Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 104: Không lẽ là lo lắng cho cô




“Đừng!”

Lạc Tiểu Thiến hét lớn một tiếng, đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng.

”Đừng sợ, tôi ở đây!”

Âm thanh trầm thấp lập tức rơi vào tai, ánh mắt cô vẫn chưa khôi phục lại tầm nhìn, người đã bị áp sát vào trong một vòng ôm rộng lớn ấm áp, hương sô cô la quen thuộc phả vào mặt.

Không cần nhìn, cô cũng biết là Lãnh Tử Mặc.

Nhìn qua khuỷu tay anh, có thể thấy bức tường màu xanh nhạt, còn có một ít dụng cụ y tế, ở đây chắc là bệnh viện.

Cô mơ hồ chỉ nhớ rõ Lục Hạo đuổi theo mình, sau đó hình như cô ngã sấp xuống, sau đó thì không nhớ được, là anh đưa cô đến bệnh viện?

Như vậy Lục Hạo có phải đã...

Trong lòng cô đột nhiên căng thẳng, đột nhiên giãy thoát ra từ trong ngực anh.

Nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mày Lãnh Tử Mặc lại cau chặt thêm mấy phần.

”Có phải không khỏe ở đâu hay không?”

Tiếng nói của anh không thể gọi là dịu dàng, chẳng qua, so với bạo chúa vênh mặt hất hàm sai khiến thường ngày, một câu này đã mềm mỏng hơn rất nhiều.

”Tôi muốn ở một mình một lát!” Lạc Tiểu Thiến ôm cánh tay nhỏ giọng nói.

Đúng lúc, điện thoại trên bàn rung lên, Lãnh Tử Mặc lấy tới, nhìn dãy số trên màn hình một cái, xoay người đi ra cửa.

Nhìn anh rời đi, cô thật cẩn thận giở chăn mỏng trên người, dùng tay không có bị cắm kim tiêm đích thân kéo chiếc quần dành cho bệnh nhân ra, thấy trên người vẫn là quần lót màu trắng mới thay tối hôm qua, lúc này mới hơi yên tâm.

Thân thể cũng không có gì khác thường, đồ lót cũng còn nguyên vẹn, Lục Hạo... Chắc là không có đâu...

Cửa, bị đẩy ra.

Nghe tiếng động, cô bối rối thu lại ánh nhìn, đắp chăn lại ngay ngắn.

Lãnh Tử Mặc nhìn động tác nhỏ của cô, lần nữa đi đến bên giường, trên mặt nóng lên, cô chỉ cúi thấp đầu không dám nhìn anh.

”Là anh đưa tôi đến bệnh viện?”

”Ừ!”

Anh trả lời, như cũ đơn giản đến tận cùng.

Người bình thường, trong lúc này, không phải sẽ giải thích một chút chuyện gì đã xảy ra với cô sao, anh làm sao chỉ “Ừ” một cái rồi thôi?

”Vậy anh tìm thấy tôi ở đâu?” Lạc Tiểu Thiến nhỏ giọng hỏi, dù sao lúc đó đã hôn mê, cô vẫn không an tâm.

Vừa nghĩ đến khả năng thân thể mình đã bị Lục Hạo chạm qua, cô đã thấy thật ghê tởm.

Lãnh Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lướt qua ngón tay đang gắt gao nắm chặt chăn, anh bỗng nhiên hiểu được, cô đang lo lắng cái gì.

”Không có!”

Không có?

Lạc Tiểu Thiến không rõ ràng, “Không có cái gì?”

Lãnh Tử Mặc nhíu mày, nhưng cũng không tức giận, mà kiên nhẫn giải thích, “Nghe được cô kêu cứu, tôi lập tức đuổi tới!”

Lạc Tiểu Thiến ngẩn người ra, sau đó liền phản ứng kịp, anh là muốn nói cho cô biết cô không có bị Lục Hạo xâm phạm.

Người đàn ông này, quả nhiên là tinh tế, vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn ra cô nghĩ gì.

Nhưng mà, anh ta sao lại ở gần nhà cô?

Cô bực mình vênh mặt, “Anh theo dõi tôi?”

Theo dõi cô?

Mày Lãnh Tử Mặc vừa mới giãn ra lại một lần nữa cau chặt, “Cô cho rằng tôi mỗi ngày rảnh quá phát điên sao?”

Trong tiếng nói của anh tràn đầy tức giận.

Rõ ràng trong tay một đống công việc, anh vẫn trước hết chạy về nhà, muốn trích thời gian ra hướng dẫn cô một chút.

Kết quả cô thì sao, không trở về nhà còn không mở điện thoại, cũng may anh biết địa chỉ nhà cô, cũng may lúc ấy anh vừa đi đến gần đó, cũng may nghe được tiếng kêu cứu của cô... Bằng không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Vừa nghĩ đến tình huống lúc đó căng thẳng đến thế nào, anh liền căm giận muốn giết người.

Nói cũng đúng, anh làm sao có thể theo dõi cô, vậy anh sao lại đến nhà cô.

Chẳng lẽ là sợ cô gặp chuyện không may, đi tìm cô?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.