Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 10




Trình Nghi Bắc phải nén lại nhà thêm hai ngày mới chạy được về căn hộ của mình. Tây Thuần đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím, khi Trình Nghi Bắc mở cửa vào nhà, hình ảnh đập vào mắt anh chính là Tây Thuần đang ngáp dài lười biếng. Tây Thuần ‘Save’ những bài viết của mình cẩn thận rồi đóng lại, xong mới quay qua Trình Nghi Bắc.

“Lại ngồi trước máy tính nữa à?” Rõ không vui.

“Giải trí thôi mà!” Giọng nói nũng nịu, đã vậy còn ngoan ngoãn cất máy tính.

Trình Nghi Bắc thở dài, ngồi xuống, tay vuốt ve bụng cô, hơi thất vọng: “Sao vẫn nhỏ hoài thế?”

“Anh nghĩ anh là thần tiên chắc, muốn nó lớn là lớn liền sao. Con sẽ lớn lên từ từ từng chút một, ái chà, anh chưa học sinh học đúng không”. Tây Thuần vuốt bụng mình, dường như cô càng lúc càng rõ cảm giác của mình dành cho con. Điều này làm lòng cô phấn khởi hẳn.

“Được vậy càng tốt, để con chui thẳng ra, đỡ cho anh phải lo lắng mỗi ngày”. Trình Nghi Bắc bất đắc dĩ nói.

Tây Thuần chợt nhớ ra: “Này, anh về lúc nào đấy?”

“Mấy ngày trước”.

Tây Thuần bĩu môi: “Làm chuyện gì xấu rồi đây?”

“Chả nhẽ anh có sở trường làm xấu mặt mình à? Thế nào được coi là chuyện xấu?” Anh không hài lòng, tay nấn ná quần áo Tây Thuần: “Là anh ở bên mẹ mấy ngày nay!”

Tây Thuần ném bàn tay hư hỏng kia ra khỏi người mình: “Người ta có vợ quên mẹ, anh thì ngược lại có mẹ quên vợ”.

Trình Nghi Bắc chú ý biểu cảm của cô: “Hóa ra đang ghen?” Thấy cô không đáp lại, cười vui vẻ: “Người ta làm chuyện người ta, em so sánh gì chứ. Mọi người vẫn bảo ba mươi sáu hiếu mới là dâu hiền, em được bao nhiêu nào?”

Tây Thuần phẩy môi: “Đó là bản thân em tự mình hiểu lấy, biết cách khiêm tốn”. J

Trình Nghi Bắc không muốn so đo cùng cô: “Ăn gì chưa?”

Cô gật đầu, cảm thấy không thú vị: “Anh chưa ăn thì cứ ăn đi, hỏi em làm chi. Không lẽ em ăn rồi anh sẽ để bụng đói à?”

“Thế này không phải là anh quan tâm em sao!”

“Ai thèm anh quan tâm chứ! Nhiều chuyện”.

Trình Nghi Bắc chạm vào bụng cô: “Con anh thèm”.

“Đi đi chỗ khác”. Tây Thuần phủi sạch tay anh: “Không được động tay động chân”.

“Oan uổng quá, đến cả ngón chân anh còn chưa nhúc nhích”.

Tây Thuần lấy chân đá anh một phát, anh dồn sức né ra sau: “Xem ai động chân trước đây này?” ♥

Tây Thuần lườm anh: “Hôm nay có vẻ mát mẻ đúng không?”

Trình Nghi Bắc nở nụ cười: “Quá rõ ràng, nơi nào có em nơi đó sẽ rất mát mẻ”.

“Miệng lưỡi trơn tru”.

“Càng thêm oan uổng, nhìn em lòng bình thản liền. Tục ngữ nói, lòng bình thản hiển nhiên sẽ thấy tươi mát”.

“Ý anh là nếu không nhìn thấy em anh sẽ không yên tâm à?”

Trình Nghi Bắc đi qua, tay vuốt tóc cô: “Đôi chân dài của em đến đâu cũng muốn bay nhảy, làm sao anh có thể an tâm được đây. Những người ở đó rất phức tạp, ít đến vẫn tốt hơn, dẫu sao cũng không tốt cho thai nhi”.

Tây Thuần giật bắn mình, anh đang nhắc nhở cô không được đến ‘Bất Dạ Thành’ nữa à?

“Em thấy con nên thích nghi được trong mọi hoàn cảnh”.

Cô nói rất nhẹ, Trình Nghi Bắc cũng chẳng ra ý kiến nào, chỉ giật nhẹ sợi tóc của cô. Cô đau đớn hít một hơi, anh ôm chặt cô: “Đang chải tóc, không được lộn xộn. Nếu muốn tóc dài nhanh, nên cắt tỉa bớt đi, bằng không chỉ thêm phiền não”.

Tây Thuần gật gù, chuyện của cô và Vương Hựu Địch thật sự nên kết thúc.

Tây Thuần đẩy anh ra: “Anh nặng chết được, đừng dựa vào người em”.

Anh im lặng, cúi đầu cười: “Cả ngày ở nhà không chán sao. Đi dạo nào”.

Thời tiết vẫn trước sau như một, nóng nực, Tây Thuần nấp trong bóng râm đợi Trình Nghi Bắc mua nước về. Anh từ đằng xa chạy tới, trán còn lấp lánh mồ hôi, tay cầm chai nước ép nho ‘Minute Maid’ rất dễ thương. Tây Thuần nhìn thức uống trong tay anh, trong lòng có chút không quen.

“Thấy sao?”

“Đó giờ chưa uống loại này lần nào”.

“Mọi thứ đều có lần đầu tiên”.

Tây Thuần cầm lấy, định mở nắp, mới phát hiện anh đã vặn nắp mở sẵn khi đưa cô. Cô lén nhìn anh, không thấy tí cảm xúc dư thừa nào. Lần đầu uống loại này, thì ra chẳng khó uống như mình vẫn tưởng. Mùi vị tương đối nhẹ, thoang thoảng hương nho. Xét về bản chất, không phải cô ghét ăn nho, chỉ đơn giản là không thích, chẳng cần lý do. Nhưng thức uống thoang thoảng hương nho này lại làm cô yêu thích, hơn nữa bên trong còn có những miếng nho nhỏ nhỏ như thạch nho.

Hóa ra chấp nhận, không khó như bản thân vẫn nghĩ.

Thật ra cô không phải người bạc đãi người nhà. Cũng chẳng tiết kiệm đến mức không ai chịu nỗi, lòng yêu cái đẹp khiến cô đối với trang phục cũng có những yêu cầu nhất định. Nhưng giờ phút này, ý kiến gì cô cũng không nói ra. Thậm chí để mình trở thành một món hàng, để mặc người ta bày trí.

Chỉ chờ Trình Nghi Bắc gật đầu một cái, cô sẽ mặc vào hoặc thay ra. Cảm giác như chết lặng, cũng phần nào thỏa hiệp.

Kết quả tạm hài lòng, túi quần áo chính là minh chứng chuyến này không phải vô dụng.

Trình Nghi Bắc không lái xe tới, Tây Thuần lấy tay quạt quạt. Dù có gió, thì gió thế cũng chẳng mát nổi, có vẻ chỉ có như thế lòng cô mới dễ chịu phần nào. Chờ cả buổi cũng chẳng thấy taxi đến. Thời tiết thế này, đến taxi còn lười chạy, mà dù có, cũng bị người khác tranh mất thôi. Cô nhìn anh một phát, đành vậy.

Khi kiên nhẫn của cô sắp bị mài mòn hết, một chiếc xe đỗ bên cạnh bọn họ.

Vương Hựu Địch hạ cửa kính xe, ánh mắt dừng trên bàn tay đang nắm tay Tây Thuần của Trình Nghi Bắc. Sắc mặt anh ta trầm càng thêm trầm, tay nắm tay lái càng thêm chặt.

Như thể Trình Nghi Bắc không hề phát giác ra sắc mặt Vương Hựu Địch không tốt, tay vẫn chưa buông, ngược lại cười hài hước: “Tình cờ thật, ở đây vẫn gặp được nhau, lâu rồi không gặp Hựu Địch”.

“Nghi Bắc cậu phải ở Đức nghiên cứu học tập, đâu giống phàm phu tục tử ngày ngày nhàm chán như bọn tớ, dĩ nhiên là khó gặp”. Mắt anh thờ ơ đảo qua Tây Thuần: “Nếu Nghi Bắc không lái xe, chi bằng hạ mình ngồi vào xe tớ, mặc dù không bì kịp với chiếc xe số lượng có hạn trên toàn cầu của Nghi Bắc, nhưng hẳn là tốt hơn taxi khá nhiều”.

Tây Thuần lén quan sát thần sắc của Trình Nghi Bắc, giờ phút này không dám tùy tiện mở miệng. Vương Hựu Địch vừa thấy vẻ mặt này của Tây Thuần, sắc mặt lại càng kém đi. Lúc anh và cô bên nhau, đã bao giờ cô để tâm đến sắc mặt của anh chưa?

Trình Nghi Bắc cúi đầu thì thầm bên tai Tây Thuần: “Nhớ kỹ hôm nay em đã gật đầu”.

Nói xong, Trình Nghi Bắc dòm đồng hồ: “Tớ chợt nhớ có chút việc cần giải quyết. Nhờ Hựu Địch chở Tây Thuần về. Phiền cậu nhé”.

“Không có gì”.

Tây Thuần nhìn Trình Nghi Bắc, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, cô mỉm cười với anh, sau đó bước vào xe.

Vương Hựu Địch lái xe cực nhanh, tựa như đang giải tỏa hết thảy khó chịu trong lòng: “Đứa nhỏ là của cậu ta?”.

Tây Thuần vừa định trả lời, anh đã gắt gỏng: “Đừng trả lời”.

Tây Thuần ngậm miệng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương Hựu Địch đưa cô đến một gian phòng, xung quanh rất ít người, vừa ngồi xuống đã mỉa mai: “Khó trách cỡ nào cũng không chịu bỏ đứa bé, hóa ra đang kề bên kẻ có thực lực như vậy. Em thông minh đến thế, hiển nhiên sẽ không buông tha cơ hội này”.

Tây Thuần chẳng tức giận, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Chuyện của chúng ta không hề liên quan đến người ngoài”.

“Phải không? Không liên quan sao? Thế sao em lại tích cực chạy lên giường cậu ta?”.

Tây Thuần cười rộ lên: “Nếu không phải thì sao? Anh nghĩ vì cái gì?”

Vương Hựu Địch thả khói thuốc: “Lẽ nào em đang trả thù anh?”.

Tây Thuần dở khóc dở cười: “Anh vẫn luôn tự phụ như thế, cho rằng cả thế giới đều vây quanh anh. Em nói rồi, từ đó đến giờ giữa chúng ta không hề liên quan đến bất kỳ ai. Đây là vấn đề của em và anh”.

“Anh không thấy bất cứ vấn đề gì giữa hai chúng ta, tất cả chỉ là cái cớ để em rời đi. Anh cưng chìu em, em muốn gì anh đều cố gắng hết sức dâng tận tay. Chỉ cần em thích, dù ở nước ngoài xa xôi anh đều sai người tìm về bằng được cho em. Anh còn sai sao? Tây Thuần, em có lương tâm không? Không có, tim em căn bản là rét buốt”.

“Đúng vậy, em thích gì anh đều sẵn lòng cho em, đơn giản những thứ đó anh có thể dễ dàng có được. Anh cưng chìu em, chăm sóc em như vật cưng. Anh cho cô gái hết thảy đồ chơi cô ấy thích, chẳng qua anh muốn giữ cô ấy bên mình, để mọi sinh hoạt của cô ấy phụ thuộc vào anh. Hiện tại anh vẫn chưa tìm được vật cưng nào có thể thay thế cô ấy nên anh chưa nỡ vứt cô ấy”. Cô giương mắt nhìn anh, con người ngày càng ảm đạm: “Cho đến bây giờ, giữa chúng ta vẫn không cân bằng. Anh cho em mọi thứ, muốn em phải báo đáp lại. Khi anh muốn gặp, em nhất định phải có mặt trước mắt anh. Khi anh muốn nghe giọng em, em phải cùng anh nói chuyện phiếm. Mặc kệ em thích không, chỉ cần em làm là được. Bởi vì cả thế giới đều biết anh tốt với em, nếu em không đáp trả thì đó là không hiểu chuyện, không biết tốt xấu”.

Vương Hựu Địch cười lạnh: “Lời nào cũng vô nghĩa”.

Tây Thuần không để ý: “Trước giờ, địa vị của chúng ta không hề ngang nhau. Ngoài em, anh cho rằng bản thân có thêm nhiều hồng nhan tri kỷ cũng chẳng sao, đó là hiển nhiên. Mà em, không được có bạn khác phái, bởi em chỉ được dốc lòng với mình anh. Anh cho em sự cưng chìu, như thể đó là ban ân lớn cho em. Anh đã từng tôn trọng em chưa? Đã đứng trên lập trường của em mà suy nghĩ chưa?”

Vương Hựu Địch choáng váng, nhưng Tây Thuần vẫn chưa có ý định dừng lại: “Trải qua sự kiện đó, anh vẫn thấy chẳng sao. Bởi anh nghĩ, chỉ cần nói vài lời hay trước mặt em, em sẽ ngoan ngoãn coi như chưa từng có gì xảy ra. Tiếp tục làm vật cưng của anh. Dẫu sao, có thể nghe được lời ngon ngọt của anh, đối với người như em, đó hẳn là ban ân, chứ không phải nên ngồi đó oán trách”.

“Em cho rằng mọi thứ chỉ là trào phúng sao?”

“Thực tế là vậy. Bởi các anh có tiền, có tiền tất là địa vị của các anh cao hơn người khác. Thế nên các anh đùa bỡn với tình cảm, qua lại với nhiều cô gái, tất cả là lẽ dĩ nhiên. Các anh dễ dàng phản bội, không nên gọi là phản bội, gọi là trò chơi tình ái, các anh không cho phép bất kỳ ai cự tuyệt mình. Các anh chia người ta thành năm bảy loại, mà các anh là loại người đứng đầu. Em trong mắt các anh, chỉ đơn giản là một trò chơi. Anh tốt với em, mang thứ em yêu thích đến lấy lòng em. Khiến toàn bộ thế giới cho rằng anh yêu chìu với em, cho rằng em là kẻ không biết tốt xấu. Bởi vì bọn anh là người bậc trên, dù chỉ phất phất tay, đã coi đó như là cho người khác mặt mũi.

Vương Hựu Địch ném cái ly xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn, lẻ loi lấp lánh.

“Anh không suy nghĩ cho em sao, thế Trình Nghi Bắc suy nghĩ cho em sao? Đừng có quên, Trình Nghi Bắc cùng loại người với bọn anh”. Anh cười lạnh: “Cậu ta ngay cả bạn gái tám năm chỉ trong chớp mắt còn bỏ rơi được, em cảm thấy hứng thú cậu ta dành cho em kéo dài bao lâu? Em đang đi vào vết xe đổ của Đỗ Trạch Vân đó”.

“Cám ơn anh quan tâm. Em với Trình Nghi Bắc, bọn em mãi mãi không xa rời. Vậy nên em sẽ không có ngày như Đỗ Trạch Vân”.

“Đúng là đàn bà vô tri, anh chờ đến ngày em gọi trời – trời không thấu, gọi đất – đất không dung. Em rồi phải trả giá lớn vì ngày hôm nay”.

“Em chưa bao giờ hối hận với quyết định của bản thân”.

“Tự giải quyết cho tốt đi”.

Tây Thuần đứng lên, thản nhiên nói: “Anh vẫn chưa hiểu, thật ra em muốn gì”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.