Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 242: Ngắm biển




“Em biết, kỳ thật mẹ yêu em, kể cả ba nữa, lúc ấy em thật rất hối hận, hối hận khi đó đã nói một số lời, làm một số việc…”

Lạc Tiểu Thiến dừng bước, nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, “Em biết, em không có tư cách xem vào chuyện riêng của anh, nhưng em chỉ muốn nói, cha mẹ đôi khi có thể sẽ làm một ít chuyện chúng ta không thể hiểu được, nhưng mà, không có cha mẹ nào là không yêu con của mình, hy vọng anh sẽ quý trọng!”

Cô không muốn anh cũng giống như cô, trải qua nỗi khổ khi con muốn chăm sóc mà cha mẹ lại không có ở đây.

Chuyện của anh, cùng tình huống của cô làm sao giống nhau được.

Lãnh Tử Mặc cùng cô mắt giao mắt, trong lòng tràn đầy ấm áp, nhìn cô với ánh mắt ửng đỏ, anh cố ý dùng giọng trêu chọc, “Có thể đoán được đó là cha anh, xem ra, em cũng không phải rất ngốc!”

Làm ơn!

Cô là đang an ủi anh nha, anh không cảm động thì thôi, lại còn trêu chọc cô?

“Em vốn không ngốc, có mỗi anh bảo em ngu ngốc!”

Lạc Tiểu Thiến rút bàn tay về, đi nhanh về hướng bãi đỗ xe.

Một đường vừa đi vừa tức giận, vừa trở về xe của anh, cô nhấc chân muốn đá chiếc xe. Nhưng chân giơ một nửa, lại rụt trở về.

Xe này đắt đắt tiền kinh khủng, chẳng may mà đá trầy nước sơn thì cô sẽ không bồi thường nổi.

Liếc mắt nhìn trái nhìn phải một cái, cô đi về phía trước hai bước, đá mạnh lốp xe của hắn một cái.

“ Anh mới là lớn đầu mà ngốc!”

Lốp xe thực là đồ tốt nha, ít nhất đá không hư!

Lãnh Tử Mặc từ xa nhìn động tác của cô, chỉ cười khẽ một tiếng, nỗi buồn phiền trong lòng vừa nãy trong lúc vô tình đã tan thành mây khói.

Mà Lạc Tiểu Thiến đang đá bánh xe phát tiết, lúc này cũng đã khôi phục dáng vẻ bình thường, nỗi thương cảm bởi vì vừa rồi nhắc tới cha và mẹ không biết cũng đã bị quăng đi nơi nào.

Lúc ngồi lên xe lần nữa, tâm tình của hai người đều rất vui vẻ.

“Muốn đi đâu đây?” Lãnh Tử Mặc vừa khởi động xe vừa hỏi.

“Đi đâu cũng được ạ?” Lạc Tiểu Thiến nhíu mày hỏi lại.

“Chỉ cần em nói.”

“Vâng!” Lạc Tiểu Thiến kéo dây an toàn qua, “Em muốn ngắm biển!”

“ Được!”

Lãnh Tử Mặc đạp chân ga, xe lập tức lái ra khỏi đường chính, dọc theo đường Tam Hoàn, trực tiếp quẹo vào cao tốc Kinh Thừa. Mới đầu, Lạc Tiểu Thiến cho rằng hắn là mang cô quay về biệt thự Bắc Giáp, nhưng khi nhìn ô tô đã lái qua giao lộ màvẫn tiếp tục đi về phía trước, cô liền nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Tử Mặc.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Anh giữ tay lái, mở miệng phát ra hai chữ.

“Ngắm biển.”

Không phải chứ, anh nói đùa hay thật thế?

“Em nói giỡn mà!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng nói.

Lãnh Tử Mặc quay sang, nhìn cô cười.

“Còn anh thì không”

“Nhưng mà…”

Anh đưa bàn tay to qua, đem cô ấn vào lưng ghế.

“Ngủ.”

Ngày mai sau khi dự án của cô được thông qua, cô sẽ tiến vào giai đoạn khẩn trương nhất, ra ngoài chụp ảnh, quay MTV… Đủ loại công việc, nhất định sẽ rất bề bộn, mà anh cũng lập tức sẽ lại đến Âu Châu, bắt đầu công tác điện ảnh, chỉ sợ cũng sẽ bận rộn trong một thời gian dài.

Trước đó, anh muốn mang cô đi thư giãn một chút.

Trước khi ra ngoài, anh đã sắp xếp xong tất cả công việc, cũng đã chuẩn bị cho chuyến đi. Chẳng qua là đi nơi nào sẽ do Lạc Tiểu Thiến quyết định.

Cô nói đi ngắm biển, vậy sẽ đi ngắm biển!

Bắc Đái Hà cách Bắc Kinh hơn ba giờ chạy xe, xế chiều hôm nay đi, sáng mai quay về là vừa kịp.

Biết rằng chuyện mà anh đã quyết định cô cũng không thay đổi được, Lạc Tiểu Thiến liền không nói gì nữa, lập tức dựa vào trên lưng ghế nằm ngắm phong cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.