“Một dạ hai lòng
Người hứa hẹn thâm tình đều theo gió mùa thu mờ ảo đi xa
Người si tình nói mơ
Em chung tình giống như đóa hoa điêu tàn khô héo
Đốm lửa nhỏ
Đôi mắt đã từng thắp lên cả một bầu trời tươi sáng
Sấm sét giữa trời quang
Anh tuyệt tình buông tay
Vì em đã chọn sai thời điểm
……..”
Cô vừa cất giọng, cả khán đài đều kinh ngạc.
Hứa Văn đang uể oải ngồi dựa trên ghế, định có thể cho ngừng lại bất cứ lúc nào, lúc này cũng ngồi thẳng lên chuyên chú lắng nghe.
Vòng sơ tuyển Hoa Hạ thần tượng đều là đơn ca không đệm nhạc, vì vậy yêu cầu và khó khăn đối với ca sĩ càng cao, không có nhạc đệm, tất cả thanh âm tốt xấu đều hoàn toàn lọt vào tai người nghe, hơn nữa ban giám khảo lại là người chuyên nghiệp trong khả năng lắng nghe ca sĩ.
Ngoài Hứa Văn, thì 2 vị giám khảo kia cũng không phải tầm thường.
Người đàn ông trung niên là trưởng khoa thanh nhạc, người trẻ tuổi đeo kính là nhà chuyên môn thu âm, còn tinh tường hơn cả máy móc.
Thường thì, giọng nữ hát giọng nam càng khó khăn hơn, bởi vì âm vực của nam nữ hoàn toàn khác nhau, Mưa tuyết tuy có nhiều nốt cao nhưng chủ yếu là âm trầm đầy thương cảm, đối với giọng nữ mà nói lại càng khó hơn.
Đứng trước microphone, Lạc Tiểu Thiến trầm giọng hát.
Từ nhỏ, cô đã thích âm nhạc, dù cha mất sớm, nhưng gia cảnh cũng khá giả, nên mẹ cô cũng mua cho cô một cây đàn dương cầm, cô được di truyền khả năng thiên phú của mẹ, nên từ nhỏ đã có biểu hiện của một thiên tài âm nhạc.
Lạc Tiểu Thiến yêu âm nhạc, rất yêu.
Chính vì cha mất sớm, nhà cô cũng vì thế mà suy tàn dần, không thể trả tiền học phí trong học viện âm nhạc, vì chăm sóc mẹ mà cô không tham gia thi vào trường đại học nào, cứ vậy bỏ học, càng không nghĩ đến việc theo đuổi âm nhạc.
Để có thêm tiền, cô bán đi cây đàn dương cầm, đến quán bar hát thuê.
Mấy năm đi hát, không làm cô nhụt chí, lại có thể rèn luyện giọng ca khiến cô thấy vui vẻ.
Cũng vì thế mà giọng ca non nớt dần trưởng thành, trở nên mượt mà dễ nghe vì có một chút trầm thấp, giọng ca lại mang theo chất hơi khàn khàn.
Cất giọng ca, cô dường như quên hết mọi thứ xung quanh.
Cho nên, chính lúc cô cất lời, cô đã quên đi cái ý nghĩ nổi tiếng để kiếm tiền trả thù tên Lục Hạo kia, chỉ có chuyên tâm mà ca hát.
Mười năm là thanh mai trúc mã, lại bị phản bội, nỗi đau như thoát ra từ trong lòng lúc cô hát.
Cô gái không hề có chút son phấn trang điểm, đứng trên sân khấu ngân nga tiếng hát, không có rít gào, lại thể hiện ra sự phẫn nộ, không có khóc thương, lại khiến người nghe thấy đau lòng.
Một khúc cuối cùng.
Hứa Văn không khỏi ẩm ướt khóe mắt.
Bà có một loại cảm giác – cô gái này đang kể chuyện ngày xưa.
Chuyện ngày xưa về bà, về âm nhạc của bà.
“Tôi nghĩ, bạn mơ tưởng đến thành danh, mơ ước kiếm tiền nhất định là có lý do!”. Hứa Văn nhẹ hít vào một hơi, ngữ khí đã chuyển biến rất nhiều, “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở bạn một câu, vĩnh viễn đừng làm trái với lòng mình.”
Sau đó, bà giơ lên tấm thẻ của bà, tấm thẻ ghi hai chữ ‘trúng tuyển’ chói mắt màu đỏ.
Cũng như thế, hai vị giám khảo còn lại cũng giơ lên tấm thẻ ‘trúng tuyển.’
Theo như quy tắc của Hoa Hạ thần tượng, chỉ cần có 2 trong số 3 giám khảo giơ thẻ ‘trúng tuyển’ là có thể lọt vào vòng trong, Lạc Tiểu Thiến có đến 3 tấm thẻ, thuận lợi lọt vào vòng phúc tuyển.
“Cảm ơn!”
Đến lúc này, Lạc Tiểu Thiến mới từ trong chuyện cũ phục hồi lại tinh thần, khom người cúi chào ba vị giám khảo, xoay người ra khỏi phòng thi.
Cửa mở, Hứa Hạ thấy nàng lập tức chạy đến, “Sao rồi?sao rồi?”