đến trước giúp mấy người mở cửa phòng, dặn dò mấy người nghỉ ngơi cho khỏe rồi đem chìa khóa phòng đưa cho Lạc Tiểu Thiến mới đi tới bệnh viện.

Mấy người đi lên lầu, Lạc Tiểu Thiến lấy hai chiếc chìa khóa phòng đưa cho Tiêu Dương cùng tài xế, “Đêm nay phải cảm ơn hai người, đã muộn rồi, hai người đi tắm trước rồi nghỉ ngơi một buổi tối cho khỏe đi.”

Tiêu Dương lấy chìa khóa phòng cười với Lạc Tiểu Thiến, “Được, sáng mai gặp!”

Nhìn hai người rẽ vào hai hành lang khác để vào phòng mình, lúc này Lạc Tiểu Thiến mới lấy chìa khóa trong tay mở cửa phòng đã sắp xếp sẵn cho Lãnh Tử Mặc, đẩy cửa đi vào, “Nơi này điều kiện có hạn, nhưng cũng coi như sạch sẽ…”

Mới nói được phân nửa, cô đã bị một đôi tay kéo qua, lại một lần nữa được ôm chặt vào trong ngực.

Lãnh Tử Mặc khẩn trương ôm lấy cô, Lạc Tiểu Thiến chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị hắn ôm nát.

“Tử Mặc, thật xin lỗi!”

cô ở trong lòng anh nhỏ giọng áy náy nói.

“Ngu ngốc!” Lãnh Tử Mặc ảo não mắng, “anh biết, em là muốn giúp đỡ người khác nhưng mà còn em thì sao, nếu em gặp chuyện không may thì phải làm sao bây giờ?”

“Em không có vĩ đại như vậy!” Lạc Tiểu Thiến dán mặt tại lồng ngực của anh, “cô bé kia đã mất cha, mẹ lại bệnh nên em cảm thấy nếu cô bé gặp chuyện không may, mẹ của cô bé sẽ rất đau buồn…”

Lãnh Tử Mặc mạnh mẽ năm lấy vai cô, đem cô từ trong ngực anh kéo ra.

“Vậy anh thì sao, nếu em gặp chuyện không may, anh phải làm sao bây giờ? Lúc nhìn thấy chiếc xe bị chôn vùi kia, em có biết tâm trạng anh thế nào không? Lúc ấy anh cực kỳ hối hận muốn chết, hối hận vì sao lại để cho em tới đây, anh rất sợ hãi, nếu về sau không có em, anh phải làm gì bây giờ? Lạc Tiểu Thiến, em muốn anh phải làm sao?”

Ánh mắt anh có tức giận, nhưng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ cùng đau lòng.

cô bé này có tình trạng giống cô, anh có thể tưởng tượng được tâm trạng ngay lúc đó của cô, vốn là côkhông có sai, nhưng hắn vẫn rất tức giận, không tức vì chuyện cô cứu người mà tức vì cô không biết quý trọng bản thân mình.

Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, không nói được lời nào.

“thật xin lỗi.” Ba chữ kia, cô đã nói với anh quá nhiều lần.

Bởi vì ở trước mặt anh cô không có đủ tự tin, cô chưa hề nhận ra rằng, cô trở nên quan trọng đối với anh.

Ánh mắt đau xót, yếu hầu cùng ngực đều khó chịu, cô giống như không thể thở được.

Nhìn nước mắt trong mắt cô, Lãnh Tử Mặc cả kinh, anh vội vàng thả lỏng tay.

“Em làm sao vậy, có phải anh đã doạ em sợ hay không?”

Lạc Tiểu Thiến nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.

“Em khó chịu ở chỗ nào, có phải lúc nãy đã bị thương không?” Lãnh Tử Mặc càng lo lắng hơn, hắn kéo cổ tay cô, xoay người đi về phía cửa, “đi, anh đưa em đến bệnh viện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.