Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 261: Không từ bỏ được




Vì để cho tiện quay chụp, ngoài ra càng để tiết kiệm được nhiều thời gian, tổ quay phim dự định sẽ quay tại địa điểm cách không xa khách sạn, phòng của

Lạc Tiểu Thiến ở tầng hai, hướng ra biển khơi, đứng trên sân thượng có thể cảm nhận hương vị gió biển thổi vào.

Là thánh địa của du lịch, Maldives trước giờ không phải là nơi vắng lặng.

Trên bờ cát có đến tốp năm tốp ba tình nhân.

Nhìn bọn họ, Lạc Tiểu Thiến tự nhiên lại nghĩ tới Lãnh Tử Mặc.

Lắc lắc đầu, cô xoay người rời khỏi cửa sổ, dọn đồ tắm rửa…Muốn mượn việc này để giải quyết cảm xúc một chút, nhưng sau khi làm xong tất cả rồi nằm xuống giường, vẫn không có nửa cảm giác buồn ngủ như trước, lấy email ra tiếp tục xem tiểu thuyết, thấy tình tiết nam nữ chính ở cùng nhau, lại không khỏi nghĩ đến Lãnh Tử mặc.

Nhìn điện thoại di động bên cạnh, cô rốt cuộc cũng bỏ qua email mà dò tìm cuộc gọi điện thoại.

Nhưng mà, vẫn không có được dũng khí để gọi điện.

Cô thật sự không nghĩ ra, cô muốn nói với hắn điều gì đây.

Trước kia, mỗi lần hắn đi công tác, cô đều nói vài ba việc cho anh không sớm thì muộn.

Vào danh sách các cuộc gọi, thấy điện thoại của Hứa Hiểu Dương, cô bỗng dung nảy ra mnoojt ý, ấn xuống phím trò chuyện.

Lapland, Phần Lan.

Tuy rằng đã hơn chín giờ tối, ánh mặt trời ở Lapland vẫn chiếu sáng rực rỡ.

Vùng đất Phần Lan ở trong vòng cực Bắc, tuần giữa tháng năm nhiệt độ thời tiết lên đến đỉnh điểm, thời điểm buổi tối mà bầu trời vẫn sáng như ban ngày.

Khải mét bờ sông, Lãnh Tử Mặc đút tay vào túi áo, đứng ở trên thảm cỏ, nhìn về cảnh sông nước phía xa xa.

Cách đó không xa, đạo diễn An Đức Sâm mang theo camera đang thảo luận với Hứa Hiểu Dương về vấn đề khai thác dàn dựng bối cảnh, lần này hợp tác cùng điện ảnh Hollywood, lấy đề tài từ một cuốn tiểu thuyết trên mạng ở trong nước có nội dung tương tự.

Hơn nữa rất đúng dịp là, cuốn tiểu thuyết trên mạng này và bài hát của Lạc Tiểu Thiến là do cùng một một người sáng tác ra (xem thêm phần chú giải phía dưới), trong tiểu thuyết, đã xuất hiện cảnh nam nữ chính cùng nhau nướng thịt và ngắm cực quang, một nhóm Lãnh Tử Mặc đi đến Bắc Âu Phần Lan, chính là tới nơi này lấy bối cảnh.

“Cá nhân tôi cảm thấy, nơi này rất thích hợp với tình tiết nướng thịt dưới cực quang, một khi đêm khuya bắt đầu, lúc ánh sáng cực Bắc xuất hiện, con sông cũng sẽ hiện lên ánh cực quang, như vậy cảnh chụp sẽ tuyệt đối đẹp vô cùng…”

Nghe thấy hai chữ thịt nướng, lông mày Lãnh Tử Mặc nhíu lại.

Vì sao lại là thịt nướng nữa vậy?

Tác giả đó không có được sáng kiến gì mới mẻ hay sao?

Chết tiệt, hắn thế nhưng lại nghĩ tới Lạc Tiểu Thiến nữa rồi.

Đã hai ngày trôi qua, có lẽ cô đã bắt đầu quay MV rồi, trước kia cô chưa từng xuất ngoại, cũng không tập thói quen làm công tác với cường độ cao như thế.

“Tôi nghe điện thoại đã.” Hứa Hiểu Dương thấy số của Lạc Tiểu Thiến hiện trên màn hình, dùng tay ra hiệu với mọi người, xoay người đi qua một bên, “Alo?”

Đầu bên kia điện thoại, Lạc Tiểu Thiến chăm chú nhìn biển khơi ngoài cửa sổ, “Giáo sư Trần, em là Lạc Tiểu Thiến, hiện tại thầy đã ở châu Âu rồi sao?”

“Đúng, Copeland, chính là quê hương của ông già Noel, có muốn thầy thay em truyền lời chào tới ông già Noel không?” Hứa Hiểu Dương cười nói.

“Nhất định là thầy đang ở chỗ làm việc phải không?” Giọng Lạc Tiểu Thiến trong vắt, “Có thuận lợi không?”

“Ừ, ban nãy đang bàn việc khai thác dàn dựng cảnh, em có chuyện gì sao?” Hứa Hiểu Dương hỏi.

Hai người dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác, lần nào Lạc Tiểu Thiến đột nhiên gọi điện thoại tới cũng thấy hơi bất ngờ một chút.

“Không có gì, chỉ là… Chỉ là em ở Maldives, không biết mọi người có đến đây không, cho nên em…” Lời Lạc Tiểu Thiến bịa ra có chút ngập ngừng ấp úng.

Chú thích của tác giả: Bài hát “Môi hồng” của Lạc Tiểu Thiến cùng bộ phim điện ảnh huyền huyễn của Lãnh Tử Mặc đều được lấy linh cảm từ một tiểu thuyết ăn khách của một người bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.