Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 353: Anh đưa em đi




“Lãnh tổng tới trường tiểu học của chúng ta, Tiểu Thiến.. cô ấy kia vừa nghe không liên lạc được với ngài ấy liền điên rồi, tôi thấy bộ dạng này của em ấy tám phần là muốn đi tìm Lãnh tổng!” Chu Đồng nóitóm tắt tình huống, vội vàng hướng phía Lạc Tiểu Thiến đuổi theo, “Tiểu Thiến, em bình tĩnh một chút, hiện đi thì quá nguy hiểm…”

Tiêu Dương chau mày, hắn lập tức bước chân đi xuống lầu đuổi theo Chu Đồng, một đường lao ra khỏi cửa bệnh viện, hắn đưa tay bắt lấy Lạc Tiểu Thiến chuẩn bị lao xuống bậc thang, kéo cô về chỗ hành lang trú mưa.

“Em điên rồi? Nếu anh ta có chuyện gì, em như vậy mà tới cũng không giúp được gì, nếu anh ta khôngcó chuyện gì, em lại mạo hiểm đi tìm lại càng không có ý nghĩa gì hết.”

“Đúng vậy Tiểu Thiến!” Chu Đồng chạy tới thở hồng hộc, “Chờ mưa tạnh một chút, trời gần sáng chúng ta lập tức đón xe đi tìm, Lãnh tổng đi cùng với quân nhân chắc chắn sẽ không có chuyện gì, có thể do điện thoại hết pin hoặc là vùng núi không có tín hiệu, nếu ngài ấy tìm được trường tiểu học Hy Vọng, từ chỗ tiểu Chu biết được tin tức của chúng ta, ngài ấy nhất định sẽ chạy về, đến lúc đó ngài ấy sẽ tự động liên lạc với chúng ta.”

Hai ý kiến của bọn họ Lạc Tiểu Thiến đều hiểu, cô cũng tin tưởng trước mắt là hắn an toàn, nhưng mà tính tình người kia cô quá hiểu.

hiện tại điện thoại không liên lạc được, nếu hắn chạy tới trường học mà không thấy cô nhất định sẽ đitìm vô, nếu không tìm thấy cô, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.

cô ở đây chờ lại làm cho hắn tìm kiếm trong nguy hiểm, cô bất an, cũng không thể đành lòng.

“Em không phải xúc động, bây giờ em rất bình tĩnh, lúc này em phải đi!” Lạc Tiểu Thiến đẩy cánh tay đang lôi kéo của Chu Đồng ra, “không thấy em, anh ấy sẽ không trở lại!”

Chu Đồng nghe được ý tứ trong lời nói của cô, giật mình đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết phải khuyên như thế nào.

Ánh mắt Tiêu Dương dừng trên mặt Lạc Tiểu Thiến, thâm trầm mở miệng, “Em nhất định phải đi?”

Lạc Tiểu Thiến quay mặt lại hướng hắn cười, “Yên tâm đi, tiền của anh em sẽ trả lại cho anh!”

hắn biết cô chỉ là đùa một chút nhưng khi thấy nụ cười trên mặt cô, tâm của Tiêu Dương lại giống như bị nụ cười ấy đâm vào.

“đi thôi!” hắn xoay người đi xuống bậc thanh, bước đi trong mưa gió, “anh đưa em đi!”

Lạc Tiểu Thiến bước nhanh xuống dưới, Tiêu Dương đã mở cửa xe việt dã đậu ở đó không xa ra, đuổi lái xe xuống, tự mình ngồi vào sau tay lái liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiến đang chạy tới, hắn đưa tay khởi động xe.

“Hoặc là cùng đi hoặc là cùng ở lại!”

Giọng điệu của hắn trầm thấp đầy nghiêm túc, cùng với dáng điệu cà lơ phất phơ dai như đỉa thường ngày, Tiêu Dương tựa hồ có khác biệt rất lớn.

“anh…” Lạc Tiểu Thiến giữ chặt cửa xe, “Tiêu Dương, chuyện này không liên quan đến anh, anh khôngcần phải…”

Đây là chuyện của cô, hắn không cần phải đi theo mạo hiểm.

“Lúc vào đó em không lái xe được!” Tiêu Dương giơ tay giữ chặt cửa xe, hắn quay sang cong môi hướng phía cô nở ra một nụ cười tà, “Em không phải đã nói anh là thiên sứ sao, có anh ở đây, thượng đế cũng sẽ phù hộ em, lên xe!”

Hai chữ “lên xe” cuối cùng cùng với giọng điệu lúc nãy hoàn toàn khác biệt, trong đó không thua gì Lãnh Tử Mặc bá đạo, làm cho không người nào có thể cự tuyệt được.

Oành!

Cửa xe đóng kín.

Lạc Tiểu Thiến cách cửa kính xe liếc mắt nhìn tài xế ngồi sau tay lái lúc nãy bước nhanh qua một bên ngồi vào vị trí tay lái phụ, tự động thắt dây an toàn.

“anh đưa tôi đến lối rẽ là được rồi, quãng đường còn lại tôi có thể đi!”

Tiêu Dương không có lên tiếng, chỉ chậm rãu đạp chân ga, lái xe ra khỏi bệnh viện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.