Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 345: Gặp mặt tử thần




Editor: Duyenktn1

Nhờ vào ánh chớp, Lạc Tiểu Thiến nhìn thấy trên sườn núi phía trước, có một cây đại thụ đang nhanh chóng lao xuống.

Đó là... Sạt lở đất!

“Dừng xe! Nhanh dừng xe!”

Trong lòng kinh hãi, theo bản năng cô thét chói tai.

trên đường toàn bộ đều là nước mưa và lá rụng, căn bản không nhìn rõ đường, tuy rằng trong lòng hoảng hốt, xe lại cũng đi không nhanh, nghe thấy tiếng hét của Lạc Tiểu Thiến, tài xế lắp bắp kinh hãi, đạp mạnh phanh lại.

Mặt đường trơn ướt, làm cho tiếng phanh xe nghe thật chói tai, xe tải lao về phía trước mấy mét mới dừng lại.

trên sườn núi, xen lẫn những tảng đá to là các loại đất bùn cùng nhau ùn ùn kéo xuống, đá và nước bùn bắn lên đập vào thân xe, phát ra những tiếng kêu vang dội, cửa kính thủy tinh phía trước bị mở tung, tài xế nâng tay che mặt, nước bùn và thủy tinh thi nhau bắn vào. 

Xe tải trượt sang phía bên cạnh hai mét mới dừng lại.

Qua cửa kính đã vỡ tan, dựa vào ánh chớp, bốn người đều nhìn thấy, con đường phía trước đã bị một cây to bị đất đá cuốn trôi chắn ngang đường…

Cũng may, Lạc Tiểu Thiến chú ý đến tình hình phía trên triền núi, đúng lúc bảo dừng xe, xe tải chỉ bị nước bùn và đất đá bắn vào nếu như phanh chậm lại một chút nữa, chỉ sợ hậu quả của bọn họ cũng giống như những ngọn cây này.

“Mọi người có làm sao không?”

Lạc Tiểu Thiến từ ghế ngồi sau đứng thẳng lên, vừa rồi bị đụng xe, cô theo bản năng bổ nhào ra bảo vệ Vu Đồng và Tiểu Mỹ, đầu nặng nề bị đập vào cửa xe phía trước, tuy không bị chảy máu, nhưng cũng bị đau buốt.

“Chúng tôi không sao, ba người thế nào?”

Bác sĩ Tống giúp tài xế xe kiểm tra miệng vết thương trên tay một chút, nhanh chóng lấy băng gạc bên trong hòm thuốc giúp hắn băng bó.

“Chúng tôi cũng không có việc gì!.” Lạc Tiểu Thiến nhìn thiết bị chắn gió bị vỡ vụn phía trước, “Có thể mở xe ra được không?”

“không mở ra được, đường phía trước đã bị chắn, hơn nữa thân xe cũng bị chon vùi một nửa rồi!” Tài xế híp mắt quan sát tình hình bốn phía, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, nhìn xem, “Bây giờ cột sóng chắc đã bị hỏng, điện thoại di động ở nơi này cũng không có tín hiệu!”

Vu Đồng và Chu tiên sinh cũng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên điện thoại di động đều không có tín hiệu.

"Tiểu mỹ như thế nào?" Lạc Tiểu Thiến mượn tống bác sĩ đèn pin nhìn xem Vu Đồng hoài trung tiểu mỹ.

“Tiểu Mỹ thế nào rồi?” Lạc Tiểu Thiến mượn đèn pin của bác sĩ Tống nhìn Tiểu Mỹ trong ngực Vu Đồng.

Bác sĩ Tống cũng bò qua, thay cô kiểm tra một chút, “Hôn mê sốt, phải nhanh chóng giải phẫu.”

Tài xế nhìn các thiết bị định vị ở trên xe, “Chúng ta còn cách đường chính không xa, chỉ cần đi về phía trước 1 km là có thể đến đường huyện, nếu có thể bắt một chiếc xe, chắc là còn kịp!”

“Ba người cõng Tiểu Mỹ, tôi đi trước đón xe!” Lạc Tiểu Thiến dùng lực đẩy cửa xe ra, bên ngoài đã bị đất đá che lại, làm sao có thể đẩy ra được, cô chỉ có thể hạ cửa kính xe xuống, từ đó bò ra ngoài.

“Tiểu Thiến, quá nguy hiểm!” Vu Đồng giữ chặt cánh tay của cô.

Ai biết phía trước sẽ gặp phải tình huống gì, có dám cam đoan tiếp theo bọn họ vẫn còn may mắn như vậy?

“Chúng ta có thể ở chỗ này chờ cứu viện, nhưng Tiểu Mỹ không đợi được!” Lạc Tiểu Thiến liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ đã ngất đi trong lòng cô “Tôi không thể trơ mắt nhìn cô bé chết!”

“Tiểu Thiến, cô cầm cái này đi!” bác sĩ Tống đưa cho cô một chiếc áo mưa và một cái đèn pin, “cô yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mang Tiểu Mỹ tới đó!”

“Được!” Lạc Tiểu Thiến nhận áo mưa và đèn pin, “Tôi sẽ ngăng được xe!”

Chui ra khỏi cửa kính xe, dẫm qua nước bùn, mặc áo mưa đang cầm trên tay, Lạc Tiểu Thiến nắm chặt đèn pin, khó khăn vượt qua đám bùn lầy đi về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.