Tây Thuần thử đi an ủi Bàng Nhã nhưng cũng vô ích. Bàng Nhã thật sự là người rất quật cường, nói tuyệt thực là tuyệt thực, Trình Dục Bắc không nề nà nữa, hết cách đành đi làm thủ tục xuất viện.
Về ngôi nhà đơn giản mộc mạc, Bàng Nhã cũng kiên quyết không ăn những thứ mắc tiền của Tây Thuần. Tây Thuần lột nho cho cho bà, bà ăn nhiều nhất là 1 quả, sau đó bắt Tây Thuần cũng phải ăn.
Tây Thuần hết cách, nhưng phải thừa nhận sự nhờ cứng đầu quật cường này mới có thể khiến một người phụ nữ cam đảm không quan tâm tới những lời đồn nhảm không hay mà nuôi Trình Dục Bắc lớn khôn.
Sức khỏe Bàng Nhã ngày một tệ hơn, Tây Thuần và Trình Dục Bắc ngày nào cũng bồi bên bà, nghe bà giảng giải đạo lí, nói chuyện chuyện phím với bà.
Có một lần, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tây Thuần thấy Trình Dục Bắc nổi điên.
Anh cầm điện thoại, tức đển nỗi tay nổi gân xanh, run rẩy. “Ông còn không chịu đến gặp mẹ ư? Mẹ chờ ông lâu lắm rồi, dù bây giờ vẫn đang chờ ông ông cũng không chịu đến nhìn mẹ hả?”
“Mẹ đã đợi ông, bà không chờ nổi nữa.”
“Mẹ chịu đựng lâu lắm rồi, không cầm cự nổi nữa đâu.”
Sức khỏe Bàng Nhã đã cạn kiệt tới cùng cực, bây giờ đã không còn sức chống đỡ, chẳng qua là muốn đợi người đàn ông đó, nhưng ông ta lại không chịu đến nhìn bà lấy một lần, cho dù sinh mệnh bà bây giờ mong mảnh đến cùng cưc.
Tây Thuần từ xa nhìn anh, giây phút đó, anh vô lực, anh bơ vơ.
Còn cô, gì cũng không làm được.
Cô muốn ở bên anh, dù trải qua chuyện đi chăng nữa, mãi mãi đứng phía sau anh, mãi mãi ở bên anh.
Bàng Nhã ra đi rất thanh thản, yên tĩnh nằm đó, sau đó không tỉnh lại nữa.
Khi Tây Thuần hay tin còn đang ngồi học, cô lập tức xin phép đi cùng Trình Dục Bắc, cô biết giờ phút này anh rất cần có cô ở bên.
Cô biết anh học hành không ai địch nổi, cũng có thể xử lí gọn gàng mọi chuyện, nhưng chuyện này, anh lại đau đớn không thể làm gì.
Điều này làm cô nhớ lại lúc cha dượng chết, tim cô đau như cắt, giờ đây, chắc chắc anh cũng đau khắc khoải như vậy.
Khi Tây Thuần chạy đến, Trình Dục Bắc vẫn đang nắm tay Bàng Nhã, mắt anh sâu lắng, “Phải chăng chính mẹ cũng biết rõ mình không chờ được ông ấy?”
Tây Thuần vừa nghe lời này bật khóc nức nở.
Ngày kế tiếp, Tây Thuần cùng anh giải quyết các chuyện lớn nhỏ. Năm đó Bàng Nhã ôm con về nhà, người nhà xem đó là chuyện mất thể diện, đã từ bà từ lâu. Thời đó con cái rất nhiều, làm gì so được với tình thân thời nay, mất 1 đứa con có là gì. Bàng Nhã một thân một mình ôm Trình Dục Bắc đi, dùng cả đời bà nuôi nấng anh, anh là lẻ sống duy nhất của bà, là quyến luyến duy nhất.
Trình Dục Bắc không khóc, rất điềm tĩnh là đằng khác, anh bảo Tây Thuần về trường, dĩ nhiên Tây Thuần không chịu.
Đó là lần đâu trong đời Tây Thuần đến nhà hỏa táng, thì ra nó thế này. Thi thoảng sẽ có di thể được đưa đến đây, xếp hàng lần lượt thiêu. Nhà có tang đầu đeo vải bố, rất nhiều người cùng đến đưa tiễn người thân của mình.
Tây Thuần nắm chặt tay anh, bây giờ bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Nghi thức cáo biệt di thể sau cùng, Trình Dục Bắc vén những sợi tóc trên mặt Bàng Nhã, những sợi tóc bạc lộ ra mùi tang thương, kham khổ.
Tây Thuần cũng đến nắm tay Bàng Nhã, nghĩ dì chốc nữa sẽ mãi mãi tan biến, cô lại không cầm được nước mắt.
Trình Dục Bắc cắn môi chính mình, ứa máu, nhưng vẫn không thể kiềm nổi nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Thời khắc chuyên viên đẩy mạnh di thể Bàng Nhã vào lò lửa, Tây Thuần ôm lấy Trình Dục Bắc khóc nấc lên, anh cũng ôm cô thật chặt.
Tây Thuần và Trình Dục Bắc là người thân nên được vào trong, có thể thấy di thể đang cháy trong lò.
Bọn họ ngồi nhìn cái lỗ nhỏ ở cửa, thật ra ngoài thấy ánh lửa vàng rực thì chẳng thấy gì cả.
Tây Thuần dựa vào người anh, mới biết anh đang run rẩy.
Không còn người thân nữa, đã không còn ai là người thân nữa.
Trình Dục Bắc nhìn chằm chằm ánh lửa, nước mắt anh cứ chảy mãi, người thân nhất của anh đã rời xa anh mãi mãi.
Lúc bé anh từng hỏi mẹ, tại sao bạn khác ai cũng có cha còn mình lại không có?
Mẹ bảo ba phải đi đến một nơi rất xa, nhưng cha nhất định sẽ về.
Lớn lên chút nữa, anh hỏi mẹ, sao mà đại hội phụ huynh toàn là cha các bạn đến dự chỉ mỗi con là lần cũng là mẹ dự ạ?
Mẹ bảo ba đi công tác xa kiếm tiền, để mẹ con mình có cuộc sống sung túc, nên con nhất định phải học thật giỏi.
Về sau, anh hỏi mẹ, chỗ cha đi xa lắm sao, con thực sự rất muốn có cha.
Mẹ bảo, cha cũng nhớ anh, nhưng ba có trách nhiệm lớn lao hơn phải gánh vác.
Sau đó anh không hỏi nữa, anh chỉ muốn biết, nơi đó vốn xa hay thật chất là trái tim người đó cách xa?
Cuối cùng mẹ có biết mình mãi mãi cũng không đợi được người đàn ông đó?
Giờ đây vĩnh viễn mẹ cũng sẽ không biết.
Cũng chẳng cần thiết phải biết nữa.
Tây Thuần nhìn anh, “Anh còn em này, mãi mãi vẫn còn em.”
Anh gật đầu, ôm cô, “Anh biết.”
Hơn một tiếng sau, hai người bị mời ra ngoài, di thể Bàng Nhã được làm lạnh cho nguội.
Khi hai người nhìn thấy hài cốt Bàng Nhã, Trình Dục Bắc đè nén đến khó thở, tro cốt Bàng Nhã màu xám đen, có nghĩa lúc còn sống bị bệnh nặng phải uống thuốc trường kì, còn ba xương cốt nát vụn, thân thể rất suy nhược.
Anh đã làm con thế nào mà đến thời kì cuối mới biết được mẹ mình bệnh nặng?
Trình Dục Bắc không đồng ý cho nhân viên nhặt tro cốt, mà chính tay anh đi nhặt. Đoạn đường cuối cùng anh muốn tự mình đưa bà đi.
Tay nhặt tro cốt của anh không ngừng run rẩy, còn có áp lực nặng nề.
Anh đem tất cả tro cốt để vào hủ, đóng nắp đứng lên.
Hai người cùng đi ra ngoài, Tây Thuần cầm dù đen, theo tập tục che qua đầu Trình Dục Bắc tránh khỏi ánh mặt trời.
Lên xe, Tây Thuần ôm hủ tro cốt, Trình Dục Bắc ôm di ảnh Bàng Nhã.
Dọc đường đi, hai người không ai nói gì, chỉ lặng im.
Khi hai người xuống xe, đã có một vị khách không mời mà đến đang đứng chờ.
Trình Dục Bắc nhìn thoáng qua người đàn ông đó, không hề có ý định quan tâm đến người đó.
Nhưng người đàn ông này đã ngăn anh lại, “Cô ấy đi lúc nào?”
“Liên quan gì đến ông?” Trình Dục Bắc lạnh nhạt nói, anh chẳng tức giận cũng chẳng buồn phiền, từ lúc người đàn ông này cự tuyệt không đến nhìn mẹ lần cuối, ông ta cũng trở thành người xa lạ trong cuộc đời anh.
“Con trai, ta là…”
Trình Dục Bắc không muốn nói thêm gì với ông ta nữa, “Tôi chỉ biết ông là ông, tôi là tôi, chúng ta không có bất kì quan hệ gì.”
Trình Dục Bắc không nói thêm nữa, cùng Tây Thuần lấy vài thứ rồi chạy tới nghĩa trang.
Người đàn ông đó lái xe đuổi theo, Trình Dục Bắc không ngó ngàng đến, mặc kệ ông ta làm gì làm, anh chẳng biểu hiện gì cả.
“Ông ấy là…” Tây Thuần nhìn anh, không dám hỏi tiếp nữa.
“Ngày trước anh còn hoang tưởng ông ta sẽ đến, còn bây giờ ông ta xuất hiện cũng chẳng còn nghĩa lí gì.”
Tây Thuần gật đậu không hỏi nữa.
Trình Dục Bắc rất bận, còn ông ta vẫn cứ đứng một chỗ nhìn Trình Dục Bắc.
Tây Thuần quan sát ông ta, bộ dạng Trình Dục Bắc thật rất giống ông ấy.
Chỉ là cô không thể hiểu, cớ sao người đàn ông như vậy lại làm chuyện thành ra thế này.