Gần bốn giờ bay, lại từ sân bay chạy về “thế giới thành”, thời điểm Lãnh Tử Mặc đứng trước cửa căn hộ đã là năm giờ sáng.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn vào khe cửa thấy ánh đèn hắt ra, thể xác và tinh thần mệt mỏi lập tức cảm thấy ấm áp.
Trước kia, lúc còn ở với mẹ, bất kể anh về nhà khuya thế nào, bà cũng sẽ để lại một ngọn đèn chờ anh.
Hiện tại, cuối cùng cũng có một người vì anh để lại một ánh đèn.
Kết quả ngoài dự liệu của anh, chờ anh không chỉ là một ngọn đèn mà còn có một người.
Anh vừa mới kéo vali vào cửa, còn chưa kịp đóng cửa, trước mặt đã truyền đến một thanh âm kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
“Tử Mặc, anh đã trở lại!”
Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt vui mừng từ ghế salon ngồi dậy, vội vàng chạy đến trước mặt anh.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc trước mắt, Lãnh Tử Mặc đầu tiên là vui vẻ, sau đó là nhíu mày.
“Không phải bảo em ngủ trước sao?”
Lạc Tiểu Thiến nở nụ cười, “Em ngủ không được!”
Cường độ làm việc vất vả như vậy cộng với mấy giờ liền ngồi máy bay, sẽ ngủ không được?
“Được rồi!” Lạc Tiểu Thiến cúi đầu, “Em uống một ly cà phê của anh.”
Anh từ nơi rất xa đến thăm cô, cô làm sao không biết xấu hổ mà ngủ trước? Vì phòng ngừa chính mình ngủ mất nên cô ngồi trên ghế salon chờ anh, kết quả hai mắt vẫn không ngừng nhíu lại, để nâng cao tinh thần, cô đặc biệt nấu một ly cà phê đen để uống.
Nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống trước mắt, lại còn đang mặc một bộ đồ ở nhà, giống như một học sinh tiểu học làm sai chuyện vậy, Lãnh Tử Mặc làm sao thốt nổi lời trách mắng.
Thả vali, anh tiến lên một bước, một tay kéo lấy cô ôm chặt vào lòng.
Tuy rằng cái ôm này, thời gian và địa điểm khác xa so với anh tưởng tượng nhưng mùi hương tươi mát, thân thể dịu dàng, mềm mại của cô giống y như trong trí nhớ của anh.
Mặt dán tại trước ngực của anh, Lạc Tiểu Thiến chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy hông của anh.
“Dùng sức chút!” Phía trên đỉnh đầu cô, anh nhẹ giọng hạ lệnh.
Cô dùng toàn bộ sức lực siết chặt cánh tay.
Một nam, một nữ lẳng lặng ôm nhau, ai cũng không nói một lời.
Bên cạnh cửa, dưới ánh đèn nhu hòa, bóng dáng gắn bó của hai người đẹp giống như một bức tượng điêu khắc.
Thẳng đến,
“Rột…rột…”
Bụng của người nào đó đột nhiên kêu lên phá vỡ không khí yên tĩnh tốt đẹp kia.
“Có còn sủi cảo không?” Lãnh Tử Mặc cố nén cười buông cô ra, “Anh đói bụng”
“Để em đi nấu!”
Cổ của Lạc Tiểu Thiến đều đỏ hết lên.
Nhìn cô xoay người đi về hướng phòng bếp, Lãnh Tử Mặc cũng thản nhiên bước đến.
Lạc Tiểu Thiến lấy túi sủi cảo được bảo quản trong tủ lạnh ra, vừa mở ra, mắt cô lập tức trợn tròn.
Bởi vì không có kinh nghiệm, sau khi cô gói xong sủi cảo thì trực tiếp bỏ vào túi, quăng vào tầng đông, kết quả hiện tại tất cả sủi cảo đều bị đóng băng thành một cục.
“Còn không thì anh đi tắm!”
Ngượng ngùng để cho anh nhìn thấy “kiệt tác” nên cô nhỏ giọng đề nghị.
Lãnh Tử Mặc dựa vào cửa tủ lạnh, “Anh muốn nhìn em một lát.”
Vài ngày chưa gặp cô, rất vất vả mới gặp được, anh chỉ muốn nhìn cô lâu hơn một chút, cho dù là nhìn nàng đang làm cơm cũng tốt.
Cô không lừa đẩy anh đi được, đành phải nhắm mắt chịu trận. Chờ nước sôi, cô lập tức đem sủi cảo đông lạnh đổ vào, lại dùng thìa khuấy đảo.
“Không phải như vậy!” Lãnh Tử Mặc bước đến gần, từ phía sau nắm lấy tay cầm thìa của cô, “Cứ như vậy, theo một chiều, chậm rãi khuấy, mấy cái sủi cảo sẽ không bị nát.”
Bàn tay nắm bàn tay, ngửi hương trên tóc của cô, mặt anh tự nhiên cúi thấp xuống, khẽ hôn ở bên tai cô.
“Nhớ anh không?”
…
…
Ngày mai gặp