Sau đó, cô lại đoạt lấy chai thứ hai từ trong tay anh, tiếp tục uống ừng ực như đang rót nước vậy.
...
Lúc này đây, cô lại vừa lấy được thứ gì đó trong tay anh, giữa lòng bàn tay, tràn đầy cảm giác ấm áp, cô giơ tay rót tiếp, không ngờ rót đầy miệng toàn là sữa nóng, thì ra, lần này, thứ anh cầm là sữa.
”Ha...” Cô nhìn sữa bò trong tay, cười to ra tiếng, “Lãnh Tử Mặc, thật kỳ lạ, rượu này nóng...”
”Ngốc, đó là sữa bò!” Anh nhẹ giọng nhắc nhở.
”Em đúng thật là ngốc!” Lạc Tiểu Thiến dựa vào tường, “Không, em không ngốc, Hứa Hạ đã từng nói 'ai không từng có một thời niên thiếu ngốc dại, yêu phải những người cặn bã', là em khờ... Lãnh Tử Mặc, anh mới ngốc, anh lại đi lấy ba trăm vạn để bao một đứa khờ như em...”
Lãnh Tử Mặc không nói tiếp, chỉ đưa tay qua, sờ soạng vò loạn trên đầu cô một chập, liền kéo cô về phía mình, ôm chặt trong lòng, dìu cô đi về phía dưới tường thành, “Trở về thôi!”
”Em không về!” Cô cố gắng gỡ tay anh ra, “Em còn chưa chụp ảnh mà, chụp ảnh cho em...”
Cô lảo đảo nương vào trên tường thành, vươn tay phải, vốn định tạo hình chữ V, lại mơ mơ màng màng chỉ vươn một ngón giữa.
”Chụp nhanh đi!” Cô mơ hồ hối thúc.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, rốt cục vẫn lấy di động trong túi quần ra, chụp cho cô một tấm.
”Đâu em xem!” Cô đi tới, dừng bước, liền ngã vào người anh, kéo tay anh nhìn ảnh chụp trong di động, sau đó cười to ra tiếng, “Lãnh Tử Mặc, anh nhìn cô ấy xem, thật khờ khạo...”
”Đủ rồi!” Lãnh Tử Mặc giật lấy điện thoại trong tay cô, dang tay ôm cô đứng thẳng lên, dìu cô đi xuống.
Cô vòng tay ôm cổ anh, tiện tay nắm lấy tai anh, “Lãnh Tử Mặc, anh biết hát không, lúc em còn nhỏ, cha em từng nói, ông ấy muốn ở trên trường thành hát em nghe bài Hoắc Nguyên Giáp... Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn... Bất bại...”
”Đừng hát nữa, khó nghe muốn chết!”
”Nói bậy, cha mới là người hát lạc nhịp, mẹ đã sớm nói cho con biết, năm giác quan của cha không hoàn chỉnh.”
”Tôi không phải cha em!”
”Vậy anh là ai?”
”Lãnh Tử Mặc!”
” Lãnh Tử Mặc là ai?”
”Tôi!”
”Tôi là ai?”
”Em là Lạc Tiểu Thiến!”
...
Nhét cô vào ô tô, thắt chặt dây an toàn, Lãnh Tử Mặc đóng cửa xe thật mạnh, nhanh chóng lái xe ra khỏi khu du lịch.
Anh thật rảnh rỗi, vậy mà hơn nửa đêm đưa cô đến đây, cô nổi điên thì cũng thôi, anh lại còn điên cùng cô chứ!
Xe chạy được nửa đường, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên đứng thẳng lên, giơ tay bịt miệng lại, để ý thấy cô không bình thường, Lãnh Tử Mặc lập tức dừng xe lại, lôi cô ra ngoài, còn chưa kịp buông cô ra, cô đã không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Cả hai, đầy người đều là vết bẩn!
”Đáng chết!” Lãnh Tử Mặc cau mày đưa cô đã nôn xong về lại trong xe, “Về sau, em đừng hòng uống được nửa giọt rượu!”
Rõ ràng một chút tửu lượng cũng không có, lần nào cũng uống say đến không biết trời trăng gì!
Đưa cô về biệt thự cách đó không xa của mình, Lãnh Tử Mặc lập tức chạy xe vào gara, tiện tay cởi quần áo bẩn trên người để lại trong gara, sau đó lại lôi cô từ trong xe ra, thẳng tay cởi bỏ quần áo bẩn cô đang mặc.
”Đừng động vào tôi!” Lạc Tiểu Thiến thét lên chói tai, đẩy anh ra, muốn chạy trốn.
Lục Hạo còn lưu lại bóng ma trong tiềm thức của cô, tuy rằng giờ đã say, nhưng cô vẫn có bản năng tự vệ như trước.
Sợ cô ngã, anh lao nhanh về phía trước, lần nữa ôm ngang người cô lên.
”Buông ra, anh không được đụng vào tôi...”
Cô hô to, giãy giụa, đá anh, đánh anh, cắn anh...